Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 145: Đêm nay lên đường
Tuy nhiên, trên dưới Long gia trại đều rất tán đồng với quyết định này. Đột nhiên nhiều người đi như vậy, mà những người này lại nắm giữ bước đi sau này của Long gia trại, từ nay trở đi trở thành đệ nhất thương nhân hàng da ở Tây Bắc hay là rơi xuống tầng thứ hai tầng thứ ba trong giới thương nhân hàng da, như vậy ai còn có lòng đón tết?
Long đại đương gia nói xong câu đó, xoay người đi vào trong sân. Chân của ông ta bắt đầu run lên, đã sắp không chống đỡ được nữa. Sau khi Long đại đương gia vào cửa, Thường Thư Hân lại từ cửa đi ra. Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, chỉ gật đầu nhẹ với nhau mà thôi.
Có thể đứng vững được tại Trường An hay không đối với hai người mà nó đều rất quan trọng. Từ điểm này cho thấy thì ích lợi của bọn họ là giống nhau. Thế nhưng Thường Thư Hân là thương nhân, thị trường của ông ta là ở Trường An, ở chỗ của ông ta thì mạnh vì gạo, bạo vì tiền, thuyết phục thương gia tiếp nhận hàng da của Long gia cung cấp.
Mà ở đây, cái Long đại đương gia cần giúp thì Thường Thư Hân không giúp được. Nếu Long gia thất bại, Long gia cũng coi như xong, Thường Thư Hân cũng sẽ bị tổn thương nguyên khí, khi đó hai người bọn họ cần làm là phân rõ trách nhiệm, phân cách lợi ích cùng tổn thất, sau đó từng người đều vì gia tộc của mình mà phấn đấu.
Cho nên, hiện tại cũng không có gì để chuyển giao.
Thường Thư Hân ra cửa, vỗ vai Lý Ngư, dùng khóe mắt nghiêng người nhìn hắn, cười mỉm nói:
- Tiểu tử, rất khá! Ta thưởng thức ngươi giống như một hán tử vậy!
Dứt lời ông ta liền quay sang đi tới bên chiếc xe thanh du phía đuôi cắm hai cành điêu linh.
Đại hán khôi ngô kia đi tới trước xe, quỳ rạp người xuống dưới đất, hai tay chống đất, lưng giống như một phản thép. Thường Thư Hân bước lên lưng của anh ta, chân còn lại vừng vàng bước lên càng xe.
Xa bả thức xốc màn kiệu lên, Thường Thư Hân khom lưng muốn đi vào. Đứng ở trên bậc Lý Ngư nhìn thấy bàn tay lớn kia dưới băng tuyết, bỗng nhiên trong lòng rung động, buột miệng kêu lên:
- Vị đại lão gia này, xin thong thả!
Thường Thư Hân dừng lại, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư tiến lên hai bước, chắp tay nói:
- Người đứng bên cạnh lão gia có thể giao thủ cùng mã phỉ được không?
Thường Thư Hân liếc nhìn Lý Ngư lại nhìn đại hán chân trần, anh ta mới đứng lên từ mặt đất.
Thường Thư Hân nói:
- À, ngươi nói Thiết Vô Hoàn à, đúng vậy anh ta có thể giao thủ với mã phỉ, làm sao?
Lý Ngư tươi cười nói:
- Tại hạ nhận trọng trách trong người, nhân địa lưỡng sinh. Vị huynh đệ này nếu đã giao thủ với mã phỉ, tại hạ muốn nhờ lão gia cho hắn tới hỗ trợ đi đường để nhận biết mã phỉ.
Con ngươi Thường Thư Hân chuyển động, cười tủm tỉm liếc Lý Ngư nói:
- Đúng là có tấm lòng mềm yếu. Được, người cho ngươi, chết cũng không sao, nếu chạy thì Lão Thường ta đã bỏ 30 xâu tiền ra mua, ngươi phải đền gấp bội!
- Mịa nó! 30 xâu tiền, có mắc như vậy không! Một cô nương mới mười sáu tuổi như hoa như ngọc mua về nhà làm ấm giường, tối đa cũng chỉ năm xâu tiền, 30 xâu tiền! Ta …Ta có tiền còn cần đến Long gia trại kiếm ăn sao?
Lý Ngư có quy tắc làm người, cho nên hắn không ăn trộm cũng không đoạt của người khác. Nhưng cũng bởi vậy mà rất có cảm giác đồng tiền làm khó anh hùng.
Hắn không khỏi nhìn thoáng qua đại hán kia, đại hán kia rõ ràng cũng bất ngờ với yêu cầu của Lý Ngư, nhưng khi nghe xong câu nói “tấm lòng mềm yếu” của Thường Thư Hân mới hiểu được là Lý Ngư chỉ tìm cớ để đem anh ta theo bên mình. Ở bên cạnh hắn rõ ràng là tốt hơn rất nhiều so với cảnh ngộ này. Đại hán kia vốn lòng đã nguội lạnh càng cảm thấy ấm áp.
Bây giờ thấy Lý Ngư nhìn về phía mình, đại hán liền hiểu rõ hắn lo lắng điều gì, lập tức cố dùng sức há miệng nói:
- Ta… ta không trốn!
Đại hán này dường như đã rất lâu không hề nói chuyện, vừa há miệng thậm chí có hơi nghẹn ngào, sau đó mới nói ra tiếng.
Đại hán chỉ nói một câu này, Lý Ngư liền sảng khoái gật đầu, lại một lần nữa nhìn về phía Thường Thư Hân:
- Được! Đa tạ đại lão gia!
Thường Thư Hân không nói gì thêm, chỉ liếc hắn một cái rồi xoay người chui vào trong xe.
Xe của Thường Thư Hân chạy đi, sau đó là những người bị thương, vừa mới được băng bó đơn giản cũng đều tiến vào trong từng chiếc xe, chạy nhanh ra từ cửa ngách, chạy theo xe của Thường Thư Hân tới Mã Ấp Châu.
Lý Ngư quay sang nhìn Long Tác Tác và Dương Thiên Diệp nói:
- Đại tiểu thư, ta cũng trở về chuẩn bị một chút!
Long Tác Tác đến một cách khí thế, kết quả lại phải dựa vào Lý Ngư dũng cảm đứng ra mới có thể làm động lòng chiến sĩ Phi Long, tới xin lỗi thì thật không tiện, nghe vậy chỉ hừ một tiếng rồi sải bước đi vào trong sân.
Dương Thiên Diệp như cười như không nhìn Lý Ngư, rồi bước nhanh tới đi theo Long Tác Tác.
- Người này tâm địa vẫn còn rất tốt, nhỉ?
Bước nhanh đi một lúc, Long Tác Tác đi chậm lại, sau khi Dương Thiên Diệp đuổi đến gần, không đầu không đuôi nói một câu.
Dương Thiên Diệp biết nàng ta đang nói tới ai, gật đầu nói:
- Ừ! Người này không phải là người xấu, nhưng lại khiến cho người ta rất ghét!
Long Tác Tác sinh cảm giác tri kỷ, liên tục gật đầu nói:
- Đúng vậy! Chính là cảm giác đó! Rõ ràng thấy hắn không phải là người xấu, nhưng lại làm cho người ta rất ghét!
Dương Thiên Diệp đột nhiên mỉm cười nói:
- Nhưng dọc theo đường đi, ngươi đều phải nghe theo sự bố trí của hắn đấy.
Long Tác Tác cả hận:
- Ta không thèm! Ta là đại tiểu thư của Long gia trại, hắn là cái thá gì!
Long Tác Tác đi hai bước, cuối cùng không cam lòng, dậm chân nói:
- Ta đi tới chỗ phụ thân nói chuyện!
Nàng ta hấp tấp chạy vòng qua chỗ Long Ngạo Thiên, Dương Thiên Diệp ngừng lại nhìn bóng dáng của nàng ta, mỉm cười lắc đầu.
Long Tác Tác tới phòng khách ở hậu trạch, đẩy cửa sau đi vào, trong phòng có đốt than, ấm như mùa xuân.
Long Ngạo Thiên dĩ nhiên đã thay đổi thường phục ở nhà, ngồi ở trước giường, ở trước mặt ông ta còn có một chậu than, hơ hơ hai cái chân của ông ta. Tuy đã xua đuổi cái lạnh ra khỏi phong nhưng cảm giác đau nhức vẫn không sao xua đi được.
- Con gái, con tới rồi!
Long đại đương gia cười tủm tỉm nhìn con gái, vỗ lên giường nói:
- Ngồi đi!
Long Tác Tác tức giận ngồi bên giường nói:
- Phụ thân! Đang ở trước mặt nhiều người như vậy, sao cha lại bố trí một người ngoài là Đại Bả thức. Đã như thế, sau này con không quản được bọn họ.
Long đại đương gia thở dài, dùng khoan gắp khối than bỏ vào chậu than, nhẹ nhàng khuấy động, trầm thấp nói:
- Con còn không nhìn ra sao? Ngày nay nếp sống vốn là như vậy! Phụ thân cũng hi vọng con có thể hô trăm người hưởng ứng, nhưng là … rất khó! Không đẩy Lý Ngư lên, con hạ được đài hay sao?
Ngừng một chút, ông nhìn con gái nói:
- Người này mới đến Long gia trại chúng ta không lâu, cũng chưa thành gia thất, không có rễ, không bền chắc!
Long Tác Tác trách móc:
- Thế mà phụ thân còn cho hắn vị trí Đại Bả thức.
Long đại đương gia cười cườ nói:
- Chỉ cần chứng minh là hắn đáng tin cậy, vậy là được rồi. Lần này con đi, chú ý một chút, người này đến Long gia trại ta đúng thời gian này, thật trùng hợp!
Ông nhíu mày nói:
- Nếu hắn có hành động kỳ lạ nào, lập tức…
Long đại đương gia cầm cây thép xiên vào lò than, đâm thành hai nửa.
Long Tác Tác kinh hãi, thậm chí có chút tức giận. Vừa mới không vừa lòng vì việc phụ thân giao vị trí Đại Bả thức cho Lý Ngư, nhưng giờ lại lập tức bênh vực cho hắn:
- Phụ thân, nghi ngờ thì không dùng, dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người, phụ thân làm gì vậy, người ta thay Long gia trại ta vào sinh ra tử, cha còn…
Long Ngạo Thiên ấm áp nói:
- Nghi ngờ, là kiềm chế, ngăn được, cha không có làm! Nhưng hắn mới tới vẫn còn chưa rõ sự tình, phòng thì cần phải phòng, còn nếu không phải vậy, là do cha hồ đồ! Nếu như lần này hắn có thể đảm bảo đoàn xe Long gia chúng ta đi tới nơi an toàn, dĩ nhiên là không cần đề phòng hắn.
Nói đến đây, ông kinh ngạc nhìn con gái nói:
- Con tức giận như vậy làm gì? Phụ thân làm hết thảy còn không phải là vì phụ trách Long gia trại à? Con gái ngốc à, không phải là con đã thật sự yêu thích tên tiểu tử kia rồi chứ?
- Yêu thích hắn?
Long Tác Tác lập tức cười nhạt, khóe miệng nhếch lên:
- Hai cái chân cóc khó tìm, hai cái chân nam nhân thì đầy, con mà vừa mắt hắn? Con… Con nói giúp hắn là bởi vì… bởi vì muốn làm phúc cho sau này.
Nàng hùng hổ nói, chỉ là trong giọng nói có chút giả dối không thể che giấu được.
Long Ngạo Thiên nhìn con gái thật sâu, mỉm cười chọc vào lửa than, lửa than ánh lên, khuôn mặt của ông và chòm râu đầy một màu đỏ nói:
- Nếu hắn tập trung tinh thàn che chở xe hàng cho chúng ta đi Quan Nội… thì tấm lòng trung thành không có vấn đề gì! Nếu hắn có thể bình an dưới đao của La Bá Đạo, bình an mà quay về… Năng lực cũng không thành vấn đề! Đã trung thành lại còn có nhẫn, tuổi trẻ lại anh tuấn, nếu như vậy con yếu thích hắn thì có vấn đề gì đâu?
Long Tác Tác ngây người:
- Hả?
Cảm thấy câu nói đó có gì đó không đúng, nhưng nàng cũng không phản bác!


Bạn cần đăng nhập để bình luận