Tiêu Diêu Du

Chương 160: Chỉ do trùng hợp




Chương 163: Trợn mắt nói lời bịa đặt
ù là Lý Ngư nhanh trí, nhưng dưới tình cảnh này, cũng không biết nên bịa đặt thế nào mới tốt. Nói hắn đêm khuya tới phòng cô nương người ta để nghiên cứu hành trình đi đường ngày mai? Điều này nói ra liệu có người tin không?
Lý Ngư ấp a ấp ung đang tìm không ra lý do, mấy tên tiểu nhị của quán kéo tóc của tên mập đáng chết, hung hăng xông tới, từ xa đã hét to:
- Chưởng quầy, bắt được một tên mã phỉ!
Nhậm Oán ôm chặt lấy cái mền, không ôm không được, trên mông vẫn còn bị đâm một nửa đao, bị người ta kéo tới chỗ chưởng quầy, ném lên phía trước.
Hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên vừa nhìn thấy, đồng thời kinh ngạc:
- Nhậm Thái Thú?
Chưởng quầy có chút mơ hồ:
- Nhậm... cái gì?
Nhậm Oán là Thứ Sử, Thái Thú là chức quan cổ, mọi người thời đại này xưng là Thứ Sử, tương đương với chức quan cũ, rõ ràng nhã nhặn hơn. Nhưng lúc này vẫn là đầu đời Đường, chức quan Thái Thú này vốn dĩ biến mất cách đây cũng không lâu, chưởng quầy lại mở quán trọ, đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong đó. Chỉ là y vẫn ôm ấp một tia may mắn, hi vọng chỉ là tên một người nào cùng âm chức quan.
Lý Bá Hạo nói:
- Thái Thú đó! Vị này là Thứ Sử lão gia, đi nhậm chức ở Khánh Châu.
Chưởng quầy kinh ngạc, nếu thật sự là một vị quan, tuy nói không cần biết lão ta là chức quan gì, nhưng đã làm quan, thì đối với việc quán trọ của y thật sự cũng không có trọng lượng gì, muốn trừng trị y vẫn rất dễ dàng.
Chưởng quầy vội lấy can đảm, bước lên trước, ôm lấy Nhậm Oán, rơi nước mắt:
- Ai da! Tiểu dân có mắt không tròng! Trước mặt là một vị đại lão gia, tiểu dân hộ vệ không chu toàn, khiến cho đại lão gia người chịu khổ rồi!
Chưởng quầy lau nước mắt không hề tồn tại, bỗng nhiên nhìn thấy trên mông Nhậm Oán cắm đao, không khỏi kinh ngạc nói:
- Tặc nhân thật độc acs, lại làm cho đại lão gia bị thương nghiêm trọng như vậy! Người đâu, mau! Mau đi mời lang trung tốt nhất trong trấn đến!
Nhậm Oán run rẩy duỗi một tay ra:
- Thương…bị thương không chỉ một chỗ này, bổn quan…trong hậu…khiếu cũng bị một thương, gọi…gọi lang trung sớm có chuẩn bị chút.
- Hậu khiếu?
Chưởng quầy đầu óc quay cuồng ba vòng mới phản ứng lại được, không hổ là đại lão gia, nhìn người mà nói chuyện, chính là người nhã nhặn, lo lắng ngửa mặt, lòng đầy căm phẫn nói:
- Kẻ xấu ác độc vô cùng, ngay cả…, người đâu! Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau đi mời lang trung!
Nhậm Oán run rẩy muốn chỉ về hướng tên tiểu nhị mới kéo lão ta vào, muốn nói rõ một chút, cây thương đó không phải là mã phỉ, nhưng tay vừa mới chỉ lên, nhìn thấy hai huynh đệ Lý Bá Hạo đứng ở đó, còn tên tiểu nhị vừa đứng ở đó không biết đã đi hướng nào rồi.
Tên tiểu nhị đó cũng không ngốc, vừa nghe vị này là quan lão gia, lập tức xoay người lẫn vào trong đám người đó mà đi. Cái cảnh tối lửa tắt đèn này, Nhậm Oán từ đầu đến cuối cũng không thấy rõ mặt của đối phương, còn đi đâu mà tìm người được. Lúc này gia quyến của Nhậm Oán đã bổ nhào lên như ong vỡ tổ, ôm lấy đầu Nhậm đại lão gia mà khóc.
Lý Ngư dẫn theo Thiết Vô Hoàn, cũng sớm lách qua một bên mà trốn rồi, xa xa núp trong bóng tối than thở:
- Lão Nhậm Oán này, thật là âm hồn không tan, không ngờ là chạy đến Lũng Hữu rồi.
Thiết Vô Hoàn trầm giọng nói:
- Tên họ Nhậm này không ngờ lại có thù với chủ nhân? Ta đi kết liễu lão ta!
- Đừng đừng đừng…
Lý Ngư vội vàng kéo Thiết Vô Hoàn lại, nói:
- Ta ở Lợi Châu phạm một chút việc, tên họ Nhậm này là quan, bị lão ta nhìn thấy, không được hay cho lắm, nhanh chóng tránh đi chỗ khác, đừng để lão ta nhìn thấy là được.
Thiết Vô Hoàn nhíu mày nói:
- Nhưng…chủ quán sẽ không nói phá việc này sao?
Lý Ngư mỉm cười:
- Nhìn anh em Lý thị như không biết chuyện, kỳ thực là hai huynh đệ rất khôn khéo. Việc của ta, bọn họ biết, sẽ giúp ta che giấu đi.
Quả nhiên là vậy, Nhậm Oán chỉ mặc mỗi quần lót, bọc trong chăn mền, trên mông còn cắm một thanh đao, máu thấm vào trong chăn, rất khó chịu, bị tên tiểu nhị và gia đình thân tín Nhậm phủ khênh lên, vội vàng về phòng làm sạch sẽ.
Lý Bá Hạo nhân cơ hội này kéo lấy chưởng quầy, bí mật thầm thì.
Chưởng quầy vừa nghe nhất thời vui mừng lên, lập tức nói:
- Công tử người yên tâm, tiểu nhân mở quán, đến đây đều là khách, làm gì có chuyện không biết đạo lý chăm sóc. Chỉ là đám tiểu nhị của ta mắt mù, hiểu lầm Thứ Sử lão gia là mã phỉ, cây thương này đâm vào…, vậy phải làm thế nào đây?
Lý Bá Hạo lập tức vỗ ngực, nói:
- Việc này có gì! Lát ta sẽ nói với lão, nơi này thổ phỉ hoành hành, qua lại tự nhiên, mã phỉ kia không chừng lại tới nữa rồi, giục lão ta khẩn trương đi!
Lý Bá Hiên nói:
- Đúng! Lão ta muốn tìm tên tiểu nhị xui xẻo nhà ngươi để xử lý. Ngươi cứ nói rằng, tên tiểu nhị đó sợ tội, đã chạy ra khỏi trấn, làm mã phỉ rồi!
Chưởng quầy mặt mày hớn hở, liền gật đầu chắp tay:
- Làm phiền hai vị công tử, làm phiền hai vị công tử rồi!
Lý Ngư lúc này mới đi tới, vốn dĩ hắn tha hương gặp cố tri là việc rất vui mừng, nhưng dưới tình cảnh này, hai bên lại không tiện nói nhiều, nói qua đơn giản vài câu về tình hình, hai huynh đệ Lý gia cười nói:
- Được! Vậy chúng ta đi vào phòng trước, chờ chúng ta hộ tống tên một tai đi Khánh Châu về, sẽ đi Mã Ấp Châu tìm ngươi.
Lý Ngư thầm nghĩ: Chờ các ngươi quay lại, chỉ e rằng ta sớm đã tới Trường An rồi, chúng ta có duyên giang hồ gặp lại thôi!
Nhưng ngoài miệng thì rất sảng khoái đáp ứng.
Hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên vào phòng khách, nhìn thấy bọn tiểu nhị, gia đinh đều đã lùi ra ngoài, hai hoàn nữ quyến hầu hạ bưng chậu nước khăn mặt, phu nhân nắm lấy tay của Nhậm Oán nhẹ giọng an ủi, tiểu thiếp hai bên đang quỳ rạp trước mông Nhậm Oán, cái mông to trắng mập như cái thớt, nhìn vào hai vết thương đầy máu đến ghê sợ.
Bọn họ làm sạch sẽ những cái có thể làm, nhưng thoa thuốc vào vết thương này, chỉ có thể chờ lang trung tới.
Nhậm Oán đẫm lệ, khóc lóc ngâm lên:
“Hà sơn thạch chi tiệm nham hề
Linh hồn khuất nhi yển kiển.
Hàm tố thủy nhi mông thâm hề
Nhật miễu miễu nhi ký viễn.
Ai hình thể chi ly giải hề,
Thần võng lưỡng nhi vô xá. Duy tiêu lan chi bất phản hề,
Hồn mê hoặc nhi bất tri lộ..."
Lý Bá Hạo thấp giọng nói với Lý Bá Hiên:
- Xem bộ dạng có vẻ không sao!
Lý Bá Hiên gật đầu nói:
- Ừ! Vẫn còn biết ngâm thơ mà!
Lý Ngư dẫn theo Thiết Vô Hoàn quay trở về chỗ của mình, hắn là Đại Bả thức, phòng khách là thượng phòng, có gian phòng tiếp khách, dùng bình phong để ngăn cách.
Lý Ngư vừa mới xoay qua bức bình phong, vèo cái nhảy ra, nói:
- Vô Hoàn, ngươi đi trước xem bọn họ, còn có cả bị thương, về chưa, ngày mai cần phải mau chóng quay về.
Thiết Vô Hoàn nói:
- Dạ!
Bình thường gã cũng không nói nhiều, đợi căn dặn xong bèn, quay người mà đi.
Thiết Vô Hoàn bị sai đi rồi, Lý Ngư lập tức xông vào phòng trong, liền thấy Long Tác Tác đang ngông cuồng ngồi trước bàn chậm rãi nhâm nhi trà.
Lý Ngư xông tới, giơ tay lên, vừa muốn vỗ trên bàn, Long Tác Tác khuôn mặt nghiêm nghị, hung hăng vỗ vào bàn “rầm” một cái:
- Họ Lý kia, ngươi nói đi, bây giờ phải làm sao?
Lý Ngư ngây ra, lắp bắp nói:
- Cái gì…làm cái gì?
Long Tác Tác mắt đỏ hoe, vẻ như không làm gì sai nói:
Ta…thanh danh một đời của ta…
Lý Ngư nói:
- Là danh dự à!
Long Tác Tác nghẹn ngào nói:
- Đúng! Thanh danh một đời của ta! Ta là một cô nương, bây giờ khiến cho ồn ào thế này, sau này ta làm sao có thể gặp người ta được nữa?
Lý Ngư vội an ủi nói:
- Không cần lo lắng, cảnh đó, chỉ có bọn mã phỉ và huynh đệ Lý gia nhìn thấy thôi, bên Long gia trại không có người nào biết được, có gì mà phải sợ.
Long Tác Tác nói:
- Ta không quan tâm! Ta chỉ muốn chết thôi, ngươi bảo ta sau này phải sống thế nào được đây!
Lý Ngư khiêm tốn nói:
- Tôi cũng không muốn vậy! Ai biết được rằng mấy tên mã phỉ đáng chết kia lại…
Nói đến đây, hắn đột ngột dừng lại, trừng mắt nhìn Long Tác Tác, không nói một lời.
Long Tác Tác nói:
- Ngươi làm sao thế?
Lý Ngư vỗ bàn “rầm” một cái, quát:
- Cô nói ta cái gì chứ? Cô khóc lóc kêu oan gì với ta? Hả? Là ai để ta vào phòng của cô? Là ai đã treo ta lên? Thanh danh một đời của ta…
Long Tác Tác nhếch miệng, khinh thường nói:
- Ngươi có gì mà thanh danh một đời!
Lý Ngư nói:
- Đó chính là danh dự! Nam nhân cũng có danh dự được không? Cô trói ta thành bộ dạng đó, bất cứ người nào nhìn, đều sẽ cho rằng ta có kỳ dị, ta…cô…
Nói đến đây, một việc cực kỳ quan trọng bị hắn và Long Tác Tác bỏ qua đột nhiên hắn lại nghĩ ra. Long Tác Tác không chỉ treo hắn lên, nàng ta còn nựng mặt của hắn, còn từng…
Nhìn thấy ánh mắt của Lý Ngư, Long Tác Tác đột nhiên nghĩ tới chuyện nàng đã bỏ qua sự việc kia.
- Thật sự là... Muốn chết quá!
Khuôn mặt Long Tác Tác ửng hồng, giống như một miếng vải đỏ thẫm, nàng nhảy lên như muốn chạy ra ngoài, Lý Ngư kéo nàng lại:
- Cô không được đi! Chúng ta phải nói cho rõ ràng!
Long Tác Tác xấu hổ, nói:
- Ngươi muốn nói gì, ngươi lại không thiệt thòi gì!
Lý Ngư nói:
- Hey! Ta vẫn không tin! Sao lại nói là ta không thiệt thòi gì chứ? Ta nói cho cô biết, tư tưởng của ta không có một chút phong kiến, ta cho rằng, nam nữ bình đẳng…
- Ngươi có bệnh sao!
Long Tác Tác càng nghe càng tức giận, bổn cô nương lúc đó cũng không biết là xương gân nào không đúng, đã hiến dâng nụ hôn đầu đời của mình cho ngươi, ngươi còn được tiện thể khoe mẽ.
- Thả ta ra!
- Không thả!
- Pụp!
Long Tác Tác nhấc chân lên, đầu gối thúc vào giữa hai chân của Lý Ngư.
Sắc mặt Lý Ngư trắng bệch, túm lấy bả vai của Long Tác Tác rồi chậm rãi buông ra, cong lưng, hóp bụng, quỳ gối, chậm rãi…ngã xuống mặt đất.
Long Tác Tác sợ hãi, cuống quýt nhào tới ôm hắn:
- Ngươi không sao chứ? Ta không phải cố ý! Ta…ta hoảng quá, cũng không hề muốn động thủ, ta không muốn đá ngươi, ngươi có sao không, có cần tìm lang trung không?
Long Tác Tác theo phản xạ muốn sờ vào vết thương của hắn, đột nhiên nghĩ đến đây không dám sờ vào, lập tức lùi lại rõ ràng, đặt tay lên đùi của hắn.
Lý Ngư lúc này nói không nên lời, ôm chân háng, lúc này thở không ra hơi. Hắn đau đến mức chỉ có thể nắm chặt tay của Long Tác Tác, lắc lắc đầu, ý muốn bảo rằng cô ta đừng nói gì cả.
Chính vào lúc này, cửa phòng chợt thoáng mở, đám người Mộ Tử Nhan, Lý Bảo Văn, Phùng Minh Châu, Ngụy Nhạc ùn ùn xông vào, lại xông vào phía sau bình phong. Ngụy Nhạc nói:
- Đại Bả thức, chúng ta không người nào bị thương cả. Nhưng ngày mai trở về, có vẻ…
Ngay sau đó Ngụy Nhạc liền giống như bị người ta một đao bổ yết hầu ra, toàn thân ngây ở đó, chỉ có hai tròng mắt chậm rãi từ trong con mắt rớt ra. Đám người Lý Bảo Văn, Mộ Tử Nhan đi tới bên cạnh y cũng cứng họng.
Lý Đại Bả thức nằm trong lòng Long đại tiểu thư, đầu gác lên đùi, vị trí miệng hắn lại đối mặt với đường cong ngực đẹp đẽ của cô nương nhà người ta, giống như... đang bú sữa. Mà Long đại tiểu thư một tay đỡ lấy đầu của Lý Đại Bả thức, một tay còn lại nhấn ở “phía dưới” của hắn.
Nguỵ Nhạc rùng mình một cái, một thân hình to lớn như vậy lập tức trở nên vô cùng linh hoạt, dường như chưa thấy hai chân của y động đậy, toàn thân y đã xoay qua lao ra ngoài:
- Đại Bả thức, Lý Đại Bả thức, người đâu?


Bạn cần đăng nhập để bình luận