Tiêu Diêu Du

Chương 160: Chỉ do trùng hợp




Chương 176: Thần xui quỷ khiến
Lý Ngư kéo Dương Thiên Diệp vào cửa sau của một gia đình rồi mới dừng lại khiển trách:
- Làm sao cô cứ khăng khăng một mực như vậy? Phục quốc, phục quốc, cô lấy cái gì phục quốc? Cô là một nữ nhi, cho dù có phục quốc, lẽ nào cô còn có thể làm hoàng đế? Từ ngàn xưa chưa từng có chuyện đó!
Dương Thiên Diệp nổi nóng xông lên:
- Mắc mớ gì tới ngươi! Họ Lý kia, ta với ngươi có quan hệ gì! Hả? Ngươi nói cho ta biết? Ngươi nói cho ta biết đi?
Nói đến lại tức đầy bụng, người này một mực vẫn vì nàng, ngươi bảo Dương đại cô nương phải làm sao bây giờ? Nàng chỉ có thể lộ vẻ mặt thống khổ, quay về phái Lý Ngư vái chào nói:
- Bỏ đi, ta không đánh ngươi, cũng không mắng ngươi, coi như ta cầu xin ngươi, xin ngươi đừng có đối tốt với ta như vậy có được không? Ngươi đối tốt với ta… đều sắp hại chết ta rồi…
Lý Ngư ngạc nhiên nói:
- Ta hại chết cô? Cô giả trang làm một cô nương bán đồ ăn làm cái gì, chẳng lẽ lại làm trò cũ, tùy thời tiếp cận Bảo Chính ở đây?
Dương Thiên Diệp ảo não nói:
- Ta như vậy không được sao? Là Bảo Chính một phương, trong tay có vài binh, cũng đáng được người có địa vị cao như bản cô nương đầu hàng sao? Ta…
Nàng nói đến đây, Lý Ngư bỗng kéo nàng, ra hiệu cho nàng không lên tiếng.
Dương Thiên Diệp lập tức ngậm miệng, nhìn theo ánh mắt của Lý Ngư ra ngoài sân.
Thấy nơi phòng ốc của nam chủ nhân đi từ trong ra, trong tay cầm nửa cân thịt heo, treo thịt heo trên nóc sắt, nam chủ nhân dùng chân đá ghế ra, dẫm lên ghế, treo thịt heo trên mái hiên.
Nam chủ nhân kia mới từ trên ghế xuống, một tiểu cô nương đang hưng phấn đi từ trong nhà ra, trong tay bưng một khối khăn nhỏ bé, tung tăng như chim sẻ gọi:
- Phụ thân, phụ thân, ngươi xem, ngươi xem, đây là khăn con làm đấy, có đẹp hay không?
Đường may của khăn tay cực thô, có chỗ còn nhíu lại, chỉ có thể miễn cưỡng coi là một miếng vải bố, thực sự không tính là khăn tay. Có điều người nam nhân này nhận lấy xem kĩ, cười nói:
- Đẹp lắm! Đẹp lắm! Khuê nữ của cha thật có tay nghề…, Ồ? Con lấy vải từ đâu đấy?
Tiểu cô nương dương dương đắc ý nói:
- Con lấy váy của mẫu thân làm khăn tay nhỏ, lợi hại không?
- Cái gì?
Nam nhân giận dữ, một tay nắm chặt tiểu cô nương như xách còn gà, để lên trên ghế, hung dữ tét xuống một cái nói:
- Con đúng là một nha đầu phá phách, thảo nào cái màu này nhìn quen mắt như vậy. Cái váy kia mẹ con vừa mua lúc lễ mừng năm mới, bỏ ra hơn ba mươi văn đấy, con đúng là…., tét!
Lại một cái tét nữa, tuy nói người đàn ông kia giơ tay rất cao, khi vỗ xuống kỳ thực cố gắng thu lại sức, đánh cũng không nặng, thế nhưng tiểu cô nương kia lại gào khóc.
Lý Ngư tranh thủ thời gian kéo Dương Thiên Diệp vào sâu trong ngõ. Dương Thiên Diệp nhìn hắn lén lén lút lút, không nhịn được nói:
- Ngươi lại muốn làm gì?
Lý Ngư nói:
- Trốn xa một ít, đỡ có hàng xóm làng giềng đi ra, nhìn thấy chúng ta lại sinh nghi.
Nơi ngõ nhỏ của khu dân cư luôn luôn có góc chết, Lý Ngư kéo nàng tới một chỗ có tuyết đọng lại không bị người địa phương đi tới mới dừng lại nói:
- Cô không đi theo La Bá Đạo vào rừng làm cướp sao, tại sao lại chạy tới Trấn Song Long, đến tột cùng là muốn làm gì?
Dương Thiên Diệp hung dữ trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ai cần ngươi lo?
Lý Ngư cũng giận, đại khái đã từng sờ qua ngực cô nương nhà người ta, hoặc giả năm lần bảy lượt có ý tốt chỉ đường, lâu dần thật sự sinh ra ảo giác phải có trách nhiệm với nàng. Lý Ngư thẳng thắn nói:
- Cô không đi chính đạo, ta chính là muốn xen vào!
- Thật nực cười!
Dương Thiên Diệp lườm hắn xoay người bỏ đi.
- Đi đâu? Trở về!
Lý Ngư dùng tay bắt lại, Dương Thiên Diệp bị hắn kéo cánh tay, theo bản năng muốn ra đòn nhưng vô thức lại thôi. Nói đến cũng kỳ quái, hai người có thể nói ngay từ khi bắt dầu đã là quan hệ đối nghịch, nhưng mỗi lần gặp mặt đều không thể có sát tâm.
Một chiêu này của Dương Thiên Diệp chỉ muốn phản chế lại Lý Ngư, mượn cơ hội thoát ra, cũng không phải là sát chiêu, uy thế không khỏi giảm bớt đi rất nhiều. Mà Lý Ngư… Lý Ngư người này am hiểu đấu vật…
Hắn thừa dịp Dương Thiên Diệp giơ một tay lên đó là lúc dễ tiếp cận nhất, tay phải xuyên qua nách phải của Dương Thiên Diệp, quấn lại như rắn, quấn lấy cổ của nàng ở phía vai trái, đùi phải gập lại, Dương Thiên Diệp kêu một tiếng đã biến thành tư thế khom lưng mông mẩy, nửa người đã ở trên đùi của Lý Ngư.
Lý Ngư không hề khách khí, “tét” một cái, đánh vào cái mông mẩy của Dương Thiên Diệp.
Lý Ngư đại khái là đã nếm thử vùi vị đánh Long Tác Tác. Nghiện mùi vị đánh mông, một cái vỗ xuống, … xúc cảm rất tốt, nhịn không được lại đánh cái thứ hai.
Công chúa điện hạ bị đánh cho hồ đồ, bàn tay vỗ xuống, cái mông tê tê, không biết tại làm sao, Dương Thiên Diệp bỗng nghĩ tới tiểu cô nương ngồi trên ghế bị phụ thân đánh vừa nãy.
Nàng mất phụ mẫu từ nhỏ, chưa bao giờ được nếm trải mùi vị của tình thân, từ nhỏ tới giờ thiếu tốn đoạn tình cảm trọng yếu nhất, từ tận đáy lòng nàng đã trở thành mảnh tình cảm đói khát sa mạc.
Lúc này bị Lý Ngư đánh, lạinghĩ tới như phụ thân giáo huấn nữ nhân, Dương Thiên Diệp nhất thời mờ mắt, người mềm nhũn trên đùi của hắn, mất đi năng lực phản kháng, ở sâu trong tận đáy lòng, lờ mờ có một loại cảm giác hưng phấn khó hiểu, như… dạng như rất ấm áp, rất thoải mái.
Một lúc sau, trong lòng Dương Thiên Diệp dâng lên một khát vọng cực kỳ quái, lại mong sau… lại mong sau hắn đánh thêm vài lần nữa.
Lý Ngư đánh hai tay, không thấy Dương Thiên Diệp có bất cứ phản ứng gì, lúc này mới tỉnh ngộ biết mình đã làm quá mức. Tuy nhiên, trước đó lần đầu Long Tác Tác bị đánh, cũng làm ra bộ dạng như vậy, kết quả là hắn bị mắc lừa, bị Long Tác Tác treo lên, may mắn là Long Tác Tác không có ác ý, bằng không đã sớm bị lấy máu như lợn, không có trụ luân trong tay hắn cũng không có cách nào xoay chuyển trời đất.
Hôm nay Dương Thiên Diệp cũng làm ra bộ dạng như vậy, Lý Ngư sợ nàng cũng giống như Long Tác Tác, cố ý làm mất đi sự cảnh giác của hắn, bởi vậy mười phần để ý, Lý Ngư cẩn thận thủ sẵn, nhẹ nhàng nhìn vào ánh mắt nàng, thấy Dương Thiên Diệp thở hổn hển, con mắt dã mất đi tiêu cự, nhưng thần sắc trên mặt lại rất láu lỉnh linh thuần dị thường, cắn môi, như…
Nếu Mặc Bạch Diệm biết tiểu công chủa mà ông ta tôn sùng từ nhỏ, một ngón tay cũng không dám động vào lại ngoan ngoãn ghé vào đùi một xú nam nhân, khát vọng được hắn đánh thêm vài cái vào mông, thưởng thức tình thân của cha ở trong mộng, thật không biết nên khóc hay nên cười.
Tuy nhiên, lão không còn sức để nghĩ tới những điều này. Mặc Bạch Diệm mang theo Phùng Nhị cùng ba thái giám đang bị người đuổi theo như thỏ cùng đường.
Tại một ngõ hẻm, có một tiểu viện nhỏ, nhìn như một tiểu viện cực bình thường, Hột Can Thừa Cơ và La Bá Đạo đang ở trong phòng, dùng da hươu lau sạch sẽ thanh đao sắc bén để giết thời gian.
Chỗ này chính là tòa nhà mà bọn họ thuê, chỉ cần Dương Thiên Diệp lừa Quyền Bảo Chính háo sắc đến, bọn họ có thể bắt giữ lấy người này, ép ông ta viết quá sở, sau đó chạy tới Đại Chấn quan, tránh đầu gió trước sau đó lại quay về báo thù rửa hận.
Bỗng tiếng cửa vang lên, La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ cùng dừng lại, cùng ngẩng đầu lên.
Hai người liếc nhau, lập tức chạy tới chỗ tối ẩn ấp.
- Kẹt kẹt.
Cửa mở ra, Phùng Nhị vào phòng ngó một phen, quay đầu nói:
- Mặc sư, nơi này không có người.
- Nhanh! Đi vào trốn!
Mặc Bạch Diệm đẩy Phùng Nhị vào, lảo đảo bước vào.
Trên đùi của ông ta trúng một mũi tên, những dân tráng chết tiệt này rõ ràng là dùng tên đường quân chế, mũi tên mang ba móc câu, kéo một miếng thịt mới có thể nhổ móc câu trên đùi ra, không thể làm gì khác hơn là mang theo tên để chạy trốn.
Hột Can Thừa Cơ và La Bá Đạo trốn ở hai góc khác nhau, ẩn nấp che giấu thân hình, nghe thấy mấy người nói chuyện, lại nhìn hành động lén lút của bọn họ, trong lòng hai người là một mảnh mờ mịt:
- Đây là tình cảnh gì? Có tiểu mâu tặc đánh bậy đánh bạ xông tới ư?
Hột Can Thừa Cơ không kìm nén được, lặng lẽ thăm dò xem xét, nhìn thấy Mặc Bạch Diệm để một chân trên ghế, đang muốn cắt ống quần nhổ tên. Hột Can Thừa Cơ nghẹn ngào kêu lên:
- Mặc Bạch Diệm, Phùng Nhị! Ngươi… là các ngươi…
Mặc Bạch Diệm bị người khác gọi tên, cả người kinh hãi, giơ dao lên, đi về phía Hột Can Thừa Cơ, miệng lắp bắp, thất thanh nói:
- Hột Can Thừa Cơ?
La Báo Đạo ở một góc khác đi ra, nhìn thấy bọn họ nói:
- Các ngươi quen nhau à?
Hột Can Thừa Cơ vội nói:
- Đại ca, bọn họ là tùy tùng của tam muội, tùy tướng thuở nhỏ, trung thành và tận tâm, không phải người ngoài.
La Bá Đạo giật mnh nói:
- Thì ra là ngươi của tam muội!
Mặc Bạch Diệm kinh ngạc nói:
- Tam muội? Hột Can Thừa Cơ, ngươi nói là…
Hột Can Thừa Cơ trước mặt La Bá Đạo đã nói Dương Thiên Diệp là biểu muội của gã, sao có thể bị hạ nhân của tiểu muội luôn mồm gọi tên, bước lên phía trước một bước, nháy mắt với Mặc Bạch Diệm nói:
- Làm càn! Thiên Diệp là biểu muội của ta, tuy nói ngươi coi như là ân sư của biểu muội ta, nhưng dù sao cũng là hạ nhân của Dương gia, há có thể luôn mồm gọi tên ta, không biết lớn nhỏ.
Mặc Bạch Diệm là người từng trải, vừa nghe đã biết bên trong có duyên cơ, vội vàng ôm quyền tạ tội:
- A! Thiếu gia thứ tộ. Vội vàng tương kiến, lão hủ có chút kinh ngạc cho nên quên quy củ. Thiếu gia, tiểu thư nhà ta hiện tại…
Mặc Bạch Diệm mới nói tới đây, chợt nghe thấy giọng nói của Quyền Bảo Chính quát:
- Tìm kiếm cho ta! Tìm từng nhà! Lão tử cũng không tin bọn chúng có thể trốn lên trời!
Nghe những lời ấy, Mặc Bặc Diệm biến sắc, Hột Can Thừa Cơ không hiểu nói:
- Ai đang truy đuổi ngươi?
Phùng Nhị cướp lời nói:
- Là chó săn Quyền Bảo Chính, những người này âm hồn không tiểu tan…
Hắn mới nói tới chỗ này, một dân tráng dã cầm đại thương hùng hổ đá văng cửa phòng.
Sáu đại nam nhân, ở một căn nhà dân nhỏ bé như vậy làm sao ẩn náu được.
Dân tráng cầm đại thương, một bước rảo bước lên, thoáng cái rụt về, hét lớn:
- Bọn họ trong này!
La Bá Đạo làm sao có thể ngồi chờ chết, lập tức quát:
- Lao ra!
Hai nhóm người còn chưa nói rõ mọi chuyện đã giống như lửa thiêu tới mông phá vỡ cửa sổ, phóng tới nhóm dân tráng ở trong viện tử…


Bạn cần đăng nhập để bình luận