Tiên Giả

Chương 532: Hoạt Long vương

Ba người Viên Minh đến đây cũng không cố tình ẩn nấp nên Cốc Huyền Dương nhanh chóng nhận ra bọn họ tới gần.

Sắc mặt y không có nhiều biến hóa, chỉ là kiếm quyết trong tay lại nhanh hơn vài phần như muốn nhanh chóng giải quyết xong con dị thú Kim Thạch hai đầu trước mắt này.

Chỉ là ngay khi y vung kiếm chém đầu con dị thú chỉ còn nửa người này, đang định trở tay chém giết con dị thú khác thì một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.

Chỉ thấy con dị thú nhỏ đang triền đấu với Thiên Bảo đạo nhân đột ngột nhảy lên giữa không trung, cả người tản ra vầng sáng vàng kim chói mắt.

Tích tắc sau, hai con dị thú đang triền đấu với Cốc Huyền Dương cùng với tất cả tàn thể của Kim Thạch dị thú rải rác dưới đất đều tụ tập về phía dị thú nhỏ kia. Sau khi kết hợp lại, chúng đã hóa thành một con cự thú màu vàng cao mấy trượng.

Cự thú màu vàng không nhắm đến Thiên Bảo đạo nhân mà lại đột ngột nhào về phía Cốc Huyền Dương, trong khuôn miệng to lớn còn ẩn ẩn không ngừng phun ra nuốt vào một ngọn lửa trắng.

Cùng lúc đó Cốc Huyền Dương cũng đã điều khiển thanh phi kiếm vàng kim của mình chém xuống cự thú, dù cắt xuống một chút kim thạch nhưng đối với cự thú có thân thể khổng lồ như nó thì chỉ là vết thương ngoài da, không đáng kể gì với nó cả.

Ngay khi cự thú màu vàng cách Cốc Huyền Dương không tới hai ba trượng thì Cốc Huyền Dương lại không khống chế phi kiếm nữa mà một tay cũng biến đổi kiếm quyết, tay kia phất tay áo vung ra.

Một đạo kiếm khí sắc bén màu xanh từ trong ống tay áo Cốc Huyền Dương bay ra, chia làm chín phần chém ngang người con dị thú khổng lồ.

Dị thú lập tức bị chém thành mấy khúc, nhìn yếu ớt như thể đậu hũ. Thoáng chốc, cả người nó vỡ vụn hóa thành một đống kim thạch rơi xuống đất,

Chín đạo kiếm khí màu xanh lại lần nữa hợp nhất với nhau lại thành một thể, hóa thành một đạo kiếm khí duy nhất với khí thế hùng hồn nhanh chóng vọt về phía trước, chém xuống phía sau đại điện vàng kim.

Sau khi chém xuống một góc đại điện như chém bùn, khí thế của kiếm khí vẫn không suy giảm mà tiếp tục chém tới ngọn núi màu vàng phía sau.

Tiếng “ầm ầm!” nổ vang, thân núi hiện lên một vệt kiếm lớn dài chừng mấy chục trượng, khiến ngọn núi rung chuyển, đá vụn to nhỏ rơi rớt xuống như thể phát sinh động đất.

Ba người Viên Minh thấy tình thế không ổn đã sớm lùi cả về phía sau, phải lùi tới trăm trượng mới ngừng lại.

Viên Minh thầm kinh hãi, ngọn núi màu vàng kim vô cùng cứng rắn, lúc trước Cốc Huyền Dương khống chế phi kiếm cũng không mang theo uy năng lớn như vậy. Nhưng một kiếm trong ống tay áo này lại để lại một vết kiếm kinh người như thế, không rõ là dị bảo gì!

Cốc Huyền Dương chém giết dị thú xong, mới thu phi kiếm màu vàng lại, lướt mắt nhìn qua ba người Viên Minh một chút mới bình thản phân phó: “Thiên Bảo, ngươi vào trong điện nhìn xem một chút.”

“Vâng!”

Thiên Bảo đạo nhân đáp lời rồi chui từ chỗ bị chém vào bên trong cung điện.

Chẳng qua trước khi đi vào, gã quay đầu nhìn Viên Minh một chút.

“Sư tôn, tu sĩ Kết Đan kia chính là Viên Minh!” Gã lặng lẽ truyền âm nói.

Ánh mắt Cốc Huyền Dương khẽ lóe lên, nhưng sắc mặt cũng không có biến hóa gì cả.

Viên Minh không biết hai người họ truyền âm với nhau nhưng nhìn thấy ánh mắt của Cốc Huyền Dương rơi xuống người mình, không khỏi nhướng mày.

Bên kia, Lôi Hạc và Viêm Tương không khỏi kìm nén kinh ngạc trong lòng, chắp tay tiến lên:

“Không nghĩ tới lại gặp được Cốc đạo hữu ở đây, ngươi…”

Không ngờ, Cốc Huyền Dương không đợi bọn họ nói xong đã không khách khí cắt lời: "Hai người các ngươi sao lại ở đây? Là dùng cách gì lén chui lên đảo?”

Lôi Hạc nghe thấy ý tứ trách tội trong lời Cốc Huyền Dương bèn vội nói: “Cốc đạo hữu hiểu lầm rồi, chúng ta vốn ở trên Phù Tang đảo đợi Tiên Quả hội kết thúc, ai ngờ trên đảo lại phát sinh dị biến…”

Lôi Hạc lại kể lại quá trình dị biến xảy ra như đã kể với Viên Minh lúc trước.

Nghe nói vậy, lông mày Cốc Huyền Dương càng nhíu càng chặt, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ.

“Hừ, chắc chắn là chuyện tốt của tên hỗn đản Thiên Khôi tôn giả kia rồi!” Cốc Huyền Dương không nhịn được mà tức giận mắng.

Nghe nói vậy, vẻ mặt ba người Viên Minh đều hơi biến đổi.

“Người của Phá Hiểu tán minh cũng tới Phù Tang đảo?” Trong lòng Viên Minh khẽ động, mở miệng hỏi.

Nghe vậy, Cốc Huyền Dương liếc nhìn Viên Minh một cái, tựa hồ nhận ra không nên nói những lời này bèn hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Chẳng qua nhìn thế này, Viên Minh cũng đã đoán được mấy phần. Hơn phân nửa là Nghê Mục xuất hiện.

“Cốc đạo hữu, các ngươi còn có việc ở đây, ba người chúng ta không quấy rầy, cáo biệt!” Lôi Hạc tiến lên ôm quyền, nói.

“Tính mạng quý giá, trên núi lại cát hung khó lường, các ngươi nếu trở về còn có cơ hội bảo toàn được tính mạng.” Cốc Huyền Dương lại chỉ cười nhạt một tiếng nói.

“Việc này không phiền ngài quan tâm.” Viêm Tương không khách khí đáp.

Cốc Huyền Dương nghe vậy có hơi bất ngờ, ánh mắt lạnh xuống, gằn giọng hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”

Viêm Tương không sợ hãi, cười lạnh một tiếng tính đáp trả thì Lôi Hạc đã xen vào.

“Cốc đạo hữu, tính tình Viêm Tương đạo hữu nóng nảy dễ xúc động, ngươi đừng so đo với hắn. Chúng ta từ biệt vậy, mỗi người một việc không xung đột với nhau, thế nào?” Lôi Hạc cũng không muốn động thủ với vị tu sĩ Nguyên Anh thành danh đã lâu này, chỉ có thể hòa giải.

Chỉ là Cốc Huyền Dương cũng không chút lưu tình, nói: “Nói các ngươi không nên lên núi chính là không nên lên núi. Nếu cảm thấy mình lên được, không bằng thử qua cửa ải của ta xem sao?”

“Chuyện này…” Lôi Hạc tức giận nhưng cũng không dám biểu lộ nhiều, chỉ ra vẻ khó xử.

“Bớt nói nhảm, hôm nay ngươi đã muốn ngăn cản thì cứ thử cản xem.” Lửa giận trong lòng Viêm Tương bùng lên, trợn tròn hai mắt quát.

Cốc Huyền Dương thấy thế, không giận mà cười nói: “Vậy để ta nhìn thử xem các ngươi đến tuột cùng có bao nhiêu cân lượng?”

Dứt lời, y đột nhiên vung tay vỗ một chưởng về phía Viêm Tương.

Chỉ thấy kim quang trong lòng bàn tay y phun ra, bên trong đó còn có một phù văn hình chữ “Phá” màu vàng hiển hiện.

Một bàn tay to hơn một trượng màu vàng óng ngưng tụ ra, mang theo khí tức áp bức mạnh mẽ của tu sĩ Nguyên Anh khiến không khí xung quanh bị ép chặt vang lên từng tiếng “ông ông” rơi xuống đầu Viêm Tương.

Bụi bặm xung quanh bị đánh tung lên mịt mù, lại bị cự chưởng tiến tới đánh tan tác đi.

Dù Viên Minh đứng khá xa nhưng vẫn cảm nhận được khí tức mạnh mẽ sắc bén. Rõ ràng là chưởng, thế nhưng lại sắc bén không thua gì lưỡi đao.

Hắn rất kinh ngạc, chợt nhớ tới tin tình báo về Kim Ngao đảo mà Nhan Tư Vận thu thập giúp hắn có nhắc tới sáu tuyệt kỹ của Kim Ngao đảo, một trong số đó là Kim Ngao Phá Sơn kích.

Nhìn tình huống trước mặt, đoán chừng Cốc Huyền Dương sử dụng tuyệt kỹ này.

Viêm Tương thấy vậy, ánh mắt cũng hiện lên vẻ ngưng trọng.

Chỉ thấy tay gã lật ngược, trong lòng bàn tay lại có thêm một cây quạt lông màu đỏ thẫm, vung tới cự chưởng màu vàng kim.

Cổ tay gã lắc lư, lông vũ trên phiến quạt lắc lư bay múa, mặt ngoài tản ra một tầng hào quang đỏ thẫm, càng lúc càng sáng ngời.

Chỉ thấy quạt lông như bốc cháy mang theo vầng sáng đỏ nóng cháy vẽ một vòng tròn trên không trung, sau đó xông tới cự chưởng màu vàng kim đang vọt tới.

“Vù vù vù.”

Vầng sáng đỏ thẫm như bốc cháy giữa không trung, như một con hùng sư bằng lửa đụng thẳng vào cự chưởng.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên.

Quầng lửa chói mắt ầm ầm nổ tung, cự chưởng màu vàng kim cũng hóa thành từng điểm sáng li ti tiêu tán giữa không trung.

“Là cây quạt lông lúc trước?” Viên Minh cảm nhận được chấn động còn sót lại trong không trung, trong lòng nảy sinh một cảm giác kì lạ.

Kinh ngạc không chỉ có hắn, còn có cả hai người Lôi Hạc cùng Cốc Huyền Dương.

“Đây là Huyền Hỏa phiến? Kiện linh bảo phỏng chế của thượng cổ linh bảo Hạo Thiên phiến?” Cốc Huyền Dương nhíu mày, lộ ra một tia ngưng trọng, hỏi.

“Thế nào? Có muốn thử tiếp không?” Khóe miệng Viêm Tương giật giật, hỏi.

“Ta còn tưởng bảo vật này nằm trong tay đảo chủ Nghiệp Hỏa đảo của các ngươi, không nghĩ lại nằm trong tay ngươi.” Cốc Huyền Dương lại không hề tức giận, chỉ liếc mắt nhìn qua Viêm Tương.

Đúng lúc này, Thiên Bảo đạo nhân từ trong điện vội vàng chạy ra, nhìn thấy tình hình trước mặt bèn híp mắt lại.

Gã vừa định nói chuyện thì phía sau gã đã có thêm hai người đi tới.

Long Trùng vừa chạy tới nhìn thấy Viên Minh bèn mừng rỡ kêu lên: “Viên huynh, ta tìm thấy huynh rồi!”

Nói xong y căn bản không để ý đến phản ứng của những người khác mà vọt tới bên cạnh Viên Minh, vỗ vỗ vai hắn.

“Sao ngươi lại ở đây?” Viên Minh nhìn qua thấy y không bị thương tích gì mới thoáng yên tâm, bèn hỏi.

“Hài, vào truyền tống trận xong ta không còn nhận biết được gì, tỉnh lại thì đã thấy ở trên Kim Quỳ đảo, sau may mắn gặp được phụ thân ta nếu không căn bản không thể đến được nơi này.” Long Trùng than thở một tiếng.

Viên Minh nghe vậy bèn nhìn về phía vị “Hoạt Long vương” đang chậm rãi đi về phía mình, là Kim Hóa chân nhân, đảo chủ của Thiên Long đảo.

“Ra mắt tiền bối.” Viên Minh chắp tay.

Kim Hóa chân nhân thấy thế cũng chỉ gật gật đầu, không nói gì, mắt đảo qua một vòng mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Vị đảo chủ Kim Ngao đảo kia muốn chiếm núi xưng vương, không cho phép chúng ta tiếp tục lên núi.” Thấy có thêm trợ lực, Viên Minh lập tức đáp lời.

Cốc Huyền Dương nghe vậy, lông mày không khỏi nhíu lại.

Không cho các ngươi lên núi là thật, nhưng cái gì mà chiếm núi xưng vương?

“Ha ha, Cốc đạo hữu vẫn cứ bá đạo như lúc trước.” Kim Hóa chân nhân nhìn về phía Cốc Huyền Dương, cười tủm tỉm nói.

Cốc Huyền Dương nhíu mày, nhìn mấy người đối diện.

Có lẽ những người khác không đáng để tâm, nhưng có Kim Hóa chân nhân gia nhập, y không thể không thận trọng xử lý.

"Hừ, chúng ta đi." Cốc Huyền Dương hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Thiên Bảo đạo nhân nhìn mấy người Viên Minh một cái rồi lập tức đi theo.

Lôi Hạc và Viêm Tương cũng không bắt chuyện với mấy người Viên Minh mà nhanh chóng đi theo sau.

“Đi.”

Kim Hóa chân nhân nói một tiếng, rồi cả ba cũng nhắm hướng đỉnh núi mà đi.

“Viên huynh, ngươi có tin tức gì của Khung Vân và Hồng huynh không?” Long Trùng đi bên cạnh Viên Minh, lo lắng nhỏ giọng hỏi.

“Sau khi chúng ta đi vào đều thất lạc nhau cả, ta đi một đường tới đây vẫn chưa gặp qua Khung Vân đạo hữu, cũng không nghe thấy mấy người Viêm Tương đề cập đến. Có điều thực lực bọn họ thế nào ngươi cũng biết, hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.” Viên Minh cười vỗ vỗ bả vai Long Trùng nói.

Long Trùng nghe vậy chỉ gượng cười, nhưng cũng không yên tâm bao nhiêu.

Chỉ là trước mắt không phải là lúc lo lắng những chuyện này, y chỉ có thể thu hồi tâm tư, vội vàng đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận