Tiên Giả

Chương 505: Cốt Giác mã

“Mau tỉnh lại!”

Lúc Viên Minh đang cấp tốc rơi xuống, kim quang trong thức hải hắn bùng lên, Kim Ô hồn của Tịch Ảnh kêu váng lên một tiếng!

Viên Minh bừng tỉnh, không quan tâm chuyện cần ẩn tàng nữa mà đưa tay bấm pháp quyết kích phát hết uy năng của Tử Tinh Cửu Long thương.

“Ù ù” một luồng ánh sáng tím như một con trường long nâng lấy người hắn và Ô Lỗ lên, sau đó chạy về phía Long Trùng và Khung Vân cách đó không xa, cũng nâng hai người lên.

Ầm ầm!

Hấp lực từ dưới vực sâu lần thứ hai tăng lên gấp đôi, Tử Tinh Cửu Long thương cũng không chịu nổi mà rơi xuống.

“Hồng Lăng, Huyết Ảnh! Giúp ta chút sức!” Tâm tình Viên Minh trầm xuống, thần thức câu thông với Tu La Phệ Huyết đồ.

Hai luồng ánh sáng đỏ từ trên người hắn vọt ra rót vào trong Tử Tinh Cửu Long thương. Tử Tinh Cửu Long thương phát ra tiếng gầm thét vui vẻ, mười hai đạo phù văn đều được thúc giục, phù trận cấp tốc vận chuyển.

Uy lực của Tử Tinh Cửu Long thương tăng vọt lại lần nữa phóng lên trời, tựa như một con cuồng long phá bầu trời, thoáng cái lao ra khỏi luồng gió lốc quay cuồng,

Ánh sáng tím lao nhanh như chớp, nháy mắt đã lướt xa hơn mấy trăm trượng, thoát ly nơi vực sâu rơi xuống đại lục. Theo đó lực hút đáng sợ cũng tiêu tán mất.

Cùng lúc đó, Hồng Lăng và Huyết Ảnh thu hồi pháp lực, Tử Tinh Cửu Long thương khôi phục nguyên dạng.

Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, lật tay thu trường thương về. Ba người Ô Lỗ, Long Trùng, Khung Vân thì ngồi cả trên mặt đất. Mặt mũi ba người ngốc trệ đi, còn chưa khôi phục lại trạng thái bình thường.

Viên Minh phất tay tản ra ba luồng hồn lực giúp ba người thức tỉnh, sau đó xoay người nhìn về phía con chim khổng lồ màu xanh đã biến mất dưới vực sâu không đáy kia, nhìn thấy khí lưu cuồng bạo nơi đó cũng đã dần ổn lại.

“Con chim khổng lồ vừa rồi là thứ gì vậy? Quá to lớn!” Viên Minh vẫn kinh hãi.

“Nếu ta không nhìn lầm thì hẳn là yêu thú ngoài hải ngoại, có được một phần huyết mạch Côn Bằng.” Tịch Ảnh chậm rãi nói.

“Không sai, chỉ có yêu thú ở hải ngoại mới to lớn như vậy, không hiểu sao lại xuất hiện trong bí cảnh này?” Viên Minh khó hiểu.

“Ai biết được? Tam Tiên đảo quả nhiên không tầm thường, còn chưa thấy được cửa vào đã gặp phải một con yêu thú ngoài hải ngoại rồi. Không biết tiến vào Tam Tiên đảo chẳng biết còn kinh hỉ đến mức nào nữa.” Tịch Ảnh có chút hưng phấn nói.

“Ngươi nói nhẹ nhàng quá, nếu khắp Tam Tiên đảo đều có yêu thú hải ngoại kiểu này thì chúng ta nên lập tức dẹp đường trở về, bằng không có thêm mấy cái mạng nữa cũng không đủ.” Viên Minh lắc đầu nói.

Vừa rồi con chim xanh khổng lồ mang đến cho hắn áp lực vượt xa tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ít nhất nó cũng phải là cấp bốn thượng giai, không khéo còn là cấp năm. Hắn tự thấy thực lực hiện giờ không kém nhưng cũng không cuồng vọng đến mức có thể giao thủ được với yêu thú cấp năm.

"Yên tâm đi, trong Tam Tiên đảo còn không đến mức ác liệt như vậy." Tịch Ảnh nói.

"Hy vọng là như thế." Viên Minh xoa xoa mi tâm.

Thần hồn ba người Ô Lỗ cũng không kém, dưới sự trợ lực của Viên Minh đã nhanh chóng tỉnh lại.

“Chúng ta đều còn sống sao? Ha ha mới vừa rồi ta còn nghĩ chắc chắn bị vực sâu nuốt chửng, chết không toàn thây rồi.” Long Trùng ngồi dậy, cười ha hả.

“Viên huynh, chẳng lẽ là ngươi ra tay cứu chúng ta?” Khung Vân bình tĩnh lại, nhìn về phía Viên Minh hỏi.

“Làm sao Viên mỗ có bản lĩnh như vậy được? Ta cũng bị tiếng kêu của con chim xanh khổng lồ kia chấn nhiếp thần hồn. Chẳng qua lúc sống còn, có nhìn thấy nó vung cánh tạo nên cuồng phong ngập trời, có thể chúng ta bị cơn cuồng phong kia thổi bay đến đây.” Viên Minh lắc đầu, trên mặt vừa vặn xẹt qua một tia sợ chết.

“Bây giờ ngươi nói nhảm càng lúc càng lưu loát tự nhiên, xem ra trời sinh thích hợp nói dối diễn trò, khó trách có thể thức tỉnh năng lực Tình Động." Tịch Ảnh cười khẽ một tiếng.

Viên Minh âm thầm cười khổ. Hắn cũng không muốn nói dối, chỉ là bí cảnh này trùng trùng nguy cơ, lại không rõ mục đích của người khác thế nào nên không thể bại lộ ra thực lực chân thật được.

Ô Lỗ nhìn Viên Minh, không nói gì.

“Thật sao? không biết con chim xanh khổng lồ có lai lịch gì? Lại có thể hành động tự nhiên trong vực sâu kia. Chỉ sợ nó cũng phải là yêu thú cấp bốn thượng giai, thậm chí có thể là yêu thú cấp năm.” Khung Vân nhíu mày nói.

“Để ý nhiều vậy làm gì? Dù sao chúng ta còn sống là được.” Long Trùng lơ đễnh nói.

Khung Vân trợn mắt liếc nhìn y, nhưng cũng tạm thời buông bỏ hoang mang trong lòng xuống, quay đầu nhìn về phía đại lục trước mắt.

Một đợt linh khí bức người đập vào mặt, nồng đậm hơn đại lục lúc trước mấy lần.

“Linh khí thật nồng đậm, không thua gì hiệu quả tụ linh đại trận cấp ba của Thiên Long đảo. Nơi này có lẽ có đá tụ linh, nước suối tụ linh hay thần vật tụ linh?” Lúc này Long Trùng cũng nhận ra, kinh ngạc nói.

Cái gọi là đá tụ linh, nước suối tụ linh đều là những sản phẩm thực chất hóa của linh mạch. Chỉ có linh mạch cực kỳ nồng đậm linh khí, trải qua mấy vạn năm, mấy chục vạn năm diễn hóa mới có thể ngưng kết mà thành. Thần vật bậc này có thể tự động hấp thu thiên địa linh khí, cho dù cất giữ ở một nơi hoang vu thưa thớt linh khí nhưng để lâu ngày vẫn có thể hình thành linh mạch, là chí bảo mà bất kỳ môn phái tu tiên nào cũng tha thiết ước mơ.

Viên Minh cũng động lòng, thiên địa linh khí trong Thâu Thiên đỉnh của hắn khá ít, nếu có thể lấy được một hai thần vật tụ linh thì có thể cải thiện được tình hình rất nhiều.

“Đáng tiếc, nếu không có tinh vũ hay Tinh Không thú thì nơi này quả thật là thánh địa để tu luyện.” Khung Vân lắc đầu nói.

Nghe vậy, Long Trùng cùng Ô Lỗ đều gật gật đầu, lộ ra vẻ tiếc nuối.

Thừa dịp mọi người đều nghỉ ngơi, Viên Minh bèn nhìn quanh một lượt.

Nơi này nhìn như một bình nguyên vô tận, có gió nhẹ thổi qua, ngọn cỏ xanh mượt mượn cơ hội mà giãn người, khẽ vẩy vẩy khiến mắt cá chân ngứa ngáy.

Dòng sông nhỏ quanh quanh lượn vòng, như gương bạc phản chiếu ánh sao trên bầu trời , lại như không biết từ đâu đến, chảy đến nơi nào.

Giữa cỏ xanh nước trong đó là những gốc đại thụ xanh biếc tựa như ánh sao điểm xuyết giữa thảo nguyên này, không cách nhau quá xa nhưng không thể tạo thành rừng rậm được.

Viên Minh đột nhiên kêu khẽ lên một tiếng, đi tới bụi cỏ gần đó. Hắn phất tay đẩy bụi cỏ tươi tốt qua, lộ ra vài cọng cỏ nhỏ xanh biếc đang tản mát ra từng linh khí ba động nhè nhẹ.

Mấy gốc cỏ xanh biếc này tên là Bích Diệp thảo, tuy rằng phẩm cấp không cao nhưng lại là linh thảo hàng thật giá thật.

Hắn đi tới một bụi cỏ khác, gạt cỏ ra, lại lộ ra mấy gốc linh hoa màu tím. Hiển nhiên cũng là linh thảo cấp thấp.

Viên Minh tản thần thức ra, trong mắt lộ ra vẻ khó có thể tin tưởng được.

Thảo nguyên này vậy mà có rất nhiều linh thảo linh hoa, dù là cấp thấp nhưng cũng nhiều đến mức khiến người khác chấn kinh.

Hắn bay lên cao, đáp xuống một ngọn đồi gần đó. Đối diện ngọn đồi cũng là một thảo nguyên vô tận, còn rất nhiều con thú tha thẩn trên đó.

Cách gần hắn nhất là một đám hươu xám to lớn, đều là yêu thú cả. Chúng đang cúi đầu gặm ăn linh thảo.

Những con hươu xám này đều là yêu thú cấp một, cấp bậc không cao nhưng số lượng lại cực nhiều, trước mắt hắn ít nhất cũng trên trăm con.

Linh thảo đầy đất, yêu thú đầy đàn, có thể nói Viên Minh không cách nào hình dung được đại lục này là thế nào.

Vào lúc này, có một đám bụi mù từ xa lao nhanh tới. Trong đống bụi đó loại thú Cốt Giác mã, đỉnh đầu có một sừng cực lớn, bờm trên lưng nhọn màu trắng tinh, vó chân cứng rắn, vẻ ngoài giống ngựa nhưng ánh mắt lóe lên tia hung hãn xông thẳng về phía đàn hươu xám.

Đàn hươu lập tức chạy tứ tán, đáng tiếc tốc độ chúng nó kém xa Cốt Giác mã nên đã có không ít hươu xám bị sừng Cốt Giác mã đâm trúng, ngã trong vũng máu.

Đàn này có mười hai con Cốt Giác mã, trong đó phân nửa là yêu thú cấp hai, có ba con đạt đến cấp hai thượng giai. Còn con đầu đàn là yêu thú cấp ba hạ giai, hình thể lớn hơn hẳn so với những con Cốt Giác mã khác.

Mười mấy con Cốt Giác mã xuất kích nhanh chóng săn giết sạch đàn hươu xám. Mấy con yêu thí này vậy mà lại ăn thịt, miệng xé từng tảng thịt hươu xám mà cắn nuốt.

Cốt Giác mã phát hiện ra Viên Minh. Bản tính ăn thịt đã thúc đẩy chúng nó tiến lên, chỉ là vẫn có chút chần chừ, mũi thở phì phò, quanh quẩn nơi xa xa.

“Ây, Cốt Giác mã cấp ba, không nghĩ tới lần này may mắn như vậy, vừa tới đã gặp được đồ tốt.” Ba người Long Trùng cũng bay tới, phát hiện mấy con thú cách đó không xa, nhất thời hưng phấn lên.

“Long huynh, Cốt Giác mã này hiếm có lắm sao?” Viên Minh có chút nghi hoặc.

“Ha ha, Viên huynh có điều không biết, thật ra bản thân Cốt Giác mã này không có gì đặc biệt, chỉ là sừng trên đỉnh đầu nó có thể được dùng luyện chế ra đan dược chữa thương nên không ít đảo còn xây cả chuồng trại chuyên chăn nuôi yêu thú này. Nhà ta cũng có một hòn đảo chuyên nuôi thú này.” Long Trùng cười giải thích.

Viên Minh càng thêm tò mò: "Vậy sao Long huynh nói là thứ tốt. ”.

“Bởi vì Cốt Giác mã được coi là huyết mạch hỗn tạp nên đừng nói là cấp ba, trong chuồng ngựa bình thường cũng chỉ có lác đác vài con cấp hai thượng giai mà thôi. Cũng chỉ có Thiên Long đảo ta có nhiều kinh nghiệm về mặt tinh luyện huyết mạch mới có thể dựng dục ra được Cốt Giác mã cấp ba. Đến cấp ba, độc giác trên đầu Cốt Giác mã sẽ phát sinh biến đổi, từ hiệu quả chữa xương cốt chuyển sang tăng cường xương cốt. Bởi vậy mới luyện chế ra Đoán Cốt Sinh Huyết đan có hiệu dụng rèn cốt sinh gân, đặc biệt hữu ích cho thể tu, có thể giúp thể tu đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên Chi Thể.” Long Xung có chút tự đắc nói.

Viên Minh như có điều suy nghĩ gật gật đầu. Hắn đang tu luyện Ma Tượng Trấn Ngục công tầng thứ ba, nên nghe Long Trùng nói về đan dược này cũng có chút động tâm.

Long Trùng nhìn ra tâm tư của hắn lập tức cười nói: “Con Cốt Giác mã cấp ba này tựa hồ còn là loại biến dị, hình thể lớn hơn bình thường rất nhiều. Nếu cắt sừng nó xuống hẳn cũng có thể luyện chế ra được bốn năm bình đan dược. Chỉ là hiện nay pháp lực của chúng ta đã hao hết, mà đám yêu thú này còn đang do dự chưa tiến lên. Nếu đợi thêm e là chúng ta cũng phải chạy tránh mà thôi, không bằng chúng ta cùng nhau ra tay. Viên huynh giúp ta ngăn cản mấy con Cốt Giác mã khác một lát, ta phụ trách chém giết con đầu đàn. Sau đó luyện ra đan dược, cũng phân chia Viên huynh hai bình. ”.

"Đa tạ mỹ ý của Long huynh, vậy ta từ chối thì bất kính rồi." Viên Minh chắp tay, nói một tiếng cảm ơn.

Long Trùng không thèm để ý khoát tay áo, sau đó nắm trường thương thúc giục một chút pháp lực vừa mới khôi phục được xông về phía Cốt Giác mã.

Viên Minh lập tức đuổi theo.

Khung Vân cùng Ô Lỗ ở bên cạnh nghe thấy hai người Viên Minh nói chuyện với nhau, chỉ là cả hai đều không có ham hố gì với Đoán Cốt Sinh Huyết đan, mà chỉ một con Cốt Giác mã cấp ba này cũng không cần bọn họ ra tay nên chỉ đứng nhìn, đồng thời vận công khôi phục pháp lực bản thân.

Cốt Giác mã đầu đàn thấy hai người Long Trùng vọt tới, trong mắt hiện lên một tia e dè đầy nhân tính. Nhưng cuối cùng nó cũng bị pháp lực ba động yếu ớt trên người Long Trùng cùng Viên Minh dụ dỗ, bèn hí dài một tiếng kéo theo một đám tiểu đệ xông lên.

Trong lúc nhất thời, đàn ngựa tung vó, cỏ vụn loạn bay, linh quang tụ lại trên đỉnh sừng nhọn của Cốt Giác mã nhanh chóng tản ra, nối liền với nhau thành một mảnh bao bọc cả đàn ngựa lại, như thể hóa thành một mũi tên nhọn mang theo khí thế hung hãn cắt ngang qua thảo nguyên.

Đàn Cốt Giác mã này vậy mà cũng tinh thông phương pháp hợp kích, biết liên kết khí thế lẫn nhau tạo thành uy lực tuyệt đối không kém gì yêu thú cấp ba thượng giai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận