Tiên Giả

Chương 248: Đưa tiễn

"Thế lực Quốc sư ở kinh thành rất lớn, ta phải bày ra thế yếu. Nếu ta biểu hiện ra tu vi Trúc Cơ kỳ, Quốc sư tất sẽ mời những tu sĩ đẳng cấp cao hơn tới động thủ với ra. Lâm Tuấn Sinh cũng sẽ không ngoan ngoãn ở lại kinh thành." Viên Minh nói, uống một hơi cạn sạch chén trà.

"Nói cũng đúng, chuyện hôm nay ngươi đánh chết Ngọc Hồ đạo trưởng sẽ truyền khắp các quốc gia trong vài ngày tới, thanh danh đại bạo nhưng lại triệt để đắc tội với một hệ Quốc sư trong Trường Xuân quan. Ngày sau có tính toán gì không?" Đương nhiên tiểu hoàng đế không thật sự trách cứ Viên Minh, chỉ hơi lo lắng hỏi han.

"Ta sẽ lập tức rời đi, trời đất bao la chẳng lẽ không có một chỗ dung thân? Làm tán tu cũng tiêu diêu tự tại." Viên Minh đột nhiên nói.

"Xem ra đi Nam Cương một chuyến khiến tâm tính trưởng thành lên nhiều. Có cơ hội ta cũng sẽ cùng Lâu Lan đi ra ngoài du lịch một phen." Tiểu hoàng đế có chút mong đợi nói.

"Ta thế nào cũng không sao cả, một thân một mình tự do đi lại, chẳng qua gia phụ gia mẫu còn ở lại kinh thành, nếu Trường Xuân quan nhân chuyện này mà trả thù họ thì e là bọn họ khó ngăn cản được." Trong mắt Viên Minh hiện lên thần sắc lo lắng.

"Chuyện này ngươi không cần phải lo, người cùng Ngọc Hồ đạo trưởng quyết đấu công bằng, sinh tử theo ý trời. Mấy ngày nữa chuyện sẽ truyền khắp Đại Tấn, thậm chí tới giới Tu Tiên ở các nước láng giềng. Trước này Trường Xuân quan luôn tự cho mình là đại phái chính đạo, tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà giận cá chém thớt với ngươi, đánh rớt danh vọng của môn phái mình. Ngoài ra ta cũng sẽ an bài thật ổn thỏa, bảo vệ Viên phủ chu toàn." Tiểu hoàng đế dừng một chút, lại nói: "Quốc sư nhất hệ đã khống chế triều đình nhiều năm, đệ tử ưu tú nhiều năm bị bọn họ độc quyền, cũng nên đến lúc thoái vị rồi. Lão ra tay với ngươi đã làm trái với lệnh cấm, ngươi công khai khiêu chiến giết lão, đó là đã giúp Hoàng gia gia ta một đại ân."

"Vậy Hoàng gia gia ngươi cảm tạ ta như thế nào?" Viên Minh hỏi.

"Có thể bảo vệ ngươi bình an, đoán chừng là vậy rồi." Tiểu hoàng đế đáp: "Dù là vậy, ngươi cũng phải cẩn thận, có câu nói minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng mà."

Viên Minh lo lắng nhất là chuyện vừa rồi nên nghe vậy bèn thở dài một hơi, lại hỏi: "Lại nói tiếp, lúc trước Ngọc Hồ đạo trưởng thi triển ra Hỏa Vân pháp thuật hết sức lợi hại, ngươi biết pháp thuật này có lai lịch thế nào không?"

"Theo ta được biết, Hỏa Vân bí thuật này chính là một loại bí pháp đặc thù của Trường Xuân quan, uy lực cực kỳ bá đạo, chẳng qua tu luyện vô cùng khó khăn cho nên mới không nổi danh. Có lẽ Ngọc Hồ cũng chỉ mới học được chút da lông bên ngoài mà thôi." Tiểu hoàng đế đáp.

" Hỏa Vân bí thuật? So với pháp thuật lần trước ngươi đánh chết Lâm Tuấn Sinh có gì khác biệt?" Viên Minh lại hỏi tiếp.

"Pháp thuật ta dùng để giết Lâm Tuấn Sinh tên là Nhiên Bạo thuật, có thể coi là môn pháp thuật nhập môn trước khi tu tập Hỏa Vân bí thuật." Tiểu hoàng đế đáp.

"Với thiên phú của ngươi có lẽ học được Hỏa Vân bí thuật. Pháp thuật này quả thật khủng bố, nếu ta mà không có mấy kiện pháp khí phòng ngự trung phẩm không tệ thì đã sớm bại mà chết rồi." Viên Minh thở dài.

"Đúng vậy a, ta có thiên phú pháp thuật thuộc tính hỏa, hẳn sau này sẽ tu luyện thuật này đi." Tiểu hoàng đế khoe khoang.

Viên Minh còn nói chuyện phiếm với tiểu hoàng đế một lát mới cáo từ rời đi.

Dọc đường đi qua hoa viên, Hoa Chi mới từ dưới lòng đất đi lên, còn chưa vào trong túi linh thú đã lẩm bẩm lầm bầm không thôi.

Viên Minh khẽ giật mình, cẩn thận lắng nghe mới phát hiện ra là Hoa Chi đang oán giận Viên Minh không nên thả vượn trắng ra ngoài trong trận đấu vừa rồi.

"Ngươi tựa hồ không thích vượn trắng? Vì sao?" Viên Minh khó hiểu hỏi.

"Không biết, chỉ cảm thấy nó rất đáng ghét." Hoa Chi sửng sốt một chút, dùng thần niệm truyền âm đáp.

"Được rồi, đáng ghét chỗ nào? Hắn còn không có linh trí." Viên Minh lại hỏi.

"Chỉ thấy đáng ghét, nhìn thấy hắn là ta không nhịn nổi muốn trói hắn lại, quất hắn." Hoa Chi lải nhải nói.

Ngoài cửa cung, cỗ xe ngựa của phủ tướng quân đang đậu bên dưới bức tường cao lớn, ngồi trong xe là Viên Tộ Trùng.

Không bao lâu, Viên Minh trèo lên cỗ xe. Viên Tộ Trùng đối mặt với đứa con trai đã đạt tới tu vi Trúc Cơ kỳ của mình, ôm một bụng nghi vấn đang định mở miệng hỏi han.

"Phụ thân, nơi đây không phải là chỗ nói chuyện, về nhà hãy nói." Viên Minh khẽ nói.

Viên Tộ Trùng ngẩn người rồi gật đầu, nhìn xung quanh rồi buông màn xe xuống.

Hai cha con đều không nói gì, một đường trầm mặc về tới phủ tướng quân.

Trong nội sảnh phủ tướng quân, mẫu thân Viên Minh mang theo vẻ mặt tối tăm đứng đó. Thoạt nhìn có lẽ bà đã biết được chuyện xảy ra trong đại điển truyền ngôi rồi.

"Mẫu thân." Viên Minh cười khan một tiếng, ngượng ngùng chào.

"Minh nhi, hôm nay ngươi xúc động quá mức rồi. Tuy rằng Quốc sư đáng chết nhưng ngươi không nên xuống tay trước mặt mọi người như vậy. Lần này đã đắc tội rất nhiều người, nhất là với tu sĩ Trường Xuân quan, gây họa không nhỏ." Viên mẫu trầm mặc thật lâu mới mở miệng nói.

Viên Minh không tranh luận với mẹ mình. Viên mẫu thông thấu nhân tình, lời nói rất đúng đắn. Nhưng dù sao bà cũng không phải là Tu Tiên giả, không rõ tiền căn hậu quả nên hắn không cách nào giải thích rõ được.

Ngọc Hồ đạo trưởng thân là Quốc sư, địa vị tôn sùng, lại ở thâm cung. Nếu hôm nay hắn không động thủ e là ngày sau khó lòng chạm mặt lão được, chứ đừng nói là phải báo thù.

Viên Minh có thể chọn ra tay trong lúc Ngọc Hồ đạo trưởng ra ngoài, thế nhưng không biết phải đợi bao lâu. Hơn nữa một khi chuyện vỡ lở ra, hắn lập tức sẽ thật sự biến thành kẻ ám sát, chân chính đắc tội với toàn bộ Trường Xuân quan. Lúc đó khắp Đại Tấn này sẽ không có đất cho hắn dung thân.

Hôm nay khiêu chiến lão trước tất cả mọi người, tuy có đắc tội với không ít người nhưng chuyện này có tầm ảnh hưởng rất lớn, những người đó sẽ không thể nào quang minh chính đại đối phó với hắn, như vậy hắn càng thêm an toàn.

"Dù sao Minh nhi vẫn còn là thiếu niên, nhất thời hăng hái, hơn nữa chuyện đã xong rồi, có nói cũng không được gì." Viên Tộ Trùng hòa giải.

Viên mẫu trừng mắt liếc qua Viên Tộ Trùng, lại không đề cập thêm đến việc này nữa.

"Minh nhi, con đột phá Trúc Cơ khi nào? Con tu luyện mới ba năm mà thôi, thật không ngờ lại tiến cảnh nhanh như vậy?" Viên Tộ Trùng chuyển đề tài, cố gắng xoa dịu không khí trong sảnh.

"Con gặp chút kỳ ngộ ở Nam Cương mà thôi." Viên Minh rất tự nhiên phối hợp với phụ thân.

Hắn kể ra vài việc mình đã trải qua ở Nam Cương mà mình có thể nói. Về phần nguyên nhân tu vi tinh tiến, hắn cũng đổ hết lên đan dược và linh hương, hoàn toàn không đề cập đến Thâu Thiên đỉnh.

Tuy rằng Viên Tộ Trùng có tu luyện công pháp nhưng vẫn lăn lộn nơi triều đình phàm tục, nghiêm túc mà nói thì ông cũng không tính là người trong tiên đạo chân chính, càng chưa từng tham gia vào chiến đấu giữa Tu Tiên giả, cho nên cũng hiếu kỳ với cuộc sống mà Viên Minh miêu tả.

Viên mẫu cũng bị câu chuyện của Viên Minh hấp dẫn, sắc mặt đã trở nên hòa hoãn lại không ít.

"Phụ thân, hôm nay con cũng không cần giấu giếm thêm gì nữa. Đây là chút ít đan dược cùng linh hương gia tăng tu vi Luyện Khí kỳ cùng mấy món pháp khí nữa, người cứ lấy dùng tạm, nếu không đủ cứ nói với con." Viên Minh lấy một chiếc nhẫn trữ vật ra đưa cho Viên Tộ Trùng.

Viên Tộ Trùng nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, thông qua thần thức cảm nhận được mấy món đồ rực rỡ sắc màu bên trong, trong lòng vui vẻ đồng thời cũng có chút phức tạp.

"Chỉ đưa cha con? Còn mẹ thì sao?" Viên mẫu duỗi tay ra.

"Đương nhiên hài nhi không quên mẫu thân đại nhân rồi, đây là Thanh Tâm châu đeo bên người có thể điều trị ngũ tạng, thư gân hoạt cốt, còn có công hiệu dưỡng nhan dưỡng da đối với nữ tử. Thứ này rất phù hợp với mẫu thân." Viên Minh lấy một hộp ngọc ra, đưa tới.

Trong hộp có một hạt châu màu xanh lam nhạt, tản ra ảnh sáng nhu hoa, nhìn rất đẹp đẽ.

Hắn phải lân la qua mấy phường thị trên đường trở về Đại Tấn mới tìm được món quà này tặng mẫu thân mình.

Viên mẫu nghe vậy bèn cầm hạt châu lên, vui vẻ cầm nắn đánh giá.

"Phụ thân, hôm nay con giết Ngọc Hồ đạo trưởng, dù là quyết đấu quang minh chính đại nhưng chưa chắc người của Trường Xuân quan không trả thù. Con không thể ở nhà nữa, rời khỏi nhà có lẽ tốt cho người và mẫu thân hơn." dù tiểu hoàng đế đã nói chuyện không đáng để lo lắng nhưng Viên Minh vẫn không yên lòng mà dặn dò.

"Đúng, Minh nhi cứ yên tâm mà đi, tuy rằng ta tu luyện tiên pháp nhưng vẫn tính là người phàm trong triều đình, địa vị coi như hiển hách, người của Trường Xuân quan sẽ không dám đối phó với chúng ta." Viên Tộ Trùng nói.

"Vậy là tốt rồi." Viên Minh gật gật đầu.

"Minh nhi, có phải con định một mình rời khỏi kinh thành hay không?" Mẫu thân hắn nghe ra có chút không đúng.

"Trường Xuân quan tất sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu con còn ở lâu trong kinh thành, sớm muộn gì cũng sẽ bị người tìm tới." Viên Minh thở dài nói.

"Chỉ là con vất vả lắm mới từ Nam Cương về nhà, hôm nay lại định đơn độc rời đi, còn bị Trường Xuân quan nhìn chằm chằm vào. Nếu con xảy ra chuyện không hay, con bảo mẹ phải sống thế nào đây?" Mẫu thân hắn sốt ruột đến sắp rơi lệ.

"Minh nhi, mẹ con nói có lý. Thế lực Trường Xuân quan rất khổng lồ, một mình con bên ngoài có phải hung hiểm hơn hay không?" Viên Tộ Trùng cũng khuyên nhủ.

Viên Minh bất đắc dĩ, đang muốn giải thích thêm vài câu an lòng cha mẹ mình, lại thấy mẫu thân hắn như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng mà nắm lấy tay hắn.

"Bà ngoại con từng nói chiếc nhẫn bạch ngọc con đeo từ nhỏ này là bảo bối Sinh Diệp tông truyền xuống, nếu gặp chuyện có thể cầm nó đi thành Lôi Châu cầu viện tông môn." Mẫu thân vuốt chiếc nhẫn trên tay Viên Minh nói.

Viên Minh sững sờ, đột nhiên nhớ lại lúc ở thành Hắc Nham Nam Cương có gặp một lão giả cụt một tay, hình như ông ta ở Trân Linh các, tựa hồ cũng là tông môn Lôi Châu.

Hắn trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu: "Vậy cũng được, con nghe lời mẫu thân đi Lôi Châu, đầu nhập vào Sinh Diệp tông cầu che chở vậy."

Mẫu thân hẳn mừng rỡ nói: "Tốt, mẹ đi thu xếp hành lý đầy đủ cho con, có thêm đồ đỡ thêm phần chịu khổ sở ở bên ngoài."

"Tối nay Minh nhi cứ nghỉ ngơi ở nhà một đêm, đợi đến ngay mai ta điều một đội tinh nhuệ hộ tống ngươi đi Lôi Châu." Viên Tộ Trùng cũng nói.

Viên Minh gật gật đầu không từ chối ý tối của cha mẹ. Chỉ có điều sau khi về phòng, thừa lúc không ai để ý, Viên Minh đã vụng trộm viết một phần mật thư giao cho Hoa Chi để nó thông qua lòng đất đưa vào trong cung.

Ngày hôm sau, khi trời chưa sáng, gà trống vừa mới gáy tiếng đầu.

Viên Minh đẩy cửa phòng ra, phủ thêm áo choàng ẩn nặc rồi dùng huyễn thuật giấu kín thân mình.

Như thế, hắn có thể thoải mái đi lại trong phủ mà không gặp trở ngại. Hắn nhanh chóng đi tới phòng ngủ của phụ thân và mẫu thân.

Trong giấc ngủ, phụ thân hắn nhíu mày như đang mơ thấy chuyện không tốt, mà vẻ mặt mẫu thân hắn cũng mang vẻ u sầu, miệng lẩm bẩm gọi tên Viên Minh.

Thấy vậy, Viên Minh khẽ thở dài một tiếng, lặng lẽ dập đầu về phía bọn họ vài cái rồi đặt một lá thư mới viết suốt đêm hôm qua bên gối phụ thân.

Trong thư hắn còn lưu lại một tấm phù truyền tin mua ở phường thị để phòng khi cần thiết, phụ thân hắn có thể liên lạc được với mình.

Viên Minh nhìn cha mẹ lần cuối, rồi quay người, lặng yên không một tiếng động rời khỏi phủ tướng quân.

Bên ngoài phủ, một cỗ xe ngựa đơn giản lẳng lặng ngừng nơi góc đường.

Cạnh xe là một người đầu đội mũ rộng vành, thân mặc áo đen đang lo lắng chờ đợi.

Cách đó không xa, hồn nha vừa được Viên Minh thả ra đang lặng lẽ quan sát một phen, xác nhận gần cỗ xe ngựa không có người nào mai phục, Viên Minh mới đi lên trước: "Ta đã đến."

"Lên xe rồi hãy nói." người thần bí kia lôi kéo Viên Minh trèo lên cỗ xe, nhìn lại thì đúng là tiểu hoàng đế Lưu Thiên Minh.

"Bệ hạ, sao ngươi lại tới đây?" Trên xe ngựa, Viên Minh thấp giọng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận