Tiên Giả

Chương 345: Mồi nhử

Viên Minh nhíu mày không đáp.

Hắn vốn đã động sát tâm với Quách lão, giờ lại nghe lão bóc trần thân phận Hồn tu của mình thì càng không thể bỏ qua.

Viên Minh không nhiều lời, lập tức hơi động tâm thần, tức thì năm con hồn nha từ trong thức hải bay ra, xoay tròn trên đỉnh đầu hắn.

Trông thấy cảnh này, trong lòng Quách lão bất giác thấy hơi hối hận, sớm biết đối phương là một Hồn tu thì mình tội gì phải đuổi theo như vậy.

Nhưng từ tình huống trước mắt mà phân tích, đối phương quá nửa vẫn chỉ là một Hồn tu Trúc Cơ kỳ, chỉ cần mình đối ứng cẩn thận thì không có gì đáng ngại.

Lão lập tức chuyển trạng thái như gặp đại địch, gỡ một miếng ngọc bội từ bên hông xuống, đặt nó trong lòng bàn tay rồi thi pháp kích phát, đồng thời miệng lão tụng niệm một tràng pháp quyết, tiếp đó cắn mạnh chót lưỡi, phun một ngụm máu tươi lên miếng ngọc bội.

Chỉ chớp mắt ngọc bội đã hấp thu hết máu tươi rồi tự động bay lên, nằm lơ lửng trên đỉnh đầu Quách lão, tỏa ra hào quang chói mắt màu lam nhạt.

Được vầng hào quang soi chiếu, Quách lão bỗng cảm thấy linh đài thanh minh, thần hồn sáng tỏ, tựa như có một lực lượng vô hình bao trùm cả thức hải lão, ngăn chặn toàn bộ những tác động từ bên ngoài.

Viên Minh thấy Quách lão phía bên kia thi triển thủ đoạn, cũng híp mắt, khuấy động hồn lực bên trong thức hải, tức thì sáu con hồn nha liền xòe cánh vỗ, di chuyển tạo thành một đội ngũ.

Ngay sau đó trong mắt bọn chúng cũng bỗng nhiên thoáng hiện hồng quang, hồn lực bành trướng từ trên thân chúng như sợi tơ bắn ra, trong thoáng chốc đã nối liền bọn chúng lại với nhau, tạo thành đồ án trận pháp ở giữa không trung.

Ngay vào thời khắc cả đám hồn nha kết nối với nhau xong, bọn chúng đồng thời há mỏ thi triển Nha Minh, sóng âm lập tức tỏa ra, chỉ khác ở chỗ sóng âm không xuất ra từ mỏ chúng mà là từ trung tâm trận pháp.

Đạo sóng âm màu đen này lớn hơn trước mấy lần, nhìn vào cho người ta ảo giác như là một màn sương đen che phủ bầu trời.

Đây chính là Hồn Nha trận mà Viên Minh nghiên cứu ra sau khi phân tích chiến trận chi đạo của Quy Nguyên tông. Trận này có thể dựa vào số lượng hồn nha gia nhập trận pháp để uy lực của Nha Minh tăng gấp mấy lần bình thường.

Nhưng bởi có linh quang từ ngọc bội bảo vệ cơ thể nên Quách lão vô cùng tự tin, thậm chí trên môi còn nở nụ cười khinh khi.

“Nếu ngươi là Tình vu thì ta còn sợ ngươi ba phần, đáng tiếc ngươi chỉ là một tên Huyễn vu, hôm nay xem như rơi vào tay ta.”

Quả nhiên sóng âm màu đen như thủy triều đánh tới, như khi vừa chạm vào hào quang màu lam nhạt của ngọc bội thì lập tức tán loạn.

Thấy tình cảnh này, Viên Minh lập tức thất kinh, còn Quách lão thì nhanh chóng thôi động pháp bảo bắn ra vô số hỏa cầu trùm kín cả Viên Minh lẫn Lôi Vũ.

Quách lão cười ha hả, buông lỏng đề phòng bay tới tiếp lấy thi thể Viên Minh đã cháy thành than cốc.

“Không ngờ lần này lại có được niềm vui ngoài ý muốn, dù chỉ là một tên Huyễn vu nhưng có công lao này, trong tông chắc chắn…”

Còn chưa kịp nói hết câu, lão bỗng thấy phần cổ đau xót, mọi thứ trước mắt bỗng chốc tiêu ta, chỉ còn lại một bàn tay đang nắm đầu lão và chút ánh sáng từ giữa ngón tay chiếu ra.

Khóe mắt lão liếc qua còn lờ mờ thấy một cái xác không đầu, áo bào lẫn phục sức trên đó sao lại quen mắt như vậy?

Viên Minh dùng Hóa Huyết đao chém rụng đầu Quách lão, xong vừa thu hồi thi thể của lão, vừa tranh thủ lúc thần hồn lão còn chưa tan biết, lập tức xách đầu lão lên tiến hành sưu hồn.

Chỉ sau thoáng chốc, Quách lão đã hoàn toàn mất đi sinh cơ, còn thần hồn lão cũng tiêu tán giữa thiên địa.

Nhưng nhờ quan sát trí nhớ của lão, Viên Minh cùng đã có được một số tin tức mà mình cần.

Điều khiến hắn kinh ngạc chính là, Quách lão này cũng không phải tán tu vô danh gì mà là một vị khách khanh trưởng lão của Ngũ Lôi tông.

Lão lúc còn trẻ từng bị một gã Thể tu Kết Đan kỳ đánh trọng thương, vất vả lắm mới giữ được tính mạng, sau đấy vì tránh tai ương mới tìm tới nương nhờ Ngũ Lôi tông.

Vì là kẻ ngoại lại nên trong Ngũ Lôi tông lão cũng không có địa vị gì, chỉ có thể phụ thuộc vào tu sĩ trẻ tuổi mà lão gọi là thiếu chủ, cuối cùng là đi theo y tới sa mạc Hắc Phong này.

Vị thiếu chủ kia tên thật là Vũ Hoằng, phụ trách việc kinh doanh cửa hàng của Ngũ Lôi tông trong sa mạc Hắc Phong, người này chuyên âm thầm chào mời một nhóm tán tu Trúc Cơ, mỗi khi phát hiện có cửa hàng đối thủ cướp mất mối làm ăn của mình sẽ lập tức để đám tán tu này ra tay giả làm sa đạo, đi cướp bóc thương đội đối thủ.

Mà lần này, Vũ Hoằng nhằm vào Bách Đan phương, thứ nhất là vì Bách Đan phường giành khách của y, thứ hai là do động chút tâm tư với Nhan Tư Tinh, muốn đẩy nàng vào tuyệt cảnh rồi thu làm lô đỉnh.

Bởi vậy, y cố tình dẫn theo Quách lão cải trang tới đây, đích thân ra tay cướp giết để đảm bảo không xảy ra bất kỳ sơ sót nào.

Về phần ngọc bội mà Quách lão vừa dùng kia, thực tế chính là pháp khí độc môn của Ngũ Tông tông có lên là Thanh Tâm bội, chuyên dùng để đối phó huyễn thuật của Hồn tu.

Loại pháp khí tương tự thế này rất phổ biến trong Ngũ Lôi tông, còn về nguyên do tại sao lại phổ biến thì Quách lão cũng không rõ lắm.

Một điều nữa mà cách gọi Hồn tu ở trong Ngũ Lôi tông cũng có chút khác biệt, không phải là Luyện Khí, Trúc Cơ mà chia làm Hồn Vu, Huyễn vu và Tình vu, về phần tại sao lại phân chia như vậy thì Quách lão không được biết.

Viên Minh thu hồi đầu Quách lão, ngẫm nghĩ một chút xong vẫn cảm thấy chuyện có gì đó kỳ quắc.

Trong trí nhớ của Quách lão, Vũ Hoằng và Bách Đan phương vốn không phải người chung một đường, cớ gì lần này y lại đích thân tới đây cướp bóc thương đội, trong khí đó Sài Tiến kia lại như đã biết trước, tính sẵn được việc y sẽ xuất hiện ở đây?

Vừa nghĩ tới đây, Viên Minh lập tức hoán đổi thị giác, dồn sự chú ý lên phân hồn đầu tiên.

Vào thời điểm Sài Cửu Tiến chạy trốn, hắn cũng đã âm thầm thả phân hồn đầu tiên ra. Phân hồn hóa thành hồn nha trong suốt theo sát Sài Cửu Tiến, mục đích chính là để biết rõ chân tướng nhiệm vụ hộ tống lần này.

Nhưng khi thông qua phân hồn đầu tiên thấy rõ tình hình, Viên Minh lại không khỏi lấy làm kinh hãi.

Chiến cuộc trên biển cát đã định.

Sài Cửu Tiến mồ hôi đầy đầu khống chế Băng Ngọc hoàn quấn chặt tử điện tiểu kiếm, trong khi đó ở bên cạnh y, một trưởng lão Kết Đan khác của Bách Đan phương đang híp mắt nhíu mày, hai tay mười ngón liên tục điểm nhanh vào hư không phía trước.

Theo từng đợt hoàng quang chớp động, chín chuôi phi đao màu vàng đất huyễn hóa thành đao ảnh đầy trời, trực tiếp chém bay đại ấn ngọc bích rồi đánh thẳng xuống đầu Vũ Hoằng.

Vũ Hoằng lúc này đã không còn vẻ cuồng vọng khi trước, y vừa chật vật chạy thục mạng, vừa nén sợ hãi trong lòng, mạnh miệng quát lớn: “Các ngươi biết ta là ai không? Dám giết ta, ngày sau các ngươi nhất định sẽ…”

Tiếng lưỡi đao xé rách thân thể bỗng vang lên, lời nói của y bị chính tiếng kêu rên của y cắt ngang, y cuối cùng đã không thể duy trì được pháp lực, kêu rên thảm thiết rớt thẳng xuống đất.

Thân thể dính đầy máu tươi của y nặng nề đập xuống nền cát, xương cốt toàn thân vỡ vụn, máu tươi từ vết thương chảy ra nhanh chóng nhuộm đỏ nền cát.

Đúng lúc này, hai tu sĩ cưỡi pháp khí đán xuống, đứng trước mặt Vũ Hoằng.

Máu tươi che mờ ánh mắt Vũ Hoằng khiến y không còn thấy rõ được người đứng trước mặt mình là ai, y chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng đưa tay tới phía hai người kia.

“Đừng…giết ta…ta…thực ra là…”

“Thứ cẩu tặc hại chết thúc thúc ta!”

Theo tiếng gào đầy giận dữ, Nhan Tư Tịnh nâng pháp khí trượng gỗ của mình lên đâm thẳng xuống đầu Vũ Hoằng.

Máu tươi lẫn óc văng ra khắp nơi, dính đầy lên váy dày của Nhan Tư Vận, thoạt nhìn buồn nôn không chịu nổi.

Ở bên cạnh nàng, Nhan Tư Tịnh cảm giác còn chưa hả giận, rút pháp khí trường kiếm của mình chém liên tiếp vào thi thể Vũ Hoằng.

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời.

Trên đỉnh cồn cát đỏ lửa, Nhan Tư Tịnh và Nhan Tư Vận đứng sóng vau, một cơn gió nhẹ lướt qua, thổi làn váy dài nhuốm đầy máu tươi nhẹ nhàng phiêu đãng, trông như ráng đỏ trên trời, lại giống như hoa Bỉ Ngạn nở rộ.,

Bên dưới cồn cát, những tu sĩ Trúc Cơ khác của Bách Đan phường quan sát một màn này xong, trong lòng sinh ra đủ loại cảm xúc.

Sài Cửu Tiến từ trên không đáp xuống, thấy cảnh này xong hình như muốn nói gì đó, nhưng sau một hồi do dự, cuối cũng lại chỉ thở dài một tiếng.

Trong khi đó, một tu sĩ Kết Đan kỳ khác thì đứng bên cạnh chị em Nhan Tư Vận, nhìn xác Vũ Hoằng, đôi mắt rưng rưng.

“Nhan lão ca, kẻ giết ngươi đã chết, ngươi trên trời có thiêng cũng xem như có thể an nghỉ.”

Cha mẹ hai chị em Nhan Tư Vận mất sớm, cả hai được thúc thúc một tay nuôi lớn, về sau sáng lập Bách Đan phương còn được thúc thúc toàn lực ủng hộ, chị em họ phụ trách kinh doanh còn thúc thúc phụ trách hành thương.

Nhưng không may thương đội lần trước bị cướp, thúc thúc hai nàng dẫu đã là Kết Đan kỳ vẫn phải chết trong tay Vũ Hoằng, vì báo thù, hai chị em nàng mới lập mưu bày ra cái bẫy này.

Cả đám buồn bã đứng mặc niệm một hồi, cuối cũng vẫn là Nhan Tư Vận lau đi nước mắt, xoay người lên tiếng trước: “Chân trưởng lão, túi trữ vật của tên cẩu tặc này ngươi trước thu lấy, giờ chúng ta qua doanh địa ngay, bên đó còn có một tên Kết Đan, mấy tán tu chúng ta thuê sợ là không chống đỡ được bao lâu.”

Tu sĩ Kết Đan được gọi là Chân trưởng lão gật gật đầu, đang định đưa tay thảo túi trữ vật trên người Vũ Hoằng thì đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tây Nam.

“Có người tới!”

Nghe vậy, cả đám người lập tức căng thẳng trở lại, nhưng rất nhanh bọn họ liền thấy người từ phía Tây Nam tới không phải địch nhân Kết Đan kỳ trong dự đoán, mà là Viên Minh cưỡi Lôi Vũ.

Sau khi thông qua phân hồn đầu tiến phát hiện Vũ Hoằng bị tu sĩ Bách Đan phường vây công, hắn liền bay qua đây ngay.

Viên Minh đứng trên lưng Lôi Vũ nhìn Nhan Tư Vận một chút rồi đảo mắt nhìn về phía Nhan Tư Tịnh, mở miệng nói: “Nhan đạo hữu phải chăng nên cho ta một lời giải thích?”

Nhan Tư Tịnh đang định lên tiếng, chẳng ngờ Nhan Tư Vận lại bước lên một bước, nói: “Nếu Viên đạo hữu đã thoát thân, hẳn là tên sa đạo Kết Đan kia đã chết trong tay ngươi.”

Viên Minh cười lạnh, lật tay xách thi thể không đầu của Quách lão ném ra ngoài: “Đạo hữu có vẻ hiểu ta rất rõ nhỉ?”

Sài Cửu Tiến và Chân trưởng lão vừa rồi còn chưa tin lời Nhan Tư Vận lắm, nhưng khi thấy thi thể Quách lão thì lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, bộ dạng y như gặp quỷ.

Còn Nhan Tư Tịnh dù đã từng nghe chị mình nói Viên Minh có thể vượt cấp chém giết Kết Đan, nhưng giờ thấy bằng chứng xác thực ngay trước mặt vẫn không khỏi cực kỳ kinh ngạc.

“Viên đạo hữu nói đùa, ta chỉ là nắm bắt thông tin tình báo nhiều hơn người khác một chút nên mới biết một thân phận khác của ngươi.” Nhan Tư Vận đang nói bỗng chuyển sang truyền âm cho Viên Minh, bờ môi mấp máy nói ba chữ: “Minh Nguyệt Thần.”

Thế nhưng Viên Minh lại tỏ vẻ kinh ngạc, mặt biến sắc chối bay chối biến: “Ha ha, đạo hữu cũng đừng có nói chơi vậy chứ, nồi đen cỡ này ta cõng không nổi đâu.”

“Viên đạo hữu nói không phải, vậy thì không phải, nhưng giờ Viên đạo hữu hẳn là có tâm trạng cùng ta từ từ tâm sự chứ nhỉ?” Nhan Tư Vận mỉm cười nói.

Viên Minh không đáp ngay mà đưa mắt nhìn xác Vũ Hoằng trên cồn cát, xong đột nhiên hỏi: “Đạo hữu đã nói mình thu thập không ít tình bào, vậy ngươi có bất thân phận thật của hai gã sa đạo Kết Đan này không?”

Nhan Tư Vận nhíu mày, nghe Viên Minh nói như vậy, trong lòng nàng bỗng có một dự cảm không tốt: “Xin đạo hữu giải hoặc.”

“Không biết đạo hữu đã từng nghe qua cái tên Vũ Hoằng của Ngũ Lôi các trong Tử Lôi thành chưa?” Viên Minh hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận