Tiên Giả

Chương 383: Xung phong nhận việc

Nghe được động tĩnh, Lôi Minh lão tổ xoay người, tận mắt nhìn thấy thủ hạ bị giết, lập tức nổi giận.

Gã vỗ song chưởng, một đại ấn vuông chứa lôi quang xuất hiện trước người gã, từ đó tuôn ra vô số điện quang chói mắt, đánh tới thân ảnh khô gầy tập kích nữ tu Kết Đan.

Gần như cùng lúc, trong mắt Độc Cô Phong lóe lên hàn quang, há miệng phun ra một thanh pháp bảo hắc kiếm, gào thét đánh tới một thân ảnh khô gầy khác.

Cùng lúc đó, Tô Tử Mạc cũng cấp tốc bấm niệm pháp quyết, tế ra hai tấm phù lục, hóa thành hai đạo ánh sáng, che lại thủ hạ duy nhất.

Nhưng lôi quang và hắc kiếm vẫn rơi vào khoảng không, hai thân ảnh khô gầy đang hấp thụ máu tươi của hai tên Kết Đan, trong nháy mắt biến mất, không để lại một vết tích.

Thấy vậy, trong lòng Viên Minh cảm giác nặng nề, lập tức cầm lên chiếc nhẫn, thần thức đồng thời tập trung vào Nhan Tư Tịnh và Tịch Ảnh, tùy thời chuẩn bị xuất thủ tương trợ.

Vạn Sĩ Hồng đi đầu trên cầu thang cũng quay đầu lại, một mặt nghiêm trọng, ánh mắt nhìn qua lại trong đại điện.

Hiển nhiên y cũng ý thức được tình huống quỷ dị vừa rồi, tùy tiện lên lầu hai có lẽ cũng không phải là một lựa chọn tốt.

Bầu không khí lập tức ngưng trọng lên, trong lúc nhất thời không ai dám động đậy, cũng không một ai nói chuyện, hiện trường rơi vào hoàn toàn tĩnh mịch.

Trong lúc tất cả mọi người đang suy đoán thân ảnh khô gầy sẽ xuất hiện ở nơi nào, Vạn Sĩ Hồng đột nhiên nhấc tay lên, ngang nhiên xuất thủ. Ba đạo Kiếm quang từ trong tay y gào thét ra, chia ra chạy về phía Tịch Ảnh, Viên Minh cùng nam tử mắt xanh.

Viên Minh lập tức giật mình, bất quá rất nhanh đè xuống ý nghĩ xuất thủ phòng hộ, mặc cho Kiếm quang sượt qua người mình.

Ba tiếng kêu thảm cùng vang lên, nhưng lần này bị thương lại không phải tu sĩ Kết Đan kỳ ở đây, mà là ba thân ảnh khô gầy xuất hiện sau lưng ba người Viên Minh.

Vạn Sĩ Hồng chém ra Kiếm quang uy lực cực lớn, chỉ một thoáng chém ba thân ảnh khô gầy thành hai đoạn. Bất quá, thân thụ trọng thương như thế, ba thân ảnh khô gầy lại tựa như còn sống, mặc dù kêu thảm một tiếng, nhưng sau đó lại biến mất không thấy gì nữa, không để lại bất luận thi thể hoặc là hài cốt gì.

"Vạn Sĩ đạo hữu làm sao phát hiện được bọn chúng?" Kim Hi tiên tử lập tức hỏi.

"Bọn chúng xuất hiện và biến mất đều sẽ sinh ra một chút ba động không gian, chỉ cần sớm tìm tới vị trí xuất hiện ba động là đủ." Vạn Sĩ Hồng giải thích.

Kim Hi tiên tử gật gật đầu, một bộ dạng thụ giáo, mấy người còn lại thì không nói gì, sắc mặt cũng không quá đẹp mắt.

Bồi dưỡng mỗi một tên tu sĩ Kết Đan cần toàn bộ tông môn trút xuống vô số tài nguyên, hao phí trăm năm trở lên, tăng thêm các loại cơ duyên tạo hóa mới có thể, thuộc về lực lượng trung kiên tông môn, lần này tiến vào Tiên Phủ tầm bảo, chưa được bảo vật gì đã bị hao tổn, tự nhiên khiến cả bọn không thể tiếp nhận được.

Mặc dù Vạn Sĩ Hồng xuất thủ đả thương nặng ba thân ảnh khô gầy, nhưng mỗi lần chúng xuất hiện số lượng sẽ nhiều hơn, đám người không dám xem thường, vẫn duy trì đề phòng, chuẩn bị tiếp tục thăm dò tháp cao.

Kim Hi tiên tử thì bước nhanh về phía trước, thu lại thi thể Văn Tại Phủ, khắp khuôn mặt là vẻ đau thương.

"Hừ, thật sự là phế vật, uổng phí ta bỏ ra nhiều linh thạch bồi dưỡng như vậy." Lôi Minh lão tổ đi đến cạnh thi thể nữ tu Kết Đan, mặt lộ vẻ bất mãn.

Gã cũng không có ý thu lại thi thể, chỉ lấy đi túi trữ vật trên thi thể, lại nhặt pháp bảo nữ tu lên, ném cho Nhan Tư Tịnh.

"Pháp bảo của nàng cho ngươi, trước khi ta dùng ngươi thì chớ có chết, nếu không ta không thể bảo đảm được an nguy của tỷ tỷ ngươi."

Nhan Tư Tịnh cúi đầu không nói, trong mắt lại nổi lên sát ý nồng đậm.

Bất quá khi nàng ngẩng đầu lên, cỗ sát ý này lại không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại vẻ e ngại và mờ mịt.

Hắc Mạc Tán Minh bên này, Độc Cô Phong nhìn thi thể tráng hán Thiết Tháp, vừa định tiến lên, tên tu sĩ áo bào đen đứng cạnh Tịch Ảnh liền chủ động thu hồi thi thể.

Độc Cô Phong ngẩn người, trong mắt lóe lên một tia không hiểu, tiếp theo im lặng không nói gì.

Nhưng tiếp đó, tu sĩ áo bào đen không ngờ cũng thu vào thi thể nữ tu Kết Đan.

"Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?" Lôi Minh lão tổ lập tức không vui.

"Hồi bẩm tiền bối, tại hạ thực sự không đành lòng thấy đạo hữu này phơi thây nơi hoang dã, tiền bối nếu không thích, tại hạ lập tức trả lại thi thể." Tu sĩ áo bào đen sợ hãi giải thích.

Lôi Minh lão tổ hừ lạnh một tiếng, cũng không tốt nói ra những lời mất đi nhân tính, liền ngầm cho phép cử động của tu sĩ áo đen.

Như thế đợi gần nửa canh giờ, thân ảnh khô gầy lúc trước không xuất hiện lại nữa.

Chỉ là có biến cố lúc trước, mọi người không còn tâm tư tiếp tục quét dọn chiến trường, tự mình nhích lại gần Nguyên anh lão tổ nhà mình, sau một phen chỉnh đốn thì tiếp tục đi lên lầu.

Khác với lầu một, lầu hai nhỏ hơn rất nhiều, bên trong cũng không có tượng đá quỷ ảnh gì cả, chỉ có một pho tượng Tu La thượng nhân, lẻ loi trơ trọi đứng trong đại sảnh.

Dung mạo pho tượng trẻ hơn rất nhiều pho tượng lúc trước, trên mặt nét ngây thơ chưa thoát, lại mang theo một cỗ ưu sầu.

Mà khi đám Vạn Sĩ Hồng đặt chân lên nơi đây, trong mắt nó bỗng nhiên sáng lên hồng quang, trước người cũng hiển hiện một đạo ngân quang pháp trận.

Ngay sau đó, trong pho tượng, một thanh âm tràn đầy tang thương truyền ra:

"Ta tu hành mấy trăm năm, mặc dù thấy được đại đạo trường sinh, nhìn lại quá khứ, lại thường vì không đủ lực, lưu lại việc đáng tiếc."

"Sau khi bước vào Phản Hư cảnh, ta tự sáng tạo thần thông huyễn trận, có thể khiến việc trước kia tái hiện, như ôn lại chuyện xưa, nhưng dù sao không tìm được cách tốt nhất, tiếc nuối vẫn còn, cho nên ở đây thiết hạ thí luyện. Các ngươi nếu có thể thoả được ước nguyện mà ta chưa làm được, mới có tư cách nhận bảo."

Đám người nghe được thanh âm Tu La thượng nhân lưu lại, tất nhiên là thần sắc khác nhau, mấy tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ liếc nhau, tựa hồ cũng không muốn chủ động tiến lên dò đường.

Mà lúc này, ánh mắt Tô Tử Mạc đảo qua tu sĩ Kết Đan còn sót lại, bỗng nhiên cười nói: "Độc Cô huynh, người ở chỗ này, thủ hạ ngươi hao tổn ít nhất, không bằng để hai vị dưới trướng ngươi đi lên thử một chút?"

"Đó là do ngươi mang tới phế vật, sống không nổi tới bây giờ mà thôi, dù sao cũng là đồ chơi, Tô đạo hữu cần gì phải trân quý, vẫn nên dùng sớm đi, miễn cho về sau đánh nhau, lại trở thành vướng víu." Độc Cô Phong chế giễu lại.

"Độc Cô huynh nói đúng lắm, chỉ là ta lo lắng đồ đệ vô năng, nếu thăm dò không được gì, ngược lại lãng phí thời gian mọi người, đúng lúc thủ hạ Độc Cô huynh tài ba xuất hiện lớp lớp, tỷ như trước đó kẻ kia bài trừ huyễn trận, nói không chừng lần này dẫn đầu, cũng có thể phát huy kỳ hiệu." Thần sắc Tô Tử Mạc không thay đổi, ánh mắt nhìn qua Tịch Ảnh.

"Tô Tử Mạc ngươi nói không sai, chỉ là chọn người sai. Mà kẻ vừa rồi thu lại thi thể kia, đã có tâm địa Bồ Tát như thế, vì những người khác chịu nhiều hi sinh, chắc hẳn sẽ tình nguyện đấy." Lôi Minh lão tổ cười ha ha một tiếng nói.

Sắc mặt Độc Cô Phong lạnh xuống, vừa định phản bác, chợt nghe Vạn Sĩ Hồng cũng phụ họa theo.

"Bọn hắn nói đúng, Độc Cô Phong ngươi nên xuất một chút lực."

Độc Cô Phong thấy ba người bọn họ tựa hồ ẩn ẩn đạt thành nhất trí chuyện này, lập tức sắc mặt lạnh lẽo, lại nhìn thoáng qua Kim Hi tiên tử ở bên cạnh không nói một lời, biết rõ nàng cũng không có khả năng mở miệng tương trợ, đành phải nói:

"Đã vậy, Tiêu Ảnh, ngươi đi thế các vị tiền bối một lần đi."

"Chậm đã, các vị tiền bối, vẫn nên để ta đi." Viên Minh đột nhiên tiến lên một bước nói.

Lời này vừa ra, ánh mắt mấy tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ trong nháy mắt đều rơi xuống trên người hắn, tu sĩ Kết Đan kỳ cũng đồng loạt nhìn sang, thần sắc khác nhau, nhất là Tịch Ảnh, nhìn về phía Viên Minh, trong ánh mắt lóe lên một tia phức tạp.

Nhưng mà Viên Minh đối mặt ánh mắt mọi người, lại lộ vẻ xấu hổ, cũng không nhìn Tịch Ảnh chút nào.

"Các vị tiền bối trợ tại hạ thoát khốn, vốn là đại ân, trước đó lại vì tại hạ mà bỏ lỡ trọng bảo, tại hạ thật sự thẹn trong lòng, ngày nay chỉ nguyện vì các vị tiền bối tận thêm chút sức mọn, tìm hiểu một phen thử luyện thực hư, cũng là lấy công chuộc tội." Viên Minh nói rất có lý, thái độ cực kì thành khẩn.

"Tốt! Tiểu tử ngươi có ơn tất báo, chúng ta há lại cô phụ tâm ý ngươi lần này." Lôi Minh lão tổ cười to hai tiếng, không kịp chờ đợi định đoạt việc này.

Tô Tử Mạc cũng cười tủm tỉm gật gật đầu, không có ý kiến, nhưng thủy chung quan sát cuộc nói chuyện giữa Viên Minh và Độc Cô Phong.

Thần sắc Kim Hi tiên Tử phức tạp nhìn Viên Minh một chút, một bộ dạng muốn nói lại thôi.

Mà Độc Cô Phong thì không kiêng kị vung tay lên, nói: "Khó có được tâm tư ngươi lần này, đợi sau khi ra ngoài, ngươi tùy thời có thể tới Hắc Mạc Tán Minh ta lĩnh thưởng. Nếu có ý gia nhập, sẽ phong ngươi làm phân đà chủ, chưởng quản quyền hành một phương cũng chưa chắc không thể."

Nghe vậy, Viên Minh cám ơn Độc Cô Phong, đang muốn tiến lên bước vào ngân quang pháp trận, lại bị Vạn Sĩ Hồng ngăn lại.

Chỉ thấy Vạn Sĩ Hồng lật tay lấy ra hai tấm phù lục, đưa một tấm trong đó cho Viên Minh.

"Vật này tên là Đồng Tâm Phù, chính là sản phẩm đặc biệt của Đông Hải, sau khi sử dụng sẽ kéo dài được một ngày, trong thời gian này nếu ngươi bỏ mình, tấm phù kia cũng sẽ tự cháy theo." Vạn Sĩ Hồng nói rõ hiệu quả phù lục, sau đó ra hiệu Viên Minh thi pháp thôi động.

Viên Minh nhìn phù lục này, lập tức có chút do dự, chẳng biết sau khi sử dụng có bại lộ thứ gì không.

"Phù lục trong tay Vạn Sĩ đạo hữu, chẳng biết có thể để cho ta xem một chút không?" Kim Hi tiên tử đột nhiên hỏi.

Khi được Vạn Sĩ Hồng đồng ý, Kim Hi tiên tử tiếp nhận phù lục, vận chuyển pháp lực vào hai mắt, con ngươi màu đen của nàng bỗng biến thành màu hoàng kim, tựa như ánh mắt xà long.

Nàng cúi đầu nhìn một chút phù lục trong lòng bàn tay, lông mày lúc đầu nhíu lại, tiếp theo lại lộ ra một tia như bừng tỉnh đại ngộ.

"Thì ra là thế, hạch tâm phù văn này phối hợp với linh tài đặc thù mới có thể khắc hoạ ra, khó trách những tông môn Đông Hải kia luôn luôn cố lộng huyền hư, muốn che giấu phù văn này, chắc là lo lắng chúng ta chế tác mệnh phù, từ đó để mắt tới đạo linh tài này." Kim Hi tiên tử lộ vẻ vui mừng.

Nghe vậy, chúng Nguyên anh đều có chút hiếu kỳ, muốn lên tiếng hỏi rốt cuộc là linh tài gì, nhưng Kim Hi tiên tử lại nhìn về phía Viên Minh, dời chủ đề đi, không đề cập tới việc này nữa.

"Viên Minh, tấm phù lục này ngươi có thể yên tâm sử dụng, nó chỉ có thể đưa đến hiệu quả tiêu ký, không có tác dụng phụ khác."

Viên Minh gật gật đầu, hắn đáng nhẽ cũng không được quyền chọn, nhưng có Kim Hi tiên tử bảo đảm, nên thống thống khoái khoái thôi động phù lục, đập vào trên người mình.

Theo một đạo lam quang hiện lên, Viên Minh lập tức phát giác được, mình và tấm phù trong tay Kim Hi tiên tử có một tia liên hệ không hiểu.

Viên Minh thấy phù lục quả nhiên không có phản ứng khác, lập tức thả lỏng trong lòng, tiến nhanh về phía trước, bước vào trong pháp trận trước pho tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận