Tiêu Diêu Du
Chương 180: Lão Trử nhận người
Chương 181: Nhờ người làm hộ
- Ta sẽ giúp các ngươi! Tình cảnh của mấy người, ta rất rõ. Ta giúp mấy người tránh bị đuổi bắt, sẽ giúp mấy người ra khỏi Đại Chấn quan, như vậy, mấy người cũng không cần hao tổn tâm cơ nghĩ lấy được Quá Sở nữa.
Đây là câu nói của Lý Ngư với Dương Thiên Diệp. Lúc đó Dương Thiên Diệp cũng chỉ thuận miệng nghe một chút, nhưng lúc này cũng không khỏi nghĩ nghĩ, Lý Ngư…dựa vào cái gì mà lại nói câu đó? Hắn có bản lĩnh gì để che chở cho họ, đồng thời giúp họ có được Quá Sở?
Tất cả những thứ này là chuyện khó như lên trời, nhưng nghe Lý Ngư nói như không phải là vấn đề to tát gì, chẳng lẽ hắn đã sớm dự đoán được mọi chuyện sắp phát sinh ư?
Vừa nghĩ đến đây, Dương Thiên Diệp không khỏi âm thầm hoảng sợ, mà điều khiến nàng sợ nhất chính là, Lý Ngư một mực trăm phương ngàn kế ngăn cản nàng phục quốc, chẳng lẽ, nàng phục quốc khó thành, cũng nằm trong dự liệu của hắn? Bao nỗ lực của nàng từ nhỏ đến lớn, còn có ý nghĩa gì nữa?
Kiếm, đã buông xuống!
Gương mặt nàng bị chiếc chăn che lấy, trước mặt là một vùng tối tăm, cảm giác nghẹt thở.
Lòng của nàng, cũng giống như nàng lúc này, nghẹt thở trong bóng tối.
Chợt, chiếc chăn được vén lên, trước mặt hoàn toàn sáng rực, Lý Ngư đứng đó, ánh sáng từ phía sau lưng rọi đến.
Dương Thiên Diệp nheo mắt, phảng phất như thấy Thiên Tôn tỏa ánh hào quang đứng sau lưng hắn.
- Không sao rồi!
Lý Ngư mỉm cười nói, mọi việc được giải quyết như thế, hắn rất bất ngờ, đồng thời cũng rất vui.
Dương Thiên Diệp từ trên giường bước xuống, đối mặt với nụ cười trêu chọc của hắn, bản thân nàng cũng không để ý, vẻ mặt nàng đầy mơ hồ mang theo một tia kính nể.
Hột Can Thừa Cơ, La Bá Đạo, Mặc Bạch Diệm, Phùng Nhị đều từ chỗ ẩn nấp đi ra.
Bởi được sự yểm trợ của Lý Ngư, địch ý của La Bá Đạo cùng Hột Can Thừa Cơ đối với hắn cũng giảm đi nhiều. Phùng Nhị vừa thấy Lý Ngư, tuy rằng nhớ đến cái chết của hai người bạn mà nổi cơn giận giữ, thề phải giết hắn, nhưng trong lúc trốn cũng đã nghĩ thông, cái chết của Đại Tiểu Diệp không hề liên quan đến Lý Ngư, giận cá chém thớt không khỏi không hợp lý chút nào.
Huống hồ, bây giờ xem ra, công chúa điện hạ của mình hiển nhiên là có tình cảm với tiểu tử này, nhỡ đâu hắn trở thành Phò mã gia thật, vậy thì sẽ trở thành chủ nhân của mình, dầu gì cũng không nên cả ngày đòi giết, vì lẽ đó mà gã không biểu lộ cảm xúc gì.
Hột Can Thừa Cơ tuy rằng không còn địch ý, nhưng cũng không chịu nhận kém trước mặt Lý Ngư. Gã hất mặt lên, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hôm nay ngươi giúp chúng ta, Hột Can Thừa Cơ ta ân oán rõ ràng. Ân oán năm xưa, cũng sẽ không lấy ra so đo. Có điều đã là ân toán giằng co, ta cũng không nợ ngươi gì cả.
La Bá Đạo tằng hắng một cái nói:
- Ai nợ ai, ngày sau hãy nói. Hiện tại....
Y xoay hông, chỉ vào Điêu Linh tiễn cắm trên mông mình, nói
- Trước tiên rút cái này ra cho ta đi đã.
Chạng vạng, Lý Ngư đi gặp Trử Long Tướng. Khi hắn nghĩ, làm phụ tá, trình độ của mình thật sự hơi kém, có điều, xem tài nghệ của vị Trử đại tướng quân này, muốn ở bên cạnh y cũng sẽ làm được, nên tâm tư hắn cũng bình tĩnh hơn.
Nếu như thật sự dễ giả mạo đi theo Trử đại tướng quân, ngược lại hắn không cần phải đến Mã Ấp châu. Có điều, Long đại đương gia đã coi Long gia trại là tâm huyết của mình, hẳn không cam lòng rời Tây Bắc. Nhưng đó là về sau, còn trước mắt cứ cầu xin với Trử đại tướng quân, vì lẽ đó cái chức phụ tá này, bất luận thế nào cũng phải đáp ứng trước, để đến lúc muốn đi, muốn xin được một tờ giấy một bức thư tay cũng dễ hơn.
Trử đại tướng quân đang ở phủ Quyền Bảo chính chờ hắn. Chuyện chiêu mộ văn sĩ làm phụ tá, đối với Trử đại tướng quân tới nói, thật sự là đại cô nương lên kiệu hoa lần đầu tiên. Vừa nghe hạ nhân báo lại, Lý Ngư đến, Trử đại tướng quân trợn to mắt trâu, lập tức đi ra ngoài. Vừa đi được hai bước đột nhiên vỗ trán một cái, lại dừng lại, bắt đầu cởi giày.
Quyền Bảo Chính kinh ngạc:
- Đại nhân, sao lại cởi giày ạ?
Trử đại tướng quân dương dương tự đắc nói:
- Tiểu tử ngươi biết cái gì. Đây là một điển cố!
Quyền Bảo Chính mờ mịt hỏi:
- Điển cố gì ạ?
Trử đại tướng quân nói:
- Ta nghe Lý Tích Tướng quân nói, cái này gọi là cởi giày nghênh đón. Chính là cởi giày bỏ lại, sau đó ra nghênh đón, biểu thị sự tôn trọng.
Quyền Bảo Chính là thân binh của Trử Long Tướng, học vấn cao hơn y, nghe thế kinh hãi:
- Nào có tập tục kỳ lạ như thế, cũng không biết xuất từ phương nào ạ?
- Là từ…?
Trử Long Tướng không kiên nhẫn:
- Mặc kệ nó xuất phát từ đâu, cứ thấy có tác dụng là được.
Y ngẫu nhiên nghe Lý Tích nói về câu chuyện xưa cởi giày nghênh đón, cũng không biết cụ thể, chỉ cho rằng đây là một tập tục biểu thị sự tôn trọng đối với người mới, vì lẽ đó mà cũng làm như thế.
Chỉ là cởi giày rồi, đi lại cũng hơi khó một chút. Trử đại tướng quân chân lớn, rất khó khăn đi ra cửa nghênh đón, lại vấp ở ngưỡng cửa, suýt nữa thì ngã.
Trử Long Tướng giận tím mặt, tức giận giơ chân lên. Y chỉ vào bàn chân trần, lại chỉ vào ngưỡng cửa, giận giữ nói:
- Người đâu, chặt nó cho ta. Bà nó chứ, lại lão tử ngã, còn để ta bị tiên sinh chê cười. Hừ, quá đáng ghét, chém nó cho ta.
Trử đại tướng quân trợn mắt như chuông đồng, y tính tình nóng nảy, nói tức giận là tức giận, khi tức lên ngay cả mình cũng đánh. Câu nói kia của Trử Tướng quân, cũng không phải một chuyện cười, mà là làm thật. Thân vệ đi theo y hiểu rõ, lập tức rút đao ra, ầm ầm chém lên, vụn gỗ bay tung tóe.
Lý Ngư ngạc nhiên nhìn tình cảnh này, nghi hoặc nói:
- Đại tướng quân, sao lại đi chân trần ra đây thế ạ?
Trử đại tướng quân cười nói:
- Bản tướng quân là cởi giày nghênh đón, thể hiện sự tôn trọng.
- Cởi giày nghênh đón ư?
Hắn thầm buồn cười, may mà người đàn ông thô lỗ này chỉ nghe nói “cởi giày nghênh đón”, nếu như y nghe nói “Thành thật với nhau”, còn không biểu diễn mổ bụng khoét tim ư? Vậy thì quá đáng sợ rồi.
Hắn vội lộ nét mặt cảm động, dưng dưng nói:
- Đại tướng quân chiêu hiền đãi sĩ như vậy, Lý Ngư thực sự là cảm động không nói nên lời. Thường nói, kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, Lý Ngư nguyện dốc lòng phụ tá, nghĩa giúp Tướng quân!
Trử đại tướng quân nghe vậy càng vui mừng, thì ra phương pháp của cổ nhân thật sự có tác dụng rất tốt, xem ra sau này cần phải nghe lời của cổ nhân nhiều vào. Trử đại tướng quân vội vã kéo tay Lý Ngư, phóng khoáng cười to:
- Nào, vào đây, chúng ta vào trong sảnh nói chuyện.
Lý Ngư nhìn cửa lớn, đám thân binh ngu ngốc của Tướng quân ngốc nghếch đang ra sức múa đao chém bậu cửa, ba bốn thanh đao sắc bén bố xuống, tựa như Mạch Đao trận, mình đi vào kiểu gì đây?
Trử đại tướng quân nhìn cửa lớn, lập tức giận giữ:
- Đám rác rưởi các ngươi, đầu óc không động não à? Tháo bậu cửa, kéo vào trong sân chém!
Đám thân binh vâng dạ, nhưng nề hà bậu cửa này không còn nữa, chỉ có bậu cửa chỗ cửa lớn để cho tiện xe ngựa ra vào, mới dùng bậu cửa hoạt động.
Nhưng đại tướng quân quân lệnh như núi, an dám không nghe, vì lẽ đó mấy thân binh trước tiên tránh ra, để Trử đại tướng quân chân trần cầm tay Lý Ngư đi vào, sau đó tháo gỡ toàn bộ khuông cửa và bậu cửa kia đi, mang vào trong viện thực thi quân pháp, chủ nhân tòa nhà Quyền Bảo chính nhìn thấy mà đau hết cả cõi lòng.
Trử đại tướng quân cùng Lý Ngư bắt chuyện một hồi. Lý Ngư đáp đông nói tây, đem đủ thứ tri thức linh tinh thượng vàng hạ cám của hiện đại và Hồ Thiên hắc địa vào, hiển lộ phong thái bàn phím đại hiệp, dọa cho Trử mù chư kinh động như gặp thiên nhân, cảm thấy ta được người này như cá gặp nước vậy.
Trử đại tướng quân lập tức hào hứng nói:
- Lý tiên sinh, cả đời bản tướng quân ngoại trừ đánh trận chính là đánh trận. Thực không dám giấu giếm, ngoại trừ đánh trận, ta chẳng biết gì cả, mong được ngươi chỉ điểm nhiều hơn.
Trử đại tướng quân khách khí xong, bắt đầu giao nhiệm vụ:
- Bản tướng quân có ngươi, có thể yên tâm đi tới Trường An rồi. À, ngươi hãy giúp ta viết một tấm thiệp mời, ta đi Trường An, muốn hẹn mấy lão bằng hữu uống rượu. Lý Hiếu Cung này, Uất Trì Kính Đức, Lý Dược Sư, Hầu Quân Tập, Trình Giảo Kim, Mậu Từ Công, Tần Quỳnh này. À, Sài Thiệu Phò mã vừa đã qua đời, ngươi xem ta nên biểu đạt như thế nào?
Trử đại tướng quân dương dương tự đắc:
- Khà khà! Trước đây, ta chỉ lo đánh trận, những sự tình này không hiểu, cũng không cần có người viết văn múa bút hộ. Sau này phải ở lại kinh đô rồi, không thể để người ta coi thường được. Ngươi hãy viết cẩn thận, để người ta cũng biết, Trử thô lỗ ta bên cạnh cũng có người tài ba đấy.
Lý Ngư nghe mà trợn mắt ngoác mồm. Quyền Bảo Chính thấy thế, bận bịu giải thích:
- Cái tên “thô lỗ” này, là nhũ danh của đại tướng quân nhà ta.
Lý Ngư theo bản năng mà chắp tay nói:
- Ái chà chà, ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!
Mắt thấy Trử đại tướng quân lại tò mò trừng mắt lên, Lý Ngư vội vã giải thích:
- À, đây chỉ là một câu khách sáo, ý là ta đã sớm biết đại danh hoặc sự tích của ngài, là biểu hiện lịch sự lễ phép, chứ không nhất định phải thật sự nghe nói đến.
- Thì ra là như vậy!
Trử Long Tướng cải chính:
- Không phải đại danh, đại danh của ta, là Trưởng Tôn Vô Kỵ giúp ta lấy đấy, Long Tướng, êm tai chứ? Cái tên “thô lỗ” kia, là nhũ danh mẹ ta đặt cho ta đấy.
Lý Ngư dở khóc dở cười, vội hỏi:
- Đa tạ đại tướng quân chỉ điểm, học sinh biết rồi.
Hắn ngừng lại một chút, nói:
- Không dối gạt đại tướng quân, học sinh ở Tây Bắc, thu được mấy bộ khúc, ở trên trấn Song Long còn mua nữ nô, những người này người nào cũng không có Quá Sở, nên không qua Đại Chấn quan được. Ngài xem…
Trử Long Tướng lập tức quay sang Quyền Bảo chính:
- Tiểu Quyền Tử, chuyện này ngươi làm đi.
Quyền Bảo Chính lập tức đứng dậy, hùng dũng bước tới, lấy từ trong người ra một tập Quá Sở để trống:
- Hà hà, Ha ha, Lý tiên sinh, ngài dẫn theo mấy bộ khúc thế, chỗ này tổng cộng tám tấm, nếu như không đủ…
Lý Ngư vội vã nói:
- Đủ rồi, đủ rồi, đa tạ Quyền Bảo Chính.
Lý Ngư ở quý phủ Quyền Bảo Chính uống hai tuần trà, đợi đến khi Trử đại tướng quân mặt mày hớn hở liền đứng dậy cáo từ.
Trử đại tướng quân nói:
- Nếu Lý tiên sinh đã là phụ tá của ta, vậy thì có thể đến chỗ ta ở, không cần phải đến khách điếm ở làm gì, rất phiền phức.
Lý Ngư nói:
- Chẳng phải ta còn có mấy bộ khúc và nữ nô hay sao, chờ lúc đại tướng quân khởi hành, học sinh sẽ dẫn bọn họ tới hội hợp.
Trử Long Tướng thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Vậy thì tốt, nếu như thế, ngươi về khách điếm đi, có việc gì thì đến tìm tiểu Quyền.
Ngư luôn mồm nói tạ ơn, Trử Long Tướng nỗ lực suy nghĩ một chút, thực sự không nghĩ ra tặng người ta cái gì trước lúc về để biểu lộ tâm ý chiêu hiền đãi sĩ của mình, bộ “Thanh Sơn Bất Cải, Lục Thủy Trường Lưu” này hiển nhiên là không thích hợp, bèn ảo não vỗ trán, nói:
- Nếu đã thế, trời đã tối rồi, vậy ngươi về sớm nghỉ đi.
- Đa tạ đại tướng quân quan tâm!
Hắn lạy dài, lui ra khỏi phòng, đến cửa, vừa lúc mấy tên binh lính dùng cái gầu đựng một đống mảnh gỗ, hào hứng phục mệnh:
- Đại tướng quân, bậu cửa đã băm nát rồi ạ.
Lý Ngư không khỏi khựng người lại trong viện, không biết nên khóc hay cười lắc đầu một cái, lúc này mới rời đi.
Lúc hắn trở lại tiểu viện của mình, dĩ nhiên là đèn đã thắp sáng.
Lý Ngư lắc mình vào cửa, chỉ thấy ánh đèn chưa điểm, bên trong tối tăm, vắng ngắt, không có chút tiếng động nào.
Hắn nói to:
- Người đâu, còn ai không?
- Không ở đây thì chúng ta còn biết đi đâu được chứ?
Hột Can Thừa Cơ hừ lạnh một tiếng, từ vị trí bồn cầu vọt ra, ngay sau đó Dương Thiên Diệp, La Bá Đạo tựa như U Linh từng người vọt ra.
Lý Ngư thấy nhiều người, không khỏi hơi nhướng mày, nói:
- Không phải dãy bên trái còn có phòng sao, ta sẽ đi lấy chìa khóa, dù gì tốt hơn là tất cả đều chen chúc trong phòng này.
Chưởng quỹ khách điếm này biết vị Lý tiên sinh này là phụ tá của Trử đại tướng quân nên ra sức nịnh bợ, tuy rằng nghe hắn đòi thêm chìa khóa thì rất kỳ lạ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, vội vã dâng lên.
Lý Ngư cầm chìa khóa trở lại, mở phòng nhỏ ra, an bài mọi người ở đó. Dương Thiên Diệp đang định đi vào gian phòng của mình, lại bị Lý Ngư kéo lại:
- Khoan đã, ta có việc nhờ cô.
Lý Ngư lôi kéo Dương Thiên Diệp đến phòng mình, Hột Can Thừa Cơ cùng La Bá Đạo nhìn nhau, không chút biến sắc đi vào phòng, đóng cửa lại. Mặc Bạch Diệm cùng Phùng Nhị nhìn nhau, cũng ngầm hiểu ý, trở về phòng đóng cửa.
Dương Thiên Diệp dưới những ánh mắt trừng trừng của mọi người bị hắn kéo vào phòng, trong lòng khó chịu, xấu hổ nói:
- Chuyện gì, ngươi nói mau đi.
Lý Ngư chạy tới cửa, lén lén lút lút nhìn ra ngoài, rồi vội vã đóng cửa lại. Dương Thiên Diệp thấy hắn làm như thế, trong lòng càng thêm thấp thỏm.
Lý Ngư chạy đến gần Dương Thiên Diệp trước tiên thắp đèn, sau đó xoa xoa tay, cười làm lành:
- Dương cô nương, cô xem, ta giúp cô một ân tình lớn như thế kia, ta có một việc nhỏ, muốn cô giúp. Mong cô chớ từ chối.
Tim Dương Thiên Diệp nhảy một cái, theo bản năng nắm chặt đoản kiếm vừa được nàng đặt lên bàn, cảnh giác nhìn Lý Ngư:
- Ngươi… Ngươi muốn làm gì?
Lý Ngư lè lưỡi, liếm môi một cái, dưới ánh đèn, chiếu lên vẻ mặt hắn đầy quỷ bí. Tim Dương đại tiểu thư càng thêm bối rối lên.
Lý Ngư cười hì hì, nói:
- Làm phiền cô nương, giúp ta viết mấy tấm thiệp mời uống rượu. Văn từ huyễn lệ một chút. Ngoài ra, có vị Phò mã của công chúa điện hạ…à, là công chúa Đại Đường chết rồi, chúng ta nên viết gì thể hiện ý vô cùng thương tiếc, cũng xin cô chỉ điêm một chút.
Dương Thiên Diệp ngạc nhiên nhìn Lý Ngư, một đôi mắt hạnh càng mở càng lớn.
Lý Ngư xoa xoa tay, có chút xấu hổ nói:
- là Trử đại tướng quân nạp ta làm phụ tá, nhưng bản lĩnh viết công văn, ta cũng không am hiểu, cho nên muốn làm phiền cô ra tay trợ giúp. Mong Thiên Diệp cô nương chớ từ chối.
Dương Thiên Diệp âm thầm thở phào nhẹ nhõm: Thì ra tiểu Thần Tiên cũng có chuyện không biết làm, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận