Tiên Nhân Trạng

Chương 004:

U Thành cách Kinh Thành không xa, nếu như không có gì bất ngờ thì có thể đi về trong ngày.



Trời vừa sáng là Liên Ba dẫn theo Liễu Oanh và người hầu A Vinh đi ra ngoài ngay. Đến gần trưa thì họ tới Đức Thắng Môn, chỉ mới ở xa mà đã nghe thấy tiếng người huyên náo, xe ngựa ồn ào ở đó. Gần đến tết nên dân chúng ra vào thành nhiều hơn bình thường gấp ba bốn lần. Xe ngựa và người đi đường xếp riêng hai hàng, chờ lính gác ở cổng thành kiểm tra hàng hóa, hành lý, giấy tờ.



Liên Ba đã ngồi xe cả buổi sáng, ngồi đến mức đau lưng đau eo, bèn bảo người đánh xe và A Vinh đi lên xếp hàng, mình thì dẫn theo Liễu Oanh đi sang bên cạnh chờ.



Bên cạnh tường thành có một quán trà, ở đó có một ông lão gầy đét đang dõng dạc kể chuyện. Những người dân chờ vào thành ngoại trừ xếp hàng chờ đợi thì còn tụ tập ngoài quán trà nghe kể chuyện, tiện thể uống một chén trà thô giải khát.



Mặc dù giọng nói của ông lão khàn khàn nhưng cực kỳ to, Liên Ba không đứng trước mặt lão mà cũng nghe thấy rõ ràng. Lão đang kể về tám vụ án mạng xảy ra ở U Thành. Tất cả các vụ án đều có gì đó bí ẩn và nhờ có tiên nhân mới bắt được hung thủ. Có vài vụ còn là án cũ đã để đó mấy năm.



Mọi người nghe xong thì liên tục khên: “Tiên nhân quả thật rất lợi hại!”



Liễu Oanh nói nhỏ: “Nương tử ơi, nương tử nhìn xem. Mỗi ngày nhiều người ra ra vào vào Kinh Thành như vậy, chẳng mấy chốc tiên nhân trạng của tháp Thanh Thiên sẽ truyền khắp Kinh Thành và các tỉnh khác thôi.”



Liên Ba thản nhiên cười nói: “Đúng vậy, tin tức truyền nhanh. Nói không chừng sẽ có nhiều người từ nơi khác đến U Thành của chúng ta để cáo trạng với tiên nhân đó.”



Liễu Oanh: “Không biết vị thần tiên này của U Thành chúng ta có quan tâm án oan của người nơi khác không nhỉ?”



Liên Ba mỉm cười: “Chẳng lẽ thần tiên cũng phân biệt xa gần thân sơ, chỉ giải oan phá án cho đồng hương hả?”



Liễu Oanh không nhịn được mà cười.



Đợi hồi lâu, đám người Liên Ba thuận lợi vào thành. Hỏi thăm được hẻm Yến Tử, chẳng mấy chốc đã tìm được cửa hàng bạc Tụ Hâm. Đó là một cửa hàng không mấy nổi bật ở đầu hẻm, bảng hiệu rất cũ, xem ra cửa hàng này đã mở nhiều năm rồi.



Liễu Oanh không vội vào trong, đứng trước cửa hàng, chắp tay trước ngực cầu nguyện: “Thần tiên phù hộ tìm được nhị nương tử.”



Liên Ba nhấc bước đi vào cửa hàng, người làm thuê nhìn thấy nàng ăn mặc tinh xảo, dáng vẻ phú quý thì vội vàng nhiệt tình chào đón: “Nương tử muốn mua đồ trang sức gì?”



Liên Ba khách sáo nói: “Ta muốn tìm ông chủ các ngươi hỏi chuyện.”



Trong tiệm ngoại trừ người làm thuê trẻ tuổi này thì còn có một ông lão lưng còng, ngồi sau bàn không ngẩng đầu lên, dùng búa gõ một miếng vàng lá.



Ông chủ Trần Nhất Hùng ra ngoài đi nhà xí đi một chút là về nhưng tên làm thuê này là kẻ nịnh hót, vừa thấy Liên Ba không phải đến để mua trang sức thì thu lại vẻ tươi cười, nói: “Ông chủ không ở đây.”



Liên Ba lấy chút bạc vụn từ trong túi ra đưa cho hắn: “Làm phiền ngươi đi mời ông ấy đến đây.”



Người làm thuê không ngờ rằng nương tử này ra tay hào phóng như vậy, lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười: “Nương tử chờ một chút, ta đi ngay.”



Hắn nói xong thì đưa tay ra dấu với ông lão lưng còng rồi chạy vội ra ngoài. Không bao lâu sau, hắn dẫn một người đàn ông trung niên đi vào. Thần thái, cách ăn mặc của người đàn ông đó thì chắc đó chính là ông chủ.



Liên Ba chào hỏi: “Làm phiền ông chủ rồi.”



Trần Nhất Hùng quan sát vị nương tử trẻ trung xinh đẹp này, tò mò hỏi: “Nương tử tìm ta có chuyện gì?”



Liên Ba nói ngay vào điểm chính: “Mười bốn năm trước, ông chủ có từng nhìn thấy một cái khóa vàng hình hoa sen không? Mặt chính của khóa có khảm bảy viên bảo thạch, mặt sau có khắc hai chữ Khê Khách.”



“Hi Khách?”



Liên Ba sợ ông ấy nghe thầm nên giải thích: “Khê trong dòng suối, Khách trong khách khứa.”



Trần Nhất Hùng sờ cằm suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Không có ấn tượng, hình như chưa từng thấy.”



Liễu Oanh ở bên cạnh cuống lên: “Sao vậy được, tiên nhân nói.”



Liên Ba đưa tay cắt ngang lời Liễu Oanh, nói với Trần Nhất Hùng: “Thật sự không dám giấu, ta có một người muội muội bị kẻ xấu bắt đi vào mười bốn năm trước, trên người nó có mang theo một cái khóa vàng. Có lẽ tên bắt cóc đã bán cái khóa cho tiệm ông. Nếu như ông chủ có thể cung cấp manh mối, giúp ta tìm được người thân, ta nguyện dùng ngàn lượng bạc tạ ơn.”



Người làm thuê lập tức trợn tròn mắt, một ngàn lượng!



Trần Nhất Hùng đương nhiên cũng động lòng không thôi, vội vàng nói: “Lát nữa ta hỏi cha ta xem, có lẽ ông ấy từng thấy. Chỉ là cha ta về nhà cũ thăm tổ mẫu rồi, không biết khi nào về.”



Liên Ba hành lễ: “Đa tạ ông chủ. Nhà mẹ ta họ Sở, ở U Thành, nếu như ông chủ có tin tức thì có thể đến hiệu sách Khê Khách tìm ta, quà tạ ơn chắc chắn sẽ không thiếu, tuyệt đối không nuốt lời.”



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Cô nương này tuy xinh đẹp, yếu đuối, nhưng không hiểu sao lại có loại khí phách lời nói ngàn vàng, Trần Nhất Hùng liên tục gật đầu, đồng ý ngay.



Hai người đang nói chuyện thì ở cửa có người hỏi: “Ông chủ có đây không?”





Trần Nhất Hùng lên tiếng đáp: “Tại hạ đây.” Ông vừa ngẩng đầu thì người đến cửa đã thu hút ánh mắt của ông.



Cô nương trẻ tuổi bước vào cửa tiệm có vẻ phong trần mệt mỏi. Cô nương ấy không tô son bôi phấn nhưng lại có một vẻ đẹp rực rỡ hiếm thấy.



Thanh Đàn đã sớm quen với những ánh mắt kinh ngạc này, nàng không xem ai ra gì mà đi đến trước mặt Trần Nhất Hùng, mở lòng bàn tay ra, thẳng thừng hỏi: “Xin hỏi ông chủ có từng nhìn thấy vật này chưa, có biết lai lịch của nó không?”



Trong lòng Trần Nhất Hùng nghĩ hôm nay cũng thật trùng hợp, tất cả những người tới đều để hỏi thăm tin tức.



Liễu Oanh kéo tay áo Liên Ba, Liên Ba hiểu ý của nàng ấy.



Trên trán Khê Khách có một vết bớt màu đỏ, cho nên tất cả nô tỳ người hầu của Sở gia khi đi ra ngoài đều có thói quen chú ý đến trán của những cô nương nhỏ tuổi. Thế nhưng hiện nay lại đang thịnh hành kiểu trang điểm dán hoa điền lên trán.



Cô gái trước mặt đây không phải là dán hoa điền mà là vẽ một hoa mai đỏ. Đóa hoa giống như ngọn lửa nho nhỏ đang cháy trên da thịt trắng trẻo như ngọc của nàng, càng làm nổi bật dung mạo vô cùng xinh đẹp ấy.



Trên tay nàng là một quả cầu vàng chạm rỗng, nhỏ nhắn xinh đẹp, bên trong có một hạt châu màu vàng nến. Cho dù có lắc quả cầu như thế nào đi nữa thì hạt châu ấy vẫn nằm ở giữa một cách vững vàng.



Trần Nhất Hùng tặc lưỡi tán thưởng: “Ôi chao, đây là món đồ hiếm có đó, chế tác tinh xảo vô cùng, không phải là đồ mà thợ thủ công bình thường có thể làm ra được, nhìn sơ qua thì không phải là đồ mới, ít nhất cũng hơn mười năm rồi.”



Thanh Đàn thẳng thắn nói: “Ông cứ nói là chưa từng nhìn thấy đi.”



“Chưa từng thấy.”



Thanh Đàn nhìn về phía người thợ lưng còng phía sau: “Không biết ông chủ có thể giúp ta hỏi vị sư phụ đó không?”



Trần Nhất Hùng nói: “Ông ấy à? Ông ấy là người câm điếc, chỉ biết làm việc thôi.”



Thanh Đàn nói cảm ơn xong thì xoay người muốn đi ngay, khi nghiêng đầu thì thấy có hai cô gái đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào nàng.



Nàng điềm tĩnh nhướn mày, ánh mắt cười nhạt liếc qua hai người: “Hai vị nương tử có việc gì sao?”



Liễu Oanh lúng túng đỏ mặt, Liên Ba lại thong dong cười: “Cách trang điểm hoa mai của cô nương thật là đẹp.”



“Không phải hình vẽ đâu, là hình xăm đấy.”



Ở Đại Chu, ngoại trừ phạm nhân xăm chữ lên mặt thì chỉ có người thân phận thấp hèn mới có hình xăm, ví dụ như người múa võ giang hồ hoặc là nữ tử phong trần. Nếu như nàng không nói thì hoàn toàn không nhìn ra được đó là hình xăm. Nhưng cô gái này lại không hề giấu giếm, thật sự là người thẳng thắn hiếm thấy.



Trong khoảnh khắc đó Liên Ba có chút ấn tượng tốt với nàng, không nhịn được nói: “Cô nương có thể cho ta xem thử quả cầu vàng không?”



Thanh Đàn đưa quả cầu vàng cho nàng mà không hề nghĩ ngợi.



Liên Ba càng thêm thích cô nương này. Dường như đây là cô nương không có chút tâm cơ nào, cũng không hề có lòng phòng bị người khác.



Quả cầu vàng tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, có lẽ là mùi hương của hạt châu bên trong tỏa ra. Nàng giơ cầu vàng ra dưới ánh sáng, trên mặt quả cầu có khắc hình một con quạ ba chân.



Nàng suy nghĩ một chút rồi đưa quả cầu cho Thanh Đàn, dịu dàng nói: “Đây có lẽ là đồ của nước Nam Việt.”



“Nước Nam Việt?”



Thanh Đàn thầm nghĩ, Nam Việt đã vong quốc bốn mươi năm, tiểu hòa thượng đó cùng lắm chỉ lớn hơn nàng hai ba tuổi thôi, sao hắn có thể có đồ của nước Nam Việt được?



“Nhà ta mở hiệu sách, phụ thân thích sưu tầm sách và tranh cổ. Ta từng nhìn thấy hình lư hương hoàng tộc Nam Việt trong một quyển sách, trên lư hương cũng có khắc hình con quạ này.”



Thanh Đàn nói cảm ơn, lại hỏi: “Không biết có thể cho ta xem sách cổ mà nương tử nói tới được không?”



“Đương nhiên là được, chỉ là ta sống ở U Thành.”



Đôi mắt xinh đẹp của Thanh Đàn sáng lên, nàng cười nhẹ nhàng nói: “Trùng hợp quá, ta cũng đang muốn đến U Thành.”



“Cô nương đi một mình ư?”



“Đúng vậy.”



Liên Ba thầm nghĩ cô nương này xinh đẹp như vậy mà còn đi một mình, sợ rằng trên đường đi không an toàn, thế là có lòng tốt đề nghị Thanh Đàn ngồi xe ngựa của mình. Thanh Đàn cũng không khách sáo, sau khi nói lời cảm tạ thì đi theo Liên Ba lên xe ngựa.



Trong lòng Liễu Oanh thầm nói, cô gái này vốn không quen biết, liệu có phải là lừa đảo không? Nhưng suy nghĩ lại, A Vinh biết công phu quyền cước, người đánh xe Bàn Ngũ là người đàn ông cao lớn thô kệch, cho dù cô gái này là lừa đảo thì cũng không chống lại được bốn người họ.



Thanh Đàn tự nhiên hào phóng báo tên: “Ta tên là Thanh Đàn, không biết nương tử xưng hô thế nào?”



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net





Liên Ba nói: “Ta họ Sở, tên Liên Ba.”



Thanh Đàn thấy Liên Ba chải búi tóc phụ nhân thì đoán có lẽ nàng lớn tuổi hơn mình, bèn khách sáo cười: “Vậy ta gọi cô một tiếng tỷ tỷ nhé.”



Liên Ba mỉm cười gật đầu: “Thứ cho ta mạo muội, không biết muội bao nhiêu tuổi rồi?”



“Nói thật nhé.” Thanh Đàn cười khanh khách một hồi: “Ta cũng không biết rõ nữa.”



Liên Ba và Liễu Oanh đều kinh ngạc nhìn nàng.



“Từ nhỏ ta đã phiêu bạt giang hồ, không biết cha mẹ là ai, chỉ có một người sư phụ, sư phụ cũng không rõ ta mấy tuổi.”



Thanh Đàn nhăn chiếc mũi xinh đẹp lại: “Chắc là khoảng mười bảy, mười tám, mười chín?”



Liễu Oanh buồn cười: “Sư phụ của tiểu nương tử cũng thật hồ đồ.”



Không có người thân, phiêu bạt giang hồ, tuổi tác cũng trùng khớp, Liên Ba nghĩ thầm trong lòng, nói không chừng là có một vết bớt đỏ nằm dưới hình xăm đó?



Tiên nhân gửi thư bảo nàng đi đến cửa hàng trang sức Tụ Hâm, tuy không hỏi được thông tin gì nhưng lại có duyên gặp được Thanh Đàn, chẳng lẽ ngài đang ám chỉ nàng ấy chính là Khê Khách? Nhưng bức thư cũng không bảo nàng phải đến cửa hàng Tụ Hâm vào ngày giờ nào. Nếu như ngày mai nàng đến, hoặc là hôm nay đi sớm hơn một chút, Thanh Đàn đến muộn hơn một chút, vậy thì sẽ không gặp nhau.



Tiên nhân thật sự tính toán được mọi việc hay sao? Ngài ấy có thể làm cho bọn họ đúng lúc có thể gặp được nhau trong cửa hàng à?



Xe ngựa ra khỏi thành, ông lão kể chuyện ngoài cổng thành vẫn đang nói về tiên nhân trạng ở U Thành.



Thanh Đàn chợt tò mò hỏi Liên Ba: “Tỷ là người U Thành, chắc hẳn biết rất rõ tiên nhân trạng tháp Thanh Thiên nhỉ?”



Liên Ba cười: “Đương nhiên là biết. Phu quân của ta là bộ đầu của huyện nha, lúc ở nhà chàng cũng từng nhắc đến mấy vụ án đó.”



Đôi mắt Thanh Đàn sáng lên: “Thật đúng là trùng hợp.”



“Còn có chuyện trùng hợp hơn nữa đó.” Liên Ba mong đợi nhìn nàng ấy: “Ta cũng giống như muội, cũng đi đến cửa hàng Tụ Hâm nghe ngóng tin tức. Muội muội của ta tên Khê Khách, muội ấy bị bắt cóc vào mười bốn năm trước, lúc bị bắt nó có đeo một cái khóa vàng, trên trán nó có một vết bớt.”



Nếu Thanh Đàn là Khê Khách, nghe đến cái bớt và khóa vàng thì hẳn là sẽ có phản ứng.



Nhưng phản ứng của Thanh Đàn khiến nàng vô cùng thất vọng, nàng ấy chỉ ân cần hỏi: “Ông chủ đó có cung cấp tin tức gì cho tỷ không?”



Liên Ba lắc đầu, trong lòng thầm than: xem ra nàng giống mẫu thân rồi, cũng đã hơi tẩu hỏa nhập ma, nhìn thấy tiểu nương tử tuổi tác tương tự là luôn thích suy nghĩ lung tung.



Hôm nay Liễu Oanh đã chạy đi chạy về một chuyến vô ích, không nhịn được nói: “Đại nương tử, nương tử nói xem. Thư của tiên nhân mà phu nhân nhận được không phải là giả chứ?”



Thanh Đàn vừa kinh ngạc vừa tò mò: “Các tỷ nhận được thư của tiên nhân à?”



Liễu Oanh nói: “Tiên nhân chỉ đường bảo bọn ta đến cửa hàng Tụ Hâm, nhưng sao lại không hỏi được tin tức của nhị nương tử chứ? Người ta nói tiên nhân chỉ xử án mạng, nhị nương tử chỉ bị người ta bắt đi thôi, liệu có phải tiên nhân không quản chuyện này không. Có người giả mạo tiên nhân đưa thư cho phu nhân chăng?”



Liên Ba khẳng định nói: “Không phải là giả.”



Thanh Đàn tò mò hỏi: “Nghe nói thư của tiên nhân chỉ có thể tồn tại nửa canh giờ, sau đó chữ sẽ biến mất, trở thành sách trời không chữ, không có cách nào so chữ viết được, vì sao tỷ lại xác định thư tiên nhân mà lệnh đường [*] nhận được là thật?”



[*] Lệnh đường: chỉ cha mẹ của người đối diện.



Liên Ba nói: “Giấy thư của tiên nhân không phải là thứ dân chúng tầm thường có thể mua được, đó là giấy dướng chuyên dụng để triều đình làm tiền giấy.” Nhìn khắp U Thành, cho dù là Huyện lệnh thì cũng không thể nào có được loại giấy đó.



Liễu Oanh vẫn hoài nghi: “Nếu như thư là thật, vậy sao hôm nay không thăm dò được tin tức chứ? Tiên nhân ở U Thành giải quyết tám vụ án chưa từng có sai sót, thế nhưng hôm nay chúng ta lại tay không quay về.”



“Nếu như tiên nhân không muốn lo chuyện vô bổ thì không cần phải đưa thư để lừa gạt chúng ta.” Liên Ba vô cùng chắc chắn: “Ông chủ nói về hỏi cha ông ấy, có thể cha ông ấy biết tung tích của Khê Khách, chúng ta chờ thêm một chút đi.”



“Người ta nói tiên nhân trên tháp Thanh Thiên vô cùng linh.” Thanh Đàn như có điều suy nghĩ mà mím môi, sau đó mỉm cười: “Nếu như tỷ có thể tìm lại được người thân, vậy thì ta cũng lên tháp Thanh Thiên cáo trạng với tiên nhân để tìm người.”



Liên Ba thuận miệng nói: “Cô nương muốn tìm ai? Xem xem ta có thể giúp được không”



“Là một hòa thượng, tên Phật Ly.”



“Hồ Ly?”



Thanh Đàn bật cười: “Không phải là Hồ Ly, là Phật, Ly.”



Có điều nàng suy nghĩ lại, gọi hắn là Hồ Ly cũng được, một con hồ ly gian manh ranh, mãnh.





------oOo------
Bạn cần đăng nhập để bình luận