Tiên Giả

Chương 301: Lui tới không thể lui thêm

“Tiền bối nói là đầu nhập dưới trướng ngài? Rất xin lỗi, Viên mỗ không ôm chí lớn, thích cuộc sống tiêu dao tự tại, e là phải tiếp tục phụ ý tốt của ngài.” Viên Minh lắc đầu, khéo léo từ chối.

“Ha ha, không biết bao nhiêu tán tu mơ ước gia nhập Trường Xuân quan mà không có cửa, ngươi lại cự tuyệt nhiều lần, không hổ là tu sĩ Trúc Cơ thiên tài danh chấn Lôi châu. Bồ Chính Thanh, Cổ Thu Long, Hứa Trường Thanh đều chết trong tay ngươi cũng không oan.” Tả Khinh Huy nghe vậy chỉ hờ hững nói ra một câu khiến người ta chấn kinh.

Viên Minh đột nhiên nghe được lời này, tâm thần chấn động mạnh nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

Thế nhưng chỉ một thoáng biến sắc của hắn đã bị Tả Khinh Huy để vào trong mắt.

“Những chuyện ngươi làm dù rất kín đáo, nhưng có thế nào vẫn có dấu vết để lần theo, chỉ cần tỉ mỉ điều tra, suy đoán thêm chút nữa, mấy chỗ Trân Linh tông, Quảng Lợi tán minh đều có rất nhiều manh mối để đào móc.” Tả Khinh Huy từ tốn nói.

Viên Minh mặt không đổi sắc nhưng trái tim đã chìm xuống.

Hắn từ lúc tới Tiểu Hổ thành tới nay vẫn luôn chú ý cẩn thận, những lần lộ ra sơ hở cũng chỉ có vụ lần giả mạo đệ tử của Hứa Trường Thanh tới Quảng Lợi tán minh lấy phí bồi thường vi phạm hợp đồng, và đi Trân Linh tông ấp trứng Dực điểu, Tả Khinh Huy mới mở miệng đã nhắc tới hai chỗ này, xem ra gã đã điều tra mọi việc được bảy, tám phần.

“Ta không rõ lời này của tiền bối là ý gì? Bồ Chính Thanh kia đúng là do ta giết, nhưng Hứa Trường Thanh và Cổ Thu Long là ngươi phương, ai ta cũng chưa từng nghe qua.” Viên Minh dĩ nhiên là một mực phủ nhận, đề phòng vạn nhất Tả Khinh Huy dùng pháp khí ghi lại đoạn đối thoại của hai người, nếu hắn thừa nhận thì tội danh của hắn xem như ván đã đóng thuyền, không cách nào thay đổi được.

Chỉ có điều ý đồ tới đây của Tả Khinh Huy vẫn khiến hắn cảm thấy mơ hồ, lấy tu vi Kết Đan kỳ của đối phương, nếu gã tới bắt mình thì đã sớm động thủ rồi, cớ gì lại còn đẩy đưa chuyện phiếm với hắn?

“Việc đã tới nước này, tiểu hữu không cần giả bộ vậy nữa, ngươi cũng không cần lo lắng, Tả mổ và Hứa Trường Thanh kia chẳng có quan hệ gì, nếu ngươi nguyện ý trả giá cao, ta không phải là không thể che giấu việc này giúp ngươi.” Tả Khinh Huy điểm nhẹ ngón tay lên cạnh bàn, nhúc nhích bờ môi truyền âm.

“Không biết rốt cuộc Tả tiền bối muốn tại hạ làm gì?” Viên Minh im lặng một chút rồi truyền âm hỏi.

“Ta gần đây cần một khoản linh thạch, ngươi đưa lợi nhuận mấy năm nay của tiệm linh hương và tiền truy nã Bồ Chính Thanh cho ta, ta sẽ che giấu chuyện này giúp ngươi, để việc Hứa Trường Thanh chết dính chặt lên người Bồ Chính Thanh.” Hai bên đã ngửa bài, Tả Khinh Huy cũng không vòng vo nữa, lập tức nói thẳng.

Viên Minh nghe xong lời này, trong lòng khẽ buông lỏng.

Mười vạn linh thạch kiếm được từ chỗ Sa Hạo dù gần như đã tiêu hết, nhưng mấy năm nay cửa hàng coi như cũng có chút thu nhập, trừ phần tiêu tốn vào việc luyện khí, nếu đối phương chỉ đòi chút linh thạch thì hắn cắn răng gom góp cũng có thể có được một ít, đủ để làm một vụ giao dịch.

“Ta mấy năm năm tu luyện tiêu tốn không ít, tiệm linh hương ở Vọng Nguyệt thành buôn bán cũng bình thường, cho ta chút thời gian, hẳn là có thể kiếm ra được ba vạn năm ngàn linh thạch.” Viên Minh nói.

“Trong ba ngày, năm vạn linh thạch.” Tả Khinh Huy nhíu mày, nói với ngữ điệu không cho phép hắn cự tuyệt.

Viên Minh âm thầm tính toán, trước đuổi Tả Khinh Huy đi, sau đó lập tức rời Vọng Nguyệt thành.

Đúng lúc này, hai tia sáng màu vàng kim từ phía đối diện bắn tới, nhìn lại thì Tả Khinh Huy vừa điểm một cái vào hư không.

Viên Minh đột nhiên đổi sắc, nhoáng người lui nhanh về sau nhưng đã không kịp, một tia sáng đã đánh lên cánh tay phải hắn, xong lóe lên rồi biến mất.

Viên Minh vội vàng kiểm tra cánh tay, phát hiện trên tay không có vết thương, tia sáng kia giống như vừa chìm vào trong người hắn.

“Tả tiền bối, ngươi thế này là có ý gì?” Viên Minh trầm giọng chất vấn.

“Tiểu hữu tức giận làm gì, ta chỉ đặt một ấn ký pháp lực vào trong người ngươi mà thôi.” Tả Khinh Huy thu ngón tay lại, thản nhiên nói.

Sắc mặt Viên Minh lập tức trở nên khó coi, hắn vận thần thức nhanh chóng tra xét cánh tay phải và các nơi khác trên cơ thể nhưng không phát hiện được gì.

“Ta đã đáp ứng đưa ngươi linh thạch, Tả tiền bối cớ sao lại làm thế?” Hắn biết không dễ đuổi Tả Khinh Huy đi, chỉ đành nén giận hỏi.

“Viên tiểu hữu thế này đúng là đã biết còn cố hỏi, ngươi với ta giờ là một thể, ta làm vậy cũng là để củng cố quan hệ ta và ngươi, thuận cho việc sau này ở chung.” Tả Khinh Huy cười ha hả đáp.

“Sau này ở chung?” Viên Minh nhíu mày hỏi tiếp.

“Đương nhiên, chắc ngươi không nghĩ là trong Trường Xuân quan chỉ có mỗi ta điều tra cái chết của Hứa Trường Thanh chứ? Rất nhiều người đều đang chú ý chuyện này, muốn che giấu lâu dài, ta cần chuẩn bị trên dưới, như vậy đi, sau này lợi nhuận tiệm linh hương chia ta bảy ngươi ba, vấn đề phía Trường Xuân quan ta sẽ xử lý ổn thỏa giúp ngươi, đảm bao ngươi bình yên vô sự.” Tả Khinh Huy đắc ý nói.

Viên Minh tức muốn nổ phổi, trông bộ dạng mặt dày của Tả Khinh Huy mà nhịn không được nổi lên xúc động muốn đấm cho một quyền.

Hứa Trường Thanh chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ bình thường của Trường Xuân quan, phải một tu sĩ Kết Đan kỳ như Tả Khinh Huy đi điều tra đã là gióng trống khua chiêng, làm sao có thể phái thêm ai khác nữa?

Gã Tả Khinh Huy này rõ ràng là nhìn trúng lợi nhuận từ linh hương, lòng tham vô đáy, uy hiếp đòi hắn năm vạn linh thạch vẫn chưa thấy đủ, còn muốn tiếp tục nuốt cả lợi nhuận tiệm linh hương, rõ ràng là tính bức ép hắn dài lâu.

“Mặt khác, hai người trong tiệm của ngươi thực lực quá kém, chưa hẳn đã bảo vệ tiệm được an toàn, ngày khác ta sẽ phai hai tên đệ tử tới giúp đỡ, không cần cảm tạ, giúp ngươi cũng chính là giúp ta nha.” Tả Khinh Huy đứng dậy, đi một vòng xung quanh tiệm giống như đang nhìn ngắm sản nghiệp của mình.

Viên Minh lúc này đang đưa lưng về phía Tả Khinh Huy, ánh mắt thoáng cái trở nên vô cùng âm lệ.

Hắn lui rồi lại lui tiếp, vậy mà Tả Khinh Huy lại từng bước lần tới, còn muốn phái luôn cả người tới giám sát hắn.

Viên Minh khẽ thở ra hơi, ánh mắt rất nhanh trở nên bình tĩnh, không còn chút xao động.

“Được thôi, nhưng Tả tiền bối ngươi phải lấy tâm ma ra thề không nói chuyện Hứa Trường Thanh cho người thứ ba.” Hắn thở dài thỏa hiệp.

Thấy Viên Minh nhượng bộ, Tả Khinh Huy âm thầm đắc ý, lập tức giơ tay thề thốt.

“Hiệp nghị đã đạt thành, xin tiền bối chờ ở đây một lát, ta đi rồi trở lại ngay.” Viên Minh nói.

“Không phải cho ngươi thời gian ba ngày rồi sao? Sao vậy, ngươi giờ có thể xuất ra linh thạch luôn à?” Tả Khinh Huy nhíu mày hỏi.

“Tiền bối đã cần gấp linh thạch, tại hạ vừa tính toán, trong động phủ của ta còn một ít, ngoài ra đều là mấy thứ pháp khí, vật liệu. Ta qua đó mang chúng về để tiền bối xem qua, nếu tiền bối muốn đổi thành linh thạch, ta cũng có thể tìm chỗ hối đoái luôn.” Viên Minh nói.

“Vừa rồi nghe tiểu tử tên Hồ Đồ kia nói ngươi vẫn luôn tu luyện trong dãy núi bên ngoài Vọng Nguyệt thành, ta đi cùng ngươi, vừa lúc trong tay Tả mỗ có một bộ pháp trận lợi hại, có thể thể bố trí quanh động phủ của ngươi để tăng cường phòng ngự.” Tả Khinh Huy từ chối cho ý kiến, nhìn Viên Minh một chút rồi đứng dậy nói.

Viên Minh không nói gì, lập tức cất bước đi ra ngoài.

Hai ngươi chỉ chốc lát đã ra khỏi Vọng Nguyệt thành, đi tới chỗ động phủ Viên Minh.

Viên Minh đã sớm tắt Ngũ Hành Huyễn Diệt trận đồng thời điều chỉnh trận về trạng thái tĩnh lặng, để lộ ra cửa lớn động phủ, Viên Minh lập tức đẩy cửa đi vào.

Tả Khinh Huy tỏa thần thức ra, chỉ cảm ứng xung quanh động phủ có khí tức trận pháp yếu ớt nên yên tâm đi vào.

“Chỗ động phủ này của ngươi không tệ nhưng bố trí pháp trận quá đơn sơ, ta tới giúp ngươi một tay vậy.” Tả Khinh Huy nói xong liền di động khắp nơi trong động phủ.

Viên Minh không nói gì, cứ thế trầm mặc đi về phía mật thất tu luyện, dọc đường đi ngang qua dược viên.

Tả Khinh Huy thấy trong dược viên có rất nhiều linh thảo bèn dừng bước quan sát.

Những linh thảo khác gã đều không để ý, nhưng khi nhìn thấy Phong Huyên hoa, hai mắt gã lập tức sáng lên, lực chú ý cũng từ trên người chuyển qua bên đó.

Viên Minh lập tức vận pháp lực rót vào trong nhẫn trữ vật, kích phát năm mặt lệnh kỳ của Ngũ Hành Huyễn Diệt trận.

Tiếng nổ lớn ầm ầm vàng lên!

Trong động phủ, những tia sáng đỏ, lục, vàng, lam, vàng kim lập tức chiếu ra rồi nhanh chóng trở nên dày đặc. Tả Khinh Huy giật mình nhìn thẳng về phía sau lưng.

Nơi đó trống không, thân ảnh Viên Minh đã bắn vọt đi, lao thẳng về phía lối ra động phủ.

“Tiểu tử, muốn chết!” Tả Khinh Huy giận dữ phất tay áo lên.

Một thanh kim xích bắn ra, trên bề mặt phủ đầy những điểm sáng màu bạc tỏa ra ba động linh lực kinh người vượt xa bất kỳ pháp khí cực phẩm nào.

Kim thước lao nhanh như chớp, đánh thẳng về phía hậu tâm Viên Minh, chỉ trong chớp mắt đã tới sát sau người hắn.

Pháp bảo! Viên Minh nhíu mày híp mắt nhìn, đồng thời lập tức duỗi hai tay vung về phía sau.

Long Lân thuẫn và một tấm thuẫn màu đen hình mai rùa lập tức rời tay bay ra chắn sau lưng hắn.

Trong năm năm qua, trình độ luyện khí của Viên Minh đã tinh tiến không ít, hắn thỉnh thoảng đã có luyện chế ra pháp khí thượng phẩm, tấm thuẫn màu đen kia chính là thành quả luyện khí tốt nhất của hắn, lực phòng ngự tuy không bằng Long Lân thuẫn nhưng cũng không kém quá nhiều.

Nhưng hắn cũng hiểu rõ, chỉ bằng hai kiện pháp khí thượng phẩm thì không thể ngăn pháp bảo tấn công, hắn duỗi hai tay ra sau, tức thì nội giáp vàng kim cũng rời người bay ra nghênh đón pháp bảo kim thước.

Viên Minh vẫn không ngừng tay, viên châu ánh bạc, phi kiếm kịch độc màu lục, đoản kiếm màu đen lấy từ chỗ Sa Hạo, Hàn Tinh Kiếm… đủ thứ pháp khí từ trong tay áo hắn bay ra, tiếp đó lập tức tấn công Tả Khinh Huy từ đủ mọi góc độ.

“Châu chấu đá xe, đúng là trò hề!” Tả Khinh Huy trầm mặt lộ vẻ nghiêm túc, tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.

Pháp bảo kim thước đột nhiên tách ra hóa thành bảy, tám đạo thước ảnh, nghênh tiếp đám pháp khí viên châu màu bạc.

Một tiếng “rắc” nhỏ vang lên, thước ảnh lập tức chém viên châu bạc thành hai nữa, mọi linh lực của viên châu theo đó tiêu tan.

Những pháp khí khác cũng tương tự, hệt như lấy trứng chọi đá, vừa đụng phải thước ảnh liền nát vụn.

Cùng lúc đó, bản thể pháp bảo kim thước đánh lên hai tấm thuẫn, dễ dàng xuyên qua, đánh vào nội giáp màu vàng kim.

Chỉ một tiếng “phụp”, nội giáp đã bị kim thước xuyên thủng, nhưng nội giáp này dù gì cũng là pháp khí cực phẩm nên pháp bảo kim thước cũng bị nó làm cho bay chậm lại mấy phần.

Thấy một đám pháp khí bị hủy nhưng Viên Minh không có vẻ gì là tiếc nuối, tay nhanh chóng vỗ túi linh thú bên hông.

Một cái bóng trắng xuất hiện, ngay sau đó thân ảnh vượn trắng hiện ra. Nó lúc này đã hóa thành hình thái bốn tay, Phục Địa xử trong tay tỏa hào quang màu vàng chói mắt, hung hăng đập thẳng về phía pháp bảo kim thước, kéo theo một đạo gợn sóng màu vàng hình quạt.

Một tiếng “keng” thật lớn vang lên, Phục Địa xử vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh nhỏ.

Kim Cương hai mắt đỏ ngầu, gầm lên một tiếng, ngay tiếp đó hai cánh tay vượn mới mọc phóng tới như chớp giật, kéo theo một dãy tàn ảnh đánh thẳng tới pháp bảo kim thước.

Chỉ thấy hai nắm đấm của nó đã hoàn toàn chuyển sang màu vang kim, không khí những nơi chúng đi qua phát ra những tiếng ầm ầm như sấm rền, hung hăng đập lên pháp bảo kim thước.

Một tiếng “cang” cực lớn vang lên, pháp bảo kim thước cuối cùng cũng bị đánh văng đi, nhưng xương cốt hai cánh tay vượn kia cũng vỡ vụn, thân thể cao lớn của vượn trắng bay ngược về sau.

Viên Minh lắc người, phất tay áo phóng ra một luồng sáng xanh cuốn lấy vượn trắng, thu nó vào trong túi linh thú.

Cùng lúc đó, những tia sáng năm màu xung quanh đột nhiên dày lên nhanh chóng, ảo ảnh hỏa diễm, cự mộc, núi đá hiện ra bao trùm hết thảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận