Tiên Giả

Chương 918: Đạo bảo thông thiên

Thời gian chậm rãi trôi qua, Viên Minh vẫn trầm mặc tiến lên, nhưng bỗng nhiên hắn phát giác nhiệt độ xung quanh tựa hồ không còn biến hóa lớn, linh mạch lực phía trước càng dồi dào tới cực điểm.
"Xem ra đã đến khu vực hạch tâm sơn mạch." Trong lòng hắn vui mừng, vội vàng nhô ra thần thức dò phía trước.
Phía trước là một hẻm núi dốc đứng kéo dài, sâu không thấy đáy, trong cốc tràn đầy ngọn lửa màu trắng thiêu đốt, chói loá mắt hơn xa Địa Tâm Tịnh Hỏa, nhiệt độ nóng rực gấp mấy lần, xa xa nhìn qua, cảm giác hai mắt bị đốt đau nhức, giống như bị hơ cho khô.
Viên Minh mở ra một tầng vòng bảo hộ, bay tới trước cốc, nhưng trong cốc bạch hoả đốt cháy, bao phủ toàn bộ hẻm núi, ngăn cản đường đi.
Hắn suy nghĩ một chút tế lên Viêm Hoàng Như Ý Bổng, muốn xua tan bạch hỏa cản đường.
Nhưng lực lượng Viêm Hoàng Như Ý Bổng rơi xuống trên bạch hoả đang thiêu đốt, lại như trâu đất xuống biển, không có bất kỳ phản hồi gì.
"Đây là hỏa diễm gì, Chúc Dung Tâm Quyết tăng thêm Viêm Hoàng Như Ý Bổng cũng không thể xua tan!" Viên Minh kinh ngạc, suy nghĩ tìm tòi một lát, lại thi triển Viên Quang thuật, dò xét tình huống trong cốc.
Nhưng trong quang cầu hắn gọi ra vẫn một mảnh trắng xóa, chỉ có hỏa diễm đang lẳng lặng thiêu đốt, Viên Quang thuật cũng không thể dò xét.
Lần này Viên Minh gặp khó, ánh mắt nhìn chằm chằm hỏa diễm, ý niệm trong lòng chuyển động, suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Đúng lúc này, sau lưng bỗng truyền đến một hồi tiếng rít trầm thấp.
Thần sắc hắn khẽ biến, lập tức lách mình trốn qua một bên, đồng thời thôi động Độn Thiên Thạch phù, thân thể cấp tốc hóa thành trong suốt, sau đó hoàn toàn biến mất vô tung, phảng phất trong cốc căn bản không tồn tại người nào.
Viên Minh trước kia chỉ thông qua Ô Lỗ gián tiếp sử dụng Độn Thiên Thạch phù, lúc này tự mình thôi động, rốt cuộc hiểu rõ Độn Thiên Thạch phù ảo diệu chỗ nào.
Thạch phù hiện ra một cỗ lực lượng vô hình, tựa như kết giới, bao phủ cả người hắn ở bên trong.
Tầng kết giới vô hình này không có lực phòng ngự, nhưng lại có hiệu quả ẩn nấp cực mạnh, cho dù Pháp Tướng kỳ cũng không thể phát giác mảy may.
Viên Minh lộ vẻ vui mừng, nhưng không đợi hắn cảm thụ kỹ, tiếng rít đã phi tốc tới gần, khiến hắn không thể không buông xuống ý nghĩ tìm tòi nghiên cứu, quay đầu nhìn về phía chân trời.
Chỉ thấy gần hướng hắn đã tới, một đại đỉnh xích hồng bảo vệ năm người phi tốc tới gần, rất nhanh đáp xuống trước hẻm núi.
Khoảng cách rút ngắn, Viên Minh phát hiện, người tới là Đạm Đài chân nhân cầm đầu một đoàn người, mà đi theo lão, ngoại trừ hai đệ tử Dương Phạm và Cam Văn Tình, còn có hai lão nhân mặc áo vàng, đều là Phản Hư hậu kỳ, bộ dạng thường thường, thoạt nhìn không chút thu hút.
Viên Minh cau mày lại, trong ấn tượng của hắn, người Đại La Phái tiến vào trong bí cảnh này, cũng không có hai lão giả áo vàng kia, bọn họ từ đâu xuất hiện?
Bất quá nghĩ đến Tu La Cung của mình, hắn rất nhanh thoải mái.
Đạm Đài chân nhân là tông chủ Đại La Phái, có không gian pháp bảo nơi thân cũng không hiếm lạ.
Viên Minh nhìn về phía đại đỉnh xích hồng lơ lửng trên đỉnh đầu năm người, ngoại hình ngay ngắn, trên thân đỉnh điêu khắc vô số hỏa văn mây trôi, linh quang lập lòe, hỏa văn cũng không ngừng lưu chuyển xoay quanh, sắc thái mông lung mộng ảo, tựa như hàm ẩn một loại vận luật đặc biệt nào đó, mang theo từng đợt ba động vô hình.
Một đạo hào quang màu đỏ từ trên đại đỉnh rơi xuống, một mực bảo vệ năm người phía dưới, không cho hoả diễm sơn mạch tiếp xúc đến bọn họ mảy may.
Nhìn vẻ mặt năm người nhẹ nhõm, tựa hồ không cảm thấy khốc nhiệt không chịu nổi.
Ánh mắt Viên Minh khẽ nhúc nhích, đại đỉnh này ngoài hiệu quả cách nhiệt, thoạt nhìn còn cao cấp hơn Viêm Hoàng Như Ý Bổng một đoạn.
Viêm Hoàng Như Ý Bổng khoảng chừng ba mươi lăm phù văn, sở trường khống hỏa, ngày nay lại không sánh được với đại đỉnh xích hồng này, cũng không biết đỉnh này có thần diệu gì.
Nghĩ đến đây, Viên Minh nhẹ nhàng nhô ra một sợi thần thức, muốn dò xét xem đại đỉnh có chỗ đặc biệt nào không.
Nhưng thần thức của hắn vừa chạm đến thân đỉnh, lập tức bị một cỗ lực vô hình nhẹ nhàng đẩy ra.
Viên Minh kinh ngạc, lại thi triển thủ đoạn khác, đáng tiếc đều vô công.
Xung quanh đại đỉnh lực lượng vô hình cũng không dày đặc, lại ngăn trở thủ đoạn của hắn.
"Nam đạo hữu, ta thấy sư phụ ngươi dùng một đại đỉnh xích hồng bảo vệ thân thể ngăn cách hỏa diễm, thoạt nhìn rất thần diệu, ngươi có biết món bảo vật này không?" Viên Minh lười nhác hao tâm tốn sức, hỏi thẳng Nam Thượng Phong.
"Đại đỉnh xích hồng? Hình dáng thế nào?" Thanh âm Nam Thượng Phong vang lên.
Viên Minh lười nhác miêu tả, phất tay thi triển ra một Viên Quang thuật trong Tu La Cung, hiện ra tình huống bên ngoài.
"Đây là Viêm Đế Huyền Hỏa đỉnh của Đại La phái, sư phụ sao lại mang nó ra ngoài?" Nam Thượng Phong nhìn thấy đại đỉnh, kinh ngạc lên tiếng.
"Đỉnh này rất trân quý à?" Viên Minh thấy vậy, hỏi.
"Không phải trân quý, là độc nhất vô nhị. Viêm Đế Huyền Hỏa đỉnh là trọng bảo trấn phái Đại La Phái chúng ta, tổng cộng khắc họa ba mươi sáu phù văn, chính là Linh Bảo đại viên mãn, không đến lúc khẩn yếu quan đầu, cho dù là Tông chủ cũng không được lấy ra vận dụng." Nam Thượng Phong cũng không giấu giếm, nói thẳng.
"Linh Bảo đại viên mãn? Ta còn là lần đầu tiên nghe được tin tức này, viên mãn... Là trong đó khắc xuống phù văn đạt tới cực hạn?" Viên Minh hiếu kì hỏi.
Trên phương diện luyện khí hắn cũng coi như có chút thành tựu, chỉ là gần đây tâm tư đặt vào trên việc tu luyện, không nghiên cứu sâu về luyện khí, thật đúng là chưa nghe nói qua Linh Bảo đại viên mãn.
"Không sai, một kiện Linh Bảo, bất luận chất liệu tốt thế nào, tối đa cũng chỉ có thể dung nạp ba mươi sáu phù văn, phàm đạt đến tiêu chuẩn này, có thể xưng là Linh bảo đại viên mãn. Loại Linh Bảo này không chỉ uy lực hơn Linh Bảo bình thường mấy lần, chỗ mấu chốt nhất là ba mươi sáu phù văn tạo thành phù trận đại viên mãn có thể câu thông thiên địa, dựng dục ra một tia uy năng Đạo bảo, dựa vào điểm này, cũng đủ để khinh thường tất cả Linh Bảo bình thường." Nam Thượng Phong chậm rãi nói.
"Đạo bảo?" Viên Minh lại lần nữa giật mình.
"Là ta sơ sẩy, Vạn đạo hữu chưa từng nghe Linh Bảo đại viên mãn, tự nhiên cũng không biết Đạo bảo. Đạo bảo chính là tồn tại phía trên Linh Bảo, cực kì thưa thớt, toàn bộ Xuất Vân Giới chỉ sợ cũng không có mấy món, mỗi một kiện đều ẩn chứa uy năng to lớn thông thiên triệt địa." Nam Thượng Phong giải thích.
"Thì ra là thế, giữa Đạo bảo và Linh Bảo ở có khác biệt gì?" Viên Minh hỏi.
"Không thể dùng ngôn ngữ miêu tả, Đạo bảo và Linh Bảo không cùng một đẳng cấp, chênh lệch không tính theo lẽ thường." Nam Thượng Phong nghiêm túc nói.
"Nam đạo hữu đã gặp Đạo bảo chưa?" Viên Minh hỏi.
"Chưa, Đạo bảo tại Xuất Vân Giới được nắm giữ trong tay những đại năng Đại Thừa kỳ không xuất thế, làm sao có thể để cho ta nhìn thấy, bất quá ta ngược lại từng nghe sư tôn đề cập qua một hai." Nam Thượng Phong nói.
"Được rồi, Đạo bảo tạm thời không nói, Viêm Đế Huyền Hỏa đỉnh này vì sao có thể ngăn cách thần thức dò xét?" Viên Minh suy nghĩ về việc Viêm Đế Huyền Hỏa đỉnh có thể ngăn cách thần thức hắn dò xét.
"Đó là công hiệu của một sợi Đạo bảo trong Linh Bảo, uy năng Đạo bảo vô cùng thần bí, một trong số đó là có thể ngăn cách thần hồn lực dò xét." Nam Thượng Phong nói.
"Vậy chẳng phải nói, chỉ cần có một kiện Linh Bảo đại viên mãn hộ thể, đối đầu Hồn tu là hoàn toàn ở thế bất bại?" Viên Minh cảm thấy kinh ngạc.
"Cũng không hẳn vậy, thần thông Hồn tu quỷ bí khó lường, cũng không phải ngăn cách được thần thức là có thể gối cao đầu không lo." Nam Thượng Phong nói.
Viên Minh nhớ lại thần thông Chú sát của Vu Nguyệt Thần, có thể sát nhân cách xa ngàn dặm, chỉ dựa vào Linh Bảo đại viên mãn hộ thể, xác thực không thể miễn dịch.
Bất quá Linh Bảo đại viên mãn có thể ngăn cách thần hồn lực, tương đương với phế đi hơn phân nửa thủ đoạn Hồn tu, cũng cực kì khủng bố.
"Số lượng Linh Bảo đại viên mãn thưa thớt, bằng vào địa vị Đại La Phái chúng ta cũng chỉ có một cái, những tông môn khác cũng không thể có nhiều, muốn dựa vào Linh Bảo đại viên mãn chống cự Hồn tu cũng không hiện thực." Nam Thượng Phong tiếp tục nói.
"Nam đạo hữu hiểu khá rõ Linh Bảo đại viên mãn, nếu muốn tấn thăng Linh bảo ba mươi lăm phù văn thành đại viên mãn, có điều kiện gì không?" Viên Minh gật đầu nhẹ, lại hỏi.
Viêm Hoàng Như Ý Bổng trên tay hắn chính là một kiện Linh bảo chứa ba mươi lăm phù văn, nếu có thể nghĩ biện pháp khắc thêm một đạo phù văn, từ đó tấn thăng đại viên mãn, tất nhiên rất có ích lợi với hắn.
"Ta nào biết được, Vạn đạo hữu đánh giá ta quá cao rồi." Nam Thượng Phong lập tức lắc đầu.
Viên Minh cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, rất nhanh thu hồi tâm tư, tiếp tục ngẩng đầu quan sát đám người Đại La Phái.
Năm người Đạm Đài chân nhân rơi xuống trước hẻm núi, trông thấy trong cốc thiêu đốt bạch hoả, đám Dương Phạm tự mình thi triển thủ đoạn dò xét một phen, tuy nhiên cũng giống Viên Minh, không công mà lui.
Cho nên bọn họ cũng không uổng phí công phu, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Đạm Đài chân nhân: "Sư tôn, làm sao bây giờ?"
"Nhìn tình huống nơi này, phía dưới hẻm núi rất có vấn đề, tự nhiên phải đi xuống xem một chút!" Đạm Đài chân nhân lập tức nói, nhấc tay đánh về phía Viêm Đế Huyền Hỏa đỉnh mấy đạo pháp quyết.
Trên Viêm Đế Huyền Hỏa đỉnh trong nháy mắt đại phóng hồng quang, từ miệng đỉnh phun ra một đạo hoả trụ thật lớn ba màu, đánh thẳng tới bạch diễm thiêu đốt.
"Các ngươi cũng đừng nhàn rỗi, giúp ta một chút sức lực đi!" Đạm Đài chân nhân quát lớn.
Đám Dương Phạm nghe vậy vội vàng vận khởi pháp lực, rót vào Viêm Đế Huyền Hỏa đỉnh.
Miệng đỉnh phun ra hỏa trụ lại thô to hơn mấy phần, trong tiếng bạo hưởng cuồng loạn dày đặc, hai cỗ hỏa diễm giao đấu nhau một lát, cuối cùng bạch diễm thua trận, bị vỡ ra một lỗ hổng lớn.
Bất quá, bạch diễm thiêu đốt chỗ lỗ hổng vẫn không ngừng lan tràn tới trung tâm, nếu không có tam sắc hỏa trụ chống đỡ, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị lấp đầy.
"Đi!"
Đạm Đài chân nhân niệm một câu, sau đó dẫn mọi người dưới Viêm Đế Huyền Hỏa đỉnh bảo vệ bay vào lỗ hổng, vừa mở đường, vừa tiến lên.
Viên Minh thấy thế ánh mắt sáng lên, thừa dịp lỗ hổng còn chưa khép lại, vội vàng đi theo.
Bất quá, vì phòng ngừa bị phát hiện, hắn không dám đi quá gần, mà tốc độ bạch diễm khép lại quá nhanh, cho dù Viên Minh không giảm tốc độ, vẫn như cũ sẽ bị đốt cháy thân thể.
Do đó, hắn không dám quang minh chính đại tế lên Viêm Hoàng Như Ý Bổng hộ thể, thu nhập nó vào đan điền, hết sức thu nạp lực lượng, miễn cưỡng bảo vệ các nơi quan trọng trong ngũ tạng lục phủ.
Dưới bạch diễm không ngừng thiêu đốt, nửa người hắn bị nướng cháy đen, bề ngoài nhìn tựa như một bộ thây khô đen nhánh, có thể nói là thê thảm đến cực điểm.
Cũng may sinh cơ Bất Tử Thụ cường đại, từ đầu đến cuối liên tục không ngừng cung cấp sinh mệnh lực, tu bổ nhục thân tổn thương cho hắn.
Cho nên lúc này mặc dù bộ dạng hắn vô cùng thê thảm, trên thực tế lại không trở ngại gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận