Tiên Giả

Chương 676: Hắc Hương gấp rút tiếp viện

Nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, thân ảnh Cửu Âm Tôn giả trống rỗng xuất hiện ở phía trước, mấy đạo hắc quang từ trong tay áo y phóng tới, đánh vào trên Thanh Linh Truyền Tin phù, lại là mấy cây hắc châm.

Hắc châm dài năm tấc, mỏng manh bén nhọn, toàn thân chớp động u quang khiếp người, phần đuôi được nối với sợi tơ màu đen.

Những hắc châm này mặc dù nhanh chóng tuyệt luân, đáng tiếc vẫn chậm một bước, Thanh Linh Truyền Tin phù đã hóa thành điểm điểm thanh quang phiêu tán.

Hắc châm đánh trúng ngực phân thân Tịch Ảnh, đơn giản xuyên thủng qua, mang theo vô số huyết vụ.

Hắc tuyến phần đuôi hắc châm quấn quanh tới, trong phút chốc bọc lại mấy tầng, mắt thấy là sẽ triệt để vây khốn.

Nhưng phân thân Tịch Ảnh đột nhiên biến thành một khối đá vàng cao khoảng một trượng, bản thân nàng lại xuất hiện cách đó hơn mười trượng, dùng chính là thần thông Lục giáp kỳ môn của Viên Minh.

Phân thân nàng lại phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt cũng lộ ra thần sắc thống khổ, vẫn ráng chống đỡ thôi động Huyết tượng giáp vị.

Trên người nàng sáng lên một tầng huyết quang, cả người lại hóa thành một đạo Huyết ảnh, tiếp tục bỏ chạy ra xa.

Cửu Âm Tôn giả động ngón tay, mấy cây hắc châm lùi về tay áo của y, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn Thiên Mang châm không phải pháp bảo bình thường, chính là Linh bảo phỏng chế khổ luyện nhiều năm, những năm qua không ngừng dùng các loại bảo vật tế luyện, uy lực không kém nhiều so với Linh Bảo.

Mà Thiên Mang châm không chỉ công kích nhục thân, càng hao tổn thần hồn, người trước mắt bị liên tiếp hai lần công kích, vậy mà phảng phất vô sự.

"Người này tựa hồ không phải tu sĩ bình thường, mà giống như khôi lỗi ... ." Cửu Âm Tôn giả nói thầm một tiếng, không tiếp tục truy kích phân thân Tịch Ảnh, dù sao Vu Nguyệt Thần giao nhiệm vụ cho y là đoạt lại vật thu hồn.

Ngoài thân Cửu Âm Tôn giả hiện lên hắc quang, thân hình biến mất, hóa thành một đạo bóng đen mau chóng đuổi theo phía trước.

Độn thuật y mặc dù huyền diệu, trong lòng đất không vang lên âm thanh, không để lại dấu vết tìm kiếm, nhưng mơ hồ có thể phát giác được tàn ảnh mơ hồ.

Phân thân Tịch Ảnh run lên, hướng Cửu Âm Tôn giả chạy đi, chính là chỗ Ngân Không Thụ Yêu.

Nàng vội vàng tiến đến nơi đó, đồng thời thần thức truyền âm Ngân Không thu hồi Trấn Hồn Hồ rời đi.

Ngân Không Thụ Yêu cũng phát giác được phân thân Tịch Ảnh và Cửu Âm Tôn giả giao phong, đã sớm chim sợ cành cong, nghe được phân thân Tịch Ảnh truyền âm, lập tức nhẹ nhàng thở ra, thu hồi Trấn Hồn Hồ, trốn vào hư không.

Thân hình gã vừa mới biến mất, vài cây hắc châm từ trong hư không bắn ra, hung hăng đánh vào chỗ gã mới đứng.

Thân ảnh Cửu Âm Tôn giả toát ra, sắc mặt âm tình bất định.

Trong lòng đất Hắc Phong Sa Mạc, trên thân Viên Minh hiện lên thanh quang, Thanh Linh truyền tin phù thứ hai xuất hiện.

Hắn lập tức bóp nát nó, một cỗ tin tức truyền vào thức hải.

"Cửu Âm Tôn giả, Vu Nguyệt Thần, thu hồn..." Viên Minh tự lẩm bẩm, lấy ra Ngân sắc lệnh bài, mở ra một ngân sắc kết giới xung quanh, bảo vệ thân thể.

Hắn triệu hồi ra Thâu Thiên Đỉnh, lại lấy ra một cây hắc hương mang theo một chút màu xanh.

Đây là một cây hắc hương có thể khống chế người khác hành động, bên trong tăng thêm Lục Hoàng dịch lấy được từ Hồng Diệp Đảo.

Trong khoảng thời gian này, Viên Minh đã kiểm nghiệm qua hiệu quả tăng thêm Lục Hoàng dịch, cũng không ảnh hưởng điều khiển người khác, mà thời gian Hắc Hương thiêu đốt dài hơn rất nhiều, đạt đến nửa canh giờ.

Viên Minh đốt Hắc Hương, nhớ lại dung mạo Tà Nhãn Tôn giả, cắm Hắc Hương cắm vào Thâu Thiên Đỉnh.

Tin tức vừa rồi, phân thân Tịch Ảnh lời ít mà ý nhiều đã miêu tả tình huống bên kia.

Tình huống nguy cơ, phụ thể Cửu Âm Tôn giả sẽ có hiệu quả tốt nhất.

Nhưng hắn không biết dung mạo Cửu Âm Tôn giả, không thể dùng Hắc Hương phụ thể, chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, phụ thể vào Tà Nhãn Tôn giả.

Ánh mắt Viên Minh tối sầm lại, lúc tầm mắt khôi phục, đã phụ thể trên thân Tà Nhãn Tôn giả.

Tà Nhãn Tôn giả lúc này đang đang giao thủ với Thiên Âm Tử.

Thiên Âm Tử đang thao túng chuông lớn màu kim lúc trước sử dụng, một cây sáo xanh biếc, một tỳ bà màu lam, một khung đàn màu đỏ, cùng một trống to màu vàng.

Ngoại trừ chuông lớn treo ở đỉnh đầu, bốn kiện pháp bảo còn lại thì chia ra ở hai bên Thiên Âm Tử.

Năm kiện pháp bảo phát ra công kích âm ba khác nhau, hoặc là bao la rộng lớn, hoặc là ôn nhuận như nước, nhưng đều ẩn chứa công kích thần hồn, chia ra tấn công từ tứ phía.

Tà Nhãn Tôn giả không sử dụng pháp bảo, thả ra bảy, tám thần hồn hóa hình khác nhau, sư, hổ, xà, bọ cạp đều có, thi triển các loại thần thông Hồn tu, đấu với năm pháp bảo Thiên Âm Tử.

Ngay lúc Viên Minh phụ thể, ý thức Tà Nhãn Tôn giả trầm luân, mấy thần hồn hóa hình hành động trở nên trì độn, không còn tiếp tục công kích.

Viên Minh lần này phụ thể, mặc dù có thể điều khiển pháp lực người bị phụ thể, nhưng không thể sử dụng thần hồn lực của đối phương.

Thiên Âm Tử lập tức phát giác Tà Nhãn Tôn giả bên kia dị thường, hai tay lập tức bấm niệm pháp quyết, điểm lên chuông lớn trên đỉnh đầu.

Chuông lớn màu vàng óng bỗng nhiên biến lớn mấy chục lần, nhanh chóng bắn tới trước, bao phủ năm, sáu con thần hồn hóa hình vào trong đó.

Keng!

Chuông lớn phát ra một tiếng vang thật lớn, thần hồn hóa hình bên trong đều bị chấn vỡ.

Viên Minh không để ý, quay người bay tới nơi xa, trong chớp mắt biến mất trong chiến trường vô cùng hỗn loạn.

Thiên Âm Tử thấy vậy khẽ giật mình, nhưng không truy kích, mà đánh giết mấy thần hồn hoá hình còn lại, nhào về phía tu sĩ Vu Nguyệt Giáo khác.

Mà Viên Minh điều khiển Tà Nhãn Tôn giả, triệt để thoát khỏi Thiên Âm Tử truy sát phía sau, tìm một chỗ đất trống trốn vào lòng đất, thẳng đến vị trí phân thân Tịch Ảnh.

Cửu Âm Tôn giả có thần thông kinh người, phân thân Tịch Ảnh nguy cơ sớm tối, nhất định phải nhanh tới viện thủ.

Hắn vừa phi độn, vừa dò xét thân thể Tà Nhãn Tôn giả cùng túi trữ vật.

"A, đây là..." Viên Minh lộ dị sắc.

Trong đan điền Tà Nhãn Tôn giả lơ lửng ba khối ngọc bài màu đen, trên mỗi ngọc bài lượn lờ huyết quang, ngưng tụ thành một người tí hon màu đỏ ngòm, khuôn mặt rõ ràng, rất sống động, giống như người sống.

Ba tiểu nhân, trong đó thoạt nhìn chính là Sâm La Phái La Vĩnh Kỳ, hai người khác là đại hán râu đen cùng một thiếu phụ váy đỏ, hắn cũng không nhận ra.

"Cái này không phải là Nguyên Thần bài à?" Viên Minh âm thầm suy đoán.

Hắn nghe từ Tịch Ảnh về vật này, chính là thủ đoạn Vu Nguyệt Giáo dùng để khống chế người khác, bắt đối phương rót tinh huyết vào lệnh bài này, là có thể hoàn toàn điều khiển sinh tử người đó.

Viên Minh vận chuyển pháp lực, rót vào trong ba Nguyên Thần bài.

Trên chiến trường, La Vĩnh Kỳ, đại hán râu đen cùng thiếu phụ váy đỏ đại chấn, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.

Sau một khắc, ba người cùng thi triển thủ đoạn chui xuống đất, đi theo hướng Viên Minh.

"Đúng là Nguyên Thần bài." Viên Minh thông qua Nguyên Thần bài cảm ứng tình huống ba người La Vĩnh Kỳ, trong mắt vui mừng, tăng tốc độ bay.

Có ba người này tương trợ, đối phó Cửu Âm Tôn giả sẽ chắc chắn hơn.

Lấy tốc độ bay của mấy người, cho dù trong lòng đất có chút chậm chạp, nhưng rất nhanh rời khỏi chiến trường, thẳng đến chỗ phân thân Tịch Ảnh.

Lúc này, trong lòng đất nơi nào đó, phân thân Tịch Ảnh cùng Ngân Không Thụ Yêu đang liên thủ chém giết với Cửu Âm Tôn giả.

Toàn thân phân thân Tịch Ảnh bao phủ hoàng quang chói mắt, chính là Thái Âm Luyện Tỳ Quyết.

Lấy nàng làm trung tâm một phiến khu vực, Địa Tâm Nguyên Từ lực vặn vẹo, hình thành trọng lực quỷ dị, bất luận cái gì tiến vào bên trong khu vực này, giống như rơi vào vũng bùn vạn trượng, hành động khó khăn.

Từng viên Mậu Thổ thần lôi to bằng vại nước từ lòng đất toát ra, nhao nhao bắn về phía Cửu Âm Tôn giả.

Mà Ngân Không Thụ Yêu thì ẩn hiện trong hư không quanh Cửu Âm Tôn giả, phối hợp phân thân Tịch Ảnh phát động công kích.

Nhưng bất luận phân thân Tịch Ảnh và Ngân Không tấn công mạnh thế nào, vẫn không đụng được góc áo Cửu Âm Tôn giả, thân pháp y như quỷ mị, tựa hồ căn bản không bị Địa Tâm Nguyên Từ lực ảnh hưởng.

Tương phản, hắc châm của Cửu Âm Tôn giả như độc xà thổ tín bắn ra, mỗi kích tất trúng.

Phân thân Tịch Ảnh bị nhiều chỗ thụ thương, khí tức càng ngày càng uể oải.

Ngân Không Thụ Yêu khống chế không gian độn thuật, không bị hắc châm đánh trúng, chỉ là cơ hội có thể thi triển công kích càng ngày càng ít.

"Cửu Âm Tôn giả này quả nhiên lợi hại!" Viên Minh âm thầm chấn kinh, cấp bách nghĩ đối sách.

Cảm ứng được đám "Tà Nhãn Tôn giả" tới gần, Cửu Âm Tôn giả cau mày lại, tạm thời dừng tay, thân hình thoắt một cái triệt thoái ra sau trăm trượng, rơi vào cạnh đám người "Tà Nhãn Tôn giả" mới chạy đến.

"Tà Nhãn, sao ngươi lại dẫn người tới đây? Bản giáo đang đại chiến với Vân Hoang liên minh, ta cũng không cần hỗ trợ!" Cửu Âm Tôn giả nhìn lướt qua "Tà Nhãn Tôn giả" cùng ba người La Vĩnh Kỳ, trong giọng nói mang theo vẻ không vui.

Ba người La Vĩnh Kỳ cũng không rõ cho lắm, bị Cửu Âm Tôn giả liếc qua nhao nhao cúi đầu xuống, không dám đối mặt.

"Ha ha, Cửu Âm Tôn giả cảm thấy ta không có nhãn lực sao? Vu Nguyệt Thần đại nhân cần thần hồn bồi bổ, trước mắt cục diện hỗn loạn, không phải là thứ mà lão nhân gia ông ta muốn sao, nếu ta đánh lui đám Vân Hoang liên minh, Vu Nguyệt Thần đại nhân chỉ sợ sẽ không vui." "Tà Nhãn Tôn giả" cười nói.

Trong mắt Cửu Âm Tôn giả lóe lên một vệt kinh ngạc, Vu Nguyệt Thần dự tính, y không nói cho bất luận kẻ nào, không ngờ lại bị Tà Nhãn Tôn giả này đoán được, xem ra trước kia đã xem thường đối phương.

"Mà ta nhận ra nữ tử này, cũng biết một hai với thần thông của nàng." "Tà Nhãn Tôn giả" nhìn nữ tử áo trắng cách đó không xa đang một mặt đề phòng, nói.

"A, người này là ai?" Cửu Âm Tôn giả ngưng lại hỏi.

"Nàng là..." "Tà Nhãn Tôn giả" tới gần Cửu Âm Tôn giả.

Một pháp bào lợi trảo màu đen to bằng cái thớt trống rỗng toát ra, thoạt nhìn là móng vuốt yêu thú nào đó luyện chế thành, hung hăng chụp vào ngực Cửu Âm Tôn giả.

"Tà Nhãn ngươi điên rồi!" Thanh âm Cửu Âm Tôn giả lạnh lẽo, nhanh chóng thối lui ra sau.

Tốc độ y giống như quỷ mị, cho dù hoàn toàn không phòng bị Tà Nhãn Tôn giả ra tay với mình, vẫn trong nháy mắt kéo ra khoảng cách mấy trượng.

"Không gian chồng chất!" Ngân Không duỗi hai tay ra, nắm hư không về phía Cửu Âm Tôn giả một cái.

Hư không giữa Cửu Âm Tôn giả và Viên Minh đột nhiên vặn vẹo, chồng chất, Cửu Âm Tôn giả đã kéo dài khoảng cách bỗng trống rỗng quay trở về chỗ cũ.

Pháp bảo lợi trảo cuốn theo một cỗ ác phong, hung hăng đánh vào ngực Cửu Âm Tôn giả.

"Răng rắc" thanh âm gãy xương vang lên, ngực Cửu Âm Tôn giả sụp đổ xuống, chẳng biết gãy mất bao nhiêu đoạn xương cốt, máu tươi cuồng phun ra ngoài.

Mặt nạ trên mặt y cũng bị đánh bay, lộ ra một gương mặt quái dị hỗn tạp âm nhu và dương cương.

Viên Minh nhìn về phía gương mặt Cửu Âm Tôn giả, một mực nhớ kỹ gương mặt y.

Ba người La Vĩnh Kỳ thấy vậy, quá sợ hãi, hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao hai vị Tôn giả lại đột nhiên ra tay đánh nhau.

Lúc này, thanh âm Tà Nhãn Tôn giả vang lên trong tai ba người: "Ba người các ngươi còn ở đó, toàn lực đối phó Cửu Âm Tôn giả, nếu không ta lập tức bóp nát Nguyên Thần bài của các ngươi!"

Vẻ mặt ba người La Vĩnh Kỳ thay đổi, liếc nhau, tự mình tế lên pháp bảo, nhất thời đạo đạo hồng quang khí mang, nhao nhao đánh thẳng đến Cửu Âm Tôn giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận