Tiên Giả

Chương 714: Tái chiến Vu Nguyệt giáo

Vu Nguyệt thần sớm đã âm thầm lưu tâm, ngay khi Huyết Lệ biến mất thì trong tay áo gã cũng đã tuôn ra một mảng hắc khí lớn, lập tức che phủ phạm vi tầm hơn mười trượng xung quanh. Trong đó còn xuất hiện mấy con ác quỷ màu đen ngửa đầu rống lớn.

Ầm ầm ầm...

Các đệ tử Vu Nguyệt giáo bên ngoài đại điện còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã phần đầu đã bị nổ tung, máu thịt lả tả rơi, thân thể ngã lộn xộn ngổn ngang trên mặt đất.

Cách đó không xa, Huyết Ma lão tổ lộ ra vẻ kinh hãi, quanh người nổi lên luồng sáng đỏ tươi. Đặc biệt ánh sáng nơi phần đầu ông ta càng đỏ tươi cực nồng đậm, cả người nhanh chóng thối lui về phía sau.

Một bóng người lóe lên phía sau lưng Vu Nguyệt thần, Huyết Lệ từ trong không trung chui ra, đánh một quyền thẳng về phía sau ngực gã.

Một kích này không có gì biến hóa, chỉ có một điểm duy nhất là nhanh, như thể một tia chớp đen bổ xuống.

Vu Nguyệt thần phất tay áo vung ra, một tấm thuẫn màu vàng xuất hiện sau lưng gã.

Mặt trên tấm thuẫn xuất hiện hư ảnh ngọn núi tản ra chấn động linh lực không tầm thường, hẳn là một kiện linh bảo phỏng chế. Thuẫn xoay tròn, chốc lát đã biến to gấp mười lần ban đầu bảo vệ phần sau lưng gã.

Một quyền màu đen nhanh như chớp hung hăng đánh lên tấm thuẫn.

"Keng." Một tiếng vang thật lớn, tấm thuẫn màu vàng lõm xuống, mặt ngoài hiện ra những vết rạn nứt như mạng nhện rồi ầm ầm hóa thành vô số mảnh vỡ.

Trong mắt Vu Nguyệt thần xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng gã như không để tâm đến. Mấy con ác quỷ trong màn khói đen cuồn cuộn quanh người gã cũng đã giương nanh múa vuốt kéo đến, kêu to tạo thành một đợt sóng âm tụ tập lại đánh về phía Huyết Lệ.

Khóe miệng Huyết Lệ lộ ra một tia trào phúng, há miệng khẽ hút.

Miệng của y đột nhiên biến lớn, đến mức đã to hơn cả người y, bắt đầu cắn nuốt.

Chỉ một thoáng, trong miệng như biến thành một cái động đen thui, vài dặm xung quanh y nổi lên cuồng phong gào thét, không gian như sụp đổ rồi nhào cả về phía miệng y.

Vu Nguyệt thần cùng đám ác quỷ màu đen như không có lực phản ứng, bị Huyết Lệ ực một tiếng nuốt chửng.

Cái miệng khổng lồ của Huyết Lệ mới nhanh chóng khôi phục lại nguyên trạng, thân thể cũng từ trong không trung chậm rãi rơi xuống. Y lè lưỡi liếm liếm môi, còn khẽ xoa xoa bụng đầy mỹ mãn như thể vừa mới ăn được một bữa no.

Huyết Ma lão tổ nhìn cảnh này mà vừa mừng vừa sợ, hiển nhiên ông ta không ngờ được thần thông của Huyết Lệ này cao minh đến vậy.

Chẳng qua Vu Nguyệt thần chính là đồng bọn, cũng là lãnh tụ Vu Nguyệt giáo, không thể để gã xảy ra chuyện được.

"Huyết Lệ đại nhân quả nhiên thần thông vô lượng, chẳng qua Vu Nguyệt thần kia cũng là người cùng một nhà, kính mong ngài hạ thủ lưu tình bỏ qua cho hắn lần vô lễ vừa rồi." Huyết Ma lão tổ nói.

Huyết Lệ quét mắt nhìn qua Huyết Ma lão tổ, há mồm phun ra một bóng người, là Vu Nguyệt thần.

Vu Nguyệt thần lảo đảo rơi xuống đất, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Huyết Lệ đã có thêm một tia sợ hãi.

Mới vừa rồi chẳng chỉ qua chừng mười mấy hơi thở nhưng gã như thể đã trải qua mười mấy năm vậy.

Vừa rồi gã rơi vào trong một không gian tối đen, tràn ngập một loại khí tức vô hình chảy xiết khiến pháp lực cùng hồn lực của gã không tự chủ mà tiết ra ngoài, dung nhập vào trong dòng chảy xiết này. Gã đã định ngăn cản lại nhưng phát hiện mình căn bản không cách nào cản trở được, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem từng điểm từng điểm pháp lực cùng hồn lực của mình từ trong cơ thể bị hút ra, sức lực không ngừng biến yếu ớt.

Đương nhiên gã không cam lòng như thế, mới thúc giục các loại thủ đoạn công kích nhằm đâm thủng không gian tối đen này ra.

Mặc dù Vu Nguyệt thần chủ tu là hồn tu nhưng phương diện pháp tu cũng không tệ. Thế nhưng dù gã thi triển bất cứ thủ đoạn công kích hoặc vận dụng pháp bảo nào, cũng chỉ như trâu đất xuống biển không cách nào nảy sinh ra một tia gợn sóng.

Ở sâu trong nội tâm gã bắt đầu dâng nên một nỗi sợ hãi khó mà nói nên lời. Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm gã mới xuất hiện loại tâm tình này, cảm giác vô lực khiến gã cảm giác mình như trở về thời điểm lúc mới bước vào tu tiên giới ở không biết bao nhiêu năm trước, đối mặt với đối thủ với tu vi không lường được.

Trong lúc nảy sinh tuyệt vọng đó, gã nhìn thấy tia sáng như xé tan màn đêm hắc ám trước mắt, như quét qua sạch sẽ, rồi thấy bản thân lại lần nữa xuất hiện ở trong chính điện Trường Xuân quan.

Có thể nói nếu như Huyết Lệ không phun gã ra, gã chỉ sợ đã bị tiêu hóa bên trong, cả thân thể cùng thần hồn đều không còn tồn tại, như thể thế gian này chưa từng tồn tại một người như gã cả.

"Nể mặt Huyết Ma đạo hữu, lần này không so đo với ngươi, nhanh chóng thủ đại trận đi." Huyết Lệ liếc nhìn Vu Nguyệt thần, lạnh lùng nói.

Lần này Vu Nguyệt thần không nói hai lời, xoay người ra khỏi đại điện, bay về phía đỉnh núi Triều Thiên phong.

Huyết Ma lão tổ đang định đuổi theo thì có một luồng hắc quang từ bên ngoài bay đến, là một tấm Truyền Âm phù màu đen.

Ông ta đưa thần thức chui vào bên trong, sắc mặt khẽ biến, thì thào: "Quả nhiên Vân Hoang liên minh đã biết được mục đích của chúng ta, vậy mà đã có nhiều người đến như vậy!"

Huyết Lệ phất tay cầm qua Truyền Âm phù, sau khi đưa thần thức đảo qua bèn khinh thường nói: "Chỉ là một đám ô hợp, không đáng lo."

"Huyết Lệ đại nhân, hôm nay Vân Hoang liên minh vì tự bảo vệ mình mà triệu tập nhiều tu sĩ như vậy, chỉ sợ sẽ quyết sống mái trong lần giao thủ này. Chúng ta có cần nghĩ kỹ kế sách ứng đối không?" Huyết Ma lão tổ hỏi.

"Vân Hoang đại lục chẳng qua chỉ là rìa ngoài của Xuất Vân giới, linh khí mỏng manh, càng không có công pháp truyền thừa gì đáng kể, căn bản không đáng nhắc tới. Thôn Thiên ma công của ta cần đại lượng tinh huyết cao thủ bổ sung, bọn hắn tiến tới vừa lúc thích hợp." Huyết Lệ không để tâm cười khẽ một tiếng, hóa thành một luồng sáng đỏ lao ra đại điện, bay về phía xa.

Huyết Ma lão tổ nhìn luồng sáng đỏ lao nhanh đi xa, thở dài.

Ông ta thật sự có lòng tin tuyệt đối vào thực lực Huyết Lệ, chỉ là lo lắng đối phương quá mức cuồng ngạo.

Huyết Ma lão tổ trầm mặc một lát, phất tay.

"Chủ nhân." Một cái bóng đen xuất hiện bên cạnh, là một giáp sĩ hắc y cao lớn, chính là người đã từng ra mặt bàn bạc với Vu Nguyệt thần ở Triệu quốc lúc trước.

"Triệu hoán tất cả Ma vệ đi ra, không cần tiết kiệm lượng huyết huyệt tiêu hao, thúc giục lực lượng Ma vệ đến mức tận cùng." Lão tổ Huyết Ma lão tổ trầm giọng phân phó.

"Vâng." Giáp sĩ hắc y đáp ứng một tiếng.

Tại phòng chính nơi nơi đóng quân của Vân Hoang liên minh, Vân Lĩnh sơn mạch.

"Hôm nay có hai tông phái tám gia tộc, với gần hơn sáu trăm tu sĩ gia nhập liên minh, thuộc hạ đã thu xếp cho bọn họ cả rồi." Minh Tuyền lão tổ vui vẻ báo cáo lại với Thiên Cơ Tử.

Nơi đây còn có đủ cả đám người Vạn Thiên Nhân, Cốc Huyền Dương, Lạc Chu, Hà Tra, Viên Minh, Tịch Ảnh. Ngoài ra còn có các môn phái gia nhập Vân Hoang liên minh khác.

"Không tưởng được Vân Hoang đại lục còn có nhiều môn phái cùng gia tộc ẩn thế như vậy, thật sự là may mắn của liên minh. Chẳng qua đã điều tra rõ ràng các tông môn gia tộc này chưa? Coi chừng thám tử Vu Nguyệt giáo hoặc là thám tử ẩn núp bên trong, quyết không thể để chuyện như Tào gia phát sinh lần nữa." Thiên Cơ Tử nói.

"Minh chủ yên tâm, thuộc hạ đã đã điều tra xong, không có vấn đề. Hơn nữa những tu sĩ này đều được sắp xếp đóng quân bên ngoài nơi đóng quân của liên minh, còn phái người trông coi kỹ càng, sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa." Minh Tuyền lão tổ đáp.

Lúc này Thiên Cơ Tử mới gật đầu, vẫy vẫy tay.

"Tình hình liên minh hôm nay hẳn chư vị cũng hiểu được. Các đạo hữu các nơi không ngừng hội tụ tới đây, đợi thêm mấy ngày nữa hẳn quân số cũng sẽ tăng đến ngàn người. Chẳng qua là mưu đồ của Vu Nguyệt giáo quá mức cấp bách, chỉ sợ cứ chờ nữa sẽ xuất hiện biến số. Hôm nay mời chư vị tới đây chính là để hỏi ý kiến mọi người một chút, tiếp theo nên hành động nên như thế nào." Thiên Cơ Tử nhìn mọi người trong sảnh hỏi.

"Vu Nguyệt giáo đã định đả thông thông đạo kết nối với Ma giới, một khi thực hiện được hẳn sinh linh Vân Hoang sẽ phải đồ thán. Thời gian cấp bách, Vạn mỗ cảm thấy có lẽ lập tức xuất binh, đánh hạ Trường Xuân quan, phá huỷ ma trận." Vạn Thiên Nhân lập tức nói.

"Đúng vậy, dựa vào thực lực chúng ta hôm nay đã đủ để chống lại đám tặc Vu Nguyệt giáo cùng Ma tộc kia, không thể chờ thêm nữa, quá nguy hiểm."

"Đúng vậy."

Những người khác cũng nhao nhao tỏ vẻ tán đồng.

Viên Minh cũng không cảm thấy ngoài ý với cục diện hiện nay, những người ngồi đây không ngốc, dù trước đây đều có lòng riêng hoặc đối địch lẫn nhau nhưng trước sinh tử tồn vong đương nhiên vẫn có phán đoán như nhau.

Lúc này Thiên Cơ Tử tổ chức hội nghị cũng chỉ là biểu hiện, bày tỏ thái độ cho mấy tông môn mới gia nhập liên minh thấy mà thôi.

"Tốt, nếu tất cả mọi người đều cho là nên tấn công, bản minh đương nhiên sẽ tán đồng. Chư vị lập tức trở về triệu tập tu sĩ dưới trướng, ngay hôm nay nhổ trại tiến về Trường Xuân quan!" Thiên Cơ Tử đứng dậy nói.

Nửa ngày sau, mấy trăm chiếc phi chu khổng lồ của Vân Hoang liên minh mang theo luồng độn quang chằng chịt bay lên trời, nhắm thẳng hướng Trường Xuân quan mà đi.

Tại một nơi ở Vân Lĩnh sơn mạch, một lão giả tay cầm cờ vải bố không kịp thở đứng trên một sườn đồi, mặt nhìn về phía Trường Xuân quan, là lão mù từng truyền thụ Hư Niệm công cho Ô Lỗ.

"Tiểu tử kia có Hư Niệm công tương trợ, miễn cưỡng có thể ngang với tồn tại Phản Hư, hơn nữa còn có một kẻ Vạn Tượng chi thể, một Ngôn Vu, có lẽ hóa giải được ma kiếp lần này." Lão nhân mù lẩm bẩm.

Tiếng bước chân truyền đến, một thanh niên áo trắng từ trong khu rừng gần đó đi ra.

Nếu là Viên Minh ở đây sẽ phải chấn động, bởi người này lại là Lưu Thiên Minh. Chẳng qua lúc này Lưu Thiên Minh nhìn thẳng phía trước, ánh mắt trống rỗng, biểu lộ cứng ngắc như một cái xác không hồn.

"Đã đến lúc đi xử lý lăng tẩm Luân Hồi ma quân rồi, để lại Vân Hoang đại lục cũng chỉ là một tai hoạ ngầm thôi." Ánh mắt trắng dã của lão giả mù nhìn qua Lưu Thiên Minh, không để ý đến y mà run rẩy đi về phía nam.

Lưu Thiên Minh kè kè đi theo sát sau lưng ông ta.

...

Trên một chiếc phi chu của giáo chúng tín đồ Minh Nguyệt thần giáo, Viên Minh cùng Tịch Ảnh đang đứng kề vai trước mũi thuyền.

"Trận chiến này, ngươi thấy phần thắng là bao nhiêu?" Tịch Ảnh hỏi.

"Với thực lực hiện nay của ta, đủ để đối phó Huyết Ma lão tổ. Hồn tu của ngươi đột phá cảnh giới Ngôn Vu, có lẽ kiềm chế Vu Nguyệt thần không khó. Nhân số Vân Hoang liên minh chiếm ưu thế, huống chi lần này mục đích của liên minh cũng không phải là tiêu diệt Vu Nguyệt giáo mà là hủy diệt ma trận, dù Vu Nguyệt giáo lợi hại thế nào cũng không thể cùng lúc ngăn cản được công kích của Vân Hoang liên minh mà vẫn có thể bảo vệ được ma trận, khả năng này không cao. Cho nên đại chiến lần này, nếu không ngoài dự liệu thì có lẽ phần thắng Vân Hoang liên minh là tám phần." Viên Minh đáp.

"Ta đang lo lắng điểm ngoài ý này, nếu như Ma giới muốn đánh thông thông đạo không gian, há lại không có chuẩn bị?" Tịch Ảnh nói.

"Nói vậy cũng có lý. Nhan đạo hữu, hôm qua ta nhờ ngươi xem bói một quẻ kết quả đại chiến lần này, ngươi có tính ra?" Viên Minh hỏi, nhìn về phía ba người đứng sau, là Nhan Tư Vận, Nhan Tư Tịnh và Hứa Triệt.

Vẻ mặt Nhan Tư Vận cùng Nhan Tư Tịnh có chút phức tạp, các nàng mới biết được Viên Minh chính là Minh Nguyệt thần.

Hai nữ nhân này kết bạn với Viên Minh lâu hơn tất cả mọi người ở Đông Hải, vẫn cho là Viên Minh chỉ là thần sứ của Minh Nguyệt thần, không nghĩ tới hắn lại là bản thể của Minh Nguyệt thần. Cho nên các nàng bị trùng kích còn lớn hơn hẳn so với những người khác nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận