Tiên Giả

Chương 576: Ẩn tật của Bất Tử thụ

Mọi chuyện nói thì dài dòng nhưng xảy ra chỉ trong chớp mắt, bởi vậy Bất Tử thụ yêu còn chưa nhận ra dị thường, chỉ cảm thấy tốc độ ăn mòn chuyển hóa Minh Không nữ vương và tráng hán Thủy Viên tộc chậm hơn so với Bạch Lân thượng nhân nhiều.

Chẳng qua Bất Tử thụ yêu cũng không cảm thấy kỳ lạ. Chỉ cho là bọn họ phản kháng mạnh mẽ hơn Bạch Lân thượng nhân, huống hồ thân là dị tộc phải đối mặt với áp lực sinh tồn ở Đông Hải cực khắc nghiệt nên tâm trí bọn họ kiên định hơn hẳn, đương nhiên tốc độ chuyển hóa cũng chậm hơn hẳn. Điểm này đến Bạch Lân thượng nhân cũng như vậy.

Bất Tử thụ yêu nhanh chóng bỏ qua vấn đề này. Từ ngọn cây vươn ra nhiều dây leo hơn, bọc ba người Minh Không nữ vương thành một cái kén đen treo trên tầng cây thứ hai, chuẩn bị chầm chậm luyện hóa khống chế.

Cùng lúc đó, hai người Minh Không nữ vương cảm ứng được có một lực lượng khác đang trợ giúp Nguyên Anh mình chống lại ăn mòn, bọn họ lập tức ý thức được là Minh Nguyệt thần xuất thủ, trong lòng mừng rỡ.

Hai người đều thuộc lão làng, nên không hề lộ ra mảy may cảm xúc nào để tránh bị Bất Tử thụ yêu phát hiện.

“Không cần lo lắng, các ngươi cứ tiếp tục cầu nguyện, không được ngừng lại, ta tự có cách cứu các ngươi ra ngoài.” Thấy vậy Viên Minh cũng an ủi bọn họ một câu.

Nghe thấy vậy, hai người Minh Không nữ vương cực kỳ mừng rỡ, nhao nhao đáp ứng, không ngừng cầu nguyện. Trước cửa sinh tử tất nhiên mang lòng thành kính không gì sánh được.

Viên Minh thấy tạm thời có thể hạn chế tốc độ chuyển hóa của hai người Minh Không nữ vương, bèn chuyển chú ý về phía Bất Tử thụ yêu.

Lúc này Bất Tử thụ yêu căn bản không biết toàn bộ hành động của mình đã rơi vào trong mắt Viên Minh. Xử lý xong ba người Bạch Lân thượng nhân xong, lão lại lần nữa lên tiếng kêu tên một người khác.

“Thất Dạ, ngươi cũng đi ra, giúp ta luyện hóa Kim Ô.”

Bất Tử thụ yêu nói xong, cái kén đen trên đỉnh cao nhất cũng tách ra, một bóng đen bay từ trong đó ra, đáp xuống kén đen khổng lồ bên trái.

Trong kén đi ra là tu sĩ mặc áo đen có tu vi Phản Hư kỳ, khuôn mặt trẻ tuổi, ngũ quan mềm mại tuấn lãng như một thanh niên tài tuấn chưa trải đời bao lâu.

“Y là Thất Dạ…” Viên Minh nghĩ thầm.

Trên mặt thanh niên áo đen không có bao nhiêu cảm xúc, hai mắt hờ hững, hiện thân rồi cũng chỉ dựa theo phân phó của Bất Tử thụ yêu đánh ra một đạo ánh sáng màu đen chui vào bên trái cái kén mà thôi.

Kén đen dần dần ngừng lắc lư, không còn phun ngọn lửa ra ngoài kẽ hở của kén nữa. Chẳng qua Viên Minh vẫn có thể cảm nhận ý chí bất khuất bên trong tầng kén kia.

“Đã không còn nhiều thời gian, chúng ta phải nhanh lên, bắt buộc nhanh hơn nữa!” Bất Tử thụ yêu lẩm bẩm, hai mắt mở to lại khép lại, hang động chìm lại trong hắc ám.

Viên Minh quan sát một lát, sau đó tìm kiếm khắp bốn phía xem có đường rời khỏi Tam Tiên đảo hay không, nhưng tìm một vòng vẫn không phát hiện được gì.

Để đảm bảo, hắn cũng không hành động thiếu suy nghĩ mà thu thần thức về, cành cây cũng rời khỏi đài sen bạch ngọc, kể lại chi tiết cảnh tượng mình thấy được cho Tịch Ảnh nghe.

“Tình hình trong mặt trăng tròn kia là như vậy. Muốn đối phó với Bất Tử thụ yêu thì trước hết chúng ta phải đối diện với đám con rối thụ nhân Nguyên Anh kỳ đã.” Viên Minh nói.

“Ta dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể kiềm chế bảy tám Nguyên Anh mà thôi, số lượng lên tới đại quân thế này, còn được Bất Tử thụ yêu thống nhất điều động, đối kháng chính diện khó như lên trời vậy.” Tịch Ảnh cau mày nói.

“Đúng vậy, số lượng nhiều lắm, ta ngồi lên đài sen bạch ngọc mượn nhờ nguyện lực tương trợ, liều mạng tổn thương thần hồn cũng có thể ứng phó một chút, chỉ là những người còn lại không thể trông chờ vào đám người Nguyên Vô Cực kia a?” Viên Minh thở dài nói.

“Nếu có thể thả Kim Ô cấp năm ra có lẽ dễ dàng hơn nhiều.” Tịch Ảnh bỗng nhiên nói.

“Ông ta chưa từng tín ngưỡng ta, lại cách hai người Minh Không nữ vương quá xa, ta không cách nào giúp ông ta thoát khốn được.” Viên Minh lắc lắc.

Nhất thời trong Thâu Thiên đỉnh tĩnh lặng lại, hai người đều rơi vào trầm tư.

Đúng lúc này trong Tu La Phệ Huyết đồ chợt truyền ra âm thanh của Thất Dạ: “Viên tiểu hữu không cần lo lắng những con rối thụ nhân kia, ta có cách đối phó.”

Viên Minh giật mình kinh ngạc, vừa nhớ tới tràng cảnh vừa rồi bèn hỏi dò: “Thất Dạ tiền bối, là ngài? Bây giờ có thể liên lạc với ta, là Bất Tử thụ yêu lại rơi vào trạng thái ngủ say?”

“Không khác biệt lắm, chỉ là thật ra không phải nó ngủ say, chỉ tập trung vào chuyện khác tạm thời không để ý đến ta nên ta mới nhân cơ hội liên hệ với ngươi.” Thất Dạ đáp.

Nghe vậy, Viên Minh thoáng trầm mặc, không dám kết luận liệu Thất Dạ có nghe qua được chuyện mình kể lại tình hình trong mặt trăng tròn cho Tịch Ảnh nghe hay không, chẳng qua hắn vẫn ra vẻ giật mình như cũ.

“Thì ra là vậy, tiền bối vừa nói có cách đối phó với con rối thụ nhân, có thể nói rõ không?” Viên Minh chuyển chủ đề.

“Chuyện tới lúc này ngươi hẳn đã biết, thứ lúc trước ta nhắc đến với ngươi chính là Bất Tử thụ yêu trên Bồng Lai đảo này. Nó trốn trong thành Quảng Hàn, cũng chính là bên trong mặt trăng tròn giữa không trung của Bồng Lai đảo. Ngươi đã gặp qua những con rối thụ nhân kia rồi, đó đều là thủ hạ do yêu vật vận dụng Bất Tử thụ tâm chuyển hóa điều khiển. Ngươi hẳn cũng đoán được kỳ thật ta cũng là một trong những con rối của Bất Tử thụ yêu. Bất Tử thụ tâm chính là yêu hồn của Bất Tử thụ thụ, chỉ cần ta tìm cơ hội tập kích đến nơi đây là có thể khiến Bất Tử thụ yêu tạm thời mất khống chế đám con rối thụ nhân.” Thất Dạ bất giác có gì đó khác thường, nhanh chóng đáp.

“Ta làm sao tạo ra cơ hội cho tiền bối?” Viên Minh lập tức ý thức được điểm mấu chốt.

“Yêu vật này cực kỳ cẩn thận, nếu không có ngoại lực quấy nhiễu ta khó mà đắc thủ được. Bởi vậy cần các ngươi nghĩ cách đánh vào Quảng Hàn thành, đến lúc đó ngươi ta trong ngoài hợp lực chắc chắn sẽ nắm tám phần mười đắc thủ được.” Thất Dạ nói.

Viên Minh nhíu mày: “Tu vi Bất Tử thụ yêu đạt tới cấp năm, còn sai sử rất nhiều thụ yêu, đánh vào Quảng Hàn thành chỉ sợ còn chưa khiến lão phân tâm đến mức có thể đánh lén được a?”

“Viên tiểu hữu không cần coi thường bản thân. Thực lực hiện tại của ngươi hiện tại, Bất Tử thụ yêu cũng phải dè chừng ba phần.” Thất Dạ cười hắc hắc.

“Tiền bối nói vậy có ý tứ gì?” Viên Minh trầm giọng hỏi.

Hiện giờ hắn đã song song đột phá hồn tu pháp tu, pháp lực quả thật tiến nhanh nhưng nếu không có lực lượng của đài sen bạch ngọc tương trợ thì cũng còn lâu mới chống lại được Bất Tử thụ yêu.

Chẳng lẽ Thất Dạ nhận ra được sự tồn tại của đài sen bạch ngọc?

Thâu Thiên đỉnh là bí mật lớn nhất của Viên Minh, chỉ có Tịch Ảnh mới biết được thần thông của đỉnh này. Đến Hoa Chi củng chỉ được phép ở trong không gian của Thâu Thiên đỉnh, không biết gì về hiệu quả của đài sen bạch ngọc cả. Vậy mà bí mật lớn nhất của Thâu Thiên đỉnh lại bị người ngoài biết được!

Vừa nghĩ tới đây, Viên Minh tâm loạn như ma.

“Thông qua Tu La Phệ Huyết đồ ta cảm ứng được trên người ngươi có chấn động thần hồn cường đại, ngươi hẳn có một kiện chí bảo có thể tăng phúc thần hồn của hồn tu đi? Dựa vào bảo vật này, ngươi có thể tính là uy hiếp được cả tu sĩ Phản Hư kỳ rồi.” Thất Dạ giải thích.

“Thì ra là thế, tiền bối quả là cao tay!” Viên Minh cười ha hả, trong lòng vẫn chưa tin lời giải thích của Thất Dạ, ý niệm trong đầu loạn chuyển.

“Thất Dạ tiền bối, dù ngươi nói thật đi nữa thì khả năng chế ngự con rối thụ nhân của bản thân Bất Tử thụ yêu cũng quá mạnh mẽ. Cho dù liên thủ, chúng ta chưa chắc có thể cầm chân được nó.” hắn lập tức nói.

“Trong cơ thể Bất Tử thụ yêu có ẩn tật, chỉ cần ta đánh lén thành công, làm yêu hồn nó bị thương, dựa vào ngươi liên thủ cùng Miên Vu bên cạnh, lại thêm các tu sĩ Nguyên Anh khác trợ giúp, tỷ lệ thành công không thấp.” Thất Dạ nói.

Viên Minh nghi hoặc: “Không biết lão mắc ẩn tật gì?”

“Nhiều năm trước Bất Tử thụ yêu bị một tà vật chứa lực lượng nguyền rủa quấn thân, từ đó về sau nó ngày ngày cẩn thận đề phòng, thường xuyên bế quan trấn áp lực lượng ăn mòn, thực lực bản thân bị hạn chế không ít, không cách nào bày ra hết được. Nếu không nó đã sớm thoát khốn mà ra, không cần chờ tới hôm nay.” Thất Dạ nói thẳng.

Viên Minh thấy Thất Dạ vẫn chưa nói rõ nguyên nhân Bất Tử thụ yêu bị thương, trong lòng nhất thời có chút suy đoán.

Đúng lúc này chợt có một miếng ngọc giản màu đỏ tươi từ trong Tu La Phệ Huyết đồ bay ra, rơi vào trong tay Viên Minh.

“Ta không thể ở chỗ người quá lâu nếu không sẽ bị Bất Tử thụ yêu phát hiện ra. Trong này là tin tình báo mấy năm nay ta thu thập được, Viên tiểu hữu cứ xem xét thật kỹ, đợi lúc giao thủ tất có thêm hữu ích. Còn lại ta cũng không nói nhiều nữa, mong Viên tiểu hữu nhanh chóng làm theo kế hoạch, chớ bỏ lỡ cơ hội tốt này.” Thất Dạ nói xong, giọng nói cũng dần ngưng lại.

Ánh mắt Viên Minh lóe lên, đè nén suy đoán của hắn xuống, liên tục thi triển nhiều thủ đoạn hoàn toàn ngăn cản liên hệ giữa Tu La Phệ Huyết đồ với bên ngoài xong mới cẩn thận xem xét nội dung ngọc giản.

Dưới trướng Bất Tử thụ yêu có tổng cộng hơn một ngàn con rối thụ nhân Kết Đan kỳ, một trăm lẻ chín con rối thụ nhân Nguyên Anh kỳ. Chẳng qua lần này Tam Tiên đảo mở ra đã bị tổn thất mười chín con rối Nguyên Anh kỳ, chỉ còn chín mươi người mà thôi.

Con rối trên Nguyên Anh kỳ có hai người, là Thất Dạ và một người gọi là Tam Tuyệt lão nhân.

Ngoài ra trong ngọc giản cũng nhắc đến chuyện Bất Tử thụ yêu nắm giữ một trận pháp tên là Mộc Hoàng đại trận, ít nhất cần đến năm tu sĩ Nguyên Anh làm chủ đạo cùng với ba mươi sáu tu sĩ Kết Đan phối hợp bày trận.

Trận này có năng lực vây khốn cực mạnh, khi hình thành có thể dày vò kẻ đó đến chết trong trận.

Hơn nữa, Mộc Hoàng đại trận còn có thể gia tăng nhân số bày trận. Ví dụ như lấy bảy mười hai người, một trăm lẻ tám người, ba trăm sáu mươi người bày trận, uy lực cũng theo số người gia tăng mà cũng được nâng cao hơn.

Nhìn thấy miêu tả như vậy, Viên Minh lập tức nhớ đến trận pháp vừa rồi mình vừa phá xong, xem ra là Mộc Hoàng đại trận.

Bởi số lượng tu sĩ Kết Đan quá nhiều, tu vi thấp nên trong ngọc giản không đề cập nhiều, chỉ liệt kê rõ ràng chi tiết không chỉ tu vi mà còn có thân phận, công pháp, ưu nhược điểm các pháp bảo của một trăm lẻ chín tu sĩ Nguyên Anh kia.

Viên Minh nhanh chóng nhìn qua danh sách, nhớ kỹ tin tức. Đồng thời trong danh sách hắn còn tìm ra được nhiều cái tên như đám người Vạn Thiên Nhân, Cốc Huyền Dương, Mộ Dung Yên Vũ, Thổ Thế Hùng, Giả Tứ Phương.

Lúc hắn gặp được Tịch Ảnh, cũng đã biết được tình huống trong Chân Không điện Phù Tang Đảo từ Quả Quả. Hiện nhìn thấy được tên mấy người này hắn cũng không quá bất ngờ.

Chỉ là xem hết toàn bộ danh sách, hắn lại không thấy có tên Nghê Mục.

Tịch Ảnh thấy Viên Minh buông ngọc giản xuống, đưa cho mình.

Nàng nhanh chóng đưa thần thức vào bên trong, sau đó nhanh chóng buông ngọc giản ra.

“Thất Dạ này đáng tin chứ?” Tịch Ảnh đầy nghi ngờ hỏi.

“Không rõ lắm, nhưng nhìn những việc hắn làm lúc trước thì hẳn không có ác ý, ít nhất trong chuyện đối phó với Bất Tử thụ yêu thì chúng ta có cùng lợi ích.” Viên Minh lắc đầu, đáp.

“Ta không nói chuyện này, mà là Thâu Thiên đỉnh.” Tịch Ảnh chậm rãi nói.

“Việc này tính sau đi, trước mắt nên đối phó với Bất Tử thụ yêu đã.” Viên Minh im lặng một lát, nói.

“Cũng được, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Tịch Ảnh hỏi.

Viên Minh trầm ngâm một lát, bất đắc dĩ thở dài: "Vẫn là tới đâu hay tới đó đi, trước tiên vẫn là mở không gian pháp trận ra đã. Vào được mặt trăng tròn kia rồi lại nghĩ cái khác tiếp.”

Tịch Ảnh gật gật đầu, tiếp tục tập trung vào luyện chế trận bàn, còn Viên Minh lần thứ hai đụng đến đài sen bạch ngọc, hàng lâm thần thức xuống mặt trăng tròn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận