Tiên Giả

Chương 547: Chấn nhiếp

Bên trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh thầm giật mình không ngờ Minh Không nữ vương tâm tư lại nhạy bén như vậy, thoáng cái đã nhìn ra mục đích hắn thông báo thế cục bên ngoài cho bọn họ là gì.

Đối mặt với câu hỏi của nàng, Vân Cửu Tiêu im lặng một lát mới nhận được chỉ thị tiếp theo từ Viên Minh.

“Minh Nguyệt Thần đại nhân nói, chỉ cần các ngươi tín ngưỡng hắn, hắn sẽ nói cho các ngươi biết tình trạng Bích Giao và tam đảo, không những vậy, chỉ cần các ngươi thành tâm kính ý, hắn còn có thể chuyển mệnh lệnh của các ngươi và một ít vật phẩm ra bên ngoài, giao tới tay người thân tín của các ngươi.” Vân Cửu Tiêu theo chỉ thị nói lại.

Minh Không nữ vương sáng mắt lên, nói: “Chỉ cần chúng ta tín ngưỡng hắn sao? Đơn giản như vậy thôi à?”

Tam đại dị tộc Đông Hải đều lấy thực lực luận anh hùng chứ không coi trọng tín ngưỡng mấy, cúi đầu cúng bái một vị thần nào đó không phải chuyện lớn gì.

“Đúng, nhưng nhất định phải là thực tâm tín ngưỡng chứ không phải khơi khơi nói miệng. Nếu Minh Nguyệt Thần cảm ứng được các ngươi tâm ý không đủ sẽ không xuất thân tương trợ.” Vân Cửu Tiêu nghiêm túc đáp.

Nhưng khi nghe y nói vậy, Bạch Lân thượng nhân lại hừ lạnh coi thường: “Đúng là lớn lối, Minh Nguyệt Thần của ngươi thực coi mình là thần linh sao? Dám bảo ba tu sĩ Nguyên Anh bọn ta tín ngưỡng hắn, đúng là vô tri ấu trĩ! Cứ làm trò mèo giả thần giả quỷ mà hắn không xem lại mình xem có xứng không.”

Minh Không nữ vương và tráng hán Thủy Viên tộc không nói gì nhưng sắc mặt lại nói rõ, trong lòng hai người bọn họ tuy đều có chút lo âu, nhưng rõ ràng không thật tin lời của Vân Cửu Tiêu.

Bên trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh đã đoán trước sự tình sẽ không đơn giản như vậy, nếu đơn giản như vậy mà có thể thu được tín ngưỡng của ba người Minh Không nữ vương, e là bọn họ không thể tu thành Nguyên Anh.

Có điều lời đã nói hết, giao dịch cũng đã đưa ra, hiện giờ chỉ còn cách thể hiện tuyệt chiêu.

Viên Minh hít sâu một hơi, ngồi ngay ngắn trên đài sen bạch ngọc, lấy Bách Quỷ Dạ Hành đồ ra, yên lặng thôi động phù văn Chúng Sinh Mộng tiềm ẩn, phát xạ lực lượng lên người Bạch Lân thượng nhân.

Trong huyệt động, Bạch Lân thượng nhân vừa nói hết câu, chưa kịp có động tác gì khác, cảnh sắc trước mắt gã đột nhiên thay đổi, lại một lần nữa quay lại Thiên Xà lâu trên thuyền, mà lúc này thuyền đang ngập trong biển lửa, thi thể Xà Nhân tộc nằm la liệt đầy thuyền, phóng tầm mắt nhìn ra không thấy bất kỳ Xà nhân nào còn sống.

Bạch Lân thượng nhân ngẩn người xong lập tức phản ứng kịp, nhận ra bản thân đang rơi vào ảo cảnh.

Đúng lúc này, thi thể xà nhân đang nằm la liệt bất thình lình nhất loạt bò dậy nhào về phía Bạch Lân thượng nhân.

“Vì sao không quay lại, vì sao không cứu chúng ta?!”

“Lão tổ, ta bị hỏa thiêu đau quá, thực sự đau quá!”

“Tay của ta! Tay của ta mất rồi! Lão tổ, cầu xin ngài tìm tay giúp ta một chút được không?”

Vô số cương thi Xà nhân khóc gào lao về phía Bạch Lân thượng nhân.

“Chỉ bằng huyễn thuật này mà muốn ta thần phục?” Bạch Lân thượng nhân thầm cười khinh, không để tâm tới mấy lời của đám cương thi kia, tế lên một cái hồ lô màu đen to bằng bàn tay.

Vô số kiếm khí ô quang từ trong hồ lô bắn ra, vừa lóe linh quang vừa chém giết những cương thi Xà nhân kia.

Những cương thi xà nhân bị gã chém giết sau khi đổ xuống sàn lại nhanh chóng đứng lên, trên thân vẫn mang theo vết thương, thậm chí là bị đánh đứt thành hai đoạn, cả nửa trên và nửa dưới người vẫn giãy dựa bò tới chỗ Bạch Lân thượng nhân, tiếng kêu khóc càng lúc càng lớn.

Từng tiếng rú thảm thiết thấm vào tận đáy lòng Bạch Lân thượng nhân, giống như đang hò hét trong lòng gã, theo đó là vô số cảm xúc sợ hãi, oán hận, bất lực truyền vào ý niệm của gã.

Bạch Lân thượng nhân dẫu có là tồn tại Nguyên Anh kỳ thì tâm thần vẫn theo đó mà dao động.

“Đây là…” Bạch Lân thượng nhân mặt biến sắc, vội vàng gia cố tâm thần, một lần nữa thôi động hồ lô màu đen đánh nát vụn cương thi Xà nhân.

Cùng lúc đó, lại có càng nhiều những gưong mặt Xà Nhân tộc mờ ảo từ bốn phía xuất hiện, kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên ép tới gần Bạch Lân thượng nhân, lời nói của chúng lúc đầu là mỗi người mỗi câu, qua thời gian dần thống nhất thành hai từ.

“Phản đồ!”

Cương thi Xà Nhân gào khản cả giọng, đổ hết việc mình chết lên đầu Bạch Lân thượng nhân.

Thanh âm to lớn nhịp nhàng truyền vào thức hải Bạch Lân thượng nhân, cảm xúc hỗn loạn dần biến thành oán hận, như sóng dữ đánh thẳng vào ý chí Bạch Lân thượng nhân.

Bạch Lân thượng nhân đầu đầy mồ hôi, cắn răng liên tục thôi động pháp bảo chém giết cương thi, đồng thời liều mạng tìm cách phá giải huyễn thuật nhưng mãi vẫn chưa thu hoạch được gì.

Cùng lúc đó ở bên ngoài huyễn cảnh, Minh Không nữ vương thấy Bạch Lân thượng nhân đột nhiên người đơ ra, thần thái trong mắt dần tiêu tán, khí tức trên thân bất ổn, nàng lập tức thầm giật mình.

“Minh Nguyệt Thần, Bạch lân hắn chỉ là không biết giữ mồm giữ miệng, xin hãy nương tay, đừng hại tính mạng hắn.” Minh Không nữ vương lập tức hô.

Dù bình thường không ưa Bạch Lân thượng nhân, nhưng hiện tại dưới cục diện này, nàng cũng không thể cứ thế ngồi nhìn Bạch Lân thượng nhân bỏ mạng.

“Phải đó, Minh Nguyệt Thần, chúng ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, xin thả Bạch Lân ra khỏi huyễn cảnh đi.” Tráng hán Thủy Viên tộc ở bên cạnh cũng hô.

Viên Minh vốn cũng không định lấy mạng Bạch Lân thượng nhân, dù kẻ này từng bắt Nhan Tư Tịnh đi, nhưng cách tốt nhất để trừng phạt một người không phải là giết hắn một cách đơn giản như thế.

“Phụt.”

Viên Minh giải trừ huyễn cảnh, Bạch Lân cuối cùng đã trở lại hiện thực, nhưng cũng vào lúc này, gã đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, khí thể cả người theo đó giảm mạnh, tinh thần cũng trở nên uể oải, rõ ràng là thần hồn đã bị đả kích mạnh.

“Khụ khụ, đa tạ Minh Nguyệt Thần giơ cao đánh khẽ.” Gã ho khan, chắp tay hướng lên trời, trong lòng bắt đầu sinh ra sự bất mãn cùng oán hận, nhưng những ý niệm này nhanh chóng bị e sợ trùm lấp.

Điều này với Viên Minh mà nói đã đủ rồi.

Vân Cửu Tiêu nhìn tình cảnh thảm hại của Bạch Lân thượng nhân, trong lòng vừa e ngại lực lượng của Minh Nguyệt Thần, đồng thời cũng càng thêm thành kính.

Trong khi đó, Minh Không nữ vương và tráng hán Thủy Viên tộc mặt mày ngưng trọng, bất kể cái tên Minh Nguyệt Thần kia là thật hay giả, có thể bất tri bất giác vây khốn một tu sĩ Nguyên Anh trong huyễn cảnh, kẻ này ít nhất cũng phải là một Hồn tu cường đại cấp Miên vu trở lên.

Một gã Hồn tu Miên Vu núp trong bóng tối nếu muốn gây bất lợi cho bọn họ, bọn họ gần như không có cơ hội phản kháng, hiện tại cũng chỉ còn cách lá mặt lá trái, trước tìm hiểu rõ mục đích thật sự của người này rồi tính sau.

Vừa nghĩ tới đây, Minh Không nữ vương và tráng hán Thủy Viên tộc đưa mắt nhìn nhau, sau đó Minh Không nữ vương liền đứng ra thương thảo với Vân Cửu Tiêu.

“Sức mạnh của Minh Nguyệt Thần chúng ta đã thấy, chỉ có điều không biết hắn muốn chúng ta tín ngưỡng theo phương cách nào?” Minh Không nữ vương hỏi.

Vân Cửu Tiêu im lặng một lát rồi truyền lại lời Viên Minh: “Các vị tiền bối chỉ cần chắp tay trước ngực, ngước lên trời cầu nguyện, trong lòng mặc niệm tên Minh Nguyệt Thần là được, chỉ cần tâm ý chân thành, Minh Nguyệt thân sẽ đáp lại.”

“Chỉ như vậy là được rồi sao? Không cần chúng ta phải biết rõ dụng mạo Minh Nguyệt Thần à?” Tráng hán Thủy Viên tộc ngạc nhiên hỏi.

Vân Hoang đại lục cũng có quy củ tế bái, nếu tín ngưỡng một tồn tại nào đó, việc biết rõ hình tượng bề ngoài chính là nền tảng, như vậy mới có thể dâng lên tin ngưỡng, nếu cả tướng mạo cũng không biết, vậy thực sự có thể liên hệ với Minh Nguyệt Thần kia sao?

“Không cần, chỉ cần ba vị thành tâm, Minh Nguyệt Thần đại nhân tự nhiên sẽ cảm nhận được.” Vân Cửu Tiêu nói.

Minh Không nữ vương nhíu mày suy ngẫm, Vân Cửu Tiêu kia nhiều lần nhấn mạnh yêu cầu tâm ý chân thành, nhưng rốt cuộc thế nào mới tính là chân thành thì chẳng có tiêu chuẩn rõ ràng nào cả, hơn nữa phương thức dâng lên tín ngưỡng lại quá đơn giản, cứ như vậy thực sự có thể liên hệ với Minh Nguyệt Thần kia sao?

Bên trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh chú ý thấy thần sắc của Minh Không nữ vương, đại khái cũng đoán được suy nghĩ của nàng. Hắn suy nghĩ một chút rồi lại ra thêm chỉ thị mới.

“Các vị tiền bối cứ tưởng tượng như thế này, hòn đảo của mình đang trong lúc nguy nan mà các ngươi lại nhất thời bất lực, chỉ có thể cầu xin sức mạnh từ một tồn tại cường đại hơn, dùng loại tâm tình đó để cầu nguyên là có thể xem như thành kính.” Vân Cửu Tiêu thuật lại.

Minh Không nữ vương gật đầu nói đã hiểu, đoạn quay người bắt đầu giao lưu cùng tráng hán Thủy Viên tộc và Bạch Lân thượng nhân.

Chỉ sau chốc lát, bọn họ đã thương thảo ra kết quả: “Chúng ta sẽ làm theo lời Minh Nguyệt Thần, nhưng cũng có điều kiện, thứ nhất trong lần đầu cầu nguyện, chúng ta nhất định phải thay phiên nhau làm chứ không đồng thời cầu nguyện, thứ hai, chúng ta không thể lúc nào cũng thành kính cầu nguyện, tối đa là cách ba canh giờ cầu nguyện một lần, thêm nữa là mỗi lần cầu nguyện, chúng ta hy vọng Minh Nguyệt Thần đều có thể đáp lại, nói cho chúng ta biết tình hình bên ngoài đồng thời đưa mệnh lệnh và một ít đồ của chúng ta ra bên ngoài.”

“Minh Nguyệt Thần đại nhân còn có việc lớn khác cần làm, không thể lần nào các ngươi cầu nguyện cũng đáp lại, càng không thể trở thành ống loa truyền mệnh lệnh và vật phẩm ra bên ngoài cho các ngươi! Ba vị không cảm thấy yêu cầu này quá đáng sao?” Vân Cửu Tiêu mặt biến sắc, cả giận nói.

“Yêu cầu nho nhỏ như vậy cũng không đáp ứng được mà muốn chúng ta tín ngưỡng hắn, vị Minh Nguyệt Thần này coi trọng bản thân quá rồi.” Bạch Lân thượng nhân khẽ nói.

“Chúng ta hiện giờ thân trong bí cảnh Tam Tiên Đảo, ngăn cách với đời, muốn truyền tin tức và vật phẩm trong này ra ngoài, Minh Nguyệt Thần đại nhân không biết phải hao tổn bao nhiêu sức lực, trong khi thứ ba người các ngươi phải trả chỉ là tín ngưỡng mà thôi, đúng là tính hay quá ha.” Vân Cửu Tiêu cười mỉa.

Bị một tiểu bối Kết Đan kỳ mỉa mai, Bạch Lân thượng nhân đỏ bừng mặt, nhưng nghĩ tới huyễn cảnh vừa rồi lại cố nén không có phát tác.

“Ba vị đã không có thành ý như vậy, chuyện này coi như thôi, ba vị tự nghĩ cách ứng phó với tình cảnh nguy hiểm bên ngoài đi.” Vân Cửu Tiêu quay người bước đi.

“Vân đạo hữu xin dừng bước, Bạch Lân đạo hữu cũng không phải có ý đó.” Minh Không nữ vương vội gọi y lại.

Vân Cửu Tiêu dừng bước.

“Nếu Minh Nguyệt Thần không đồng ý, vậy chúng ta đổi yêu cầu một chút, chúng ta cứ ba canh giờ sẽ thành tâm hướng Minh Nguyệt Thần câu nguyện, Minh Nguyệt Thần đại nhân không cần đáp lại, chỉ cần truyền mệnh lệnh và vật phẩm giúp chúng ta một lần là được.” Minh Không nữ vương nói.

“Như vậy thì được.” Vân Cửu Tiêu đợi giây lát, sau khi Minh Nguyệt Thần cho phép mới đồng ý với bọn họ.

Giao dịch đã đạt thành, ba người Minh Không nữ vương không trì hoãn mà lập tức bắt đầu cầu nguyện.

Người cầu nguyện đầu tiên là tráng hán Thủy Viên tộc.

Ban đầu thái độ của y còn có chút cảnh giác, nhưng khi nghĩ tới nhóm Hầu Tể Tử trên đảo hiện giờ rất có thể đang ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, tâm tình của y trở nên nặng nề, dù trong lòng còn không ít lo nghĩ, nhưng trong lúc khẩn cầu vẫn mang một tia chân thành mà chính bản thân y cũng chưa phát giác.

Rất nhanh, Viên Minh ở trong Thâu Thiên đỉnh cảm nhận được một cỗ nguyện lực vô cùng hùng hậu từ hư không truyền đến. Cỗ nguyện lực này tráng kiện như một con kim lòng, sau khi xoay quanh đài sen bạch ngọc một láy liền tràn vào trong người Viên Minh.

Hắn lập tức vận chuyển pháp quyết toan thôn phệ thu nạp cỗ nguyện lực này.

Thế nhưng cỗ nguyện lực này thực sự quá lớn, dù chủ hồn và phân hồn thứ nhất của hắn cùng toàn lực vận chuyển vẫn không theo kịp tốc độ tràn vào của nguyện lực, chỉ sau chốc lát mà thức hải của hắn có cảm giác hơi phình lên, dẫu vậy thì tốc độ thu nạp nguyện lực vẫn kém tốc độ nguyện lực rót vào một chút.

Cũng may là hắn hiện tại đang ở trong Thâu Thiên đỉnh, chỗ nguyện lực không thu nạp kịp đều được hắn tách ra cất trong đài sen bạch ngọc, lúc này mới có chút thời gian để thở, tranh thủ phân một phần tâm thần ra đáp lại lời cầu nguyện của tráng hán Thủy Viên tộc.

“Ta cảm nhận được kính ý của ngươi, giờ nói yêu cầu của ngươi đi.”

Thanh âm này vừa xuất hiện, tráng hán Thủy Viên tộc lập tức cảm nhận được một cỗ thần thức to lớn bao phủ quanh mình, điều này làm y thầm giật mình, tiếp đó vội vàng lấy ra nửa miếng ngọc bội, nâng nó lên trời.

“Xin hãy đưa vật này tới tay đệ đệ ta, bảo hắn tạm giữ chức đại nguyên soái chỉ huy binh mã Thủy Viên đảo, thống lĩnh tộc nhân chống cự Vu Nguyệt giáo đồ, mặt khác nói cho hắn biết, nếu gặp phải tình thế nguy hiểm không cách nào phá giải, có thể mạo hiểm đánh thức Viên tổ.” Tráng hán Thủy Viên tộc nói.

Bên trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh thi triển bí thuật Lục Giáp Kỳ Môn kéo nửa miếng ngọc bội trong tay tráng hán Thủy Viên tộc qua.

Trong huyệt động, khi tráng hán Thủy Viên tộc còn đang nghĩ xem Minh Nguyệt Thần sẽ dùng cách nào để lấy đồ thì trước mắt y đột nhiên có hào quang hai màu vàng, bạc xuất hiện. Hào quang nhanh chóng ngưng tụ thành một cánh cửa.

Y thầm giật mình, lập tức đưa thần thức dò xét nhưng hầu như không thể nhìn ra bản chất của cánh cửa ánh sáng này, cũng không thể tìm được nơi phát ra lực lượng hình thành cánh cửa.

Ngay sau đó, một lực lượng vô hình từ trong cánh cửa hiện ra, muốn lấy đi nửa miếng ngọc bội trong tay y.

Y theo bản năng muốn phản kháng nhưng lại phát hiện chỉ bằng lực lượng của mình thì không thể lay chuyển lực lượng vô hình kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọc bội bay vào trong cánh cửa rồi biến mất không thấy đâu nữa.

“Ta sẽ thông báo kết quả vào lần cầu nguyện tiếp theo của ngươi.”

Viên Minh nói lại một cầu rồi tạm thười thu hồi thần thức đang bao phủ tráng hán Thủy Viên tộc.

Ở một bên khác, Bạch Lân thượng nhân và Minh Không nữ vương tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình giao lưu giữa tráng hán Thủy Viên tộc và Minh Nguyệt Thần, thấy cánh cửa ánh sáng, cũng thấy được tráng hán Thủy Viên tộc không thể phản kháng được gì.

Bọn họ sở dĩ muốn lần lượt cầu nguyện là vì muốn xem đằng sau cuộc giao dịch này có ẩn giấu cạm bẫy gì không, đồng thời cũng muốn từ góc độ người xem đánh giá thêm xem thực lực thật sự của Minh Nguyệt Thần thế nào.

Nếu nói mãi tới vừa rồi trong lòng bọn họ vẫn còn chút lo nghĩ, vậy thì hiện tại bọn họ rốt cuộc đã có thể chắc chắn, Minh Nguyệt Thần tuyệt đối không phải Hồn tu bình thường, cảnh giới thực sự của hắn thậm chí có thể cao hơn cả Miên Vu.

Sau khi tráng hán Thủy Viên tộc cầu nguyện xong, ba người bọn Minh Không nữ vương cũng không tiếp tục cầu nguyện ngay mà mỗi người tự thi triển thủ đoạn kiểm tra tình hình tráng hán một phen, sau khi xác nhận y chưa bị hạ ám chú gì mới hoàn toàn thả lỏng lòng phòng bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận