Tiên Giả

Chương 535: Phân chia

Ba người Kim Hóa chân nhân nghe vậy sắc mặt trầm xuống, thấy Kim Sào bên cạnh Cốc Huyền Dương không tỏ thái độ cũng hiểu ông ta có ý này.

“Kim Hóa đạo hữu, gã nói không sai. Bảo vật bên trong Hỏa Tinh cũng không ít so với bên ngoài, cái gọi là bỏ ra thì mới thu lại được. Giao mấy bảo vật kia ra cũng không tính là tổn thất gì. Huống hồ khi đại môn mở ra, chúng ta chưa chắc không thu lại bảo vật này về được.” Lôi Hạc âm thầm truyền âm nói.

“Theo lý mà nói thì đương nhiên vậy, nhưng Kim Sào cùng Cốc Huyền Dương là người thế nào? Hiện tại tốt xấu gì bảo vật cũng ở trong tay chúng ta, nếu giao ra, mở cửa xong bọn họ trở mặt không nhận người thì làm sao chúng ta giành lại đồ trong tay bọn họ được?” Viêm Tương tựa hồ không tin tưởng Kim Sào và Cốc Huyền Dương, truyền âm trả lời.

“Ai, Viêm Tương đạo hữu lo lắng cũng đúng. Chỉ là hai người bọn họ đều có lợi, đều muốn có ba bảo vật kia. Ba người chúng ta liên thủ đối phó với Cốc Huyền Dương còn có hi vọng, nhưng thêm phân thân của Kim Sào thì sao mà địch nổi? Nói cho cùng hiện tại bọn họ không ra tay chẳng qua là không muốn lãng phí pháp lực mà thôi." Kim Hóa chân nhân vuốt râu.

"Không sai, theo ta thấy chi bằng như vậy..." Lôi Hạc bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý.

Bên kia, Cốc Huyền Dương thấy mấy người Kim Hóa chân nhân chậm chạp chưa quyết định, nhất thời có chút tức giận: "Rốt cuộc ba người các ngươi thương lượng xong chưa, chẳng lẽ thật muốn ta tự mình đi lấy?”

“Cốc đạo hữu nói đùa, cơ duyên trước mặt, chúng ta thế nào không nỡ bỏ ngoại vật ra chứ? Chỉ là có vài chuyện cần giải quyết trước, nếu không trong lòng chúng ta thật sự bất an.” Kim Hóa chân nhân cười nói.

Cốc Huyền Dương cau mày lại như định nổi giận, phân thân Kim Sào bên kia bỗng nhiên lên tiếng: “Có điều kiện gì, nói ra thử xem?”

“Đa tạ Kim tiền bối thông cảm, chúng ta đã đi tới nơi này rồi, nhất định phải mở cửa này ra chứ. Chỉ là đường tới đây nguy hiểm trùng trùng, chắc chắn Hỏa Tinh cung còn hung hiểm hơn nữa. Thực lực chúng ta không mạnh mẽ nên ba người chúng ta muốn dùng bảo vật này đổi lấy hai lời hứa của tiền bối và Cốc đạo hữu.” Kim Hóa chân nhân nói.

"Lời hứa gì?" Cốc Huyền Dương nhíu mày hỏi.

“Sau khi vào cửa mà gặp nguy cơ, chúng ta sẽ toàn lực ứng phó, chỉ mong hai vị dùng tâm ma thề rằng không được ra tay với chúng ta. Tiếp đó nếu có đoạt được đồ trong Hỏa Tinh cung cũng phải phân chia theo tỷ lệ, tất cả mọi người không được trắng trợn cướp đoạt! Đương nhiên người phát hiện bảo vật đầu tiên và người xuất lực nhiều nhất có thể được ưu tiên chọn lựa.” Kim Hóa chân nhân nhìn về phía Cốc Huyền Dương cùng phân thân Kim Sào, chắp tay nói.

Cốc Huyền Dương nghe vậy cười lạnh: “Trên đời này còn có chuyện hứa hẹn thế này? Chỉ hạn chế hai chúng ta còn các ngươi có thể tùy ý xuất thủ?”

“Thực lực hai vị cường đại sao chúng ta dám ra tay với các ngươi? Nếu có người không biết sống chết ra tay, các ngươi có thể thoải mái phản kích.” Lôi Hạc vội vàng nói.

“Đã như vậy, lời hứa đầu chúng ta có thể đáp ứng, nhưng lời hứa thứ hai thì tỷ lệ phân chia tính thế nào?” Phân thân Kim Sào hỏi.

“Kim Sào tiền bối và Cốc đạo hữu chiếm mỗi người ba phần, bốn phần còn lại chia đều cho ba người chúng ta.” Lôi Hạc nói.

“Không có chuyện ba các ngươi lại chiếm phần nhiều hơn được.” Cốc Huyền Dương mỉa mai.

“Hà cớ gì Cốc đạo hữu lại nói vậy? Ngươi và Kim tiền bối mỗi người chiếm ba phần, cả ba chúng ta mới chia nhau bốn phần còn lại, huống chi cần năm kiện pháp bảo để mở cửa thì chúng ta đã ra ba kiện rồi, nếu còn chia tỷ lệ ít hơn sẽ không đủ phân chia, không bằng cứ thế giải tán đi.” Kim Hóa chân nhân lắc đầu, kiên định nói.

“Nói vậy cũng có lí, bốn phần thì bốn phần vậy, bản tọa đồng ý.” Phân thân Kim Sào bày tỏ đồng ý.

Sắc mặt Cốc Huyền Dương bên kia đầy u ám, tuy không cam lòng nhưng y cũng kiêng kị phân thân Kim Sào, nếu tất cả đã đồng ý mà y vẫn còn khăng khăng phản đối thì sẽ rất có thể trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Cho nên y suy tính một lát, cũng chỉ đành bỏ qua.

Mấy người này nói dăm ba câu với nhau đã phân chia ích lợi thỏa đáng, không ai để ý tới mấy người Viêm Minh, Long Trùng, Thiên Bảo đạo nhân cùng với Kim Vân tiên tử. Dù sao thì tu sĩ Kết Đan ở nơi này không có quyền lên tiếng.

Viên Minh cũng không để ý, chỉ đứng cùng Long Trùng ở một bên, thờ ơ thản nhiên nhìn bọn người Cốc Huyền Dương mà không nói lời nào.

Thấy cuối cùng đã đạt thành nhất trí, ba người Kim Hóa chân nhân vui vẻ nhao nhao lấy bảo vật ra, lần lượt đặt vào trong khe rãnh.

Đến khi Viêm Tương đặt kiện bảo vật cuối cùng vào trong rãnh thì đám người chợt nghe một tiếng “oong” vang lên, năm lỗ khảm trên cửa chính xuất hiện một pháp trận cỡ nhỏ tạm khóa chặt bảo vật lại.

Mấy bảo vật bị khóa chặt dưới mấy lỗ khảm trên cánh cửa đó đột nhiên sáng lên linh quang màu đỏ cam. Từng sợi linh quang nhỏ như sợi tơ từ trong những lỗ khảm đó bắn ra, dính liền với nhau tạo thanh một pháp trận to lớn hơn.

Pháp trận vừa xuất hiện, cửa lớn lẫn tường rào chắn trước mặt mấy người dần dần trở nên mờ ảo đi. Qua mấy hơi thở thì cửa lớn cùng pháp trận đã biến mất không còn thấy gì nữa, chỉ còn năm kiện bảo vật trong lỗ khảm đang lơ lửng giữa không trung, chớp mắt sau đã rơi rớt xuống mặt đất.

Thấy vậy phân thân Kim Sào bèn giơ tay đảo qua, thu lấy phi toa màu đỏ thẫm về.

Mấy người Kim Hóa chân nhân thấy phân thân Kim Sào không có ý định chiếm bảo vật, vui vẻ tiến lên nhặt bảo vật của mình về.

Cốc Huyền Dương ở bên kia nhìn thấy vậy, ngón tay giấu sau lưng khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng cũng không ra tay cướp bảo vật mà chỉ thu hồ lô có hình mây đỏ của mình lại.

Đại môn biến mất, cảnh tượng phía sau bức tường cũng hoàn toàn hiện ra trước mặt mọi người.

Đập vào trước mắt mọi người là một mảnh đình viện với vài con đường nhỏ trải đá vụn đỏ thẫm ngang dọc chia cắt khu vườn này ra làm mấy phần, mỗi phần lại các loại hoa cỏ với đủ màu sắc vàng kim, đỏ đan xen nhau. Dù đó không phải là linh tài quý giá gì nhưng chỉ với hương thơm cùng cảnh sắc như thế đã đủ khiến người ta liếc mắt nhìn qua cũng khó mà quên được.

Bắt mắt nhất trong đình viện này là một gốc đào đỏ rực nằm ở giữa khu vườn.

Gốc đào to lớn chừng năm người ôm không xuể, thoạt nhìn cùng loại với những gốc đào dưới chân núi, chỉ là vỏ cây sần sùi già nua có vẻ như lâu đời hơn mấy gốc đào dưới núi nhiều. Linh lực ẩn chứa trong gốc đào không nở rộ ra bên ngoài mà thâm trầm nội liễm, lại ẩn chứa sinh cơ bừng bừng khiến người ta không dám coi thường. Tán cây mà lúc trước mọi người đứng ngoài đại môn nhìn thấy được cũng là của gốc đào này.

Đoàn người chậm rãi tới gần, ngẩng đầu lên mới phát hiện trên cây có năm quả tiên đào đỏ chót to bằng nắm đấm tay. Bên trong mỗi quả ẩn chứa linh lực nồng đậm khiến ánh mắt đám người Kim Hóa chân nhân sáng ngời.

Viên Minh vận thần thức dò xét những quả tiên đào đỏ này, thấy bên ngoài ẩn hiện vân tím, hạt đào bên trong lại có màu vàng nhạt.

“Hạt vàng vỏ vân tím, đây là bàn đào Dao Trì!” Vẻ mặt Cốc Huyền Dương lộ vẻ kinh hỉ, thốt ra một câu.

“Bàn đào? Là tiên đào trong truyền thuyết ăn một quả có thể kéo dài tuổi thọ ngàn năm, rất hữu ích cho tu vi?” Viêm Tương kinh hỉ hỏi.

“Chắc không sai, ta từng nhìn qua hình vẽ bàn đào trong điển tịch, giống hệt với quả đào này.” Cốc Huyền Dương chắc chắn.

Đám người Lôi Hạc, Kim Hóa chân nhân nghe vậy cũng vô cùng cao hứng, chỉ có Kim Sào là rất bình thản.

“Vừa vặn có năm quả tiên đào, không bằng chúng ta mỗi người một khỏa?" Lúc này Viêm Tương đề nghị.

“Ha ha, sao ta nhớ là dựa theo tỷ lệ phân chia như lúc nãy các ngươi nói thì lại không như vậy.” Cốc Huyền Dương cười lạnh một tiếng.

Sắc mặt Viêm Tương cứng đờ, còn Kim Hóa chân nhân thì lắc đầu, tiến lên giải thích hộ: “Viêm Tương đạo hữu chỉ là cảm thấy bảo vật bàn đào này quá trân quý, số lượng vừa đủ chia đều, chứ nếu dựa theo phân chia như đã thương lượng thì phải cắt năm quả tiên đào này làm hai phần nữa, như vậy sẽ lãng phí không biết bao nhiêu linh lực.”

Nghe lời y nói có dính dấp đến lợi ích của Kim Sào, Cốc Huyền Dương nhất thời nhướng mày định làm rõ thì đã bị phân thân Kim Sào cắt ngang.

“Kim Hóa đạo hữu nói hợp lý, liền dựa theo lời Viêm Tương phân chia đi.” Nói xong, phân thân Kim Sào vung tay lên dùng pháp lực hái một quả tiên đào từ trên cây xuống, không thèm nhìn mà tiện thể đưa tới tay Kim Vân tiên tử bên cạnh.

Thấy vậy Cốc Huyền Dương cũng chỉ đành ngậm miệng, yên lặng hái một quả tiên đào xuống thu vào túi trữ vật.

Mấy người Kim Hóa chân nhân lập tức tiến lên, mỗi người hái xuống một quả tiên đào, vui vẻ cất đi.

Ánh mắt Viên Minh khẽ động, lại không nói gì.

Mọi người vòng qua cây đào đi tiếp về phía trước, nhanh chóng đi xuyên qua vườn hoa, lại gặp một bức tường trước mặt.

Nơi này chính là điểm cao nhất của Tiên sơn, cũng từng có mặt trời treo cao. Hiện đám người đã cách nơi đó không xa, thậm chí có thể cảm nhận được sóng nhiệt cuồn cuộn, thậm chí còn khiến cho cả tâm tình bọn họ nóng rực lên.

Đến nơi này, cho dù là Viên Minh có mũ rơm đội trên đầu cũng cảm thấy được một chút nhiệt khí, chỉ là hắn vẫn có thể chịu đựng được mà không cần phải thi triển thủ đoạn hộ thân.

Bức tường trước mặt mọi người khác hẳn với bức tường chắn bên ngoài, không có đại môn khóa kín mà chỉ có một cánh cổng tò vò trống không, có thể nhìn rõ được cảnh tượng phía sau.

Cảnh tượng bên trong là một quảng trường rộng lớn được lát bằng gạch hồng ngọc, có màu đỏ như những ngọn lửa, vô cùng tinh khiết không chút tì vết.

Trên quảng trường còn có mấy tòa đại điện nữa, chẳng qua là nhìn qua cổng tò vò nên không thể nào nhìn rõ được hình dạng cụ thể của đại điện. Chỉ biết tất cả đều được xây bằng hồng ngọc, lại kết hợp với gạch lát ở quảng trường, tưởng như đây là cảnh bên trong một lò luyện đan, bốn phương tám hướng xung quanh đều là lửa nóng rực.

Đám người đang định đi qua cổng tò vò thì phân thân Kim Sào chợt chắn trước mọi người.

“Tạm thời chờ đã!” Ông ta nhìn quảng trường, không quay đầu lại.

Cốc Huyền Dương hơi kinh ngạc, nên hỏi: “Kim tiền bối nhìn thấy có gì không đúng hay sao?”

“Cứ tạm chờ đi.” Phân thân Kim Sào lắc đầu không giải thích.

Cốc Huyền Dương nhíu mày, cũng không nói thêm mà đứng yên một chỗ.

Đám người Kim Hóa chân nhân thấy vậy cũng không hỏi nữa, chỉ có thể âm thầm truyền âm ói chuyện với nhau, suy đoán xem phân thân Kim Sào đang có dụng ý gì.

Thời gian trôi qua, không bao lâu thì vầng mặt trời thứ bảy đã bắt đầu nổi lên trên bầu trời, mọi người đã cảm thấy nhiệt độ xung quanh tăng lên, đã không còn tâm tình trò chuyện nữa mà nhao nhao thi triển thủ đoạn tăng cường phòng ngự.

Trong đám người, Viên Minh vẫn luôn đội mũ rơm, đã cảm nhận được khí nóng nhưng vẫn bình thản ung dung, phân thân Kim Sào và Kim Vân tiên tử cũng tương tự như hắn nhưng tựa hồ như bọn họ cũng không thi triển thủ đoạn tránh nóng gì cả.

Trong mơ hồ Viên Minh còn cảm giác như Kim Vân tiên tử có nhìn hắn một cái, trong ánh mắt còn mang theo chút kinh ngạc.

“Được rồi.” Phân thân Kim Sào bỗng nói rồi cất bước đi về phía trước, xuyên qua bức tường thứ hai đi vào quảng trường. Những người khác thấy thế vội vàng đuổi theo.

Vừa vào quảng trường, còn chưa kịp quan sát gì thì đám người đã cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đột ngột tăng lên, những thủ đoạn hộ thân vừa rồi gần như không còn hiệu quả. Tất cả bị sóng nhiệt không chút lưu tình đốt cháy làn da đều lộ ra vẻ thống khổ, mấy tu sĩ Kết Đan kì như Long Trùng, Thiên Bảo đạo nhân còn gần như nghẹt thở.

Cho dù là Viên Minh cũng cảm thấy nóng bức không chịu nổi, cả người như héo khô, hơi nước trong thân thể như bị bốc hơi, chỉ sợ một lúc nữa sẽ bị nướng khô.

Đối mặt với tình cảnh như thế, đám người Viêm Tương không khỏi nảy sinh thoái ý. Nhiệt độ cao như thế, dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không chịu nổi.

Dù bọn họ có khao khát tìm được bảo vật, nhưng không giữ được mạng thì bảo vật có tốt mấy cũng có ích lợi gì? Mọi người ở đây có thể đi tới bước này đã đủ hiểu rõ đạo lý núi xanh còn đó không lo thiếu củi đốt cả rồi.

Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người chợt nghe một tiếng “rầm”, rồi một cánh cửa lớn từ cổng tò vò phía sau rớt xuống, hoàn toàn nhốt chặt đám người trong quảng trường này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận