Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 141: Con gái đương gia
- Xảy ra chuyện gì?
Hai người khiêng người chính là Mộ Tử Nhan và Lý Bảo Văn, đầu tiên hai người lắc đầu nhưng bọn họ cũng không phải là không cảm kích mà là vì bất đắc dĩ cùng sầu não, sau đó Mộ Tử Nhan mới nói:
- Năm ngoái giao một chuyến hàng, bị người ta cướp mất.
Lý Ngư hoảng sợ:
- Đây… đều là người của chúng ta à?
Lý Bảo Văn lắc đầu:
- Là người của Thường đại gia.
Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm, Mộ Tử Nhan nhìn hắn nói:
- Người của Thường đại gia xảy ra chuyện, kế tiếp sẽ đến phiên chúng ta.
Sắc mặt Lý Ngư lập tức đông cứng lại.
Lý Bảo Văn vỗ bờ vai của hắn nói:
- Không phải sợ, đi ra ngoài đã thấy cả biển máu, khi trở về cũng không còn sợ gì nữa!
Trong đại sảnh của Long đại đương gia, lúc này không khí hết sức nặng nề. Nếu nói là nặng nề thực ra thì nó chỉ là một loại cảm giác, vì hàng kia cũng đã bị mất rồi, người cũng bị tổn thất tới bảy tám phần mười, Thường đại gia Thường Thư Hân Lão Trần Thố Sơn tây vẫn có ngữ khí thong dong như trước, vẻ mặt vẫn láu cả như trước, ông ta thực sự rất thích dùng khóe mắt để liếc người khác, hơn nữa sẽ kèm theo một nụ cười.
Dưới tình cảnh này, ý cười này, dường như bị người khác lầm tưởng toàn bộ sự việc này chính là do ông ta sắp xếp, vì vậy mới có biểu lộ đắc ý, tiểu lộ giảo hoạt…, Ông ta nhìn Long Đại đương gia tóc hoa râm, ánh mắt của ông ta cũng đầy sắc bén. May mà trời sinh ông ta đã như vậy, giống như một số ít người gào khóc lớn đấy nhưng thoạt nhìn giống như bộ dạng đang cười, Long Đại đương gia biết quá rõ, thật sự cũng không thấy có gì bất thường.
Thường Thư Hân chậm rãi nói:
- Sự tình đã đến nươc này rồi. Ta cũng phải nói rõ ràng, hàng của bọn ta bị La Bá Đạo cướp đều là do Long đại đương gia ngươi. Lão Thường ta là người làm ăn, lúc đó có ân oán gì ta mặc kệ nhưng liên lụy đến ta, vậy cũng không hay đâu.
Long Đại đương gia nói:
- Ngươi nói rất đúng! Long Ngạo Thiên ta làm việc từ trước đến nay đều rất minh bạch, nếu là trách nhiệm của ta tuyệt đối ta không từ chối.
Thường Thư Hân cười nói:
- Ta biết, chính vì vậy nên ta mới làm ăn cùng Long đại gia ngươi. Ngươi xem, ta điều hơn ba mươi người thân thủ tốt, nhưng đã hao tổn tới bảy tám phần, những người này đều có vợ con phải nuôi, cần trợ cấp một số bạc rất lớn. Lão Thường ta không thiếu tiền, nhưng số tiền này không nên để ta đưa ra.
Long đại đương gia xúc động nói:
- Ta hiểu rồi. Khoản trợ cấp này, dĩ nhiên Long Gia trại ta sẽ cấp.
Thường Thư Hân liếc mắt nhìn Long Đại đương gia, cười híp mắt nói:
- Long Đại đương gia rất đáng được xem trọng, Lão Thường ta thưởng thức ngươi giống như một hán tử. Còn hàng của ta, trọn vẹn bảy xe hàng da thượng đẳng, La Bá Đạo đánh cướp xe hàng của ta chính là do Long Đại đương gia ngươi, những hàng này, ngươi phải bồi thường cho ta.
Long Đại đương gia nặng nề gật đầu nói:
- Quy củ của giang hồ, đó là điều đương nhiên.
Nói xong, lông mày lão cũng nhăn lại:
- La Bá Đạo này không phải đang khiêu chiến với quan binh tại Đại Chấn quan hay sao, làm sao lại đột nhiên nhảy ra cướp lấy việc làm ăn của ta thế. Trận chiến tại Đại Chấn Quan đã xong chưa?
Thường Thư Hân chậm rãi nói:
- Cụ thể chuyện này ta cũng không rõ lắm, ta cũng không muốn nghe ngóng. Hiện tại nếu ta không kịp về ăn tết thì e là mười ba thê thiếp sẽ đều khóc lóc. Ai, những người này lâu không tưới nước cũng không chịu được sự cô đơn, chỉ sợ “hồng hạnh vượt tường” thôi.
Lão Thường nói vui đùa, lại dùng khóe mắt liếc Long Đại đương gia, biểu lộ đắc ý, biểu lộ giảo hoạt, biểu lộ sắc bén, nói:
- Về nhà còn không kịp, mười ba bông hoa kia khát cũng sẽ không chết, mà thật sự có chết khát, ta lại mua thêm vài đóa là được, tiền mua hoa này cũng không cần ngươi ra. Nhưng…
Lão Thường bưng chén lên nhấp một ngụm trà, bộ dạng thong dong, một chút cũng không giống như người xảy ra chuyện chính là ông ta:
- Thời gian giao hàng tới Trường An không thể bị lỡ. Con người phải giữ chữ tín, đã nói với người ta thời gian giao hàng, nếu như đến muộn, sau này muốn lấy lại lòng tin rất khó. Tốt nhất ngươi đảm bảo lượng hàng bồi thường cho ta, còn phải vận chuyển đến Quan Nội đúng hạn cho ta mới được, ở bên kia ta có người tiếp hàng, cho dù hàng có đến muộn mấy ngày, ngay cả đêm tối bọn họ cũng kiên trì vận chuyển về Trường An, vẫn tới kịp.
Long Đại đương gia nói:
- Thường đại gia yên tâm, phong cách làm việc của Long Ngạo Thiên ta, ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng.
Lão Thường dùng khóe mắt liếc qua Long Ngạo Thiên, duỗi ngón tay ra điểm điểm:
- Lão Thường ta thích một hán tử như ngươi vậy!
Ông ta đứng lên nói:
- Lần này, ta không thể đi cùng xe, La Bá Đạo đang theo dõi ngươi, ta mà đi cùng không phải là tự mình muốn chết sao, ta tới Mã Ấp Châu ở đó mấy ngày, chờ tin tức của ngươi.
Long Đại đương gia cũng đứng lên nói:
- Sao không ở lại trại đi?
Thường Thư Hân cười híp mắt nói:
- Thân huynh đệ, mưu tính rõ ràng! Ta ở lại đây, vậy thiếu ngươi một ân tình, chuyện làm ăn không tiện đàm luận.
Thường Thư Hân cầm lấy mũ da hải long của ông ta, nhẹ nhàng phủi một cái, đội lên trên đầu, nói:
- Khỏi phải tiễn, ngươi biết ta không thích những lễ tiết rườm rà.
Dứt lời, ông ta bước đi ra ngoài. Ông ta vừa ra khỏi cửa thì Long Tác Tác liền bước ra từ tấm bình phong, tức giận nói:
- Chuyện này Thường thúc cũng quá kỳ cục, chuyện gì cũng đổ hết lên đầu chúng ta. Cha nhìn bộ dạng thong dong thoải mái của ông ta kìa.
Long Đại đương gia đang nhìn về hướng Thường Thư Hân đi, nghe vậy liền thở dài, nói:
- Ông ta thoải mái cái rắm! Con cho rằng hàng không thể tới Trường An đúng hạn, ông ta chỉ việc đẩy hết chuyện cho Long gia chúng ta là xong việc à? Chỉ tổn thất danh dự, với ông ta mà nói cũng là một tổn thất lớn. Chỉ là Lão Thường là người làm ăn lớn, trời có sập xuống thì dùng làm chăn mền mà thôi.
Long Tác Tác tức giận nói:
- Vậy sao ông ta còn đổ hết mọi tổn thất lên đầu chúng ta?
Long đại đương gia xoay người, nhìn con gái, trịnh trọng nói:
- Không phải vậy, mà là việc này nên là Long gia chúng ta phụ trách. Tác Tác, phụ thân già rồi, đặc biệt là lại bị thấp khớp, sau này Long gia trại do con làm đương gia, có một số việc con cần phải hiểu rõ!
Long đại đương gia trở về chỗ ngồi ngồi xuống nói:
- Long gia chúng ta dựa vào bản lĩnh gì mà buôn bán hàng da ở Tây Bắc nhiều năm như vậy? Chính là lúc trước đã lập ra quy củ, chỉ cần cùng chúng ta làm ăn, tất cả an toàn ở Tây Bắc đều do chúng ta gánh chịu! Hàng da, chúng ta phụ tránh đưa tới Quan Nội, nếu như có tổn thất gì sẽ do chúng ta hoàn toàn chịu trách nhiệm!
Long Tác Tác nặng nề hừ một tiếng.
Long đại đương gia nói tiếp:
- Cho nên năm đó chỉ có bảy tám người, một năm Long gia không xảy ra bất cứ chuyện gì dù chỉ một xe hàng da, hiện nay đã trở thành người đứng đầu trong nghề hàng da ở Tây Bắc! Lần này hàng của Lão Thường, vốn là do chúng ta hộ tống, cũng là sắp đến tết, lại cân nhắc Tứ Đại khấu đang đánh nhau tại Đại Chấn Quan không rảnh để quan tâm tới chuyện khác nên ta mới bàn với Lão Thường để ông ta cho người của mình áp tải hàng. Con nói xem, những sự tình này chúng ta có nên chịu trách nhiệm hay không?
Long Tác Tác nghe xong ủ rũ ngồi xuống ghế nói:
- Nhưng… bảy xe hàng da kia, chúng ta cũng bị tổn thất…
Long đại đương gia nói:
- Tổn thất có to lớn hơn nữa, chỉ cần còn gốc rễ vẫn có thể sống. Nếu như tổn thương tới căn cơ, dù cho tạm thời sung túc cũng không được lâu bền. Đừng tính toán chi li những chuyện nhỏ kia, trước mắt chuyện chúng ta nên suy xét chính là làm sao mau chóng đưa hàng tới Quan Nội. Tại sao La Bá Đạo này cứ luôn đụng tới Long gia? Ta chưa từng đắc tội với hắn đấy.
Long Tác Tác nói:
- Nhất định là do Thường Thư Hân cố ý!
Long đại đương gia lắc đàu:
- Không thể nào! Lão Thường này ta hiểu rất rõ, làm người tứ hải, giang hồ vô cùng! Con dừng nhìn vẻ mặt láu lỉnh, dáng dấp kia của ông ta mà nghĩ sai, đó là do cha mẹ ban cho. Người này, một là một, hai là hai, không nói láo. Vì lẽ đó ở Trường An, hắn mới là nhân vật số một như vậy! Ta tin ông ta.
Long Tác Tác chớp đôi mắt đẹp nói:
- Vậy làm thế nào đây, mai đã là lễ mừng năm mới, nếu không, trước hết để cho mọi người qua hết năm mới bố trí xuất hành được không ạ?
Long đại đương gia cười khổ nói:
- Hiện tại có thể tranh thủ được một khắc thì tranh thủ một khắc, còn có thể kéo dài qua lễ mừng năm mới ư? Năm nay Long gia trại chúng ta cũng không qua lại với bên ngoài, chờ đội buôn bình an trở về lại tính sau, nếu đội buôn lại xuất hiện chuyện gì, hài! Năm sau cũng khỏi….
Lão lắc đầu, đứng lên nói:
- Ta dẫn theo vài người lập tức xuất hành. Tác Tác, con đi chuẩn bị hàng đi!
Long Tác Tác kinh hãi lắp bắp nói:
- Phụ thân, cha không thể dùng tới gân cốt! Tuổi cha đã cao như vậy, còn sính anh hùng cái gì? Để con đi!
Long đại đương gia phản bác:
- Con là phận gái, sao có thể làm được? Vẫn là phụ thân nên đi!
Long Tác Tác nói:
- Phụ Thân bị thấp khớp, ngoại trời lại tuyết lớn gió lạnh, một khi lên đường, nhỡ xảy ra vấn đề thì sao? Con gái sớm muộn gì cũng làm đương gia, để cho con đi đi!
Long đại đương gia do dự nhìn nàng nói:
- Nếu như Tiếu Tiếu… Nếu như có Lưu Tiếu Tiếu ở đây, có hắn ở cùng con, ta còn yên tâm chút, con một mình…
Long Tác Tác tức giận nói:
- Phụ thân đừng nhắc tới tên khốn kiếp kia nữa! Long gia không có hắn, cũng vẫn làm được!
Tính tình của Long Tác Tác rất dứt khoát, lập tức sải bước đi ra ngoài:
- Phụ thân, cha điểm hàng đi, con đi chọn người áp tải hàng!


Bạn cần đăng nhập để bình luận