Tiên Giả

Chương 82: Phán đoán cao thấp

“Nội dung trong cốt giản này chỉ có thể xem ba lần, hết ba lần nội dung bên trong sẽ tự hủy, nhất định không được để phí bất cứ lần nào.” Phương Cách giải thích.

“Lại là cách chống truyền ra ngoài.” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng.

“Phải rồi, nội dung công pháp chỉ có thể do bản thân dụng tâm ghi nhớ, không được tự mình sao chép, càng không được truyền ra ngoài. Một khi bị phát hiện là tội chết, đến lúc đó ai cũng không thể cứu ngươi.” Phương Cách trịnh trọng căn dặn.

“Vậy nếu xem ba lần vẫn không nhớ được thì sao?” Viên Minh hiếu kỳ hỏi.

“Ba lần mà chưa nhớ được thì có thể tới lầu hai Quy Tàng các đổi, cứ mười điểm cống hiến sẽ đổi được một lần mượn đọc.” Phương Cách đáp.

“Được rồi, đa tạ sư huynh chỉ điểm.” Viên Minh ôm quyền cám ơn.

“Hôm nay đừng luyện phôi nữa, dưỡng tốt tinh thần, trở về cẩn thận ghi nhớ làm quen công pháp đi.” Phương Cách khoát tay áo, nói.

“Xin nghe sư huynh.” Viên Minh ôm quyền, cáo từ rời đi.

Phương Cách nhìn bóng lưng Viên Minh rời đi, trong lòng bỗng nổi lên nghi hoặc: “Hỏa Sàm Nhi thời gian này có phải là lớn hơn chút không?”

Sau khi rời đi, Viên Minh cũng không quay về chỗ ở ngay mà thu Hỏa Sàm Nhi vào trong túi linh thú, tiếp đó đi thẳng tới Quy Tàng các.

Lần này, hắn đi dọc theo cầu thang xoắn ốc lên thẳng lầu hai.

Lầu hai Quy Tàng các so với lầu một thì trống trải hơn nhiều, hai phần ba diện tích bên trong được xếp đầy những bộ bàn ghế đồng bộ, trong đó rải rác thấy từng đệ tử tông môn đang ngồi đọc sách.

Khách với không khí thoải mái ở lầu dưới, bầu không khí trên lầu hai rõ ràng trở nên ngưng trọng hơn mấy phần.

Mỗi người ngồi đây đều nhíu chặt lông mày, bộ dạng như đang tập trung tinh thần khẩn trương học tập, sợ chỉ phân tâm một chút sẽ lãng phí cơ hội học tập phải dùng điểm cống hiến để đổi lấy này.

Một phần ba diện tích còn lại của lầu hai bị cắt ra để dựng lên một gian phòng độc lập.

Đằng sau chiếc bàn đặt bên ngoài điển tích thất, thấy có một chấp sự trung niên tai đeo khuyên bạc hình tròn, thân hình hơi béo, làn da ngăm đen đang ngồi.

Ngươi này mặt mày dữ tợn, bộ dạng có vẻ hơi hung ác, chính là kiểu tướng mạo có thể khiến trẻ nít nín khóc đêm kia.

“Trưởng lão, vãn bối đến mượn đọc bí tịch ‘Khu Vật Thuật’.” Viên Minh tiến lên hành lễ, mở miệng nói ra mục đích đến.

Chấp sự trung niên kia nghe thế liền mở mắt ra nhìn Viên Minh một chút, xong chậm rãi nói: “Tốn mười điểm cống hiến.”

Viên Minh lấy lệnh bài ra, đem đặt lên bàn.

Chấp sự trung niên cầm lấy lệnh bài, kế đó cũng không nói lời thừa, lập tức đứng dậy đẩy cánh cửa phòng sau lưng ra rồi bước vào.

Chỉ chốc lát sau, y cầm thêm một cuốn sách hơi mỏng bìa xanh bước trở ra.

“Mượn đọc thư tịch, chỉ được ở trong phạm vi lầu hai, không được mang ra ngoài, thời hạn ba canh giờ.” Chấp sự trung niên nói ngắn gọn một câu xong liền đặt lệnh và sách trên mặt bàn.

Viên Minh nói một tiếng cám ơn, xong cầm lệnh bài lên nhìn một cái, phát hiện số điểm cống hiến bên trong chỉ còn lại mười bốn điểm.

Hắn cầm cuốn ‘Khu Vật Thuật’ đi tới một cái bàn phía bên cạnh rồi ngồi xuống, bắt đầu ngưng thần tìm đọc, vẫn là tiết tấu thường ngày của hắn, từ tốn đọc từng tờ từng tờ một, tốc độ không nhanh cũng không chậm.

Để có thể tìm đọc tài liệu ở lầu hai đều phải trả cái giá không nhỏ, gần như ai cũng xem xét tí mỉ từng câu từng chữ, vừa đọc vừa nhớ nên tốc độ rất chậm.

So sánh hai bên với nhau, Viên Minh liền có vẻ hơi đặc biệt.

Sau khoảng nửa canh giờ, Viên Minh đứng dậy đi tới trước bàn của chấp sự trung niên.

Chấp sự nhíu mày nói: “Thời gian còn chưa hết. Nếu muốn sao chép bí tịch thuật pháp, cần tốn một trăm điểm cống hiến.”

Viên Minh lắc đầu, cười nói: “Không cần, ta tới trả bí tịch.”

Nói xong, hắn cũng không quan tâm vị chấp sự trung niên sẽ có phản ứng gì, lập tức quay người xuống lầu, rời khỏi Quy Tàng các.

Sau khi rời đi, Viên Minh đi một chuyến đến chỗ Triệu Đồng ở, vừa vặn gặp gã mới từ Cáp Mô cốc về, liền cộng cả vốn lẫn lời trả lại điểm cống hiến cho gã, kết quả hiện tại hắn chỉ còn lại bảy điểm cống hiến.

Sau khi trở lại trụ sở Hỏa Luyện đường, Viên Minh lập tức vỗ túi linh thú, thả Hỏa Sàm Nhi ra ngoài.

Tiểu gia hỏa vừa ra ngoài liền leo ngay lên bả vai hắn rồi cào cấu loạn xạ, trút nỗi ấm ức vì bị nhốt lại.

Viên Minh lấy một viên Hỏa Phác ngọc từ trong túi trữ vật ra huơ huơ, Hỏa Sàm Nhi lập tức dừng trút giận, bò dọc theo cánh tay Viên Minh, đoạt lấy Hỏa Phác ngọc rồi gặm ăn ngon lành.

Viên Minh rảnh rỗi đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, lấy tấm cốt giản sao chép nội dung Bích La công kia ra, dán lên mi tâm mình rồi cẩn thận xem xét.

“Bích La công lấy Mộc làm thuộc tính, chủ sinh phát, nếu tu thành thì pháp lực liên miên, cuồn cuộn không dứt…”

Nhìn nội dung được ghi bên trong cốt giản, Viên Minh không khỏi nghi hoặc: “Xem ý này…là nói món Bích La công này là thuộc về công pháp Mộc thuộc tính.”

Viên Minh sau một hồi suy tính lại tiếp tục xem xét.

Sau một hồi lâu, nội dung công phải đã khắc sâu trong đầu Viên Minh, nhưng theo đó nghi hoặc trong lại càng lớn hơn.

“Bích La công này sao lại nói tu luyện tới Luyện Khí tầng mười là có thể trúc cơ, nhưng mình nhớ là bên trong Cửu Nguyên quyết rõ ràng viết là phải tới Luyện Khí tầng mười ba mới có thể trúc cơ?” Viên Minh âm thầm trầm ngâm.

Mang theo nỗi nghi hoặc, hắn vừa cẩn thận nhớ lại nội dung hai bộ công pháp, vừa so sánh hai bên một phen, kết quả phát hiện, dựa theo phương pháp tu luyện của Bích La công, xây xong toàn bộ mười tầng thì hạn mức cao nhất có thể đạt được chính là Luyện Khí tầng mười.

Còn công pháp Cửu Nguyên quyết lại có thể để Viên Minh tu luyện một mạch tới tầng mười ba.

Chỉ từ mỗi điểm này mà nói, công pháp Cửu Nguyên quyết rõ ràng đã mạnh hơn Bích La công.

“Bất kể thế nào, nó vẫn là công pháp chính thống của Bích La Động, chắc chắn có chỗ độc đáo riêng, tu luyện thử một chút rồi lại nói.” Viên Minh thầm suy nghĩ trong lòng.

Vừa nghĩ tới thái độ cẩn thận đối với công pháp của Bích La Động, Viên Minh liền có thể đoán được, một khi việc mình tu luyện Cửu Nguyên quyết lộ ra, tất nhiên sẽ đưa đến cho mình phiền toái không cần thiết.

Trước kia hắn chỉ là Phi Mao thú nô, lăn lộn trong Thập Vạn Đại Sơn thế nào cũng rất khó gây ra sự chú ý cho người khác, nhưng hiện giờ đã vào Bích La Động, hắn không thể không cẩn thận một chút.

Nếu có thể kiêm tu Bích La Động, vậy sẽ có thể che giấu việc này tốt hơn.

Vừa nghĩ đến đây, Viên Minh liền đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Hỏa Sàm Nhi, đi…”

Chồn lửa mới vừa ăn xong Hỏa Phác ngọc, nghe thấy Viên Minh gọi, lập tức đứng dậy đuổi theo rồi nhảy tót lên bờ vai Viên Minh.

Một người một chồn ra khỏi viện tử, rảo bước vội vàng đi xuống phía dưới núi.

Không lâu sau, Viên Minh đã mang theo chồn lửa tìm đến một mảng cây cối rậm rạp trên dốc núi hướng về phía mặt trời, kiếm một gốc cổ thụ xanh ngắt rồi khoanh chân ngồi xuống đó.

Thấy Viên Minh đặt mông ngồi xuống, chồn lửa nghĩ rằng hắn lại sắp bắt đầu tu luyện Minh Nguyệt quyết, lập tức ngoan ngoãn ghé vào bên chân Viên Minh.

Tiểu gia hỏa sau khi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, cuối cũng vẫn không dám leo lên đùi hắn.

Viên Minh điều chỉnh hô hấp một chút, xong hay tay lập tức bắt đầu bấm pháp quyết.

Cùng lúc đó, trong lòng của hắn cũng bắt đầu thầm đọc tâm pháp Bích La công, thử nghiệm vận chuyển pháp lực tu luyện.

Chỉ chớp mắt sau đó, quanh người hắn bừng lên hào quang mờ mờ màu xanh lục, trời đất xung quanh hắn bắt đầu có từng sợi thiên địa nguyên khí tụ về phía bên này, vờn quanh thân thể của hắn.

Lỗ chân lông quanh người Viên Minh nở ra, bắt đầu giống như hít thở, hấp thu những nguyên khí kia vào trong cơ thể.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Hỏa Sàm Nhi vốn ghét sát vào chân Viên Minh phát hiện ba động từ người hắn phát ra khác hẳn với khi tu luyện dưới ánh trăng đêm, tức thì có chút phiền não.

Nhưng khi cảm nhận được thiên địa linh khí ngưng tụ quanh mình, nó cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, liền không có làm ầm ĩ.

Qua một lúc lâu, Viên Minh chậm rãi mở mắt, bất giác có chút thất vọng.

Hắn đã dựa theo yêu cầu của công pháp, đặc biệt chọn một nơi cây cối um tìm để tu luyện Bích La công, nhưng kết quả lại không được như ý, tốc độ thổ nạp linh khí và chuyển đổi pháp lực thực sự quá chậm.

Dù rõ ràng không gian nan như khi bản thân tu luyện Huyết Khí pháp, nhưng tốc độ tu hành vẫn còn kém Cửu Nguyên quyết rất rất xa.

Có thể nói, hai bên căn bản không thể so sánh.

Vừa nghĩ tới đây, Viên Minh chợt nhớ đến một vấn đề, hắn hình như vẫn luôn chưa làm cho rõ, Cửu Nguyên quyết rốt cuộc là công pháp thuộc tính gì?

Dựa theo cách nói của Bích La công, công pháp thuộc tính khác nhau cần tu luyện ở trong môi trường phù hợp của riêng chúng, từ đó sẽ có mức độ tăng cường hiệu quả khác nhau, nếu biết được thuộc tính của Cửu Nguyên quyết, vậy tốc độ tu luyện có phải là còn có thể tăng thêm không?

Viên Minh nhớ rất rõ, trước đây khi học Cửu Nguyên quyết, hắn vẫn chưa từng nghe được thuộc tính của Cửu Nguyên quyết từ miệng Ngọc Hồ đạo trưởng, nhưng dù sao tu hành lâu ngày cũng có cảm ứng nhất định.

Dựa theo suy đoán của hắn trước đây, thuộc tính công pháp Cửu Nguyên quyết hẳn là Mộc hoặc Thủy.

“Thử một chút xem sao.”

Bằng một ý nghĩ trong đầu, Viên Minh liền thay đổi pháp quyết, bắt đầu tu luyện Cửu Nguyên quyết.

Vừa mới tu hành một lát, lông mày Viên Minh không khỏi nhếch lên, ánh mặt lộ ra vẻ vui mừng.

“Bảo sao, bảo sao…” Hắn khẽ cười một tiếng rồi lẩm bẩm nói đi nói lại, khiến Hỏa Sàm Nhi giật cả mình.

Viên Minh lúc trước thấy rất thắc mắc, vì sao từ sau khi hắn tới Hỏa Luyện đường thì tốc độ tu hành Cửu Nguyên quyết liền dần dần chậm lại, hóa ra là bởi hắn rời khỏi môi trường cây cối um tùm trong Thập Đại Vạn Sơn.

Rất rõ ràng, công pháp Cửu Nguyên quyết này giống như Bích La công, đều là công pháp Mộc thuộc tính.

“Đã cùng là công pháp Mộc thuộc tính, cũng không cần phải lo người khác sẽ nhìn ra điều gì bất thường. Cái Bích La Động phế phẩm này, không luyện cũng được.” Viên Minh trong lòng mừng rỡ.

Cho đến giờ phút này, hắn rốt cuộc tin chắc công pháp Cửu Nguyên quyết không phải bình thường, hơn xa so với dạng công pháp như Bích La công, hắn chỉ có thiên phú Tứ linh căn mà có thể tu luyện với tốc độ nhanh như vậy trong hoàn cảnh khắc nghiệt của Thập Vạn Đại Sơn, đều là nhờ nó ban tặng.

Sau khi phát hiện điểm này, Viên Minh lại không vội đi tu luyện Cửu Nguyên quyết.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một hơi rồi bắt đầu nhớ lại nội dung thuật pháp Khu Vật Thuật.

Khu Vật thuật, nghĩa như tên, chính là khu động đồ vật của hắn, giúp bản thân sự dụng thuật pháp.

Nguyên lý công pháp cũng không khó, chỉ cần dùng pháp lực làm vật dẫn, thành lập liên hệ với đồ vật, để pháp lực có thể từ cánh tay mình tự nhiên lưu chuyển, tiến vào trong đồ vật, khiến cho nó với bản thân liền thành một khối, đạt đến mức độ có thể điều khiển nó như cánh tay mình.

Bình thường mà nói, đồ vật mà bên trong bản thân có chứa sẵn linh khí giống như các loại pháp khí thì kết nối càng dễ dàng, từ đó việc thao túng điều khiến cũng sẽ càng thêm thuận tiện.

Đương nhiên, trong quá trình này cũng cần có lực lượng thần hồn tham gia vào, bởi dù thế nào thì chỉ khi người thi thuật tập trung chăm chú điều khiển pháp lực, mới có thể khiến pháp lực lưu chuyển không xuất hiện sai lệch, từ đó mới có thể khu động đồ vật một cách chính xác.

Bởi nguyên do từng tu tập Minh Nguyệt quyết, Viên Minh ít nhiều vẫn có lòng tin với lực lượng thần hồn của mình. Hắn lập tức tìm một khối đá trong rừng, nắm nó trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận