Tiên Nhân Trạng

Chương 089:

Mấy ngày liền Lý Hư Bạch đều đặt một con chó gỗ ở ngoài cửa phòng Thanh Đàn. Nhưng sau khi Thanh Đàn về từ Ẩn Lư, sáng dậy mở cửa lại không nhìn thấy con chó gỗ đó nữa, có điều đúng lúc này lại nghe thấy Thư Hương kinh ngạc nói: “Đây là chó con ở đâu ra vậy?”



Thanh Đàn bước ra khỏi cửa phòng, liếc mắt đã nhìn thấy bên cạnh tường có một chú chó con màu trắng mập mạp, nhìn thấy người thì giống như viên thịt lăn đến vậy, nhào đến bên chân Thư Hương lắc lư cái đầu.



Thanh Đàn vừa bực mình vừa buồn cười, cái này nhất định là do Lý Hư Bạch đưa tới. Chó con bằng gỗ thì nàng có thể tiện tay ném qua tường, chó thật thì đương nhiên nàng sẽ không ném đi, nếu như nàng muốn trả lại thì phải leo tường đưa qua nhà bên cạnh.



Nàng đang rầu rĩ xem có cần trả lại cho hắn hay không, vì chú chó con này thật sự rất đáng yêu. Liên Ba nghe thấy tiếng động thì đi ra khỏi phòng, nhìn thấy chó con thì cũng yêu thích không buông tay. Nàng ấy đoán chó con do Lý Hư Bạch đưa tới, cười nhẹ nhàng nói: “Giữ lại làm bạn với muội đi, buổi tối còn có thể gác cổng.”



Thanh Đàn hừ nói: “Muội không cần nó gác cổng đâu, muội cảnh giác lắm.”



Liên Ba cười trêu ghẹo: “Vậy thì sao có người để chó gỗ ở cửa phòng muội mà muội không biết?”



Thanh Đàn cảm thấy xấu hổ nhưng sau đó trong lòng cũng thầm thấy kỳ lạ, nội lực của Lý Hư Bạch cao như vậy sao, mấy ngày liên tục để đồ ở cửa phòng nàng mà nàng lại không hề cảm thấy gì.



Hôm sau chính là ngày Liên Ba xuất giá, hiệu sách vô cùng náo nhiệt.



Lúc trước Cao Vân Thăng vì độc chiếm hiệu sách mà mưu hại thê muội, việc ác bị bại lộ thì lại giết người diệt khẩu, việc này đã náo động đến mức toàn thành đều biết. Hàng xóm láng giềng đều đồng tình với việc Liên Ba gặp phải người không tốt, bây giờ nàng tái giá với người lương thiện, người đến chúc phúc nối liền không dứt.



Xế chiều là giờ lành, Thẩm Tòng Lan mang theo đội ngũ đón dâu, đón tân nương đi từ hiệu sách đến Thẩm gia. Trong tiếng pháo trúc che trời lấp đất, dân chúng nhao nhao ở ven đường xem Tri huyện đại nhân thành thân, mức độ náo nhiệt không khác với lúc trước vây quanh tháp Thanh Thiên xem ngọc tỷ hiện thế là mấy.



Liên Ba có tri thức hiểu lễ nghĩa, tâm địa lương thiện, xử sự làm người khéo léo trang nhã, lại nổi danh hiếu thuận. Mẹ Thẩm vô cùng hài lòng về người con dâu này, hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng, so với lần đầu Liên Ba xuất giá thì còn nở mày nở mặt hơn nhiều. Sau khi buổi lễ kết thúc, đôi tân nhân mới được đưa vào động phòng. Thẩm Tòng Lan kích động vén khăn voan lên, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Liên Ba thì như trút được gánh nặng mà cười lên, y đã từng cho rằng kiếp này sẽ bỏ lỡ nàng, không ngờ tình thế xoay chuyển, vậy mà lại đạt được ước muốn, cưới được người trong lòng, xem ra thật sự là duyên trời định.



Khách khứa Thẩm gia nhiều như mây, Thẩm Tòng Lan khó tránh khỏi việc uống hơi nhiều, đợi đến khi trời tối người yên, đưa tiễn hết khách khứa đến chúc phúc, uống rượu mừng thì y đi tắm gội trước rồi ăn một chén canh giải rượu rồi mới vào động phòng. Liên Ba đã tháo trang sức, tẩy trang, chỉ mặc quần áo trong màu đỏ, dưới ánh nến chiếu rọi, gò má nàng sáng chói như ráng chiều.



Thẩm Tòng Lan mang theo men say, nhìn chằm chằm vào tân nương dịu dàng như nước xinh đẹp như hoa của mình, y nhìn mà trợn tròn mắt, nhất thời quên nói chuyện.



Liên Ba chưa từng thấy y uống nhiều, bị dáng vẻ ngây ngốc này của y chọc cười, hỏi: “Chàng có đói không, ở đây có điểm tâm.”



Thẩm Tòng Lan gật đầu: “Vừa đói vừa khát.”



Liên Ba lập tức đưa điểm tâm cho y, lại rót cho y chén trà nóng, Thẩm Tòng Lan nhận lấy, lại đặt lên bàn, ôm eo nàng thấp giọng nói bên tai: “Nàng không hiểu lời ta nói.”



Liên Ba chậm chạp hiểu được y đang nói đến cái gì, đột nhiên tai nóng lên, xấu hổ cúi đầu.



Thẩm Tòng Lan khom lưng ôm nàng đến trên giường, buông màn xuống. Liên Ba đã từng thành thân, cũng không có gì e ngại về đêm tân hôn, nửa canh giờ sau thì nàng mới phát hiện ra điều bất thường. Nàng không hề biết vì đêm nay mà Thẩm Tòng Lan đã chuẩn bị rất lâu, xem không ít tập tranh.



Trong lòng Thẩm Tòng Lan luôn cho rằng Liên Ba không có thai là vì Cao Vân Thăng có vấn đề, bởi vì biểu muội có tư tình với Cao Vân Thăng đã từng sinh con với trượng phu đã mất nhưng nàng ta và Cao Vân Thăng yêu đương vụng trộm lâu như vậy rồi mà lại không có thai. Hơn nữa, Cao Vân Thăng khôi ngô cao lớn, lại có công phu quyền cước, cho nên Thẩm Tòng Lan nổi lòng háo thắng, thế nào cũng phải so đo với Cao Vân Thăng, không thể khiến Liên Ba coi thường khả năng của y được.



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Sau lần đầu lướt qua rồi thôi, y càng không thể dừng lại, hận không thể thử hết tất cả các tư thế khiến phụ nữ dễ có thai mà y đã nhìn thấy trong tập tranh trong một đêm. Liên Ba nể tình y thủ thân như ngọc đau khổ chờ đợi nhiều năm, có ý muốn bù đắp cho y, ban đầu còn mặc cho y làm càn, sau đó thì phát hiện ra y làm đủ mọi kiểu dáng, đánh lâu không dừng, bèn không nhịn được mà nhéo cánh tay y, thẩm vấn: “Không phải chàng nói chàng là trai tân sao, ta thấy chàng thành thạo lắm đó.”



Thẩm Tòng Lan đắc ý nói: “Có phải ta lợi hại lắm không?” Nói xong thì cúi đầu ở bên tai nàng giải thích một phen, Liên Ba nghe được mà vô cùng ngượng ngùng, che miệng hắn lại để hắn ngậm miệng.



Sự náo nhiệt của Thẩm gia kéo dài từ buổi sáng cho đến đêm khuya, mà sự huyên náo ở hiệu sách Khê Khách đã dừng lại từ sau khi tân nương rời đi. Liên Ba vừa đi, hậu viện đột nhiên có vẻ người đi nhà trống, phòng của Lâm thị trống không, khuê phòng của Liên Ba cũng trống không, Liễu Oanh và Mặc Hương làm nô tỳ hồi môn nên cũng đi theo Liên Ba đến Thẩm gia rồi.



Hậu viện chỉ còn lại Thanh Đàn và Thư Hương, còn có chú cún con mà Lý Hư Bạch tặng. Thanh Đàn ngồi trong sân chơi đùa với cún con, chợt cảm thấy nó xuất hiện cực kỳ đúng lúc, Lý Hư Bạch dường như biết nàng sẽ cô đơn.



Đang xuất thần thì Thư Hương đến nói cho nàng biết, ngoài hiệu sách có một vị khách muốn gặp nàng.



Khách ư? Thanh Đàn đi ra khỏi hiệu sách, ngước mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc giữa trời chiều thì ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Xuyên ca, sao huynh lại tới đây?”



Trương Khoảng đứng giữa những vụn giấy đỏ đầy đất, mặt mày hớn hở nhìn nàng: “Ta được Ngự tiền ti điều đến Kinh Thành hỗ trợ điều tra một vụ án. Giang thủ lĩnh nói mấy ngày này tỷ tỷ muội sẽ thành thân, bảo ta đến đây tặng quà mừng thay ông ấy. Hôm nay ta làm xong việc mới lên đường, cố gắng chạy đến nhưng vẫn trễ rồi.”



Thanh Đàn vui vẻ không thôi: “Không trễ, không trễ. Ta mời Xuyên ca đi uống rượu.”



Mấy ngày trước đó Giang Tiến Tửu đã gửi thư đến hỏi Thanh Đàn về tình hình gần đây. Lúc nàng hồi âm có nhắc tới việc ít ngày nữa Liên Ba sẽ thành thân, không ngờ rằng ông vẫn nhớ.



Ba năm không gặp, hai người đều vô cùng kích động. Thanh Đàn mời Trương Khoảng đến lầu Xuân Tín, gọi một vò rượu ngon uống cùng hắn.



Đầu tiên là Thanh Đàn hỏi về tình hình gần đây của Giang Tiến Tửu, Vệ Thông và A Tùng, Trương Khoảng đều nói họ rất tốt, khựng lại hồi lâu rồi mới nói: “Chỉ là Giang thủ lĩnh không khỏe lắm.”



Thanh Đàn ngẩn ra, vội hỏi: “Ông ấy sao vậy?”



Trương Khoảng thở dài: “Mắc phải bệnh lạ. Bây giờ đã không nhìn thấy rõ nữa, sợ là không còn nhiều thời gian nữa.”



Thanh Đàn bị tin tức này làm kinh ngạc, không thể tin được mà nhìn Trương Khoảng. Giang Tiến Tửu thông minh tài giỏi như vậy, vừa mới qua tuổi bốn mươi, sao đột nhiên lại…



“Ngoại trừ bảo ta mang phần quà mừng đến, ông ấy còn bảo ta đưa cho muội cái này.” Trương Khoảng lấy một tờ ngân phiếu ra đưa cho Thanh Đàn: “Ông ấy nói chờ đến lúc muội thành thân, e rằng ông ấy không tới được, chút bạc này thêm vào của hồi môn cho muội.”



Cổ họng Thanh Đàn nghẹn lại: “Đừng nghe ông ấy nói bậy, sao ông ấy lại không tới được chứ.”



Trương Khoảng thở dài: “Ông ấy nghĩ rất thoáng, nói là việc gì nên tới thì cũng sẽ tới, cái gì nên trả thì sớm muộn cũng phải trả.”



Có thể Trương Khoảng không biết rõ nhưng mà Thanh Đàn nghe xong thì đã hiểu được những lời này của Giang Tiến Tửu có ý gì. Ông ấy cho rằng mình đã đến lúc phải trả nợ, ông nợ đứa trẻ trong cổ mộ đó một mạng, cho nên ông thản nhiên chấp nhận số mệnh.



Trương Khoảng thấy vẻ mặt nàng ảm đạm thì nâng chén rượu lên nói: “Nhân sinh khổ đoản, sống chết đều chỉ trong nháy mắt, đừng nghĩ nhiều như vậy. Hôm nay có rượu, hôm nay say. Nào, nào, nào, uống rượu, uống rượu.”



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Thanh Đàn nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.



Lúc đặt ly xuống, nàng cười với Trương Khoảng, trong mắt hơi lóe lên ánh sáng: “Rượu này mạnh quá.”



Trương Khoảng cười nặng nề: “Uống rượu mạnh, dùng khoái đao, kiếm nhiều tiền là câu cửa miệng của Giang thủ lĩnh.”



Thanh Đàn hoảng hốt gật đầu, nếu không tham lam nhiều như vậy, có phải ông ấy sẽ sống lâu thêm một chút không.



Uống rượu xong, Trương Khoảng ở lại quán trọ bên cạnh lầu Xuân Tín, chuẩn bị sáng mai quay lại Kinh Thành.. Thanh Đàn mang theo chút rượu còn lại, đi dọc theo bờ sông chậm rãi quay về hiệu sách.



Vầng trăng sáng treo cao trong đêm, ánh trăng in bóng trên sông Minh Nguyệt, tiếng nhạc và tiếng hát xa xôi truyền đến từ thuyền hoa, giống như làm bóng trăng nhăn lại, nổi lên gợn sóng.



Xum họp giải tán và sống chết đều là chuyện trong nháy mắt, chỉ có vầng trăng sáng trên đỉnh đầu là ngàn năm vạn năm chưa bao giờ thay đổi.



Thanh Đàn khẽ thở dài, đổ rượu xuống sông: “Sư phụ, người ta đều nói người xấu sẽ sống lâu. Thầy sẽ không chết một cách dễ dàng đâu.”



Oán hận bị nàng dằn xuống đáy lòng nhiều năm qua thoáng cái đã tiêu tan khi nghe tin ông bị bệnh nặng, giờ nàng chỉ còn lại nỗi buồn khó chịu và cảm khái nhân sinh vô thường.



Nàng về đến hiệu sách, không gõ cửa mà trực tiếp đi vòng tới bên tường hậu viện, nhún người nhảy vào hậu viện, chú chó trắng tuy nhỏ nhưng lại rất nhạy bén, nghe thấy tiếng động thì lập tức sủa gâu gâu.



Thanh Đàn trước khi đi đã dặn Thư Hương không cần đợi nàng, cứ tự mình nghỉ ngơi. Nàng sợ cún con sẽ đánh thức Thư Hương, thở dài một tiếng, khom lưng xoa đầu nó: “Tiểu Bạch đừng kêu nữa.” Chú chó Tiểu Bạch giống như nghe hiểu mà ư ử hai tiếng, vẫy đuôi với nàng.



Vốn dĩ Liên Ba muốn mua thêm hai thị nữ nữa nhưng Thanh Đàn cảm thấy một mình Thư Hương là được, nàng đã quen tự thân vận động, không quen có người hầu kẻ hạ. Có điều, hậu viện đột nhiên thiếu đi ba người, bỗng nhiên có vẻ trống vắng.



Có lẽ là vì nghe được tin Giang Tiến Tửu bệnh nặng nên tối nay tâm trạng Thanh Đàn vô cùng sa sút, nàng ngồi trên bậc thềm, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên đỉnh đầu, có một loại cảm giác hiu quạnh không nói ra được. Mẹ đi rồi, Liên Ba xuất giá rồi, sư phụ cũng sắp chết, chỉ có cún con tựa vào chân nàng.



Nàng sờ Tiểu Bạch, tử nhủ: “Tiểu Bạch, một người như ngươi, không đúng, một chó như ngươi, ở một mình có phải cũng cô đơn lắm không?”



Tiểu Bạch không trả lời nàng. Thanh Đàn thở dài: “Ngươi không biết nói chuyện với ta, cũng không biết uống rượu với ta.”



Nàng giơ bầu rượu lên, rót hết số rượu còn lại vào miệng, rót quá nhiều nên sặc chảy nước mắt. Đột nhiên, bầu rượu trong tay nàng bị ai đó lấy đi, một giọng nam rõ ràng, trầm thấp vang lên sau lưng nàng: “Ta uống cùng nàng.”



Trong mắt Thanh Đàn nổi lên nước mắt, nàng nhìn Lý Hư Bạch không chớp mắt: “Sao ngươi lại ở đây?”



Lý Hư Bạch còn tưởng rằng nàng sẽ không để ý đến mình, dịu dàng nói: “Ta nghe thấy nàng đang nói chuyện.”



“Ta nói chuyện với Tiểu Bạch, không phải nói với ngươi, ngươi đừng tự mình đa tình.” Thanh Đàn lảo đảo đứng dậy, định quay về phòng.



Lý Hư Bạch đưa tay muốn đỡ nàng, nàng hất ra, không ngờ dùng sức quá mạnh, suýt nữa bị ngã, Lý Hư Bạch kịp thời đỡ cánh tay nàng, nhìn nàng chăm chú: “Hôm nay nàng uống nhiều rượu như vậy, có phải vì Liên Ba xuất giá không?”



“Không phải, Liên Ba xuất giá, ta rất vui.” Thanh Đàn chóng mặt vịn tường: “Ngươi biết không? Giang Tiến Tửu sắp chết rồi.”



Lý Hư Bạch cảm thấy đột ngột: “Ông ấy bị bệnh hay bị thương?”



“Bị bệnh. Trong lòng ta vốn có oán khí nhưng nghe tin ông ấy sắp chết, ta đột nhiên không oán hận ông ấy nữa.” Thanh Đàn nhìn hắn chăm chú, ánh mắt mê ly lại đau thương: “Cho nên, ta cũng tha thứ cho ngươi rồi.”



Lý Hư Bạch giống như nghe thấy nàng đang nói trong lòng rằng ngươi cũng sắp chết rồi, ta không oán hận ngươi nữa.



Không biết lý do này khiến người ta vui vẻ hay là thất vọng, hắn nhẹ giọng nói: “Thanh Đàn, ta sẽ không chết. Ta đã luyện đến cấp mười Khô Mộc Phùng Xuân rồi.”



Thanh Đàn mơ màng hỏi: “Thật sao?”



“Thật.”



“Ngươi cởi áo ra đi.”





------oOo------
Bạn cần đăng nhập để bình luận