Tiên Giả

Chương 372: Trùng phùng

“Các người hộ pháp cho ta.” Viên Minh dặn Kim Cương và Hoa Chi một câu, xong một lần nữa tế ra ba cây tiểu kỳ màu vàng, hình thành một vòng sáng vàng xung quanh người.

Kế đó, hắn gọi ra Thâu Thiên đỉnh, để nó lơ lửng trước người rồi vận thần thức rót vào trong đó.

Ngay sau đấy, sau một thoáng hoa mắt, hắn liền xuất hiện ở không gian bên trong Thâu Thiên đỉnh. Hắn nhún mình nhảy lên đài sen bạch ngọc, toan quan sát tình hình bên trong tiên phủ.

Nhưng khi không có nguyện lực của tín đồ làm dẫn, Thâu Thiên đỉnh cũng không thấy được tình huống bên trong tiên phủ.

“Quả nhiên là vậy, may mình đã có chuẩn bị trước.” Viên Minh thì thào tự nói, đồng thời nhắm hai mắt thử liên hệ với phân hồn thứ hai.

Bên trong phủ đệ màu trắng, Nhan Tư Tịnh lúc này đang khoanh chân ngồi điều tức trong một gian sương phòng thì đột nhiên có giọng nói vang lên trong thức hải.

“Là ta, Nhan đạo hữu.”

“Viên Minh! Người giờ đang ở chỗ nào? Sao có thể truyền âm cho ta?” Nhan Tư Tịnh mừng rỡ, vội vàng hỏi.

“Đâu là thần thông Minh Nguyệt thần đại nhân ban cho ta, có thể liên hệ chốc lát với tín đồ, thần sức khác ở trong phạm vi nhất định bất chấp cấm chế ngăn trở.” Viên Minh đáp.

“A, thật vậy sao? Vậy tiếp đây ta nên làm thế nào?” Nhan Tư Tịnh hỏi, rõ ràng là có phần hoài nghi lời giải thích của Viên Minh.

“Bên trong Ân Đô thành quá nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục thế này, cả ta và người rất có thể đều phải bỏ mạng ở đây, để giải trừ khốn cảnh hiện tại, cách duy nhất là tin tưởng vào Minh Nguyệt thần đại nhân.” Viên Minh không giải thích thêm mà nói tiếp.

Nhan Tư Tịnh hiện tại cũng có phần hoang mang lo sợ, cộng thêm lúc trước đã có lòng quy thuận nên nghe xong, đầu tiên là mắt sáng lên, sau đó tỉnh táo lại, hỏi: “Ngươi là người của Minh Nguyệt, muốn xin Minh Nguyệt thần giúp đỡ thì lúc nào cũng được mà, sao phải nói cho ta biết? Chẳng lẽ cần ta làm gì?”

“Nhan đạo hữu rất thông minh, đúng vậy, ta giờ phút này đang hướng Minh Nguyệt thần cầu nguyện, chỉ có điều cấm chế trong Ân Đô thành này rất lợi hại, ta cầu nguyện cũng không thể làm Minh Nguyệt thần chú ý, ngươi cũng cầu nguyện cùng đi.” Viên Minh nói.

Sau một hồi do dự, cuối cùng Nhan Tư Tịnh vẫn tế pháp bảo ra bảo hộ bốn phía, khoanh chân ngồi xuống, thành kính hướng Minh Nguyệt thần cầu nguyện.

Một cỗ nguyện lực cường đại truyền vào không gian trong Thâu Thiên đỉnh. Nguyện lực này hiển nhiên là xuất phát từ Nhan Tư Tịnh.

Viên Minh lộ vẻ vui mừng, lập tức bám dọc theo cỗ nguyện lực này, đưa thần thức phóng tới.

Có Thâu Thiên đỉnh gia trì, thần thức Viên Minh dễ dàng đột phá cấm chế của Ân Đô thành, thấy được tình hình của Nhan Tư Tịnh.

Viên Minh mừng thầm trong bụng, hắn vốn chỉ định dùng sức mạnh của Thâu Thiên đỉnh để thám thính một chút cấm chế ảo thuật bên trong tiên phủ, không ngờ cấm chế tiên phủ đứng trước Thâu Thiên đỉnh cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.

Nhan Tư Tịnh lúc này đang ngồi xếp bằng trong một căn phòng trong phủ đệ màu trắng, cách hắn khoảng hơn mười trượng.

Viên Minh liên hệ Hoa Chi, bảo nó dò xét căn phòng kia.

Hoa Chi phóng ra mấy nhánh dây leo, từ dưới đất tiến vào căn phòng đó nhưng không hề phát hiện sự tồn tại của Nhan Tư Tịnh.

“Cấm chế ảo thuật trong Ân Đô thành đúng là bất phàm, dù không ngăn được Thâu Thiên đỉnh nhưng nếu dùng thủ pháp bình thường thì thực khó mà phá giải.” Viên Minh thì thào tự nói, đoạn đưa thần thức thị giác đi chỗ khác, quan sát những nơi khác trong Ân Đô thành.

Tình hình toàn thành đều lọt vào trong mắt hắn, đám người Vạn Sĩ Hồng, Lôi Minh lão tổ, Kim Hi tiên tử đều đã vào trong Ân Đô thành.

Toàn bộ Ân Đô thành hiện giờ đang bị một màn sương đen mờ mờ bao phủ, tất cả mọi người đều đang bận rộn tìm kiếm, thỉnh thoảng có những người chỉ cách nhau gang tấc nhưng ai nấy đều như chẳng thấy được đối phương, cứ vậy ai lo việc người nấy.

“Xem ra màn sương đen này chính là huyễn trận.” Viên Minh thầm nghĩ.

Sương đen tràn ngập Ân Đô thành, nhưng có hai chỗ đặc biệt dày, một ở chỗ trung tâm thành, xem tấm biển treo trước cửa thì là nơi dựng phủ thành chủ, còn một chỗ khác nằm ở thành Đông, nhìn qua là một tòa lâm viên.

Đám sương đen từ phủ thành chủ tuôn ra, chảy dọc theo những con đường bên trong thành, cuối cùng tất cả hội tụ tại lâm viên phía Đông thành, nhìn tổng thể những con đường trong thành giống như trận văn pháp trận.

Viên Minh tỉ mỉ xem xét sương đen bên trong thành, lông mày đột nhiên nhếch lên một cái.

Chỉ thấy một đạo huyết quang từ đằng xa bay vụt tới, đâm thẳng về chỗ Hoa Chi và Kim Cương với tốc độ nhanh dị thường.

“Ồ! Khí tức của huyết quang này rất giống huyết ảnh tập kích mình lúc trước, mà nó lại không bị huyễn trận sương đen ảnh hưởng, huyết quang này có gì đó quái lạ.” Viên Minh thầm nghĩ, đoạn lật tay tế ra Diệt Hồn kiếm, kích phát phù văn Nguyền Rủa.

Một lực lượng nguyền rủa cực kỳ mạnh mẽ từ không gian trong Thâu Thiên đỉnh xé gió lao ra, đánh trúng vào huyết quang đang vùn vụt lao tới.

Tức thì một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong huyết quang truyền ra, tất cả huyết quang tắt phụt, để lộ ra một viên châu màu máu to bằng quả trứng gà.

Bên trong viên châu hiện ra một khuôn mặt người tràn ngập vẻ thống khổ, nó phẫn nộ rống to: “Là ngươi! Tên tiểu tử mới dùng hắc kiếm kia, có gan thì hiện thân coi!”

Viên Minh cười lạnh, giơ Diệt Hồn kiếm điểm một cái vào hư không.

Hư không bên trên viên châu màu máu chợt chấn động, ngay sau đó một đạo kiếm khí thô to màu đen lăng không xuất hiện, đâm thẳng tới phía viên châu.

Mặt người trong viên châu giận dữ gầm lên, mặt viên châu bắn ra vô số tia sáng màu máu, chỉ sau chốc lát đã hình thành một kết giới màu máu như có thực chất, thoạt nhìn có vẻ vô cùng chắc chắn.

Cây cỏ trong phạm vi kết giới lập tức khô héo, ngay cả tảng đá và những vật liệu bằng gỗ cũng khô cong, bất cứ chỗ nào có nước đều bị rút khô.

Đáng tiếc Diệt Hồn kiếm khí bản chất là hồn lực, trước kia khi còn là pháp khí đã có thể xuyên thấu vòng bảo hộ do pháp khí tạo ra, giờ tiến cấp pháp bảo càng không phải thứ có thể bị ngăn chặn bởi thủ đoạn bình thường.

Chỉ thấy kiếm khí màu đen lóe lên, xuyên qua kết giới màu máu, chui vào bên trong viên châu.

Mặt người trong viên châu lập tức bị chém làm đôi, chỉ kịp gào lên một tiếng kêu thảm thiết rồi hoàn toàn tan thành mây khói.

Viên châu màu máu mất đi toàn bộ lực lượng, lạch cạch rơi thẳng xuống đất.

Viên Minh khẽ giật mình, hắn vốn chỉ tính đả thương mặt người bên trong viên châu rồi dùng thuật sưu hồn điều tra nội tình nó, không ngờ có được Thâu Thiên đỉnh gia trì, uy lực của Diệt Hồn kiếm tăng vọt, một chém thôi đã diệt luôn mặt người kia.

Viên châu màu máu kia lẳng lặng nằm trên mặt đất, tỏa ra huyết quang yếu ớt tựa như vì ảo ảnh mặt người bị chém giết nên nó cũng chịu tổn thương.

Viên châu này nhìn có vẻ bất phàm, hẳn là một kiện pháp bảo mạnh mẽ, không thể tùy tiện vứt bỏ.

Viên Minh vận thần thức rót vào trong viên châu rồi chợt ngẩn người.

Bên trong viên châu màu máu này không ngờ lại chỉ có một phù văn cỡ lớn, điểm khác lạ là xung quanh phù văn này có một vòng xoáy màu máu mạnh mẽ không ngừng ù ù chuyển động, tỏa ra khí tức kinh người, so với bảy phù văn màu đen trong quải trượng của Thiên Quỷ tán nhân thì không kém chút nào.

“Chỉ có một phù văn, khí tức cớ gì lại cường đại như vậy?” Viên Minh xem như cũng tinh thông chế tạo pháp bảo mà chưa bao giờ nghe qua trường hợp nào tương tự thế này.

Nghĩ mãi mà không ra, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cách không thi triển Khu Vật thuật đưa viên châu màu máu tới cạnh Hoa Chi và Kim Cương.

“Đây là cái gì vậy?” Hoa Chi dùng dây leo quấn viên châu, hỏi.

“Viên châu này hình như có công hiệu thôn phệ tinh huyết, khá giống năng lực của ngươi, hơn nữa trong viên châu này chỉ có một phù văn, ngươi hẳn là cũng có thể thôi động, tạm cầm dùng đi.” Tiếng Viên Minh vang lên trong đầu Hoa Chi.

“Đa tạ chủ nhân.” Hoa Chi đang cần một kiện pháp bảo mạnh mẽ, giờ có được liền vội vàng đa tạ rồi lập tức rót yêu lực vào trong viên châu màu máu.

Bề mặt viên châu lập tức tỏa ra huyết quang sáng rõ, quả nhiên là có thể thôi động được.

Hoa Chi mừng thầm, hút viên châu vào trong người rồi bắt đầu dùng yêu lực luyện hóa nó.

Viên Minh chuyển thần thức tiếp tục dò xét huyễn trận sương đen trong Ân Đô thành, nhưng bởi trình độ trên phương diện trận pháp của hắn còn rất nông cạn nên nhìn hồi lâu mà chẳng thấy được chút manh mối nào.

“Được rồi, vẫn là mời nàng hỗ trợ thì hơn.” Viên Minh đặt tầm mắt lên trên thân một người áo đen trong thành. Người này chính là tu sĩ Hắc Mạc tán minh hắn đụng phải lúc tiến vào quỷ chướng hạp cốc.

Phân hồn thứ nhất của Viên Minh từ thức hải bắn ra, sau đó lợi dụng sức mạnh của Thâu Thiên đỉnh phóng xuống, lóe lên một cái rồi chui vào trong thân thể người áo đen.

Người áo đen đột nhiên dừng bước giống như đã phát hiện phân hồn thứ nhất chui vào trong người, ngay sau đó mi tâm người này tỏa ánh vàng kim chói mắt, tức thì một ngọn lửa vàng kim chụp tới phân hồn thứ nhất.

Lửa này có năng lực thiêu đốt hồn lực khiến phân hồn thứ nhất đau dữ dội, hồn lực nhanh chóng bốc hơi.

“Dừng tay, Tịch Ảnh, là ta nè!” Viên Minh vội vàng điều khiển phân hồn thứ nhất lên tiếng.

Uy lực đáng sợ của ngọn lửa vàng kim lập tức dừng lại. Người áo đen trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, tiếp đó chậm rãi tháo mạng che màu đen ra để lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp thanh tú, chính là Tịch Ảnh mà hắn đã lâu không gặp.

“Ngươi đang ở chỗ nào? Sao có thể nhận ra ta?” Nàng đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh.

“Không cần tìm, ta đang ở một nơi khác trong Ân Đô thành, không ở gần ngươi đâu, hiện giờ nhờ vào Thâu Thiên đỉnh và thuật phân hồn mới có thể liên hệ một chút với ngươi. Còn về thân phận của ngươi à, huyễn thuật ngươi dùng để chế phục quỷ nô của ta lúc trước giống y như trong đại chiến diệt môn Bích La Động năm xưa, thủ đoạn của ai khác thì ta có thể nhận lầm, chứ thủ đoạn của ngươi, ta sao có thể nhận không ra.” Viên Minh cười nói.

Lời này của hắn cũng không phải giả, lúc trước đúng thật là nhờ thủ đoạn huyễn thuật nên hắn mới nhận ra Tịch Ảnh.

Có điều khi ấy hắn vẫn còn chưa chắc chắn, vậy nên khi nãy mới tế ra ba cây tiểu kỳ tạo vòng bảo hộ rồi dùng hương đen phụ thể Tịch Ảnh để xác nhận thân phận người áo đen, quả nhiên kết quả đúng như hắn dự đoán, Tịch Ảnh mà hắn phụ thể chính là người áo đen.

“Hừ, xem ra ngươi còn có chút cơ trí, ta còn tưởng ngươi với tiểu ny tử Ngũ Lôi tông kia câu kết làm bậy, đã sớm choáng đầu rồi chứ.” Tịch Ảnh khẽ nói.

“Ngươi nói là Nhan Tư Tịnh? Ta với nàng này chẳng dính dáng gì nhau, chỉ là có chút gút mắc về mặt lợi ích. Chuyện là thế này, ta khi trước vì Kết Đan nên mới nhận áp tải hàng cho Bách Đan phường chỗ nàng ta để đổi lấy một phần Tẩy Đan linh dịch có thể hỗ trợ Kết Đan, kết quả nửa đường bị một nhóm sa đạo tập kích…” Viên Minh tỉ mỉ giải thích một tràng về quan hệ của mình với Nhan Tư Tịnh, đồng thời cũng không che giấu chuyện Thâu Thiên đỉnh với Minh Nguyệt thần giáo, chỉ ém đi việc vừa rồi dùng Thâu Thiên đỉnh phụ thể Tịch Ảnh.

Nghe hắn kể xong, hàn ý trong mắt Tịch Ảnh lặng lẽ biến mất, như thần sắc trên mặt vẫn y như trước.

“Lúc trước có Nhan Tư Tịnh ở đó nên ta không chủ động nhận ngươi, mà sao ngươi lại ở chỗ này? Lại còn đi chung với người Hắc Mạc tán minh nữa?” Viên Minh hỏi.

“Ta tới đây vì rất nhiều nguyên nhân, sau này có cơ hội sẽ từ từ kể cho ngươi nghe.” Tịch Ảnh im lặng một hồi rồi đáp.

“Được.” Viên Minh gật đầu.

“Ngươi thì sao? Đúng là ngoài ý muốn đi vào tòa tiên phủ này à?” Tịch Ảnh hỏi.

“Đương nhiên là ngoài ý muôn, nhưng có lẽ cũng có nhân tố con người ở trong đó.” Viên Minh lại kể tóm tắt chuyện mình đụng phải Thiên Quỷ tán nhân cho nàng nghe, cả chuyện Bách Quỷ Dạ Hành độ và việc Thiên Quỷ tán nhân là môn hạ của Vu Nguyệt giáo cũng không che giấu.

“Thiên Quỷ tán nhân kia xem ra không phải tán tu bình thường, hắn chọn cư ngụ dưới lòng đất Táng Hồn uyên, mà sau khi ta giết hắn thì tòa tiên phủ này lập tức xuất thế, nói không chừng giữa hai bên có liên quan gì đó.” Trước mặt Tịch Ảnh, hắn cũng không che giấu mà nói ra suy đoán của mình.

“Chuyện đó mặc kệ hắn đi, Bạch Quỷ Dạ Hành đồ ở trong tay ngươi à? Vậy quá tốt rồi.” Tịch Ảnh lộ vẻ vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận