Tiêu Diêu Du

Chương 180: Lão Trử nhận người




Chương 185: Hưng thịnh
Tuy rằng Lý Ngư là rời khỏi Trường An rồi mới tới Lợi Châu, thế nhưng lần này trở về, lần thứ hai nhìn thấy đệ nhất hùng thành này vẫn không khỏi cảm thấy chấn động.
Thật lo lớn, hoa lệ, một thành uy nghiêm làm kinh sợ lòng người.
Nhất là lần này vào thành không giống với lần ra khỏi thành lần trước, đoàn người bọn họ càng ngày càng tới gần Trường An, toàn cảnh của tòa thành lớn cũng dần hiện rõ lên trong mắt.
Loại cảm giác này…
Lý Ngư mơ hồ lục lại trí nhớ kiếp trước của mình, dưới sự kích thích của hùng thành này cũng nhớ lại được một mảnh.
Nói chính xác thì đó không phải là ký ức trong cuộc sống kiếp trước của hắn, mà là trong một lần chơi game ở kiếp trước vẫn còn lưu lại ấn tượng sâu sắc ở trong đầu: Thiên chi ngân, hưng thịnh thành! Hơn nữa, tự mang BGM, úc này trong đầu của hắn vang vọng lên âm nhạc trong bộ game Đại Tùy Đế Quốc rất nổi tiếng!
Cảm động, trong lòng tràn đầy cảm động.
Phố Chu Tước, người trong thành gọi nó là Thiên Nhai, bởi vì đây là con đường duy nhất tiến vào Trường An. Các sứ giả các nước, thương nhâu giàu có, âm thanh lục lạc…
Thành Trường An vẫn luôn là nơi có nhiều hồ cơ Ba Tư mỹ lệ nhất, những mỹ nhân phong tình vạn chủng từ nhiều nơi khác nhau, đều bị chủ quán bắt đứng bên ngoài, đứng ở cửa mời chào khách, cho dù khách không vào trong khách điểm mà chỉ đi ngoài đường cũng đều cười nói vui vẻ.
Con đường rộng năm mươi trượng, hai bên có nhiều cây hòe lớn đã có hơn trăm năm tuổi, ngoài cây hòe lại có một cống thoát nước lộ thiên, tản đá xanh ngự trên đường mỗi ngày đều bị vô số người đến rồi đi dẫm dạp, mài đến sáng bóng, lộ ra được màu xanh nguyên bản, có vét xe cộ địa phương quanh năm thông hành, thậm chí còn để lại vết xe sâu sắc.
Trử đại tướng quân ở tại Quần Hiền Phường. Bên trái Quần Hiền Phường sát với cổng phía tây của Thành Trường An, bên phải sát với chợ Tây, tuy không phải là nơi xa Hoàng Thành nhất nhưng một bên sát cửa thành, một bên lại sát Chợ Tây, khẳng định là người đến người đi, âm thanh cực kỳ náo nhiệt.
Tuy nhiên, Trử Đại tướng quân đã cho người dò hỏi nhờ người cẩn thận vẽ lại một bộ địa đồ, đánh dấu rõ ràng toàn bộ vị trí, địa điểm, hoàn cảnh xung quanh lại rồi báo lại cho Trử đại tướng quân, Trử đại tướng quân đưa đầu ngón tay chỉ vào một điểm trên bản độ, dứt khoát chọn nơi này.
Đại tướng quân mà, trinh chiến sa trường lâu năm, sát phạt quyết đoán, quyết định đương nhiên là nhanh.
Đây là ý nghĩ của những thủ hạ.
Còn về phần Trử đại tướng quân thì kỳ thực y chọn chỗ này chỉ vì một nguyên nhân: Tên êm tai.
Tập Hiền Phường, Tập Hiền!
Trử đại tướng quân cho rằng mình rất là” hiền” !
May là phố lớn ngõ nhỏ thành Trường An đều mang kết cấu rất rộng, cực kỳ rộng rãi, thế nhưng tòa đại thành đệ nhất thiên hạ này thực sự quá phồn hoa, ra khỏi thành, đi dạo phố, bày sạp, chen vai thích cánh, vung tay áo như mây. Trử đại tướng quân ngồi trên lưng ngựa, mang theo đoàn xe, vẫn bị tai nạn kẹt xe đến hơn một canh giờ mới có thể chen được vào phường Trường Thọ.
Cái tòa nhà sát bên phường, chủ nhân cũ là Uất Trì Kính Đức, là một quan lớn! Vì lẽ đó cũng không giống những người bình thường khác, ông ta có quyền nên tự lập môn hộ ở phường, trực tiếp ra vào. Nói cách khác, lệnh cấm đi lại vào ban đêm cũng không ảnh hưởng gì đến gia đình người này đi lại trên phố.
- Đẹp lắm! Không tệ! Tinh xảo! Đẹp! Ha ha…
Trử đại tướng quân vừa vào trạch viện, mặt mày đã rạng rỡ.
Là một nhân vật trong quân doanh từ Tây Bắc trở về, nhìn thấy một toàn thành xinh đẹp náo nhiệt như vậy, Trử đại tướng quân vừa nhìn đã thích:
- Tiểu tử Uất Trì Kính Đức này, bạn chí cốt! tòa trạch viện xinh đẹp như vậy, bao nhiêu tiền đây?
Gia tướng phụ trách toà nhà vội vàng bẩm báo:
- Không tính số lẻ, tổng cộng một trăm vạn lạng bạc.
Trử Long Tướng liên tục gật đầu nói:
- Đáng giá! Đáng giá! Tiện nghi, tiện nghi!
Gia tướng kia vốn chột dạ, vừa nghe Trử đại tướng quân bày tỏ hài lòng rất rẻ không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tòa nhà Uất Trì Cung này rốt cuộc lớn bao nhiêu? Ba mươi sáu mẫu, chiếm nửa cái phường. Phòng xá Trường An cực kỳ rộng rãi, quan phủ phê kiến trúc bình thường dân thường là ba thanh nhà cho một mẫu, nhà năm người cho một mẫu, bình quân diện tích người ở đều từ 200 đến 2000 m2 trong đó.
Trử đại tướng quân quyền cao chức trọng, tòa nhà này so với diện tích một gia đình bình thường đương nhiên là phải lớn hơn rất nhiều.
Gia tướng thấy Trử đại tướng quân hài lòng thì âm thầm yên lòng, ân cần giải thích nói:
- Trong viện có hơn ba trăm cây cối, môn quán, tân quán đều ở tiền viện, chính đường ở giữa viện, bốn phía là phòng ốc, ở ngoài hành lang là nơi ở của tôi tớ và ngựa. Nam viện cùng hậu hoa viên có hai hoa viên, có ba hồ nước, lầu các…
Trử đại tướng quân không muốn nghe nói nhiều, phất tay nói:
- Không cần nói nữa, được rồi! Ta bảo ngươi phái người đi đón lão phu nhân và phu nhân, đã về tới chưa?
Trử Long Tướng chinh chiến ở Tây Bắc đương nhiên không tiện mang theo gia quyến, vì vậy mẫu thân và phu nhân đều ở lại cố hương. Hôm nay được điều về Trường An, sẽ định cư ở đây một thời gian dài nên muốn đón mẫu thân tới Tường An để dưỡng già.
Gia tướng kia vội vàng nói:
- Được đại tướng quân phân phó, tiểu nhân đã phái người đi đón lão gia, hiện tại hẳn là đang trên đường tới đây rồi.
Trử Long Tướng vui mừng gật đầu, quay sang Lý Ngư nói:
- Lý tiên sinh, ngươi ở khách quán, hay là ở sân sau, ngươi là người đọc sách, chắc là thích yên tĩnh. Ngươi hãy chọn một nơi đi.
Lý Ngư từ lúc vào thành Trường An, hận không thể chắp cánh bay đi tìm mẫu thân và Cát Tường. Chỉ là thân phận hôm nay đã là lệ thuộc vào người khác, làm sao có đạo lý vừa tới đã bỏ lại chủ nhà mà đi vì vậy vẫn nhẫn nại đến thời khắc này.
Lúc này vừa được hỏi, Lý Ngư vội vàng nói:
- Học sinh ở nơi nào nguyện do tướng quân an bài. Học sinh muốn nhanh chóng tìm mẫu thân, vì vậy…
Trử Long Tướng chợt vỗ trán một cái nói:
- A! Thế nào mà ta lại quên mất chuyện này, tiên sinh đi nhanh đi! Cần bản tướng quân phái người đi theo không?
Lý Ngư vội vàng nói:
- Đa tạ đại nhân, học sinh tự đi tìm người là được rồi, không cần phiền đến quan binh!
Trử Long Tướng cười nói:
- Vậy được, ngươi đi đi, quay về ta cũng phải sắp xếp một chút, mở đại yến thiết khách và bạn, hai ba ngày tới cũng không lo được những chuyện này.
Lý Ngư vội vàng cáo từ với Trử Long Tướng, đến cửa, tiếp nhận dây cương trong tay vệ binh, phóng người lên ngựa, tự mình đi.
Hắn cưỡi ngựa, một lần nữa cố gắng đi qua giao lộ chỗ “hiện trường tai nạn xe cộ”, tình hình giao thông đã tốt hơn, Lý Ngư thúc ngựa đi hỏi thăm, thẳng tới Thái Sử cục.
Thái Sử cục hay còn là Ti Thiên giám, Viên Thiên Cương cùng sư đệ của y là Lý Thuần Phong đều nhậm chức ở đây. Lý Ngư không biết nơi ở cụ thể của Viên Thiên Cương, không còn cách nào đành đến Ti Thiên giám hỏi thăm tin tức, lúc này vẫn là ban ngày, tin rằng có lẽ bọn họ vẫn còn đang ở trong nha môn.
Thế nhưng Lý Ngư đã quên Ti Thiên giám là một nha môn rất nhàn nhã, khi hắn chạy tới Ti Thiên giám thì trong đó chẳng có ai.
Một tiểu lại ở Ti Thiên giám ra đón, hỏi rõ lý do Lý Ngư tới rồi giải thích:
- Viên Thiếu giám và Lý Thu quan hôm qua đã tới núi Chung Nam tìm một vị bằng hữu rồi, không có trong nha môn.
Núi Chung Nam?
Lý Ngư chợt chột dạ, hai người này tới núi Chung Nam làm gì? Không phải là đi tìm vị ẩn sĩ Tô Hữu Đạo ở núi Chung Nam mà mình đã mạo nhận quen thân đó chứ?
Hắn vội vàng hỏi:
- Không biết Viên Thiếu giám và Lý thu quan bao giờ trở về ạ?
Tiểu lại lắc đầu nói:
- Chuyện này tại hạ không biết. Núi Chung Nam cũng không nhỏ, muốn vào núi tìm kiếm bằng hữu đã ẩn cư, cũng không biết ở nơi đâu, chuyện này… cũng có thể là hai ba ngày, hoặc có thể là mười ngày nửa tháng, thật sự khó đoán trước được.
Lý Ngư ngây người một chút, trong lòng thầm chửi một câu:
- Đáng trách thời đại này không có thẻ phạt, phạt hiệu suất của bọn họ!
Không còn cách nào khác, hắn đành phải chắp tay cáo từ. Hắn dắt ngựa trên đường chưa biết nên làm thế nào, kế hoạch vốn đã định. Hôm nay xem ra không thể làm gì khác là về quý phủ của Trử tướng quân ở tạm, mỗi ngày nhàn hạ không có việc gì làm, dò hỏi tin tức bên Ti Thiên giám thêm vài ngày xem có thể đợi được bọn họ trở về, hỏi ra tung tích của mẫu thân cùng Cát Tường.
Lý Ngư vừa đi vừa tính toán, đi đường rất chậm rãi.
Ở ven đường phía trước có một cái sạp hàng bán dù.
Trên đất bày ra bảy tám cái dù, có thương nhân đi đường gặp phải mưa tuyết thì mua về sử dụng, cũng có thiếu nữ phu nhân vì để tránh nắng mặt trời mùa hè mà sử dùng ô mềm mại.
Sạp bán dù ven đường, trên giá còn treo mười mấy cái dù, một người mặc áo bào màu xanh đang ngồi phía sau sạp hàng, dùng trúc đao tỉ mỉ tước nan tre, một bên còn bày ra một bộ hoa, bên trên đầy lá sen phù dung, đang phơi nắng, xem ra là chuẩn bị để dùng làm mặt dù.
Người bán dù tối đa khoảng ba mươi tuổi, dưới cằm có một ít râu, ngũ quan thanh quắc, nhìn rất nho nhã.
Lý Ngư cũng không để ý, chỉ thấy người ta ngồi đó, sợ con ngựa không cẩn thận đá phải vì vậy cố ý đi chếch sang bên cạnh một chút, lúc này đột nhiên có tiếng hét to:
- Thập Bát Thâm, trừ phi ngươi không tới thành Trường An, bằng không, ngươi tránh được mùng một cũng không tránh được hôm rằm đâu!
Lý Ngư nghe thấy bèn dừng lại, quay đầu nhìn lại nơi phát ra tiếng, liền thấy ở một ngõ hẻm có môt tiểu cô nương mặc váy xòe từ ngõ hẻm chạy ra. Hắn nhìn ra vóc người của nàng ta yểu điệu, chân dài eo nhỏ, còn dung mạo thế nào thì không nhìn rõ, trước ngực nàng trên dưới nảy lên, thu lấy ánh mắt người khác.
Trong đầu hắn tức thì vang lên bản nhạc BGM, tưng tưng tưng.. đến hoa cả mắt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận