Tiên Giả

Chương 751: Người nhận ca

Sau yến hội, mọi người bắt đầu lần lượt rời đi.

Viên Minh đứng trong đại điện trống rỗng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, yên lặng không nói.

Vào thời khắc này, hắn chợt nhận ra và đưa mắt nhìn thấy Tịch Ảnh, chẳng biết là đã đi tới bên trong điện từ lúc nào, nàng cũng đang lẳng lặng nhìn hắn.

“Làm sao thế?” Viên Minh cười hỏi.

“Ta chỉ là có chút cảm khái mà thôi, thiếu niên thú nô ta đụng phải ở trong núi rừng Nam Cương ngày nào, hôm nay đã trưởng thành, là một vị đại năng đệ nhất của Vân Hoang Đại Lục, tất cả điều này tựa như một giấc mộng vậy.” Tịch Ảnh cũng lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói ra.

Viên Minh nghĩ lại trước kia, cũng có một loại cảm giác hốt hoảng, mọi thứ như hiển hiện lên mồn một trước mắt, rồi bỗng vụt qua thật nhanh như thời gian trôi.

“Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?” Tịch Ảnh hỏi.

“Ngươi muốn xuất phát đi thế giới hải ngoại luôn không? Song Nguyệt Minh là do một tay ngươi sáng tạo, cứ vậy mà bỏ qua, mặc kệ?” Viên Minh không trả lời mà hỏi ngược lại nàng.

“Vân Hoang Đại Lục đã trừ được ngoại hoạn, SOng Nguyệt Minh cũng đã phát triển ổn định, quy củ hoàn thiện, sau này có ta hay không thì cũng chẳng có khác biệt gì lớn.” ánh mắt Tịch Ảnh giống như nhìn xuyên thấu qua đại điện này mà hướng về phía xa xăm và nói ra.

Dứt lời, ánh mắt của nàng xoay chuyển, bình tĩnh nhìn về phía Viên Minh, trong mắt hàm ý mong đợi.

“Lần này thành công đột phá Phản Hư xong, chỗ linh mạch này của Trường Xuân Quan đã không có khả năng cung cấp quá lớn cho tu luyện của ta nữa, ta nghĩ cũng đã đến lúc khởi hành đi nhìn thế giới bên ngoài một chút, Chờ sau khi cúng ta rời đi, ngươi đã nghĩ kỹ xem nên đưa Song Nguyệt Minh cho người nào quản lý chưa?” Viên Minh đương nhiên hiểu rõ ý của nàng, gật đầu nói.

“Nhan Tư Vận.” Tịch Ảnh đáp luôn mà không hề do dự chút nào.

Viên Minh nghe vậy thì có chút kinh ngạc, nói ra : ”Ta tưởng ngươi sẽ để bá phụ quản lý Song Nguyệt Minh cơ đấy, dù sao thì bàn về tu vi hay kinh nghiệm thì ngài ấy cũng đều mạnh hơn rất nhiều so với Nhan Tư Vận.”

“Ta rất hiểu tính cách của phụ thân, mặc dù phụ thân rất có hùng tài, cũng am hiểu quản lý sự vụ, nhưng tư tâm quá nặng, để phụ thân quản lý Song Nguyệt Minh mà nói, rất khó mà làm việc công bằng công chính được, qua một thời gian nhất định sẽ tạo thành phân liệt cũng như hiềm khích trong liên minh, thậm chí ta lo có thể nghiêm trọng hơn là xảy ra nội chiến nữa.” Tịch Ảnh lắc đầu, chậm rãi nói ra.

“Nhưng dù sao thì kinh nghiệm của Nhan Tư Vận cũng quá ít, chưa chắc đã có thể phục chúng.” Viên Minh nhíu mày nói ra.

“Trên thực tế thì cái việc quản lý Song Nguyệt Minh này cũng không cần phải lo lắng vấn đề kinh nghiệm nhiều hay ít, bởi vì mặc kệ lúc nào, thì Minh Nguyệt Thần và Tịch Nguyệt Thần mới thực sự là lãnh tụ của Song Nguyệt Minh, mà kẻ quản lý có đủ tư cách hay không, phần nhiều là dựa vào ý kiến của Song Thần, chỉ cần hai chúng ta thừa nhận, và tỏ rõ điều này với giáo chúng, thì sẽ không cần lo lắng đến vấn đề phục chúng kia nữa.” Tịch Ảnh vừa cười vừa nói.

Viên Minh nghe nàng phân tích vậy thì gật đầu, Song Nguyệt Minh tồn tại không giống với những tông môn bình thường khác, muốn duy trì Song Nguyệt Minh tiếp tục tồn tại và phát triển, ngoại trừ cơ cấu quản lý ra, còn có tín ngưỡng nữa.

Chỉ cần Minh Nguyệt Thần cùng Tịch Nguyệt Thần không sụp đổ tín ngưỡng, thì Song Nguyệt Minh cũng sẽ không có vấn đề gì lớn xảy ra.

“Kỳ thực thì ngoài những điều đó ra, điều ta coi trọng nhất chính là năng lực của Nhan Tư Vận, những năm gần đây nàng đã hộ trợ ta quản lý Song Nguyệt Minh rất nhiều, mặc dù tu vi hơi kém một chút xíu, nhưng ánh mắt và kiến thức đều rất tốt, tầm nhìn đại cục cũng rất mạnh, còn tinh thông thuật bói toán, hơn nứa, muội muội của nàng ta cũng có thực lực bất phàm, bồi dưỡng thêm một xíu nữa, thì có thể bù đắp được thiếu sót trên phương diện chiến lực cho nàng ta.” Tịch Ảnh tiếp tục nói.

“Nói cũng đúng, chỉ là bây giờ tu vi của các nàng ấy hơi thấp một chút, khó có thể ứng đối cường địch, cần phải trợ giúp thêm một chút.” Viên Minh gật gù đồng ý.

Hai ngày sau.

Bên trong mật thất Triều Thiên Phong.

Viên Minh khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, hai tỷ muội Nhan Tư Vận cùng Nhan Tư Tịnh đang đứng trước người của hắn, vẻ mặt có đôi chút căng thẳng.

“Tư Vận, chuyện tiếp quản Song Nguyệt Minh, Tịch Ảnh cũng đã thông báo cho ngươi rồi chứ?” Viên Minh hỏi.

“Có thông báo qua…chỉ là, thuộc hạ thấy thấp thỏm trong tròng, thực sự cảm thấy mình không chịu nổi chức trách lớn như vậy.” Nhan Tư Vận có chút sợ hãi nói.

“Ngươi không tin vào bản thân, còn không tin vào ánh mắt của Tịch Ảnh sao? Chúng ta đã quyết định như vậy, đó chính là tin tưởng ngươi có thể làm tốt việc này.” Viên Minh cười nói.

“Nhận được sự tín nhiệm của hai vị đại nhân, ta nhất định toàn lực ứng phó, chắc chắn không cô phụ sự kỳ vọng của các ngài.” Nhan Tư Vận nghe giọng nói động viên trầm ổn của Viên Minh, trong lòng cũng yên tâm lại, khom người đáp.

Nhan Tư Tịnh chỉ đứng bên cạnh yên lặng, nhưng trên mặt lại tràn đầy niềm vui từ tận đáy lòng.

“Rất tốt, hôm nay triệu hai người các ngươi tới, là muốn tặng cho các ngươi một món lễ vật.” Viên Minh nói.

Dứt lời, cổ tay hắn chuyển một cái, lấy ra hai viên châu màu trắng có ánh sáng long lanh, óng ánh ra, đưa cho hai người.

Viên châu màu trắng vừa mới xuất hiện, thì có một cỗ ba động hồn lực mãnh liệt phát ra từ trong đó.

Nhan Tư Vận và Nhan Tư Tịch đều là Hồn Tu, nên cực kỳ nhạy cảm với cỗ lực lượng này, trên mặt đều lộ ra vẻ chấn kinh : ”Đây là đan dược do hồn lực ngưng tụ ra?”

“Cũng gần như thế, vật này tên là Nguyện Lực đan, chính là được ngưng kết thành từ nguyện lực tinh túy nhất chiết xuất ra mà thành, nó là vật bổ ích tốt nhất đối với Hồn Tu, phục dụng một viên này, đủ cho Hồn Lực của các ngươi tăng lên một cái đại cảnh giới.” Viên Minh nói.

“Đại nhân, vật quý trọng như vậy, ngài nên để cho bản thân dùng, không nên lãng phí trên người chúng ta làm gì.” Nhan Tư Vận lập tức khom người bái tạ, nhưng lại cự tuyệt nhận lấy.

“Tỷ tỷ nói rất đúng, loại bảo vật này không nên cho chúng ta.” mặc dù trên mặt Nhan Tư Tịnh đã hiện ra vẻ tham luyến, nhưng vẫn khắc chế bản năng nói ra.

“Cầm lấy đi, đan này đã không có tác dụng lớn đối với ta, bằng chiến lực bây giờ của hai người các ngươi, rất khó mà áp đảo quần húng, có Nguyện Lực đan này phụ trợ, thực lực của hai người các ngươi tất nhiên có thể tăng lên không ít, tới lúc đó ta cùng Tịch Ảnh cũng có thể hoàn toàn yên tâm mà đem Song Nguyệt Minh phó thác cho các ngươi.” Viên Minh nói.

Nghe Viên Minh nói như vậy, hai tỷ muội mới miễn cưỡng nhận lấy.

“Các ngươi hãy hấp thu đan này ở ngay tại đây, ta sẽ hộ đạo cho các ngươi một đoạn đường.” Viên Minh nói.

“Đa tạ đại nhân!” hai người cảm động đến rơi nước mắt, nhao nhao bái tạ.

Sau ba ngày ba đêm ròng rã, hai tỷ muội Nhan gia mới luyện hóa hấp thu xong viên Nguyện Lực đan này, thu hoạch cũng tương đối khá.

Trong đó, Nhan Tư Vận thuận lợi đột phá bình cảnh, đạt đến cảnh giới Miên Vu, mà Nhan Tư Tịnh thì càng trực tiếp đạt tới cảnh giới Miên Vu đỉnh phong.

Hai các nàng liên thủ với nhau, là đủ để chấn nhiếp tuyệt đại đa số tu sĩ ở bên trong Song Nguyệt Minh.

Lại qua một ngày, Viên Minh và Tịch Ảnh đem cốt cán của Song Nguyệt Minh đến tập hợp một chỗ, rồi ở ngay trước mặt bọn họ, đem Huyết Dũng Giáp Trụ có phong ấn Thiên Cơ Tử truyền cho Nhan Tư Vận, đồng thời tuyên bố quyết định để nàng tiếp nhận vị trí minh chủ của Song Nguyệt Minh.

Mới đầu đám người đều khiếp sợ không thôi, nhưng sau khi nghĩ lại thì cũng đều cảm thấy không có ai thích hợp với vị trí này so với nàng hơn, nên thi nhau chắp tay chúc mừng.

Tịch Chính rất không cam lòng với quyết định này, nhưng mà đây là quyết định chung của Tịch Ảnh và Viên Minh, nên lão cũng không thể.

Tránh được.

Sau đó, Viên Minh và Tịch Ảnh tuyên bố phong tỏa Triều Thiên Phong, để bế quan lĩnh hội đại đạo, Song Nguyệt Minh chưa tới lúc nguy cơ sinh tử tồn vong, thì bất luận kẻ nào cũng không được tới gần.

Đám người Song Nguyệt Minh nghe vậy thì đều nghiêm túc đáp ứng, rồi thối lui ra khỏi Triều Thiên Phong.

Bảy ngày sau.

Trên đỉnh Triều Thiên Phong xuất hiện vô số sướng trắng nồng đậm, đem toàn bộ ngọn núi bao phủ vào trong, thần thức không có cách nào dò xét vào được, đụng đến sương mù một cái là sẽ bị thôn phệ.

Biên giới nước Đại Tấn, hai người đang lẳng lặng đứng đó, chính là Viên Minh cùng Tịch Ảnh.

“Làm vậy làm gì chứ, hoang ngôn bực này sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần.” Viên Minh nói.

“Mặc dù có Huyết Dũng Giáo Trụ trong tay, nhưng thực lực của Nhan Tư Vận và Nhan Tư Tịnh còn chưa đủ, mượn tên tuổi của chúng ta, tối thiểu trong vòng trăm năm, cũng sẽ không có người nào dám dị động, mà trong khoảng thời gian này, cũng có thể đủ để cho tỷ muội Nhan thị trưởng thành.” Tịch Ảnh nói.

Viên Minh nghe vậy thì gật nhẹ đầu, nhìn về cố quốc xa xa.

Lần này là muốn rời đi thực sự, cũng không biết rõ lúc nào còn có thể trở lại.

Hắn đưa tay vỗ vào Linh Thú Đại bên hông, Tam Nhãn Ô Cưu từ đó bay ra, đáp xuống trước người hắn.

Thân thể của Tam Nhãn Ô Cưu biến lớn lên gấp mấy lần nữa, bộ lông màu đen trên toàn thân nó hiện ra từng tia hắc khí, vô luận là ngoại hình hay khí tức, đều hoàn toàn khác biệt đối với trước kia.

Nguyên bản Tam Nhãn Ô Cưu chính là Yêu thú Cấp ba đỉnh phong, nhưng ở trong trăm năm này rốt cục cũng có chút đột phá, đạt đến cảnh giới cấp bốn.

“Hành trình đi hải ngoại lần này quá mức nguy hiểm, mặc dù ngươi đã đạt đến cấp bốn, nhưng tới đó vẫn là quá phong hiểm, vẫn là không cần đi theo ta làm gì.” một tay Viên Minh vừa khẽ vuốt đầu Tam Nhãn Ô Cưu, vừa chậm rãi mở miệng nói với nó.

Tam nhãn Ô Cưu vẫn luôn đi theo bên cạnh Viên Minh, biết được hắn sắp tiến về thế giới hải ngoại, nó chẳng qua chỉ là một con Yêu thú phổ thông, bản năng cũng có e ngại đối với thế giới hải ngoại cuồng bạo.

Nghe Viên Minh nói lời này, đáy lòng tam nhãn Ô Cưu cũng được buông lỏng, nhưng lại nhìn về phía Viên Minh với vẻ quyến luyến không bỏ, dùng đầu mình dũi dũi lòng bàn tay của hắn.

“Tiềm lực của ngươi kém xa Hoa Chi, Kim Cương, Lôi Vũ, lúc trước ta thu ngươi làm Linh Thú, chẳng qua cũng chỉ vì tiện tay mà thôi, những năm vừa qua cũng không có cố ý bồi dưỡng ngươi, bây giờ sắp tới lúc chia tay, vậy thưởng cho ngươi vật này đi.” Viên Minh cũng bị lây nhiễm cảm xúc của nó, vỗ vỗ đầu của Tam Nhãn Ô Cưu, rồi lấy ra một viên Nguyện Lực đan, quăng cho nó.

Tam nhãn Ô cưu vui sướng khoan khoái kêu lên một tiếng thật to, hai cánh đập mạnh xuống đất rồi bay vút lên trời, một ngụm nuốt viên Nguyện Lực đan vào trong miệng, sau đó quanh quẩn trên không trung, vận chuyển Yêu lực luyện hóa viên đan.

Trong chốc lát, Yêu hồn của nó tăng vọt, trực tiếp đạt tới cấp bốn đỉnh phong.

Nhưng hắn nhìn thấy ba con mắt của nó đang phát ra tinh mang rất đáng sợ, con mắt thứ ba giữa trán của nó bắn ra tinh mang lóa mắt nhất, giống như một đạo kiếm quang kịch liệt, ba động hồn lực mạnh mẽ tràn ngập mười dặm xung quanh.

Ánh mắt Viên Minh cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, Nguyện Lực đan này có hiệu quả rất là rõ rệt đối với tam nhãn Ô cưu, còn hơn cả Nhan Tư Vận và Nhan Tư Tịnh.

Thân thể của Yêu thú vốn mạnh mẽ, Yêu lực cũng hùng hậu hơn nhiều so với tu sĩ Nhân loại cùng giai, nhược điểm duy nhất là thần hồn, bây giờ Tam Nhãn Ô Cưu mới bước vào cấp bốn, hồn lực đã đạt tới cấp bốn đỉnh phong, sau này cảnh giới tăng lên, thần hồn của nó cũng sẽ tiếp tục tăng cường, đều này có nghĩa là con thú này có xác suất rất lớn sẽ đột phá cấp năm.

“Tam nhãn Ô Cưu của ngươi hình như là Yêu thú biến dị, rất phù hợp với Nguyện Lực đan, có muốn ban cho nó một viên nữa để giúp cho nó trực tiếp đột phá thần hồn đến cảnh giới cấp năm luôn không? Tịch Ảnh hỏi hắn.

“Không được!” Viên Minh lắc đầu ngay.

Tam Nhãn Ô Cưu mặc dù không phải là Hồn Tu, nhưng liên tục luyện hóa Nguyện Lực Đan, thần hồn cũng dễ dàng xảy ra vấn đề.

Tam Nhãn Ô Cưu lúc này đã đem Nguyện Lực đan hấp thu toàn bộ, cũng cảm nhận được hồn lực của mình biến hóa, hưng phấn rít lên mấy tiếng, đồng thời vỗ cánh bay loạn trên trời.

Ầm ĩ một lúc lâu, Tam Nhãn Ô Cưu mới bình tĩnh trở lại, nó đáp xuống trước người Viên Minh, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích.

“Rất tốt, thực lực của ngươi tăng lên không ít, ngày sau thay ta chăm sóc Song Nguyệt Minh.” Viên Minh dặn dò nó.

Tam Nhãn Ô Cưu cuống quýt bảo đảm, sau đó lập tức vỗ cánh đi xa, bay lượn tít cuối nơi chân trời.

“Đi thôi!” thân hình của Viên Minh cũng phóng lên trời.

“Đi Đông Hải?” Tịch Ảnh theo tới.

“Không phải, còn có chút việc, phải đi Nam Cương một chuyến.” Viên Minh lắc đầu, ánh mắt vừa nhìn về phía Nam vừa trả lời Tịch Ảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận