Tiên Giả

Chương 566: Vì tự do

Viên Minh dứt lời, trên người bỗng xuất hiện một đạo phù văn kỳ quái, còn tản ra ánh sáng vàng kim chói mắt khiến người khác không cách nào nhìn vào được.

Thái thượng trưởng lão Cổ Tiên môn không kịp phản ứng, chỉ thấy trên người Viên Minh bộc phát kim quang chói mắt, một cỗ linh áp từ bốn phương tám hướng tràn đến không cách nào hít thở nổi, căn bản không thể hành động được gì.

Tiếp theo là một tiếng "ầm" vang lên, bầu trời thoáng chốc bị khói bụi nồng đậm bao phủ.

Một lát sau, thái thượng trưởng lão Cổ Tiên môn từ trong đống bụi mù lảo đảo bay ra, quay đầu oán hận nhìn lại một cái rồi nhanh chóng phi độn đi.

Đám người trên núi bị biến cố cực lớn này dọa sợ, còn chưa biết làm sao thì cấm chế trong động phủ của Viên Minh đã đột ngột mở ra. Từ trong đó bay ra một tấm Truyền Âm phù, phiêu đãng bay ra trước mặt mọi người rồi tự bốc cháy, truyền ra giọng nói hùng hồn của Viên Minh.

“Chư vị, phù này xuất hiện chứng tỏ ta bị Nguyên Anh ở Nam vực Nam Cương giết chết. Bọn họ cũng là người Nam Cương như chúng ra lại một lòng coi Bắc vực như nơi nuôi cổ độc, là quân cờ ngăn cản Trung Nguyên, khiến chúng ta không cửa vào tiên môn, chỉ có thể bị bọn hắn khống chế. Hiện giờ dù ta đã chết nhưng Nguyên Anh giết ta cũng bị ta liều chết phản công hủy đi nhục thân. Thủ đoạn này có mấy vị trưởng lão trong Tam Tinh sơn chúng ta biết, chỉ cần chư vị ở đây đồng tâm hiệp lực thì Bắc vực Nam Cương chúng ta tất sẽ không bị Nam vực biến thành sâu kiến nắm giữ trong lòng bàn tay họ nữa!”

Giọng nói của Viên Minh không lớn nhưng rơi vào tai mỗi người đều rõ ràng rành mạch khiến tâm tình chúng tu dâng trào, phập phồng không ngừng.

Biết được Viên Minh dùng mạng đổi mạng đánh lui một Nguyên Anh, chúng tu đều nhao nhao tỏ thái độ, nguyện theo Tam Tinh sơn làm thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Sau mấy chục năm, quả thật cũng đã đoàn kết lại, cùng có chung một mối thù, mà các đại tông môn Nam Cương tại Nam vực cũng trầm mặc một cách quỷ dị, không có tu sĩ Nguyên Anh đến Bắc vực nữa.

Sáu mươi năm sau, đại trưởng lão Tam Tinh sơn tân nhiệm là Phương Cách đã tấn thăng Nguyên Anh, Tam Tinh sơn cũng triệt để trở thành bá chủ ở Bắc vực Nam Cương, thành tồn tại trung lập giữa Trung Nguyên và Nam vực Nam Cương.

Sa mạc Hắc Phong.

Viên Minh trải qua nhiều khó khăn trắc trở mới tấn thăng lên Kết Đan, cũng chiếm được một tòa thành dưới lòng đất đảm nhiệm chức thành chủ. Sau đó hắn nghiêm khắc đả kích chuyện buôn bán nô lệ, giải cứu không ít phàm nhân và tán tu nhưng cũng vì vậy mà đắc tội với các thế lực ngoan cố bên trong sa mạc Hắc Phong. Cuối cùng hắn bị người ám hại rơi vào Táng Hồn uyên, nhưng cũng nhờ vậy mà đánh bậy đánh bạ xông phá phong ấn Tu La cung.

Sau khi Tu La cung xuất thế, Lôi Minh lão tổ cùng chúng tu Nguyên Anh kỳ đều kéo đến, minh tranh ám đấu trong cung, cuối cùng đều lần lượt bị Lục Dục tôn giả thu phục. Tàn hồn của Tu La thượng nhân thấy Lục Dục sắp thành công bèn bất đắc dĩ vận dụng thủ đoạn, chọn trúng Viên Minh làm người thừa kế, tống xuất hắn cùng Tu La Phệ Huyết đồ ra khỏi Tu La cung, sau đó vận dụng cấm chế lại lần nữa phong ấn Tu La cung lại.

Mấy trăm năm sau, Viên Minh qua nhiều thăng trầm, cuối cùng cũng đạt được Nguyên Anh hậu kỳ. Hắn quay trở lại Tu La cung đại chiến ba ngày ba đêm với Lục Dục tôn giả, cuối cùng đã chém giết được ông ta.

Chấm dứt hết thảy ân oán trong quá khứ, hắn bắt đầu bước lên con đường thăm dò hải ngoại, rồi lại bị lạc đường, thân vẫn đạo tiêu.

Tây vực, trong quá trình Viên Minh chạy trốn khỏi Trung Nguyên, trời xui đất khiến lại đi lạc tới Tây vực.

Hắn lợi dụng thân phận hồn tu, chui rúc lén lút, khổ công tu luyện, tu vi liên tục tăng lên, cuối cùng lấy thân phận người Trung Nguyên đánh bại hết các Nguyên Anh Tây vực, được tôn sùng là tổng chủ Tây vực, triệt để bình định chiến tranh giữa Tây vực và Trung Nguyên. Hắn lại nhận được truyền thừa thể tu thượng cổ, tu thành Vạn Tượng chi thể. Tốn mất mấy năm đã thống nhất Ngũ vực, tập hợp tất cả các tu sĩ Vân Hoang đại lục cùng tiến hành thăm dò hải ngoại, cuối cùng thân tử đạo tiêu.

Đông Hải, Viên Minh nhiều lần trắc trở gia nhập được vào Lộng Triều tán minh, dốc cả đời tìm kiếm hải ngoại, cuối cùng dù bỏ mạng nhưng đã để lại cho hậu nhân một bộ tư liệu thăm dò trân quý hiếm có.

Bắc Mạc, sau khi tôn giả Vu Nguyệt giáo Viên Minh biết được kế hoạch thật sự của Vu Nguyệt giáo đã dứt khoát giơ cao đại kỳ chống đối lại Vu Nguyệt thần.

Trong Thâu Thiên đỉnh, tính từ lúc Viên Minh bắt đầu đột phá đã trôi qua được năm tháng một ngày.

Tịch Ảnh yên tĩnh nhìn, ánh mắt mang đầy sầu lo.

Viên Minh còn đang trong trạng thái ngủ say, hồn lực vận chuyển theo Tam Hồn Cửu Luyện, mi tâm có ánh sáng chớp lóe như thể đang có một ngọn lửa cháy.

Hồn lực của hắn suy yếu rất nhiều, không bằng một nửa thời kỳ toàn thịnh.

Tâm ma kiếp đáng sợ ở chỗ quỷ dị đa biến, nó không chỉ đơn giản thô bạo công kích thần hồn tu sĩ mà sẽ tìm kiếm sơ hở, dùng đủ cách thức khác nhau khiến tu sĩ trầm luân trong đó.

Nhát gan sợ chết thì sẽ phải trải qua ngàn vạn kiểu chết khiến thần hồn của bản thân vỡ vụn; Lòng ôm chí lớn thì sẽ để cho mọi việc thông thuận như ý, khiến bản thân trầm luân trong huyễn cảnh.

Tịch Ảnh không biết Viên Minh đến tột cùng phải trải qua chuyện gì nhưng nàng cực tin tưởng rằng với tâm tính của Viên Minh, hắn sẽ không gục ngã dưới tâm ma kiếp như đa phần tu sĩ bình thường khác.

Kỳ thật bí thuật Tam Hồn Cửu Luyện chính là thiêu đốt thần hồn, cưỡng ép lĩnh hội chân lý của Miên Vu. Nếu lĩnh hội thành công tất sẽ thành công vượt long môn, cá chép hóa rồng, tiền đồ vô hạn.

Nhưng nếu thất bại thì sẽ hồn phi phách tán, thân tử đạo tiêu.

Tịch gia trong mấy ngàn năm qua có không biết bao nhiêu tộc nhân bị bí thuật này thiêu đốt sạch thần hồn, vẫn lạc mất mạng.

Với từng nấy tính mạng thử nghiệm, Tịch gia mới có được tổng kết tương đối chính xác về việc vận dụng Tam Hồn Cửu Luyện đột phá Miên Vu.

Nếu như bí thuật Tam Hồn Cửu Luyện tiêu hao bảy phần hồn lực mà vẫn còn chưa đột phá thì chỉ còn đường thất bại.

“Ngươi cần phải tăng tốc lên…” Tịch Ảnh tự lẩm bẩm.

Trong không gian màu trắng tinh, Viên Minh chợt tỉnh lại, cảm giác bản thân như vừa trải qua một giấc mộng cực kỳ dài.

Trước người hắn có một bóng người màu trắng xuất hiện, giọng nói lại cực kỳ quen thuộc: “Luân hồi mấy đời, ngươi lại chưa từng sống đến lúc hết tuổi thọ. Phấn đấu như thế, liều lĩnh như thế, đến cùng là vì cái gì?”

Lúc này Viên Minh còn đang nửa tỉnh nửa mê, nghe hỏi bèn vô thức đáp lời: “Vì tự do.”

Nghe vậy, bóng người màu trắng chợt kinh ngạc, lại bật cười: “Đại quyền trong tay, vinh hoa ngay cạnh, chẳng lẽ ngươi lại không tự do? Ngôi cao duy vị, ngũ vực cúi đầu, chẳng lẽ ngươi lại không tự do?”

“Nhưng chuyện ta muốn làm lại vẫn không thể nào làm được, làm sao có thể gọi là tự do?” Viên Minh phản bác.

Bóng người màu trắng bị hỏi ngược lại, một lúc lâu sau mới thở dài: “Nhưng ngươi làm sao biết những người hạn chế tự do của ngươi không phải là vì đang bảo vệ ngươi? Mà cái ngươi gọi là muốn được tự do làm cũng chưa hẳn là đúng.”

“Nếu có bằng chứng rằng ta sai rồi thì ta sẽ tự từ bỏ, nhưng nếu không có, dù qua bao nhiêu đời luân hồi, qua ngàn vạn thế thì ta vẫn nhất định không từ bỏ.” Giọng điệu của Viên Minh kiên định chưa từng có.

Vừa dứt lời, bốn phía vang lên tiếng ầm ầm vỡ vụn, thần hồn lực của Viên Minh đã biến mất bảy phần nhưng hồn lực còn lại càng thêm thuần túy, thần hồn phảng phất lưu ly trong suốt.

Ngay lúc này, thần hồn hắn chấn động kịch liệt, một lực lượng yếu ớt nhưng mới mẻ từ trong thức hải hắn tuôn ra. Thần hồn cũng bắt đầu phát sinh cảm giác thoát thai hoán cốt.

Tịch Ảnh nhìn Viên Minh đang bị khảm một nửa người trong đại thụ màu đen, không dám thả lỏng thời khắc nào.

Quả Quả cũng nhìn chằm chằm Viên Minh, không nhúc nhích, tựa hồ sợ quấy nhiễu đối phương.

Tinh quang nơi mi tâm Viên Minh đột nhiên ngừng lấp lóe, hư không đột ngột xuất hiện luồng hào quang như những ánh trăng hội tụ nơi thức hải của hắn, xu thế suy yếu của thần hồn cũng ngừng lại, sau đó bắt đầu được tăng cường.

Quả Quả lộ ra vẻ mừng rỡ, kêu lên hưng phấn. Tịch Ảnh cũng vui vẻ, tâm tình cuối cùng cũng được thả lỏng.

“Ta biết người có thể làm được mà…”

Càng ngày càng có nhiều ánh trăng dung nhập vào trong thức hải của hắn, hồn lực chậm rãi tăng lên dần dần từ chậm tới nhanh.

Không biết qua bao lâu, dưới sự kích thích mãnh liệt mà Viên Minh cũng đột ngột mở mắt ra, ý thức cũng trở lại thân thể.

Mộng, tỉnh lại.

Trong thoáng chốc, một luồng chấn động hồn lực vô cùng hùng hồn tràn lan khắp cả không gian trong Thâu Thiên đỉnh, như thể một cơn gió lốc cường đại cọ rửa qua than thể Tịch Ảnh.

Trong lúc không chú ý tới, Tịch Ảnh cảm nhận được một tia mệt mỏi, mí mắt chầm chậm rủ xuống muốn nhắm lại.

Nhưng mà thần hồn trong thức hải của nàng chợt giật mình, từ trong cơn buồn ngủ bừng tỉnh lại, ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

“Còn không mau củng cố cảnh giới, đừng để mặc thần hồn khuếch tán nữa.” Tịch Ảnh trừng mắt mình Viên Minh, ra vẻ oán trách nhưng trong lòng lại thầm cao hứng.

Viên Minh cười cười, lại lần nữa nhắm hai mắt thu lại hồn lực đang tản mạn trở về, củng cố cảnh giới.

Ước chừng qua ba ngày ba đêm, hồn lực của Viên Minh mới hoàn toàn bình ổn trở lại.

Thần hồn của hắn bỗng nhiên từ trong cơ thể bay ra, hóa thành hình người, lơ lửng giữa không trung.

Hai tay thần hồn vung mở, từng điểm ánh sáng hội tụ lại, dung nhập vào thân thể.

“Sau khi đạt tới Miên Vu có thể trực tiếp hấp thu âm khí từ ánh trăng, rèn luyện hồn thể, đây chính là chân ý trong Minh Nguyệt quyết mà ngươi nói lúc trước sao?” Viên Minh cười nói.

“Không sai, chỉ khi đạt tới cảnh giới này thần hồn mới chân chính lột xác.” Tịch Ảnh nói.

Viên Minh gật đầu, phi thân đáp xuống trước mặt ta.

“Sau khi đột phá Miên Vu, thần hồn có thể ly thể trong thời gian dài hơn. Hiện nay nhục thân của ta không thể tách rời khỏi đại thụ màu đen, vậy có thể sử dụng hồn thể hành tẩu bên ngoài cũng được.” Viên Minh cười nói.

“Ngươi nghĩ quá đơn giản, hồn thể trọng yếu như vậy, người khác giấu không kịp. Trừ phi có thần thông khác nếu không ai lại tùy tiện bày ra sờ sờ trước mặt người khác? Đây là thủ đoạn liều mạng cuối cùng hoặc phải chạy trốn mới dùng đến, như Nguyên Anh của pháp tu mà thôi.” Tịch Ảnh lắc đầu.

"Ngươi nói đúng." Viên Minh cười gật gật đầu, sau đó đưa thần hồn ngồi trên đài sen bạch ngọc.

Nguyện lực tinh thuần lập tức cuồn cuộn không ngừng tràn vào thần hồn, chỉ trong chốc lát đã đẩy thần hồn lên tới cảnh giới Miên Vu đỉnh phong.

Nhưng Viên Minh lại khẽ lắc đầu: "Đáng tiếc, ta còn tưởng mượn nhờ đài sen bạch ngọc có thể đẩy thần hồn ta tăng lên một đại cảnh giới, xem ra vẫn không đủ.”

“Ngươi nên biết hài lòng đi, cảnh giới Ngôn Vu dễ đột phá như vậy thì toàn bộ Vân Hoang đại lục này đâu chỉ có một mình Vu Nguyệt thần là Ngôn Vu, còn lại chưa từng xuất hiện qua người có cảnh giới Ngôn Vu thứ hai kia chứ?” Tịch Ảnh trợn trắng mắt.

Viên Minh cũng chỉ là thuận miệng nói, sau đó nhắc lại những cảnh giới tiếp theo của hồn tu: “Lại nói tu luyện tiếp đến Miên Vu thì cũng coi như đã tu hết phần cuối của Minh Nguyệt quyết. Chẳng biết sau đó có pháp quyết tu luyện nào không?”

“Minh Nguyệt quyết này được truyền thừa từ gia tộc ta đến bây giờ, hẳn là không có phần tiếp theo. Lại như ta nói, toàn bộ Vân Hoang đại lục chưa từng xuất hiện Ngôn Vu, làm sao có công pháp tu luyện tới Ngôn Vu chứ?” Tịch Ảnh lắc đầu.

Viên Minh thở dài, bèn nhìn vào thể nội xem thần thông biến hóa thế nào.

Số lượng hồn nha tăng gấp đôi, lên đến hơn hai mươi bốn con, khoảng cách viễn du cũng tăng vọt lên tới một trăm hai mươi dặm.

Uy lực “Chàng Hồn” và “Nha Minh” cũng tăng gấp bội.

Về phần năng lực “Sưu Hồn” không chỉ có tăng nhanh tốc độ mà còn trực tiếp sửa chữa được ký ức người khác. Đồng thời năng lực này cũng có thể thông qua Hồn Nha thi triển ở khoảng cách xa, chẳng qua khoảng cách càng xa thì tốc độ và hiệu quả cũng dần biến yếu đi.

Năng lực “Tự Hồn” có nhiều hiệu lực với một số vật sống hơn trước, năng lực “Khống Thi” có thể khiến thi thể đạt tới mức độ hoạt động như người thường.

Năng lực “Tình Động” có hiệu quả và thời gian duy trì gia tăng cực lớn, có thể dễ dàng khống chế cảm xúc của một người khiến họ rơi vào bi thương cực độ hoặc phẫn nộ cực độ, diễn hóa tâm ma từ đó điều khiển sinh tử của đối phương.

Ngoại trừ những năng lực đã có thì lần này đột phá lên cảnh giới Miên Vu, Viên Minh cũng có một năng lực mới được gọi là “Ác Mộng”.

Năng lực này có phạm vi rất lớn, có thể cưỡng ép người trong phạm vi thần thức của hắn lâm vào ngủ say, chỉ cần hồn lực yếu hơn hắn sẽ không cách nào may mắn thoát khỏi.

“Ác Mộng” còn gợi lên được những ký ức sợ hãi nhất trong nội tâm con người, biến nó thành một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc. Người rơi vào ác mộng này sẽ không ngừng bị nỗi sợ hãi tra tấn đến không cách nào tự kiềm chế được, cuối cùng thậm chí sẽ sợ hãi mà chết mất.

Không như các huyễn thuật khác, năng lực chế tạo ác mộng của “Ác Mộng” không hoàn toàn do Viên Minh tự dựng nên, bởi vậy dù Viên Minh chưa từng biết nỗi sợ hãi của đối phương là gì thì nó vẫn hiển hiện ra trong cơn ác mộng.

Uy lực “Ác Mộng” cực kỳ lớn, tiêu hao hồn lực cũng không bình thường. Càng kéo nhiều người vào ác mộng thì càng tiêu hao nhiều hồn lực nên không thể lạm dụng được.

Sau đó, hắn bèn thỉnh giáo Tịch Ảnh vài tâm đắc về cảnh giới Miên Vu, rồi hai người bắt đầu tự mình bế quan, tiếp tục tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận