Tiên Giả

Chương 399: Ám độ Trần Thương

“Ngươi có pháp bảo, phù lục thuộc tính Lôi nào không? Nếu có thì dùng mau!” Tiếng Viên Minh vang lên trong đầu Nhan Tư Tịnh.

Nhan Tư Tịnh khẽ giật mình, há miệng phun ra hai viên lôi châu màu tím, đánh về phía hai bộ hài cốt.

Lôi châu giữa đường nổ tung ra, hóa thành hai lôi vân màu tím rộng chừng một trượng, vô số tia lôi điện màu tím từ trong lôi vân bắn ra.

Thấy cảnh này, Viên Minh lập tức quán chú pháp lực vào Lôi Công chùy, tiếp đó đưa tay kết quyết thôi động, tức thì hai đạo lôi điện màu bạc to bằng miệng bát từ đầu búa bắn ra, chui vào hư không rồi biến mất.

Gần như cùng một thời điểm, hai đạo lôi điện thô to màu bạc từ bên trong hai đám lôi vân màu tím bắn ra, đánh lên hai bộ hài cốt kia.

Hài cốt như đậu hũ, dễ dàng bị lôi điện đánh vỡ, hóa thành từng sợi khói đen phiêu tán.

Nhan Tư Tịnh há hốc mồm, qua thời gian mấy nhịp thở mới bình tĩnh lại được, tín nhiệm trong lòng với Minh Nguyệt thần tự nhiên càng sâu sắc hơn.

Tịch Ảnh ở cạnh đó thấy được cảnh này liền khẽ chớp chớp mắt.

Lôi Minh lão tổ cảm ứng được khí tức của lôi điện màu bạc, cau mày híp mắt nhìn sang phía bên này.

Lão hiểu rất rõ thực lực của Nhan Tư Tịnh, nàng này chắc chắn không có khả năng phát ra thần thông sấm sét kinh người như vậy, xem ra là có người âm thầm tương trợ.

“Nhan Tư Tinh lúc trước bị nữ tử áo đỏ cách không tập kích cũng được lôi quang màu bạc cứu, xem ra là cùng một người, không lẽ kẻ giúp bọn ta thoát khỏi huyễn thuật cũng là người này? Người này là ai mà lại muốn giúp chúng ta?” Những nghi vấn nhanh chóng hiện lên trong đầu Lôi Minh lão tổ.

Đúng vào thời khắc này, chỗ trên đỉnh đầu lão bỗng thấy có ánh sáng màu lam tỏa ra, ngay sau đó tám viên châu màu xanh thẫm lăng không xuất hiện.

Một đám huyết quang ngập trời từ bên trong viên châu xanh thẫm bộc phát khiến cả viên châu trở thành đỏ máu tỏa đầy huyết quang, chỉ sau chớp mắt đã hình thành một dòng huyết hà to lớn, bao phủ Lôi Minh lão tổ và Độc Cô Phong ở cạnh đó vào bên trong.

Huyết quang từ trong pháp trận lóe lên, một bóng người màu máu từ đó xuất hiện, không ngờ lại chính là khô lâu màu máy từng xuất hiện ở phủ thành chủ Ân Đô thành lúc trước.

“Là ngươi!” Lôi Minh lão tổ và Độc Cô Phong cùng giật mình.

“Đương nhiên là ta, đám tu sĩ ngoại lại các người lúc trước ỷ đông người suýt hại bản đại gia, giờ xem các ngươi lấy gì mà đỡ.” Khô lâu màu máu hung tợn nói.

Lời vừa nói, nó lập tức giang hai cánh tay xương ra hai bên rồi khẽ nhấc lên, tức thì huyết hà to lớn quanh thân cấp tốc chảy xiết, kéo theo những tiếng nước cuốn như vạn mã bôn đằng, hung hăng lao tới chỗ hai người Lôi Minh lão tổ.

Lôi Minh lão tổ và Độc Cô Phong vội vàng thi pháp chống đỡ, đồng triệu gấp pháp bảo Lôi Ấn và hắc châm đang tấn công nữ tử áo đỏ quay về hòng phản kích.

Nhưng đúng vào lúc này, lại có hai cái bóng màu màu từ trong huyết hà bắn ra, nhìn kỹ thì hai cái bóng này chính là bản sao hai món pháp bảo của Lôi Minh lão tổ và Độc Cô Phong, chỉ khác là chúng mang cùng một màu đỏ máu.

Vừa xuất hiện xong, hai món pháp bảo này lập tức ầm ầm đánh tới.

Lôi ấn màu máu và phi châm đỏ ngòm không ngờ lại có uy lực không kém gì bản thể, dễ dàng ngăn trở đòn tấn công của Lôi Minh lão tổ và Độc Cô Phong.

Không có Lôi Minh lão tổ và Độc Cô Phong, nữ tử áo đỏ đối phó với Vạn Sĩ Hồng và Kim Hi tiên tử nhẹ nhõm đi rất nhiều, cộng thêm một đám thây khô hài cốt Kết Đan kỳ tương trợ, chẳng mấy chốc đã quay lại chiếm thế thượng phong.

Nhưng Vạn Sĩ Hồng và Kim Hi tiên tử đều xuất thân đại tông, sở hữu rất nhiều bí thuật, pháp bảo nên dù rơi vào yếu thế thì nữ tử áo đỏ cũng không làm gì được hai người.

Phía bên Lôi Minh lão tổ và Độc Cô Phong tình cảnh cũng tương tự, chiến cuộc nhất thời rơi vào thế giằng co.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ không gian tầng ba ngập tràn những tiếng pháp lực va chạm, pháp bảo bay ngập trời, linh quang nổ khắp nơi, cả không gian liên tục lắc lư, duy chỉ có Tu La Phệ Huyết đồ yên lặng đứng yên tại đó, chẳng ai rảnh để ý tới.

Viên Minh mắt sáng lên thầm nghĩ, những người khác đang liều mạng đánh giết, hiện tại đúng là thời cốt tốt để thu lấy Tu La Phệ Huyết đồ.

Hắn bấm niệm pháp quyết điểm vào mi tâm, thôi động linh phù mà Tu La thượng nhân tặng, tức thì mi tâm xuất hiện một con ngươi màu đỏ sậm.

Một đạo huyết quang óng ánh từ đó bắn ra, chui vào hư không rồi biến mất.

Cùng lúc đó tại một chỗ nào đó trong không gian tầng ba, đạo huyết quang óng ánh kia từ chỗ đó bắn ra, đánh về phía Tu La Phệ Huyết đồ.

Thần thức vô hình vô chất nên ở trong Thâu Thiên đỉnh phủ thần thức xuống rất dễ, phạm vi bao phủ cũng rất rộng.

So với thần thức thì pháp lực có mật độ dày hơn nhiều, muốn từ trong Thâu Thiên đỉnh phát xạ cũng sẽ vô cùng khó khăn, điểm đáp cũng bị hạn chế rất nhiều, không thể cách điểm neo nguyện lực quá xa.

Huyết quang óng ánh trong chớp mắt vượt qua khoảng cách mấy chục trượng, lóe lên rồi dung nhập vào trong bình phong màu máu.

Bình phong màu máu lắc lư kịch liệt, huyết quang trên bề mặt chớp động không thôi.

Đám Vạn Sĩ Hồng dù đang đánh đấm kịch liệt nhưng nửa tâm tư vẫn đặt trên bình phong màu máu, vừa thấy cảnh này đều không khỏi biến sắc.

“Huyết quang từ đâu ra? Chỗ này còn tu sĩ khác sao? Lẽ nào là ngươi phá giải huyễn thuật lúc trước?”

Vạn Sĩ Hồng và những người khác trong lòng đều nổi lên nghi ngờ, đưa thần thức dò xét chỗ huyết quang rơi xuống nhưng lại chẳng phát hiện được gì.

Nữ tử áo đỏ vừa thấy cảnh này liền lập tức bỏ qua Vạn Sĩ Hồng và Kim Hi tiên tử, lao thẳng tới chỗ Tu La Phệ Huyết đồ.

Khô lâu màu máu đang giao thủ cùng Lôi Minh lão tổ và Độc Cô Phong trông thấy thế cũng nhanh chóng hóa thành một đạo huyết ảnh phóng nhanh về phía Tu La Phệ Huyết đồ.

Toàn bộ Tu La Phệ Huyết đồ lắc lư càng lúc càng dữ dội, không ngừng bắn ra huyết quang dày đặc, tựa như bên trong nó đang phát sinh biến cố cực lớn.

Huyết quang do Viên Minh phát ra vừa chui vào trong Tu La Phệ Huyết đồ, hắn lập tức cảm ứng được bốn phù văn của đồ này, giống như Bách Quỷ Dạ Hành đồ, chúng cũng được đặt ở bốn góc phù văn.

Viên Minh mừng thầm trong bụng, bắt đầu thử luyện hóa bốn phù văn này.

Chính vào thời khắc này, hai cỗ pháp lực cường đại từ bên trong Tu La Phệ Huyết đồ lao nhanh tới, từ khí tức mà đoán thì chính là nữ tử áo đỏ và khô lâu màu máu, hung hăng đánh lên trên bốn cái phù văn.

Huyết quang mang lực lượng không mạnh, không phải đối thủ của hai Nguyên Anh kỳ nên dễ dàng bị đánh tan.

Viên Minh cau mày lại rồi lập tức giãn ra, thần thức khổng lồ chui vào bên trong, thâm nhập vào sâu bên trong Tu La Phệ Huyết đồ.

“Kẻ nào dám quấy rầy bản đại gia thanh tu?” Một tiếng quát chói tai vang lên, cùng với đó, bên trên bình phong đột nhiên xuất hiện một đôi trong mắt đỏ ngòm quét nhìn khắp bốn phía.

Cùng lúc đó, một đám sương máu từ trong Tu La Phệ Huyết đồ bắn ra, trong nháy mắt đã bao phủ phạm vi mấy trượng, chỗ sương máu tràn qua, mặt đất và bệ đá đều nhanh chóng bị hòa tan.

“Quả nhiên là linh bảo đã dưỡng thành khí linh, so với Thương Hải Thủy Huyền châu của bản môn còn cao hơn một bậc.” Vạn Sĩ Hồng mừng thầm trong bụng, tay phải lặng lẽ đưa lên trên ngực.

Ngồi bên trong Thâu Thiên đỉnh, thấy pháp bảo lên tiếng, Viên Minh cũng thoáng kinh ngạc, sau đó lập tức dốc sức kích phát linh phù ở mi tâm, một lần nữa hạ xuống một đạo huyết quang hòng thu phục khí linh bên trong Tu La Phệ Huyết đồ.

“Tiểu tử ở đâu ra, chỉ bằng linh phù Tu La thượng nhân ban liền muốn bản đại gia quy thuận ngươi, hắn còn chưa có mặt mũi lớn như vậy đâu.” Tu La Phệ Huyết đồ cười khinh nói, đồng thời phát ra một cỗ lực lượng ngăn chặn linh phù kết nối.

Viên Minh nhướng mày thầm than, linh bảo quả nhiên không dễ để thu phục như vậy.

Nhưng hắn cũng đã chuẩn bị thủ đoạn khác, lực lượng thần thức khổng lồ cuồn cuộn phủ xuống.

Ngay vào thời khắc này, hư không chỗ bên trên Tu La Phệ Huyết đồ chợt thấy ánh bạc lóe lên, thân ảnh Vạn Sĩ Hồng lăng không xuất hiện.

Vừa hiện y lập tức đưa tay chộp vào hư không phía dưới.

Một bàn tay vàng óng to tới mấy trượng bắt lấy bình phong màu máu rồi kéo phắt lên trên.

Trông thấy cảnh này, Viên Minh lập tức dừng việc thu phục Tu La Phệ Huyết đồ lại, chuẩn bị quan sát tình hình rồi tính tiếp.

Mặt đất bên dưới bình phong đột nhiên lắc lư, đồng thời tỏa ra từng tia sáng trắng, nhanh chóng hình thành một tòa pháp trận màu trắng trùm kín Tu La Phệ Huyết đồ.

Pháp trận màu trắng thoạt nhìn là một tòa trận pháp giam cầm, theo đó, Tu La Phệ Huyết đồ nhưng cắm rễ xuống đất, mặc cho đại thủ màu vàng kéo thế nào cũng không nhúc nhích.

Vạn Sĩ Hồng nheo mắt, há mồm phun ra hai thanh phi kiếm vàng óng, hung hăng chém tới phía pháp trận màu trắng.

Đám Độc Cô Phong lúc này đều kịp phản ứng, nhất tề bất chấp nguy hiểm cùng bay nhào tới rồi từ mình thi pháp chụp tới bình phong màu máu.

“Ở đâu ra một đám tiểu mao tặc cũng muốn cướp đoạt bản đại gia, chết hết đi cho ta.” Tu La Phệ Huyết đồ nổi giận gầm lên, tức thì huyết quang bên trên bình phong bừng lên, sương máu xung quanh theo đó lập tức dày thêm gấp mấy lần.

Đại thủ màu vàng của Vạn Sĩ Hồng bị ăn mòn nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã tan biến, thủ đoạn thu nhiếp của những người khác cũng tương tự.

Hai thanh phi kiếm của Vạn Sĩ Hồng bốc lên hỏa diễm màu vàng kim ngăn cản sương máu ăn mòn, đồng thời hung hăng chém xuống mặt đất.

Hai tiếng nổ mạnh vang lên, mặt đất bị nổ ra hai cái hố lớn, pháp trận màu trắng lập tức sụp đổ.

“Ha ha, đa tạ các ngươi giúp ta phá vỡ Địa Cấm pháp trận này, đợi ở cái tháp này đã mấy ngàn năm, cuối cùng cũng có thể rời đi rồi!” Tu La Phệ Huyết đồ đột nhiên cười lớn như thể âm mưu đã thành, đồng thời rời mặt đất bay lên rồi nhanh chóng bắn nhanh về phía xa, chỉ chớp mắt đã biến mất ở cuối chân trời.

Kịch biến như vậy xảy ra khiến cả đám Vạn Sĩ Hồng không khỏi kinh hãi.

Vạn Sĩ Hồng lập tức đuổi sát theo hướng Tu La Phệ Huyết đồ thoát đi, hai thanh phi kiếm của y vượt lên trước, hung hắng chém vào chỗ vách tường mà Tu La Phệ Huyết đồ thoát ra.

Nhưng cùng hai tiếng nổ mạnh, trên vách tường lại chỉ thấy hai chùm sáng trắng nổi lên, dễ dàng chấn hai thanh phi kiếm bay ngược trở lại.

Vách tường vẫn bóng loáng như trước, không hề thấy có bất kỳ vết cắt nào.

“Đã xảy ra chuyện gì? Tu La Phệ Huyết đồ kia sao có thể dễ dàng xuyên qua như vậy?” Lôi Minh lão tổ kinh nghi nói.

Vạn Sĩ Hồng lộ vẻ bình thản, tựa như đã đoán trước chuyện này. Y quay người nhìn về phía sau lưng: “Độc Cô đạo hữu, ngươi muốn đi đâu?”

Lôi Minh lão tổ và Kim Hi tiên tử cũng quay đầu nhìn lại, thấy Độc Cô Phong chẳng biết từ lúc nào đã đứng cạnh vách tường, trong tay cầm sẵn chiếc chìa khóa đen, bộ dáng như đang định làm gì đó.

Thấy những người khác nhìn qua, động tác của Độc Cô Phong bỗng khựng lại.

“Độc Cô đạo hữu, có lẽ Vũ đạo hữu và Kim Hi đạo hữu không biết, nhưng ta lại biết rất rõ, chìa khóa trong tay ngươi có thể mở mọi cấm chế bên trong Tu La cung. Độc Cô đạo hữu dự định tách khỏi chúng ta, một mình…à không, cùng vị đồng bạn Hồn tu đang ẩn nấp kia, hai ngươi đi lấy Tu La Phệ Huyết đồ.” Vạn Sĩ Hồng nhoáng cái xuất hiện cạnh Độc Cô Phong, nói.

Lôi Minh lão tổ và Kim Hi khẽ biến sắc, cùng đưa mắt nhìn về phía chìa khóa màu đen.

Kim Hi tiên tử giật mình, khó trách lúc trước Độc Cô Phong và Vạn Sĩ Hồng liều mạng tranh đoạt chiếc chìa khóa này, chỉ e việc cột sáng màu trắng bên ngoài hắc tháp đột nhiên sụp đổ cũng là do chiếc chìa khóa này.

Hai người ăn ý bay vút qua, đứng ở hai bên trái phải Độc Cô Phong.

“Mặc Sĩ đạo hữu nói vậy là có ý gì? Ta nói từ lâu rồi, ta chắc chắn không dẫn bất kỳ ai khác tiến vào đây, huyết quang chui ra từ hư không vừa rồi chẳng dính dáng gì với ta hết.” Độc Cô Phong chậm rãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận