Tiêu Diêu Du

Chương 200: Một đêm này




Chương 207: Gần trong gang tấc
Phường Hoài Đức gần phường Tụ Hiền, lúc này Lý Ngư sống ở phủ Trử Đại tướng quân tại phường Tụ Hiền tuyệt đối không ngờ rằng, Cát Tường mà hắn khổ tâm tìm kiếm thật sự chỉ cách hắn một phường mà thôi.
Trung phường Hoài Đức có một tòa đại trạch, binh lính thủ vệ dường như rất quen với Cát Tường, thấy nàng tới thì chỉ mỉm cười chào hỏi, rồi để nàng đi vào.
Đây là một trạch viện tam tiến, Cát Tường vội vã đi qua tiền viện, vừa tiến vào trung đình, cảnh trí ở đó lập tức biến đổi. Ở đây không có con đường thẳng tắp nào, không có cây xanh thành hàng, phía trước cũng không có nhị đình, trong viện lạc chỉ có phòng chủ khách vô cùng rộng.
Mà toàn bộ trung viện này bằng phẳng trống trải, chỉ dùng đất để đệm, nên hơi chút phập phồng. Mà trung viện này chí ít cũng phải có diện tích tầm năm sáu mẫu đất, không có bất kỳ kiến trúc đất gỗ nào. Kiến trúc trong thành Trường An vốn tuyệt đối không thể tồn tại một trung đình như thế, chẳng qua là kiến trúc và vật trang trí đều đã bị người ta hoàn toàn dỡ bỏ mà thôi.
Trung đình hiện tại là dạng gì? Hiện tại nơi này mà một mảnh đất bằng phẳng rất rộng và dài, trên mặt đất đều có vài nhà đất, có thảm thực vật, có cỏ dại, có hoa dại, tựa như một thảo nguyên hoang sơ, chỉ tiếc tường viện chung quanh đã hạn chế tầm nhìn phạm vi rồi.
Trên mảnh “thảo nguyên” này, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng bò tiếng dê, tiếng ngựa hí, còn có một tòa chiên trướng rất lớn, tọa lạc trên thảo nguyên nhân tạo này. Tiếng mục dân hát vang, tiếng chó đuổi theo dê, hoàn toàn là cảnh sinh hoạt trên thảo nguyên.
Ở đây, lão gia Cát Lợi ngốc mà Cát Tường nói đến rất có nhiều tiền. Đúng vậy, tòa nhà rộng lớn như thế mà phá hủy đi, xây dựng thành một thảo nguyên như này, còn thuê mướn rất nhiều người đến giả làm mục dân, tôi tớ, ngày ngày hát tuồng, đây chẳng phải là kẻ lắm tiền ngốc hay sao?
Chẳng qua là, lão gia Cát Lợi không phải như thế. Lão gia Cát Lợi không phải tên là Cát Lợi, mà bởi vì ông ta và người của mình không thông thạo Hán ngữ, ngữ âm cứng thô, tên gọi của ông ta Cát Tường nghe được lại nghe thành Cát, coi ông ta là bổn gia của mình.
Thật ra lão gia Cát Lợi vốn tên là A Sử Na Đốt Bật, người ngoài tôn xưng ông ta là Hiệt Lợi Khả Hãn, vị này chính là Đột Quyết Khả Hãn đối thủ một mất một còn của Đại Đường, nhưng lần trước thất bại thảm hại trong tay Đại Đường, ngay chính ông ta cũng bị bắt làm tù binh, bị áp giải đến Trường An làm Ngụ công.
Lý Thế Dấn đối với kẻ thù đối đầu này lại rất ưu đãi, cho ông ta một tọa đại trạch, còn phong thưởng cực kỳ hậu đãi đối với đám cận thần bên cạnh ông ta. Tỷ như Sử Na Tô Ni Thất đi theo ông ta được phong làm Hoài Đức Quận Vương, A Sử Na Tư Ma được phong làm Hoài Hóa Quận Vương, Thổ Cốc Hồn Tà cũng được phong làm Đại tướng quân.
Đương nhiên, địa vị tuy rằng tôn sùng, bổng lộc cũng rất hậu đãi, cũng không có khả năng cho bọn họ thực quyền. Hiệt Lợi Khả Hãn không có việc làm, lại không quen sống trong nhà lớn Trung Nguyên, nên cực kỳ buồn chán, bèn tức khắc dỡ đại trạch cải tạo thành một thảo nguyên lớn nhân tạo.
Cát Tường bước lên thảm cỏ mềm mại, vội vã chạy tới lều nỉ rộng lớn, chỉ thấy bên ngoài lều lớn kiểu Đột Quyết nguyên trấp nguyên vị đào một cái hố cát, bên trên đặt giá thịt quay, toàn bộ con dê đang được nướng thơm lừng, mà hố cát bên kia lửa cũng đang cháy hừng hực, trên đó đặt một chiếc nồi lớn, đang hầm thị dê, nước sôi sùng sục, mùi thịt thơm nức mũi.
Một con chó đen lớn đang nằm ở cửa trướng gật gà ngủ. Mấy đứa bé mặc trang phục Đột Quyết, tóc chải bím nhỏ đang trò chuyện cười nói huyên náo, hoàn toàn là cảnh sinh hoạt của thảo nguyên.
Cát Tường vội vã bước vào lều lớn, bên góc lều lớn, sáu bảy thiếu nữ mặc trang phục Đột Quyết đang chuẩn bị lên sân khấu.
Vừa thấy Cát Tường đến, mấy thiếu nữ kia lập tức thở phào nhẹ nhom, một người trong đó hai má tròn tròn, bên phải có má lúm đồng tiền xinh xinh đáng yêu lên tiếng:
- Cát Tường à, sao giờ mới đến thế, còn tưởng hôm nay ngươi không tới chứ. Mà ngươi múa dẫn đầu đấy, làm chúng ta lo lắng chết đi được.
Cát Tường lè lưỡi, cười nói:
- Có tiền để kiếm, sao có thể không đến được. Hôm qua ta vừa chuyển nhà, bận quá nên quên mất.
Vị trí trên trong đại trướng, Hiệt Lợi Khả Hãn, A Sử Na Tô Ni Thất, A Sử Na Tư Ma, Thổ Cốc Hồn Tà đều định vị ở đó, đang ăn đang uống.
Ở bên cạnh án của họ, đều đặt mấy vò rượu không, Hiệt Lợi Khả Hãn nói:
- Ca…ca vũ đâu? Sao còn chưa lên hát? Mau…mau nhảy cho ta…nhảy một đoạn Hồ toàn.
Trong các vũ cơ ở đây thì Cát Tường nhảy đẹp nhất, vừa nghe Hiệt Lợi Khả Hãn phân phó, thiếu nữ mặt tròn kia đẩy Cát Tường lên:
- Mau đi mau đi, ngươi lên trước.
Cát Tường nhanh chóng đạp theo tiết tấu, bước ra sân khấu, tạo dáng ưu mỹ ba đường cong, đi một vòng ứng với tiết tấu, tay chống eo như trăng khuyết bắt đầu múa.
Hồ Toàn nữ, Hồ Toàn nữ, tâm ứng với dây đàn, tay ứng với trống, hai tay nâng lên, xoay một vòng uyển chuyển như tuyết bay.
“Tả toàn hữu chuyển bất tri bì
Thiên táp vạn chu vô dĩ thì
Nhân gian vật loại vô khả bỉ
Bôn xa luân hoãn toàn phong trì
Hiệt Lợi Khả Hãn cầm lên một tiếng thịt dê bóng mỡ, trên chòm râu dính mỡ, mắt say lờ đờ nhìn Cát Tường đang ca múa, ánh mắt dần dần mê ly theo từng vụ điệu của Cát Tường.
Trong lúc ngây ngẩn, ông ta chợt nhớ về ngày xưa, trên thảo nguyên mênh mông, hai giọt nước mặt chậm rãi của bà chảy xuống, lại bị nếp nhăn trên gương mặt nuốt lấy, tựa như giọt nước rơi vào trong sa mạc, không chút tiếng động, không chút hơi thở…
Cũng không biết Thâm Thâm thuê được chiếc xe trâu từ đâu từ xa đi tới, đi một bước thì lắc ba bước, trục xe cũng không biết bao lâu không tra dầu rồi, kêu cót ka cót két vô cùng ê răng. Xe tựa như cũng sắp long ra rồi, khiến cho Lý Ngư hết sức lo lắng.
Trên xe có chỗ cho hắn nằm, dưới xe còn có đệm mềm, đó đương nhiên là nhưng vật dụng sinh hoạt của Dương Thiên Diệp, Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị mua rồi.
Bởi vì chủ cho thuê nhà lão Cổ đến phường một chuyến, họ đã được thư chính chính thức xác nhận là khách thuê của lão Cổ, điều này không thể nghi ngờ đã giúp che giấu hành tung của họ, cho nên họ quyết định trong khoảng thời gian này sẽ công khai ở lại tòa viện tử này.
Dương Thiên Diệp bởi vì hắn bị thương, cho nên đuổi hắn về Trử phủ trước, cho nên các nàng mới đi cùng.
Thâm thâm ngồi một góc ở càng xe, rầm rì hát:
- Một vòng xe, hai vòng xe, trên xe có một lão quan gia, lão quan gia không mang mũ sa
Ta là hoa bảo trên trời, hoa bảo không mặc khố
Ta là thỏ dưới đất, thỏ không ăn cỏ dại
Ta là tước tước trên trời, tước tước không đẻ trứng.
Ta là một quán quán, quán quán không thích vướng vúy, đập ná cái mông thối của ngươi…
Thâm Thâm vừa đi, vừa ca, Lý Ngư nghe xong, rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa:
- Thâm Thâm!
- Hở?
Thâm Thâm vội đi lại gần xe, vẻ mặt nịnh nọt, còn thiếu vẫy mỗi đuôi thôi.
Nhìn thấy biểu cảm đó của cô nàng, Lý Ngư vốn tức giận lại cố nín cười, kìm lại, nói:
- Cô đừng hát nữa được không?
- Vâng vâng vâng…
Thâm Thâm rất biết điều, rất nghe lời, gật đầu như gà mổ thóc.
Sau một lát...
“Nước róc rách, tắm rửa mông…
Rửa sạch cái mông mặc quần hoa…
Mặc quần hoa mời nhị cô
Mời nhị cô tới ăn đậu hũ…”
- Thâm Thâm
- Dạ!
Thâm Thâm ngoắc cái đuôi lại đến gần xe.
Lý Ngư nằm úp ở trên xe, cắn chặt răng nói:
- Ta nói cô có thể đừng hát về cái mông được không?
- Vâng!
- Không hát cái gì hết.
- Vâng!
- Tóm lại, ngậm miệng cô lại cho ta. Cô…hài, cô không có tâm chút nào hay sao.
- Tiểu lang quân chướng mắt ta, người ta làm thế nào ngươi cũng không vừa mắt.
Thâm Thâm rất ấm ức, mắt ướt nhẹp, dường như muốn khóc.
Dương Thiên Diệp vốn đang nín cười không nhịn được, xen vào nói giúp:
- Thâm Thâm cô nương tính trẻ con mẫn cảm, rất ngây thơ, rất tốt nha. Ngươi đừng có nghiêm khắc với người ta quá.
Lý Ngư cười khổ một tiếng, ngậm miệng lại, lòng tràn đầy lo âu nghĩ:
- Có người nói phương thuốc cổ truyền chữa bệnh nặng, thuốc của A Tam ca màu như phân, vị như phân nhưng lại rất có hiệu quả, giờ mông mình mát lạnh, chân không đau rồi. Nhưng vì sao còn phải bôi một lớp tro hương lên đó? Bẩn như thế, sẽ không bị nhiễm trùng chứ…
Hắn đang suy nghĩ lung tung, chợt cảm thấy Thâm Thâm rất yên tĩnh, trẻ nhỏ dễ dạy nha. Hắn đang khen ở trong lòng, bỗng lại giật mình, hay là bị mình giáo huấn lại khóc rồi?
Hắn bận tâm quay lại nhìn, chỉ thấy cô nàng Thâm Thâm chẳng biết từ lúc nào, lấy từ đâu tay cầm một chiếc bánh đậu xanh, một tay còn dùng khăn để che che, vừa đi vừa ăn, vừa đi vừa liếm, như con mèo tinh ăn vụng, nhưng lại chẳng lịch sự chút nào, trên má cô nàng còn dính bột đậu xanh.
Hắn không khỏi thở dài, cực phẩm như vậy, kiếp trước kiếp này của hắn đây là lần đầu gặp, kỳ nữ như thế, nhịn, nhịn thôi.
Phía trước là phủ Trử tướng quân rồi, Dương Thiên Diệp, Mặc Bạch Diệm, Phùng Nhị đứng lại, Dương Thiên Diệp chân thành cảm tạ Lý Ngư:
- Lần gặp này, thật sự cám ơn ngươi. Ngươi…bảo trọng.
- Cô cũng vậy!
Lý Ngư dừng một chút, nói:
- Về lời khuyên của ta, mong cô hãy suy nghĩ kỹ. bất luận là vì người thiên hạ, hay vì bản thân mình, ta mong …cô thu tay đúng lúc.
Mặc Bạch Diệm sợ chủ công của mình bị Lý Ngư làm cho lay động, vội chắp tay nói:
- Tiểu lang quân, lần nữa được ngươi ra tay giúp đỡ, đại ân không biết khi nào mới báo được. Chút ân oán xưa, chúng ta xóa bỏ! Xin tiểu lang quân bảo trọng, chúng ta cáo từ. Điện hạ?
Dương Thiên Diệp gật đầu, cười gượng với Lý Ngư:
- Cáo từ!
Lý Ngư thấy tình hình đó, biết họ căn bản không nghe vào lời nói của mình, đành âm thầm thở dài.
Hắn nói:
- Thâm Thâm!
Thâm Thâm vội giơ tay:
- Ta đây!
Lý Ngư nói:
- Đỡ ta xuống xe.
- Vâng.
Thâm Thâm nhanh chóng bước lên, đỡ hắn xuống xe. Lý Ngư đứng vững, nói với Dương Thiên Diệp:
- Các cô bọc lớn bọc nhỏ trở về, nên đi xe đi. Dù gì ta cũng đến nơi rồi.
Dương Thiên Diệp gật đầu, áy náy chắp tay với hắn, xoay người đi ra ngoài ngõ, mướn một phu xe đánh xe bò đi.
Lý Ngư nhìn bóng lưng của nàng khẽ nhàng thở dài, chậm rãi xoay người lại...
Hắn trợn mắt nhìn Thâm Thâm vẫn đứng đó:
- Cô còn không đỡ ta.
Thâm Thâm một mặt tiến lên dìu hắn, một mặt an ủi:
- Ôi chà, chỉ là bị một con rắn cắn thôi mà, hai vết răng thôi, chỉ cần tiêu độc rồi, đánh rắm cũng không sợ không được. Tiểu lang quân chớ lo lắng.
- Ta…cô có vẻ rất hiểu biết nhỉ.
Thâm Thâm có vẻ rất vui, đỡ hắn, đi vào trong Trử phủ, còn đắc chí thỉnh giáo:
- Khó có dịp tiểu lang quân khen ta. Hì hì, ngươi nói ta cao cái gì nhỉ? Sao lại nói thế?
Lý Ngư chợt có cảm giác bất lực với cô nàng Thâm Thâm này, không thể làm gì khác hơn là coi như không nghe thấy.
Hai bên cửa lớn Trử phủ đã đào được hai hố sâu to, bên cạnh là đống đất. Lhys Ngư đang định đi qua, chợt nghe hố bên phải có người kêu to:
- Có ai không? Mau kéo ta lên, người đâu.
Lý Ngư ngạc nhiên đứng lại, đi tới mép đống đất nhìn nhìn vào trong, chỉ thấy Thích Lữ soái em vợ của Trử đại tướng quân tay trần, mặc mỗi quần cộc, tay chốc cái cuốc, đang nghển cổ lên gọi, nhìn thấy Lý Ngư thì vui mừng:
- Lý tiên sinh? Mau kéo ta lên.
Thích Lữ Soái còn không biết cô nàng ngốc nghếch đi theo Lý Ngư chính là kẻ hại y bị như thế, y thấy Lý Ngư như thấy người thân.
Lý Ngư kinh ngạc nhìn thoáng qua cửa phủ, Thích Lữ soái ở trong hố gọi to như thế, không lý nào người trong Trử phủ không nghe được, trừ phi chính Trử Long Tướng ra lệnh. Hắn vừa nhìn, mới phát hiện không thấy bóng dáng hai quân giáo canh cửa đâu.
Hắn giật mình nói:
- Thích Lữ soái, sao chỉ có ngươi ở trong hố thế? Quân giáo canh cửa đâu?
Thích Lữ soái ở trong hố sốt ruột:
- Kéo ta lên trước đi, xảy ra chuyện lớn rồi, nên giáo úy thủ vệ cũng chạy vào phủ rồi, không ai để ý đến ta cả.
Lý Ngư vội gọi Thâm Thâm:
- Mau, mau đến giúp, kéo Thích Lữ soái lên.
Thích Lữ soái đưa đầu cuốc tới, Lý Ngư lo mông mình bị thương, một mình mình không kéo được y, vốn định gọi Thâm Thâm cùng hắn kéo người, nhưng không ngờ Thâm Thâm dù sao cũng sống ở gánh hát từ nhỏ, tuy nói sở trường tuyệt kỹ là nuốt kiếm, công phu khác cũng không kém, chính là cũng rất khỏe.
Thâm Thâm bước lên, hai chân chuyển hướng, đứng vững ở trên đống đất, hai tay cầm chuôi cuốc, Thích Lữ soái cầm cái cuốc, đạp lên vách hố, có Thâm Thâm ra sức kéo, cuối cùng đã leo lên được.
Thích Lữ soái vừa bò ra khỏi hố đất không nói hai lời lập tức chạy vào trong Trử phủ, tựa như trên mông có lửa.
Lý Ngư vội hỏi:
- Thích Lữ soái, rốt cuộc trong phủ xảy ra chuyện gì thế?
Ai ngờ Thích Lữ soái chạy quá nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng nữa.
Lý Ngư khẩn trương, nói với Thâm Thâm:
- Mau, mau đỡ ta vào.
Thâm Thâm hai mắt tỏa sáng, lòng hiếu kỳ còn nặng hơn Lý Ngư, lập tức chạy lên trước cúi người xuống, đầu gối chùng xuốc, hai tay ngoắc lấy, Lý Ngư không kịp đề phòng, suýt nữa bị cô nàng ôm ngã xuống đất, theo bản năng tay quàng lên cổ cô nàng, ôm thật chặt.
Thâm Thâm đứng thẳng lưng lên, cõng Lý Ngư, nhanh nhẹn chạy vào trong phủ:
- Nào nào, chạy mau, chúng ta đi mau…


Bạn cần đăng nhập để bình luận