Tiên Giả

Chương 452: Nội hải - Ngoại hải

“Nhưng đợt thi đấu này cũng chỉ là để tìm ra mười sau người đứng đầu, sau khi đã định ra mười sáu người đứng đầu, Tiên Quả hội sẽ bước vào giai đoạn đọ sức tiếp theo, phương thức so đấu cụ thể mỗi lần một khác, không nhất định là hình thức thi đấu lôi đài, có điều mục tiêu của chúng ta là Hồng Tang tiên quả, sau khi thành công đứng vào danh sách mười sáu người đứng đầu, việc tiếp tục so đấu tranh đoạt thứ tự không phải trọng yếu. Ngoài ra để tìm ra mười sáu người đứng đầu, đại hội sẽ áp dụng đấu loại trực tiếp, chỉ cần thua một trận sẽ triệt để đánh mất tư cách, vậy nên mỗi lần đại hội tiên quả diễn ra, các hòn đảo đều sẽ mời chào tán tu thực lực cao cường để đảm bảo mỗi trận so đấu đều có thể đưa ra được nhân tuyển.” Tịch Ảnh tiếp tục nói.

“Cần ta làm gì?” Viên Minh hỏi.

“Ta đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, tới lúc đó chúng ta sẽ đại diện một hòn đảo hạng hai tên Hồng Chi đảo để tham gia đại hội, lấy thực lực ta và người, có muốn đoạt quán quân cũng không khó, càng không phải nói chỉ là chen vào danh sách mười sáu người đứng đầu để đạt được tư cách giao dịch.” Tịch Ảnh tự tin nói.

Viên Minh nghe nàng đã sắp xếp ổn thỏa thì không nói thêm gì về chuyện này, đổi chủ đề sang nói về tình hình Bách Đan phường.

“Không tệ, lợi nhuận chế hương tới cả tu sĩ Kết Đan kỳ Trường Xuân quan cũng động tâm, dùng nó nâng cao danh tiếng Bách Đan phường cũng không tệ.” Khi nghe Viên Minh nói muốn lôi tay nghề chế hương của mình ra, Tịch Ảnh cũng gật gật đầu đồng ý.

Đang khi cảm động, Viên Minh bỗng sững người.

“Ngươi làm sao lại biết chuyện đó?” Viên Minh kinh ngạc hỏi.

“Hừ, ta dĩ nhiên có con đường tình báo của mình, nói tới mới nhớ, ba tấm Thanh Linh Truyền Âm phù ta đưa ngươi lúc trước, ngươi hình như đã dùng một tấm, lúc đó phía ta tuy có cảm ứng nhưng vì khoảng cách xa nên không thể nghe rõ ngươi lúc ấy nói gì cả, tính thời gian thì hình như là lúc người đang ở Lôi châu, thế khi ấy là người định nói gì?” Tịch Ảnh suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại.

Viên Minh nhớ lại tình cảnh lúc ấy, trên mặt lộ vẻ lúng túng, cảm thấy không tiện nói ra suy nghĩ bản thân khi ấy, chỉ có thể hàm hồ đáp: “Lúc ấy ta đụng phải đệ tử của Tịch Thương Khung, muốn hỏi chút xem ngươi có cách nào có thể phá giải huyễn thuật thôi chứ không có gì khác.”

Tịch Ảnh nghi ngờ nhìn Viên Minh, may mà đúng lúc này từ ngoài phòng bỗng có tiếng Nhan Tư Vận truyền vào.

“Viên đạo hữu, Tịch đạo hữu, không biết ta vào giờ có tiện không?”

Tịch Ảnh nhìn Viên Minh, thấy hắn gật đầu bèn phất tay mở cửa phòng ra. Nhan Tư Vận dùng thần thức cảm giác được một màn này bèn bước vào trong phòng, thấp người thi lễ với Viên Minh và Tịch Ảnh.

“Mạo muội quấy rầy, chỉ là vừa rồi tiểu muội nói với ta rằng Viên đạo hữu có diệu kế có thể thu hút khách hàng, ta nhất thời nóng vội muốn hỏi kỹ hơn chút, mong hai vị thứ lỗi.” Nhan Tư Vận từ tốn nói.

“Không sao, chúng ta cùng vừa nhắc tới việc này, tổng thể ta đã nói với lệnh muội, nếu có chỗ cấn cá khó hiểu nào, Nhan đạo hữu có thể hỏi thẳng.” Viên Minh đưa tay ra hiệu mời Nhan Tư Vận ngồi xuống.

Nhan Tư Vận gật gật đầu, ngồi xuống ghế xong hỏi ngay: “Không biết linh hương mà Viên đạo hữu nói, yêu cầu chế tác có cao không, linh tài cần thiết giá trị thế nào, giá bán có thể đặt ở mức nào, công dụng so với đan dược hơn kém ra sao?”

“Chế tác linh hương cũng không khó, yêu cầu so ra thấp hơn đan dược rất nhiều, về mặt linh tài cần dùng…” Viên Minh nói thao thao bất tuyệt.

Mấy vấn đề này hắn trước đó đều đã có kinh nghiệm thực tế, đương nhiên không xa lạ gì, ở đây cũng không có người ngoài, mà bản thân hắn không phải kẻ vì nó là của mình mà giữ bo bo, trái lại thoải mái đem thuật chế hương mà mình nắm giữ nói ra hết.

Nhan Tư Vận yên lặng lắng nghe, trong lòng thầm cân nhắc lợi và hại của việc bán linh hương.

Trong khi ấy, ở một bên khác, Tịch Ảnh lại buồn chán ngáp một cái, sau đấy liền yên lặng tu luyện, nói với Viên Minh mình chẳng có chút hứng thú nào với mấy việc này.

“…Mấy ngày tới cô trước sắp xếp một ít nhân thủ, chuẩn bị một chút linh tài cần thiết, đợi ta và Tịch Ảnh từ Tiên Quả hội trở về, ta sẽ bớt chút thời gian đích thân dạy họ cách chế hương, bắt đầu từ linh hương Luyện Khí kỳ, không tốn mấy thời gian là có thể xuất sư.” Viên Minh nói.

Nhan Tư Vận nghe hắn nói vậy lại hơi kinh ngạc: “Viên đạo hữu và Tịch đạo hữu cũng muốn tham gia Tiên Quả hội sao?”

“Hửm? Ý Nhan đạo hữu là ngươi cũng tham gia thi đấu trong Tiên Quả hội?” Viên Minh nghi hoặc hỏi.

“Viên đạo hữu hiểu lầm, trong lúc Tiên Quả hội diễn ra, các đảo lớn tụ về Phù Tang đảo, là thịnh hội ba trăm năm mới có một lần, ngoại trừ giao đấu thì còn có các hoạt động dạng đấu giá hội, ta vốn định dẫn tiểu muội và một ít nhân thủ trong phương tới đó, vừa mua sắm linh tài vừa tranh thủ quảng cáo tên tuổi Bách Đan phường, nếu có thể nhân cơ hội này ký được mấy hợp đồng buôn bán với những đảo khác thì không còn gì tốt hơn.” Nhan Tư Vận giải thích.

“Thì ra là vậy. Nếu thế chuyện chế linh cứ thư thả, ngươi cũng đi chuẩn bị đi, tới lúc đó cùng chúng ta xuất phát, đi đường sẽ an toàn hơn.” Viên Minh gật đầu nói.

Nói đoạn, hắn nhìn Tịch Ảnh, nghĩ ra mình còn phải hỏi ý nàng nữa.

Tịch Ảnh phát hiện hắn nhìn mình, lấy lại tinh thần, nghe Viên Minh nói lại sự tình một lượt xong liền tùy ý phất phất tay: “Cũng được, dù sao phía Hồng Chi đảo đã bàn bạc xong xuôi, trễ mấy ngày cũng không vấn đề gì.”

Mấy ngày sau.

Tầng mây xám nặng nề bao trùm mặt biển, mưa lớn như trút phủ kín cả trời đất, giọt mưa lớn như hạt đậu rớt xuống, còn chưa kịp chạm tới mặt nước đã bị sóng lớn nuốt chửng.

Cuồng phong thét vào, cuốn lên sóng lớn cao mấy chục trượng xông thẳng lên trời cao, khí thế bàng bạc như muốn xé rách tầng mây.

Trong khi ấy, một chiếc thuyền nhỏ màu trắng sáng chậm rãi trôi đi giữa tầng mây đen đặc, bất luận mưa to gió lớn gì khi tới gần thuyền nhỏ đều sẽ bị một lực lượng vô hình chặn lại, không thể chạm tới mảy may.

Đầu thuyền, Viên Minh một mình đứng đó, đang khi đưa mắt nhìn cảnh sắc bốn phía xung quanh, hắn bỗng ngẩng đầu trông về chân trời phía xa, ánh mặt yên lặng xuất thần.

“Ngươi đang nhìn gì thế?” Tịch Ảnh từ phía sau hắn bước tới, thuận miệng hỏi.

“Ngắm phong cảnh.” Viên Minh lấy lại tinh thần, cười cười đáp.

Tịch Ảnh bước tới bên cạnh hắn, ngắm nhìn một chút xong khó hiểu nói: “Bão tố có gì hay mà nhìn.”

“Sóng gió nơi sâu trong Đông Hải dữ dội hơn ta tưởng tượng rất nhiều, tình cảnh thế này thường xuất hiện ở Đông Hải không?” Viên Minh hỏi.

“Không tính phổ biến nhưng cũng không thể nói là hiếm lạ, Phù Tang đao vẫn ở Nội hải, Ngoại hải ở sâu trong Đông Hải, sóng gió ngập trời, hoàn cảnh còn ác liệt hơn thế này nhiều.” Tịch Ảnh lắc đầu.

“Nội hải? Ngoại hải?” Viên Minh khẽ giật mình, nhớ lại trong thẻ ngọc mà Nhan Tư Vận chưa từng nhắc tới hai cái tên này.

“Ba ngàn hòn đảo hạng ba, hơn trăm hòn đảo hạng hai và mười mấy đảo hạng nhất đề ở khu vực gần lục dịa, hoàn cảnh tương đối an bình, được gọi là Nội hải; hải vực bên ngoài Nội hải được gọi là Ngoại hải. Cách phân chia Nội hải, Ngoại hải này là do các tu sĩ săn yêu thú ở Đông Hải tự đặt ra, rất ít xuất hiện trên điển tịch. Nhan Tư Vận tới Đông Hải chưa lâu, không biết những điều này cũng là bình thường.” Tịch Ảnh nói.

“Ngươi từng tới Ngoại hải rồi sao?” Viên Minh hỏi.

“Trước kia từng theo tiền bối trong tộc qua đó một lần.” Tịch Ảnh nhìn về phía xa, đáp.

“Hoàn cảnh Ngoại hải thế nào?” Viên Minh tò mò hỏi.

“Hoàn cảnh ở đó ác liệt hơn Nội hải rất nhiều, sóng lớn ngập trời, cuồng phong bão tố là chuyện như cơm bữa, còn có mấy loại thiên tai nguy hiểm hơn như Vụ Hải, Ca Yêu. Cơ mà linh tài dưới biển cũng hơn Nội hải nhiều, nhất là yêu thú đông đúc, cấp ba, thậm chí yêu thú cấp bốn chỗ nào cũng có, tu sĩ Kết Đan kỳ nếu không kết thành đội, hoặc là có tu sĩ dẫn đoàn thì gần như không thể đặt chân ở Ngoại hải.” Tịch Ảnh chậm rãi nói.

Nghe những lời này, Viên Minh không khỏi nảy sinh hứng thú với Ngoại hải.

“Ngoại hải mới là nơi tài nguyên phong phú của Đông Hải, đợi Tiên Quả hội kết thú, ta với ngươi hay là tới đó thử xem, săn giết yêu thú tích góp ít tài phù, đừng nhìn trên người ngươi có hơn trăm vạn linh thạch mà tự mãn, mấy gã tu sĩ nhiều năm săn giết yêu thú ở Ngoại hại, gần như kẻ nào cũng có tài sản cá nhân như ngươi vậy.” Tịch Ảnh tiếp tục nói, đồng thời đề xuất.

“Được.” Viên Minh sảng khoái đáp ứng.

Lấy sức hắn và Tịch Ảnh, dù đụng phải mấy con yêu thú cấp bốn cũng không phải e ngại, hắn còn có bảo vật Thâu Thiên đỉnh, đánh không lại có thể trốn vào trong đó.

Thâu Thiên đỉnh bị yêu thú trông thấy vốn không phải chuyện đáng phải lo lắng.

Chẳng qua so với Hải Ngoại, hắn càng hứng thú hơn với thế giới bên ngoài Hải ngoại.

“Tịch Ảnh, bên ngoài Hải ngoại chính là Hải Ngoại thế giới sao?” Viên Minh hỏi.

“Đúng vậy.” Tịch Ảnh gật đầu.

“Ta từng nghe Tu La thượng nhận nói, Hải Ngoại thế giới không chỉ có nguy hiểm mà còn có dị bảo mà Vân Hoang đại lục không có, không biết chỗ Đông Hải này có tu sĩ nào từng thăm dò Hải Ngoại thế giới chưa?” Viên Minh hỏi.

“Đương nhiên là có.” Tịch Ảnh đáp.

“Có thật sao?” Viên Minh lấy làm kinh hãi.

“Những người đó được gọi là Lộng Triều giả, nhân số cực ít, theo ta được biết thì chỉ có hơn mười người, phần đông là kẻ độc hành, mỗi một Lộng Triều giả đều có thực lực kinh người, thế lực trên những đảo hạng nhất Đông Hải cũng không muốn tùy tiện trêu chọc.” Tịch Ảnh nghiêm mặt nói, tựa hồi có chút kiêng kị với những Lộng Triều giả này.

“Lộng Triều giả? Cách gọi này đúng là mới lạ.” Viên Minh bình phẩm.

“Sở dĩ có cách gọi Lộng Triều giả này là vì hơn ngàn năm trước, Đông Hải có một tán minh truyền thuyết, Lộng Triều tán minh. Tán minh này do một nhóm tu sĩ dũng cảm thăm dò Hải Ngoại thế giới lập nên, bọn họ từng xâm nhập Hải Ngoại thế giới mấy lần, thu được được không ít dị bảo hải ngoại, thời kỳ mạnh nhất Lộng Triều tán minh thế lực khổng lồ, chỉ tu sĩ Nguyên Anh đã có năm, sáu người.” Tịch Ảnh kể.

“Năm, sáu tu sĩ Nguyên Anh! Lộng Triều tán minh này thực lực gần như có thể so với một đại phái tu tiên rồi.” Viên Minh kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, khi ấy ngay cả Phù tang đảo cũng phải kiêng dè Lộng Triều tán minh ba phần, đồng thời còn ra sức lôi kéo để có thể mua được một ít bảo vật hải ngoại từ tay bọn họ. Có điều đi đêm lắm có ngày gặp ma, Lộng Triều tán minh sau lần ra biển cuối cùng thì bặt tăm, toàn quân bị diệt nhưng sự tích về bọn họ vẫn lưu truyền tới nay, về sau những tu sĩ thăm dò Hải Ngoại liền tự xưng Lộng Triều giả.” Tịch Ảnh từ tốn nói.

“Thì ra là vậy.” Viên Minh nói.

“Lộng Triều tán minh dù toàn diệt nhưng cũng đã kích phát can đảm thăm dò Hải Ngoại thế giới trong lòng tu sĩ Đông Hải, trước khi bọn họ xuất hiện, Hải Ngoại thế giới với tu sĩ Đông Hải mà nói chính là miền đất tử vong, chẳng ai dám tới gần. Thu hoạch của Lộng Triều tán minh trở thành thuốc kích thích cực mạnh với một số tu sĩ Đông Hải liều mạng, những năm qua liên tục xuất hiện Lộng Triều giả, có điều bọn họ cũng chỉ dám thăm dò một chút ở phần rìa Hải Ngoại thế giới, không thể so với Lộng Triều tán minh hay Tu La thượng nhân,” Tịch Ảnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận