Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 154: Lợi dụng thiên tử ra lệnh chư hầu
Năm người đánh lộn lẫn nhau, làm cho “cây nấp nhiều đóa hoa tuyết đẹp mắt” lộ nguyên hình, tuyết đọng rơi vãi liên tục, làm nhánh cây lộ ra trụi lủi.
Trong rừng động tĩnh như vậy, đám người Mộ Tử Nhan, Phùng Minh Chu, Ngụy Nhạc lập tức chạy đến, Lưu Tiếu Tiếu vừa thấy những người này đã chạy tới, rốt cục phát giác được điểm bất thường, lão đại nhất định đã xảy ra chuyện rồi, nếu không làm sao có thể để cho nhiều người thong dong đuổi theo trong núi như vậy.
Lập tức gã quyết định thoát thân, bỗng nhiên tăng lực, hung hăng bổ vài đao, Lý Ngư và Long Tác Tác lùi bước, rất nghĩa khí nói với Hột Can Thừa Cơ:
- Nguy hiểm, xả hồ!
Dứt lời, hai chân gã đạp mạnh một cái, người ngửa phía sau, vèo một tiếng, chạm tuyết ở đất nhảy lên đi ra ngoài.
Mặt tuyết có trợ trượt, Lưu Tiếu Tiếu vừa lui, trong một thời gian ngắn đã rời xa bảy tám trượng, lại vừa thả người nhảy lên, trên đường đi tuyết bay tung tóe chưa rơi xuống mặt đất, gã lóe lên, lại lóe lên, cuối cùng biến mất hẳn giữa rừng.
Hột Can Thừa Cơ bị Lý Ngư, Long Tác Tác cùng mấy người Mộ Tử Nhan, Ngụy Nhạc chạy đến vây vào giữa, nhìn Lưu Tiếu Tiếu bỏ trốn không còn bóng dáng, thần sắc trên mặt dở khóc dở cười:
- Bà nó chứ, lại bị người ta hãm hại! Tại sao kẻ bị hãm hại luôn là ta?
- Không thể giết hắn.
Dương Thiên Diệp đưa kiếm chắn ngang bảo vệ Hột Can Thừa Cơ.
Long Tác Tác cười nhạt nói:
- Thân ngươi còn khó mà bảo toàn, còn muốn lo cho người khác ư?
Lý Bảo Văn thấy đại tiểu thư nói với nha hoàn như thế, kinh ngạc nói:
- Đại tiểu thư, chuyện này là như thế nào?
Long Tác Tác trừng mắt nhìn Dương Thiên Diệp, giọng đầy căm hận nói:
- Ta có mắt như mù! Trước thì là Diên Nhi câu kết với tình lang, hôm nay lại giữ độc xà này bên người! Cô ta chính là người của mã phỉ!
Đám người Mộ Tử Nhan tức thì đều kinh hãi, lập tức đao kiếm chuyển hướng, cùng bao vây Dương Thiên Diệp.
Lý Ngư vội vàng nói:
- Đừng động thủ, đừng động thủ, hiểu lầm, lầm...
Chưa dứt câu, Long Tác Tác đã đặt kiếm lên trên cổ hắn, một đôi mắt xinh đẹp nhưng hung hãn trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi? Còn ngươi nữa? Tại sao lại quen hai mã phỉ này, nói mau!
Lý Ngư vẻ mặt đau khổ nói:
- Ta một mực muốn giúp cô đối phó bọn họ, cô nói xem thân phận của ta có thể là gì? Cô muốn biết sự thật, cũng không khó, chỉ là nội tình bên trong một lời thật khó mà nói hết được!
Long Tác Tác cười nhạt nói:
- Ngươi lại muốn gạt ta ư?
Lý Ngư oan ức nói:
- Ta không có mà.
Long Tác Tác nhìn hắn vẻ khinh bỉ nói:
- Không có? Khóe mắt thì co lại, cái cổ thì uốn eó, thần sắc cực mất tự nhiên! Giờ ta phải cẩn thận, ngươi đừng hòng lại lừa được ta!
Lý Ngư liếc mắt, bất lực nói:
- Đó là bởi vì, kiếm của cô quá lạnh, đặt trên cổ ta, khó chịu quá!
Long Tác Tác:
-......
Dương Thiên Diệp không quen nhìn bộ dạng ăn nói khép nép của hắn với Long Tác Tác, tức giận nói:
- Sao ngươi nói năng lảm nhảm nhiều thế, về mối quan hệ của ta, ngươi cứ nói thẳng là được!
Ngụy Nhạc vội ho một tiếng, nói xen vào:
- Đã nói sẽ rất dài dòng, vậy đừng nói nữa. Đại tiểu thư...
Y lại quay sang Long Tác Tác, nói:
- Trước trong khe núi, mọi người còn giằng co, sơ sẩy một cái là đánh nhau, đại tiểu thư, vẫn là chúng ta nên về trước đi.
Lúc này Long Tác Tác
mới nhận ra tình thế trước mắt, không khỏi kinh ngạc nói:
- Cuối cùng phía trước núi như thế nào? Các ngươi đều đã tới đó chứ?
Trong khe núi, nhóm mã phỉ dưới sự suất lĩnh của Canh Tân, đã bao vây các cỗ xe ngựa và những chiến sĩ của Long gia trại vào giữa, như một đám ác lang. Mà Phi Long chiến sĩ thì đem La Nhất Đao vây vào giữa, hợp tác đối phó.
Thiết Vô Hoàn chân to, giẫm vào trước ngực La Nhất Đao, như một ngọn núi đè nặng ở phía trên, khiến y không đứng dậy được. Trên thực tế, La Đại đương gia còn chưa tỉnh, căn bản không cần đề phòng như thế.
Nhưng Long Tác Tác nhất định đi, nhất định nghe, một đường đem Dương Thiên Diệp và Hột Can Thừa Cơ bao vây ở giữa, một đường đuổi tới trước khe núi, nhìn qua tình thế đúng là như vậy.
Giờ đây rốt cục Long Tác Tác đã hiểu rõ quan hệ của Dương Thiên Diệp và Hột Can Thừa Cơ, hai người cùng có mối quan hệ với Lý Ngư. Đương nhiên, thân phận công chúa của Dương Thiên Diệp, nàng vẫn không rõ lắm, Lý Ngư và Hột Can Thừa Cơ đều cố ý che dấu thân phận thật của Dương Thiên Diệp.
Long Tác Tác gọi người dùng tuyết để làm cho La Nhất Đao tỉnh lại, do đó hai bên triển khai đàm phán vô cùng quái dị.
Lưu Tiếu Tiếu cũng không trốn quá xa, gã thoát khỏi chiến trường, quay lại phía trước ao núi, từ xa bắt gặp đôi bên giằng co, bộ dạng như đang đàm phán, do đó định đến tụ hợp cùng với người của mình, nhanh chóng cất bước, nhưng trong lòng suy nghĩ, lại dừng lại, tạm thời ẩn nấp bên trong xem xét.
La Nhất Đao lão thái gia bị người ta mang lên một cỗ xe ngựa, tứ ngã chỏng vó, thuận tiện để đám mã phỉ nhìn thấy thủ lĩnh của bọn họ.
Long Tác Tác vốn định tiến lên cùng Canh Tâm đàm phán, nhưng Lý Ngư vượt lên trước một bước, hơn nữa Phi Long chiến sĩ còn rất tin phục hắn, đành phẫn nộ dừng lại.
Lý Ngư đàm phán với Canh Tân nước miếng bắn tung tóe, vung chân múa tay, môi thương lưỡi tiến, ngươi lừa ta một phen, rốt cục cũng đã quyết định được điều kiện đàm phán.
Thứ nhất, giao ra hai người Nhị đương gia Hột Can Thừa Cơ và Dương Thiên Diệp trước.
Điều thứ nhất này cũng chẳng có ý nghĩa gì, hiện tại Hột Can Thừa Cơ và Dương Thiên Diệp tuy bị bọn họ bao vây, nhưng lại không vứt khí giới, luôn chuẩn bị tư thế động thủ, nên chưa hẳn là đã bắt giữ được hai người họ, Lý Ngư sảng khoái đồng ý.
Thứ hai, giao ra La đại đương gia, bọn họ thả cho Long gia trại đi.
Về điều này, Lý Ngư cũng không dám tin tưởng, người thời đại này trọng chữ tín không giả, nhưng đối phương lại là mã phỉ, đạo tặc thì đương nhiên cũng chỉ ừ cho qua chuyện, nhưng Lý Ngư cũng không dám đem an nguy tánh mạng của đoàn người ủy thác vào sự tín nhiệm của bọn chúng.
Hắn đề nghị, mã phỉ ngừng đuổi theo, bọn họ dùng La Đại đương gia làm con tin, đi trước đến trấn Song Long. Chỉ cần an toàn tiến vào địa giới, sẽ lập tức phóng thích La Nhất Đao.
Canh Lão Tứ cũng không tin tưởng Lý Ngư, đâu chịu đáp ứng. Biết rằng, đem La Nhất Đao giao cho quân quan, đây chính là một công lớn, còn có tiền thưởng. Nếu Lý Ngư thất tín, bọn họ có hối hận thì cũng đã muộn.
Cũng vì điều này, hai bên cùng văng nước miếng thỏa thuận, không ai chịu nhường một bước, cuối cùng, bản thân La Nhất Đao đã phá vỡ chịu thỏa hiệp.
La Bá Đạo nằm co quắp ở xe ngựa, chân tay chỏng vó, thở không ra hơi, chậm rãi nói:
- Lão Tứ, nghe bọn họ, nếu họ thất tín, Hột Can Thừa Cơ chính là tân thủ lĩnh của các ngươi, nhớ rõ thay ta báo thù, cùng sống mái với Long Gia trại.
Canh Tân vội la lên:
- Đại ca, vậy người cũng không sống được nha!
La Bá Đạo chậm rãi nói:
- Tại sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy? Long gia trại giết ta, từ nay về sau triệt để là địch với huynh đệ chúng ta, làm sao còn làm ăn được nữa.
Canh Tân vẫn không yên lòng, liếc Hột Can Thừa Cơ, hừ nói:
- Nếu có người bởi muốn làm lão đại mà động chút tay chân, cố ý bức tử đại ca, cũng không phải là không thể!
Hột Can Thừa Cơ cả giận nói:
- Canh Lão Tứ, ngươi nói gì vậy?
Canh Tân thở phì phò nhìn La Bá Đạo:
- Đại ca, người tin hắn như vậy thật sao?
La Bá Đạo bình thản nói:
- Kẻ đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Canh Tân dở khóc dở cười:
- Đại ca, làm sao huynh vòng vo tính toán, giờ lại bình thản như lão hòa thượng ăn chay niệm phật rồi? Thiết nghĩ núi thái sơn có sụp đổ cũng không thay đổi sắc mặt, sự việc liên quan đến sinh tử, mà không phải là sĩ diện đâu Lão đại à!
Trên mặt La Bá Đạo có chút tức giận, nhưng thanh âm vẫn bình thản, trước sau như một nói:
- Ta bình tĩnh, ta bình tĩnh cái cóc khô ấy, ta bình tĩnh cái rắm thối ấy. Ta không thể dùng sức, ôi ôi, chỉ cần ta gắng sức mà nói thì sẽ rất đau, bởi vì vừa nói, sẽ chấn động cái gáy! Ôi, đau quá....
Sắc mặt Canh Tân thay đổi.
La Bá Đạo chuyển ánh mắt về phía Hột Can Thừa Cơ:
- Lão Nhị, Lão Tứ chậm chạp, ngươi... hãy tự quyết định.
Hột Can Thừa Cơ híp mắt nhìn Lý Ngư, trầm giọng nói:
- Tiểu tặc này dù giảo hoạt, nhưng nói chuyện vẫn rất giữ chữ tín, thả bọn họ đi!
Canh Tân lớn tiếng nói:
- Bọn hắn nói không giữ lời hại đại ca, người phải gánh chịu trách nhiệm đấy.
Dương Thiên Diệp ưỡn ngực ra:
- Ta sẽ chịu trách nhiệm! Tên khốn kiếp kia chuyện vẫn giữ chữ tín đấy!
Bên trái một tiếng, bên phải một tiếng, mỗi người đều có quyền lên tiếng hơn so với y, Canh Tân oán hận cắn răng một cái, lui ra phía sau hai bước, không nói gì nữa.
Hột Can Thừa Cơ lớn tiếng nói:
- Thả bọn họ đi! Phái hai người theo dõi từ xa, chờ lệnh tiếp nhận đại ca! Nếu chúng không giữ lời, Long gia trại, từ nay về sau sẽ biến mất.
Gã hung hăng trừng mắt nhìn Lý Ngư, vung tay lên:


Bạn cần đăng nhập để bình luận