Tiên Giả

Chương 514: Vào điện

Tuyết Giao cùng kim sắc linh cầm vất vả lắm mới ngăn được hắc sắc cự viên đã bị thương, những người khác cũng không rảnh để ý chuyện khác, nếu như có thêm một con yêu mãng to lớn nữa tới, trận tuyến mà mọi người phải rất vất vả mới ổn định được sẽ sụp đổ ngay.

“Tình hình hiện tại rất nguy cấp, che giấu thực lực dù rất cần thiết, nhưng che giấu quá cũng sẽ bỏ lỡ cơ duyên.” Tiếng Tịch Ảnh vang lên trong thức hải Viên Minh.

“Ta hiểu.” Viên Minh đáp gọn.

“Chỗ này giao cho các ngươi.” Hắn nói một câu với đám Long Trùng, Khung Vân, đoạn cầm Tử Tinh Cửu Long thường vọt tới phía con bách trượng yêu mãng.

Khi hắn vọt tới phía trước, con yêu mãng kia cũng đang ầm ầm lao qua.

Nó ngỏng cái đầu to như gian phòng lên, há miệng lớn như chậu máu ra phun cái lưỡi rắn màu đỏ sậm, nhe hai chiếc nanh độc hai bên để lộ ra hai tuyến độc, phun một cái về phía Viên Minh.

Chỉ thấy nọc độc cuồn cuộn phun ra như nước lũ, ăn mòn không khí giữa không trung tạo ra những tiếng bụp bụp, đồng thời bốc lên một mảng sương mù lớn màu tím.

Những yêu thú ở quanh đó không kịp tránh né bị dính phải nọc độc lập tức thịt da tiêu tan, hóa thành một vũng máu.

Những yêu thú khác thấy thế, con nào con nấy sợ mất vía, vội vàng tách ra hai bên chạy trốn.

Viên Minh lại không hề động đậy chút nào, cứ thể để sương độc bao trùm quanh mình.

Tử Tinh Cửu Long thương tỏa hào quang, ngưng tụ thành lồng ánh sáng chắn xung quanh người hắn, ngăn tất cả nọc độc bên ngoài, cùng lúc đó, một dải sáng mảnh màu tím xẹt qua đầu yêu mãng.

Đầu yêu mãng da tróc thịt bong, cổ bị vạch một vệt dàu hơn trượng, máu tươi ào ạt chảy ra.

Yêu mãng điên cuồng vung vẩy đầu, phát ra tiếng gào rít kinh thiên động địa, cái đuôi như một bức tường đen xé gió quét ngang.

Viên Minh lấy làm kinh hãi, lập tức vung trường thương đâm tới cứng rắn đón đỡ đuôi rắn.

Đuôi rắn bị đâm thủng một lỗ, nhưng Viên Minh cũng bị một lực khủng khiếp hất văng ra ngoài.

Phần thân to dài của yêu mãng đột nhiên biến thành huyễn ảnh, vô cùng linh hoạt quấn quanh người Viên Minh rồi ra sức đè ép với mớ cơ thịt như tinh thiết.

Một tiếng “rắc” nhỏ vang lên!

Cả người Viên Minh bị ép thành một cái bánh thịt, máu tươi bắn ra tung tóe.

Bách trượng yêu mãng phát ra tiếng kêu đắc ý, cắn về phía thi thể Viên Minh, muốn nuốt tên đáng ghét này vào trong bụng để phát tiết nỗi hận trong lòng.

Đúng thời khắc này, tầm mắt trước mặt nó đột nhiên vỡ vụn, thi thể nát vụn của Viên Minh đột nhiên biến mất không thấy tăm tích, hết thảy những thứ vừa xảy ra hiển nhiên chỉ là một hồi huyễn cảnh.

Cùng lúc đó, từng nhánh dây leo tím đen thô to xuyên qua làn sương độc mà không chịu chút ảnh hưởng nào, nhanh chóng quấn chặt thi thể yêu mãng, trói nghiến nó như đòn bánh tét, không những vậy còn muốn đâm thủng vảy của nó để cắm sâu vào bên trong.

Yêu mãng vừa giận vừa sợ, lập vừa vặn vẹo thân mình, dễ dàng kéo đứt hết đám dây leo.

Thân ảnh Viên Minh xuất hiện giữa không trung, hắn nhấc tay vung lên, lực lượng sao trời từ trên Tử Tinh Cửu Long thương bắn ra, hóa thành một ngôi sao băng rơi xuống, bất thình lình xuyên qua thân thể cự mãng, đóng đinh nó xuống đất.

Hung quang trong mắt cự mãng lóe lên, thân rắn vặn vẹo, cứng rắn thoát ra khỏi Tử Tinh Cửu Long thương, chỉ có điều vì thế mà vết thương bị mở rộng gấp mấy lần, máu tươi ồ ồ chảy ra.

“Cơ hội tốt!” Vẻ vui mừng hiện lên trong mắt, Viên Minh lập tức phủ thần thức xuống, thi triển huyễn thuật thêm một lần nữa.

Bên trong Thâu Thiên đỉnh, phân hồn thứ nhất cũng đưa thần thức phủ xuống hỗ trợ chủ hồn.

Ánh mắt cự mãng nhất thời trở nên đờ đẫn, động tác lẫn nữa trì trệ.

Một cái bóng màu tím đen từ mặt đất vọt lên, nhìn kỹ thì chính là Hoa Chi. Nó nhoáng người một cái rồi chui vào vết thương trên thân cự mãng.

Những đoạn dây leo đứt gãy rớt trên mặt đất quanh đó như vật sống trườn nhanh tới, chui vào trong vết thương của cự mãng.

Yêu mãng chỉ nhoáng cái đã thoát khỏi huyễn cảnh, nhưng trong người lại nổi lên cảm giác đau đớn không chịu nổi, không ngừng vặn vẹo lăn lộn thân thể to lớn trên đất, yêu thú xung quanh đó bị nó hại thảm, không biết bao nhiêu con bị ép chết.

Đám người Long Trùng thấy cảnh này vừa mừng vừa sợ.

“Cỗ dao động thần hồn cường đại vừa rồi…Viên Minh này không phải là…” Kim Vân tiên tử nhìn qua, mắt chớp chớp.

Để Hoa Chi xử lý yêu mãng, Viên Minh nhanh chóng xách thương phóng tới chỗ hắc sắc cự viên, hội quân cùng Tuyết Giao đánh cho hắc sắc cự viên vốn đã bị kim diễm làm bị thương, phải liên tục bại lui.

Dù hai yêu thú cấp bốn này đã bị ngăn lại, nhưng số lượng yêu thú xông tới sơn cốc càng lúc càng nhiều, đám người chỉ có thể vừa đánh vừa lui, tình thế ngày càng bất lợi.

Thiên Bảo đạo nhân nhìn đám yêu thú càng lúc càng đông phía trước, quay đầu hỏi: “Kim Vân tiên tử, còn bao lâu nữa mới xong?”

“Sắp!” Kim Vân tiên tử nhíu mày trả lời cộc lốc, ánh mắt thủy chung không rời Tam Tiên điện.

Giờ phút này, ánh bạc trong cổ kính phát ra công kích càng ngày càng mãnh liệt, màn sáng ba màu có dấu hiệu không chống đỡ nổi nữa, nhưng muốn công phá hoàn toàn thì hiển nhiên còn cần một khoảng thời gian nữa.

Đúng lúc này, nền đất bên dưới đột nhiên truyền lên một hồi dị động.

“Chung Linh đạo hữu, cẩn thận dưới mặt đất.” Kim Vân tiên tử trong mắt lóe kim quang, mặt mày biến sắc, nhắc vội.

Ba người Chung Linh nghe vậy giật mình, đang định phi thân bay lên thì mặt đất vốn bị Vạn Mộc đại trận quấn đan xen chằng chịt đột nhiên nứt toác, hình thành một vết nứt lớn, trực tiếp xé rách Vạn Mộc đại trận.

Chỗ ba người Chung Linh ngồi cũng bị một lực lớn lật lên.

Chí thấy từ sâu bên trong vết nứt thình lình có mười mấy rễ cây to lớn màu đỏ sậm phóng ra, trông như mười mấy cây mâu lớn màu đỏ ngòm đâm về phía ba người.

Tấm thẻ gỗ màu xanh bên hông Chung Linh tỏa những tia sáng chói mắt, hóa thành một bộ mộc giáp từ dây leo bảo vệ quanh người nàng.

Nhưng khi rễ cây đỏ sậm đâm lên trên người nàng, mộc giáp dây leo chỉ gắng gượng ngăn cản được một chớp mắt rồi lập tức sụp đổ.

Nhưng chỉ một chớp mắt này cũng đã đủ, bởi cùng vào khoảnh khác đó, sau lưng Chung Linh mọc ra hai đôi cánh lông vũ nhẹ nhàng mang nàng nhanh chóng tránh né, thoát khỏi đòn tấn công của đám rễ cây.

Chung Linh cơ cảnh thoát được một kiếp, nhưng Bách Lý Truy và Hoa Bình thì không được may mắn như vậy, Bách Lý Truy bị một rễ cây đỏ sậm đâm trúng ngực, rễ cây này còn đâm xuyên cả linh thú Mộc Dung của y, xâu cả hai lại với nhau.

Hoa Bình cũng không đỡ hơn mấy, linh thú Hoa Yêu của gã đứng ra ngăn công kích chính diện giúp gã, nhưng không ngờ còn có một rễ cây từ phía sau vòng tới, đâm xuyên qua lồng sáng bảo hộ quanh người Hoa Bình.

Một vầng hào quang màu đỏ từ cái cây kia rót vào trong thân thể Bách Lý Truy và Hoa Bình, ngay đó có một ngọn lửa từ trong ngực hai người tuôn ra, chỉ trong chớp mắt đã thiêu cả hai thành tro bụi.

Rễ cây đỏ sậm tập kích cực kỳ đột ngột, cả đám chỉ có thể ai lo thân người đó, cơ bản không kịp phản ứng, mà kể như có phản ứng kịp cũng không cách nào ứng cứu.

“Bách Lý huynh, Hoa huynh!” Chung Linh lòng đau như cắt nhưng không có mù quáng xông lên báo thù.

Thụ yêu xuất hiện dưới lòng đất này vô cùng cường đại, chắc chắn là yêu thú cấp bốn, giờ lỗ mãng đi xuống không khác nào chịu chết.

Mất đại trận trong lòng đất, toàn bộ Tam Tiên điện tiền rơi vào hỗn loạn, dù là đám Thiên Bảo đạo nhân, Thổ Thắng cũng bắt đầu sinh lòng thoái ý.

Đúng vào thời khắc này, hào quang từ cổ kính màu bạc sau lưng Kim Vân tiên tử đột nhiên bừng lên, tỏa ánh bạc lấp lánh ra ngoài, chiếu tọi làm cả sơn cốc phủ đầy ánh bạc.

Một luồng gió lốc màu xanh từ trong cổ kính bắn ra, chớp mắt sau đó hóa lớn gấp mấy chục lần, biến thành một luồng gió xoáy chọc trời bao phủ toàn bộ sơn cốc.

Gió rít như nước thủy triều khiến trong sơn cốc nhất thời khắp nơi đều là cát bay đá chạy, tiếng sấm rền vang vọng.

Đám Viên Minh bị lốc xoáy cuốn vào, ai nấy như lá rụng trong cuồng phong, chẳng có chút sức phản kháng nào, tất cả, bao gồm cả đám yêu thú đều bị cuốn bay.

Bên trong gió lốc vang lên như tiếng điện xẹt, ngay sau đó là vô số phong nhận màu xanh to nhỏ đủ cả, như đàn châu chấu ào ào lao xuống xuống dưới rồi không ngừng xoay tròn cắt lên màn sáng ba màu.

Màn sáng ba màu chấn động dữ dội, chỉ kiên trì được thời gian hai, ba nhịp thở rồi sụp đổ hoàn toàn, hóa thành vô số điểm sáng nhỏ như hạt bụi, tan biến vào hư không.

Luồng gió lốc màu xanh nhanh chóng dừng lại rồi tiêu tan, chủ thể Tam Tiên điện theo đó lộ ra giữa không khí.

Viên Minh, Long Trùng, Thiên Bảo đạo nhân và mọi người vui mừng bay về phía Tam Tiên điện.

Viên Minh ở giữa không trung triệu hồi Lôi Vũ, Hoa Chi lúc này đã đánh giết bách trượng yêu mãng, hút thành thây khô, từ dưới lòng đất quay về bên cạnh Viên Minh.

Khí tức Hoa Chi lại mạnh thêm không ít, đã đạt tới cấp ba đỉnh phong, lúc nào cũng có thể đột phá cảnh giới cấp bốn.

“Đi.” Viên Minh dẫn theo hai linh thú tiếp tục chạy về phía Tam Tiên điện.

Đám yêu thú kia dường như cũng bị kích thích, trở nên càng điên cuồng hơn, hoàn toàn không để ý sống chết phóng tới đoàn người hòng ngăn cản bọn họ tiếp cận Tam Tiên điện.

Dù trước đó hắc sắc cự viên đã bị Viên Minh và Tuyết Giao liên thủ đánh giết, nhưng hiện tại lại thấy thân ảnh mấy yêu thú cao lớn dị thường đang từ đằng xa chạy tới, hơn nữa đều là đại yêu cấp bốn.

Thổ Thắng xoay cổ tay, tức thì trong lòng bàn tay xuất hiện một cái chuông đồng màu vàng đất to bằng nắm tay, trông có vẻ cũ nát, bề mặt như phủ một tầng đất vàng xưa cũ, thoạt nhìn có vẻ khá nặng.

Chỉ thấy y một tay nắm chuông đồng, trong miệng vang lên một hồi những tiếng tụng niệm.

Theo tiếng tụng niệm, chuông đồng màu vàng đất phát ra từng hồi thanh âm ù ù rung động, sau chốc lát đã hóa thành một cái chuông lớn cao mười mấy trượng.

Thổ Thắng nắm chặt nắm đấm, đoạn vung nắm tay lúc này được bao phủ bởi một tầng ánh sáng chói mắt màu vàng, đấm một quyền lên chuông lớn, phát ra một tiếng chuông ngân.

Từng vòng, từng vòng ánh sáng màu vàng đất tỏa ra, bao phủ toàn bộ đám yêu thú đang xông tới.

Đám yêu thú đột nhiên thấy thân thể nặng thêm gấp mười, gấp trăm lần, bị ép sát mặt đất không động đậy nổi, trong khi ấy, đoàn người tranh thủ thời cơ đáp xuống trước Tam Tiên điện.

“Hoa đảo chủ lại mang cả Hậu Thổ chung bên người, lần này giúp chúng ta một đại ân rồi.” Thiên Bảo đạo nhân vui vẻ nói.

“Mau mở cửa đại điện ra, ta không kiên trì được lâu đâu.” Thổ Thắng mang theo chuông lớn đáp xuống, mồ hôi đầy đầy hối thúc.

Kim Vân tiên tử thấy vậy bèn nhấc tay vung lên, dán một tấm ngọc phù ba màu lên trên cửa lớn Tam Tiên điện, tức thì linh quang bên trên cánh cửa nặng nề nhanh chóng tiêu tán, kẽo kẹt mở ra một khe hở.

Nàng thu hồi tấm cổ kinh màu bạc, đoạn tung một cước đá văng cửa điện, lách mình tiến vào bên trong.

Những người khác lập tức theo sát phía sau, lướt vào trong điện.

Thổ Thắng cũng thu hồi Hậu Thổ chung, bay vào Tam Tiên điện.

Không còn Hậu Thổ chung áp chế, đám yêu thú bên ngoài lập tức khôi phục tự do, không ngừng hướng về phía Tam Tiên điện gào thét nhưng không có xông tới. Mấy con yêu thú cấp bốn cũng vậy.

Phía trước đại điện là một thông đạo rất dài, sâu không thấy đáy.

Viên Minh nhíu mày phát giác nơi đây bị một cấm chế vô hình bao phủ khiến thần thức không thể khuếch tán ra ngoài.

Giờ bên ngoài có vô số yêu thú, trong đó còn có mấy con yêu thú khủng bố cấp bốn nên cả đoàn lập tức chạy vào sâu bên trong.

“Mọi người đừng hoảng, đám yêu thú kia chưa có đuổi theo.” Kim Vân tiên tử mở miệng nói.

Đám người nghe vậy liền nhìn về phía sau, thấy nơi đó hoàn toàn yên tĩnh, đúng thật là không có bóng dáng yêu thú.

“Vừa rồi ta thấy hình như những yêu thú này chỉ đuổi tới cửa đại điện liền dừng lại, có vẻ không dám đặt lên cửa điện.” Long Trùng nói.

“Có phải nơi này còn có thứ gì nguy hiểm, đáng sợ hơn cả yêu thú nên bọn chúng không dám vào trong không?” Khung Vân do dự hỏi.

Mọi người trong lòng thầm run lên, đưa mắt nhìn Kim Vân tiên tử.

Nàng này dùng cổ kính màu bạc đánh vỡ màn sáng bên ngoài Tam Tiên điện, sau đó lại dùng một tấm ngọc phù ba màu mở cửa điện ra, chắc chắn nàng hiểu không ít về tình hình ở đây.

“Các vị yên tâm, bên trong Tam Tiên điện không có nguy hiểm.” Kim Vân tiên tử vội trấn an, xong cũng không giải thích mà tiếp tục đi về phía trước.

Viên Minh chớp chớp mắt rồi cất bước đuổi theo.

Những người khác thấy thế cùng nhao nhao theo sát phía sau.

Yêu thú phía sau vẫn chưa đuổi theo, đám người mới dần thả lỏng, bắt đầu chú ý tình cảnh xung quanh.

Thông đạo được xây dựng từ vật liệu màu vàng kim, khắp nơi vàng son lộng lâu, điêu rồng khắc phượng, lộ rõ phong thái tiên gia.

Nhưng ngoài những hoa văn diễm lệ, phù điêu, bích họa tinh tế thì nơi này chẳng có bảo vật gì để thu lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận