Tiên Giả

Chương 563: Kích động

Nguyên Vô Cực thấy Minh Không nữ vương im lặng không nói, trong đôi mắt lần nữa sáng lên huyết quang, khí tức huyết ảnh kinh khủng kia lần nữa phóng thích, lần này y không giữ lại.

"Ta không biết, đại khái là sẽ không. Có lẽ chỉ có thần sứ đại nhân, mới có thể triệu hoán thần minh đến." Trong lòng Minh Không nữ vương run lên, vô thức mở miệng nói.

Chỉ là vừa nói ra miệng, nàng có chút hối hận, nhưng đã quá muộn.

"Thần sứ! Sứ giả Minh Nguyệt Thần? Hắn là ai?" Nguyên Vô Cực lập tức hứng thú, hỏi.

"Vị Viên đạo hữu kia." Minh Không nữ vương biết không thể che giấu, đành phải nói.

"Tu sĩ Kết Đan kỳ kia?" Nguyên Vô Cực nhướng mày, có chút ngạc nhiên.

Minh Không nữ vương không nói gì thêm, bất quá giờ khắc này, trầm mặc cũng đại biểu ngầm thừa nhận.

"Hắn ở nơi nào?" Nguyên Vô Cực lập tức truy vấn.

"Không biết." Minh Không nữ vương lắc đầu nói.

Nàng thật không biết Viên Minh ngày nay đang ở chỗ nào, trước đây nàng đã từng vụng trộm đi qua chỗ sơn cốc Viên Minh, nhưng không phát hiện tung tích của hắn, mà mình liên hệ với Viên Minh đều là một chiều.

Nhưng nàng càng không thể biết, Viên Minh đã sớm biết rõ chuyện ở đây như lòng bàn tay.

Ban đầu, Minh Không nữ vương cầu nguyện, hắn đã chú ý tới tình huống nơi này. Chỉ bất quá hắn muốn mượn Minh Không nữ vương để xem thực lực Nguyên Vô Cực, mới không trả lời.

Chỉ là sau khi xem, hắn có chút mờ mịt, không rõ đạo huyết ảnh từ trên thân Nguyên Vô Cực lao ra là cái gì, rất tương tự Huyết Thần khôi lỗi lúc trước tại Lạn Kha sơn theo dõi bọn hắn, nhưng lại không giống lắm.

Nghe Viên Minh kể lại chuyện này, Tịch Ảnh nhíu mày trầm ngâm thật lâu, mới nói:

"Xem ra, Nguyên Vô Cực tựa hồ không có ý đả sinh đả tử, sở dĩ tìm tới cửa, ngoại trừ muốn biết nội tình Minh Nguyệt Thần, còn muốn mượn cơ hội lập uy, đoán chừng cũng là vì tương lai cùng nhau đối phó Bất tử yêu thụ, nắm giữ nhiều quyền phát biểu hơn."

"Ta cảm thấy cũng là như thế." Viên Minh gật đầu đồng ý.

"Ngươi tính thế nào, không đi gặp hắn sao?" Tịch Ảnh lộ ý cười, hỏi.

"Huyết sắc nhân ảnh kia có chút cổ quái, nếu thật sự động thủ, chỉ sợ phải xuất ra rất nhiều át chủ bài mới được." Viên Minh chậm rãi nói.

Hắn cũng không muốn vào lúc này bại lộ quá nhiều thực lực, nhưng nhìn dáng vẻ Nguyên Vô Cực, chỉ sợ sẽ không đơn giản rời đi.

"Chủ nhân, nếu không để cho ta đi thử xem?" Lúc này, Hoa Chi liên tục đợi ở một bên bỗng nhiên mở miệng nói.

"Ngươi mặc dù đã cấp bốn nhưng đối đầu với Nguyên Anh hậu kỳ Nguyên Vô Cực, phần thắng không lớn. Tên kia sẽ không ra tay độc ác với ta, đối với ngươi sợ là khó nói, vạn nhất xem ngươi là đồ tử đồ tôn của Bất Tử Thụ, coi như quá oan uổng." Viên Minh lắc đầu nói.

Nghe lời ấy, trên mặt Hoa Chi lập tức lộ ra vẻ không phục, nói: "Yên tâm đi, chỉ là luận bàn, trong bí cảnh này không ai mạnh hơn ta, mà ta mặc dù mới vào cấp bốn, lại có thần thông của mình, vừa vặn đến thử xem."

"Ngươi muốn thử một chút cũng không phải không được, bất quá hết thảy nghe ta chỉ huy." Viên Minh hơi chần chừ, sau đó mở miệng nói, ánh mắt quét về phía vết kiếm hẻm núi phía trước tế đàn.

...

Không gian bên ngoài Thâu Thiên Đỉnh.

Nguyên Vô Cực thấy Minh Không nữ vương chậm chạp không chiếm được đáp án, ánh mắt lạnh dần.

Đang lúc y muốn động thủ, trên mặt đất cách đó không xa bỗng nhiên có rậm rạp nhánh cây phá đất chui lên, dây dưa ngưng tụ, hóa thành một tử sam thiếu nữ xinh đẹp.

Mọi người thấy một màn này, đều tế lên pháp bảo, vô thức tưởng nàng là đồng loại Bất Tử Thụ.

Ánh mắt Nguyên Vô Cực quét qua, thần thức đảo qua thân thân Hoa Chi, lại phát hiện khí tức không giống Bất Tử Thụ tộc, lông mày nhăn lại, trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai?"

"Ta là người hầu Minh Nguyệt Thần, ngươi không phải muốn tìm Minh Nguyệt Thần đại nhân à?" Hoa Chi dựa theo Viên Minh dặn dò, nói.

"Vị Minh Nguyệt Thần này dự định để người hầu tới đuổi bản tọa đi sao?" Nguyên Vô Cực hiểu ý tứ nàng, cười lạnh nói.

"Chủ nhân nói, có ta xuất thủ là đủ." Hoa Chi khinh miệt nhìn y một cái, nói.

Nguyên Vô Cực cười lạnh: "Chỉ là yêu thú cấp bốn, khẩu khí cũng không nhỏ."

Vừa dứt lời, thân ảnh y đột nhiên biến mất trước mắt mọi người, chợt đột ngột xuất hiện trước người Hoa Chi, nâng lên một chưởng đánh tới nàng.

Một bàn tay lớn màu đỏ ngòm trống rỗng toát ra, quét ngang tới.

Hoa Chi bị một kích bất thình lình làm cho giật nảy mình, cũng may thực lực nó đạt đến cấp bốn, tốc độ phản ứng nhanh hơn rất nhiều, thân hình kịp thời rút lui, song chưởng đón lấy Nguyên Vô Cực.

Nó đẩy ra song chưởng hóa thành từng chiếc dây leo, nhanh chóng kéo dài, hai bàn tay do nhánh dây đan xen, rất nhanh hóa thành một mặt thuẫn dây leo hình tròn to lớn.

Bàn tay lớn màu đỏ đập vào thuẫn dây leo, bộc phát ra một tiếng nổ đùng.

Đằng thuẫn ứng thanh nổ bể ra, hóa thành vô số bột mịn vẩy xuống tứ tán.

Hoa Chi cho dù đã kéo ra khoảng cách, cánh tay kéo dài vẫn bị bạo liệt, liên tục tạc đoạn đến gần bả vai mới tiêu trừ dư lực.

"Vị đạo hữu này, đột nhiên tập kích ngược lại không có gì, chỉ là không thể thành công, đúng là đáng xấu hổ." Chỗ cụt tay Hoa Chi lấp loé tử quang, hai cánh tay mới cấp tốc mọc ra, trên mặt nở nụ cười nói.

Trong mắt Nguyên Vô Cực lóe lên một tia dị dạng, hơi kinh ngạc với phản ứng của Hoa Chi, y vốn ôm lấy tâm tư dùng thủ đoạn lôi đình giết chết đối phương, bức bách Minh Nguyệt Thần hiện thân, cho nên một chưởng kia nhìn như hời hợt, kì thực vận dụng tám thành lực lượng.

"Yêu thú nhỏ, ngược lại miệng lưỡi bén nhọn, bất quá ta không có hứng thú chơi đùa với ngươi, vẫn là để chủ nhân của ngươi tới đi, nếu không một kích sau đừng trách ta không lưu thủ." Nguyên Vô Cực tán đi huyết quang trong tay, nói.

"Đánh thắng ta, ngươi tự nhiên có thể gặp chủ nhân." Hoa Chi không quá thuần thục nhếch miệng cười một tiếng, nói.

"Muốn chết." Trong mắt Nguyên Vô Cực đại thịnh huyết quang, chỗ ngực có một đạo huyết quang đột nhiên nhảy ra.

Chỉ thấy trong huyết quang kia hiện ra một bóng người mơ hồ, tốc độ cực nhanh lao đến Hoa Chi, trong nháy mắt đã đến trước người nó.

Hoa Chi lập tức cảm giác được một cỗ khí tức huyết sát cường đại vô cùng bao phủ thân, loại khí tức kia thập phần đặc biệt, bạo ngược, khát máu, ô trọc, còn mang theo vài phần âm lệ, khiến trong lòng nó cũng không khỏi sinh ra một tia sợ hãi và chán ghét.

"Đừng sợ, ngay lúc này!"

Lúc này, thanh âm Viên Minh vang lên trong thức hải nó, trong nháy mắt loại trừ sợ hãi của nó.

Ánh mắt Hoa Chi trở nên kiên định, thân thể đột nhiên hóa thành vô số nhánh dây, như mở ra một miệng lớn thôn thiên, chẳng những không tránh né, ngược lại còn một ngụm nuốt vào đạo huyết sắc nhân ảnh kia.

Động tác này làm những người khác sợ ngây người.

"Muốn chết!" Nguyên Vô Cực lộ vẻ cười lạnh, Huyết Thần tử của y am hiểu nhất là thôn phệ pháp lực địch nhân, chui vào thể nội đối phương càng như cá gặp nước.

Đằng yêu cấp bốn này đã muốn chết, y không ngại bồi bổ Huyết Thần tử vừa mới luyện thành.

Cũng chính lúc này, rất nhiều sương trắng trống rỗng toát ra, bao phủ lại tất cả mọi người ở đây.

Trong sương mù ẩn chứa một loại lực lượng cổ quái, thần thức vận chuyển trở nên gian nan, trước mắt càng hiện ra rất nhiều huyễn cảnh, Nguyên Vô Cực cũng không ngoại lệ.

Trong sương mù trắng, thân thể Hoa Chi bay ngược ra sau, thân thể một phân thành hai, phân thân mang theo huyết sắc nhân ảnh kia chui xuống đất, chợt biến mất không thấy, xuất hiện trong không gian Thâu Thiên Đỉnh.

Trong không gian Thâu Thiên Đỉnh cũng tràn ngập nồng đậm sương trắng, không nhìn thấy gì.

Trên đầu thân ảnh màu đỏ hiện ra hai con mắt màu đỏ ngòm, theo phân thân Hoa Chi xuyên qua.

Phân thân Hoa Chi trong nháy mắt hóa thành một cỗ thi thể khô héo, một tia khí tức cũng không lưu lại, rơi xuống phía dưới.

Thân thể huyết ảnh khẽ động, hóa thành một đạo tàn ảnh bắn tới trước, con mắt cơ cảnh quét nhìn bốn phía.

Vào thời khắc này, sương mù phía trước đột nhiên biến mất, một đạo hồng câu màu đen thật dài xuất hiện ở phía trước, phía trên không có chút điểm sương trắng, cực kỳ dễ thấy và quỷ dị.

Huyết ảnh bỗng nhiên dừng lại bên cạnh hồng câu, không tiếp tục đi tới.

"Thật thông minh." Một thanh âm từ trong sương trắng bên cạnh truyền ra.

Huyết ảnh bỗng nhiên nhìn lại nơi đó, như điện bay nhào tới.

Một bàn tay từ trong sương trắng nhô ra, nắm Huyết ảnh vào trong hư không một cái.

Thân ảnh màu đỏ ngòm thấy hoa mắt, sau một khắc chẳng biết thế nào, hồng câu to lớn lại xuất hiện ở phía trước.

Huyết ảnh lộ ra kinh hãi, vội vàng bắn ra ngoài hồng câu, nhưng kiếm khí kinh khủng từ trong hồng câu bộc phát, nuốt sống hết thảy phía trên.

Xoẹt một tiếng vang nhỏ, thân ảnh màu đỏ ngòm trong nháy mắt bốc hơi biến mất, một tia vết tích cũng không để lại.

Phía ngoài, một cơn gió lớn trống rỗng xuất hiện, đơn giản thổi tan hơn phân nửa sương mù màu trắng.

Trong tay Nguyên Vô Cực thêm ra một chiếc quạt lông màu vàng, đang muốn quạt thêm nữa, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

Y chợt phát hiện, Hoa Chi vẫn đứng phía trước, mà liên hệ giữa bản thân và Huyết Thần tử đã bị cắt đứt, đồng thời không phải loại cảm giác bị ngăn cản kia, mà hoàn toàn không cảm ứng được nó tồn tại.

Nguyên Vô Cực lập tức cảm giác khí huyết cuồn cuộn, nghiêm nghị quát: "Huyết Thần tử của ta đâu? Ngươi đã làm gì nó?"

"Vật kia xác thực lợi hại, ta địch không lại nó, bất quá chủ nhân của ta đã xuất thủ, diệt sát nó rồi." Tâm thần Hoa Chi đại định, mở miệng nói.

"Giết nó cho ta!" Nguyên Vô Cực giận tím mặt, không để ý tới thăm dò nữa, lớn tiếng gầm thét lên.

Ở sau lưng y, đám Huyết Giới Tôn giả thấy Nguyên Vô Cực đột nhiên thất thố như vậy, mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhao nhao muốn động thủ.

Lúc này, cách đó không xa lưu quang phi độn đến, lại là Bạch Lân thượng nhân cùng Hắc Trúc Tẩu nhận được chỉ thị của Minh Nguyệt Thần, chạy tới hỗ trợ.

Minh Không nữ vương do dự một chút, cũng đứng bên Hoa Chi.

Nhân mã hai phe giằng co, bầu không khí khẩn trương đến cực hạn, một trận đại chiến hết sức căng thẳng sắp diễn ra.

Nhưng vào lúc này, lại có dị biến nảy sinh.

Chỉ thấy toàn thân đám Nguyên Vô Cực, Huyết Giới Tôn giả bỗng nhiên phát lên một tầng sương mù màu hồng, từng đóa từng đóa hoa thịt to lớn màu sắc đỏ tươi đột nhiên từ trên làn da sinh trưởng ra, nở rộ yêu diễm.

Cùng lúc đó, đám Nguyên Vô Cực cảm giác pháp lực toàn thân cấp tốc bị xói mòn.

"Đây là cái gì?" Mấy người biến sắc, trên thân sáng lên các loại quang mang, đơn giản xé rách hoa thịt.

Nhưng mà càng nhiều đại hoa tiếp tục mọc ra, căn bản giết không hết.

Bất quá trong chốc lát, đan điền mấy người xuất hiện cảm giác trống rỗng, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, vội vàng rút lui ra sau.

"Hắc hắc, đây là bào tử của ta, lần công kích thứ nhất của ta đã ký sinh trong cơ thể các ngươi, hiện tại bất quá là nở hoa kết trái mà thôi." Hoa Chi lộ ý cười, thoải mái nói.

Đây là sau khi nó đột phá đến cấp bốn, vừa thức tỉnh năng lực "Ký sinh".

Năng lực này dung hợp đặc tính nọc độc trong suốt của Tử Cực Thái Tuế, bào tử không chỉ tinh tế vô cùng, cũng giống nọc độc trong suốt không thể nhận ra, không ngờ đám Nguyên Vô Cực cũng không thể phát hiện.

"Thế nào, còn muốn đánh nữa không? Chủ nhân nhà ta cảm thấy ngươi có chút bản sự, cũng muốn chơi đùa với ngươi một chút." Ánh mắt Hoa Chi khiêu khích nhìn về phía Nguyên Vô Cực, tiếp tục nói.

Sắc mặt Nguyên Vô Cực tái xanh, trong đôi mắt lần nữa sáng lên huyết quang, ngoài thân đột nhiên bao trùm một tầng Huyết ảnh mơ hồ.

Đóa hoa thịt mọc đầy toàn thân bị Huyết ảnh ăn mòn nhanh chóng mục nát, rất nhanh bong ra từng mảng, bào tử ký sinh trong cơ thể y cũng bị huyết quang làm tan rã.

Hoa Chi cảm ứng được cảnh này, ánh mắt trầm xuống.

Ba đạo huyết quang từ lòng bàn tay Nguyên Vô Cực bắn ra, dung nhập vào Huyết Giới Tôn giả, Lan Tiêu, Băng Ly, tiêu diệt hết bào tử trên thân bọn họ.

"Đi, chúng ta trở về." Nguyên Vô Cực nhìn Hoa Chi, mấy hơi thở sau xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận