Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 224: Tam phương hội
Bọn môn khách Thái tử vừa lên đài, Lý Ngư nhướn mày, vội cũng thả người, nhảy lên trên đài. Lúc ngồi hắn đã cởi giày ra rồi, lúc này chỉ còn một đôi vớ, hai chân đều vững vàng đặt xuống sân khấu, không một tiếng động.
Hai tên tay chân kia vừa xông lên trước nhất, Lý Ngư kéo tiểu mỹ nhân hoa dung thất sắc ra phía sau, một chiêu dã mã phân tông, nghênh đón hai tên tay chân kia.
- Ùng!
Cánh tay hai bên chạm vào nhau, toàn thân hai bên đều chấn động, chỉ vừa tiếp xúc đều cảm thấy đối phương cơ bắp như thép, đầy đủ sức mạnh. Đơn giản chỉ dùng sức mạnh, khó chiếm được thế thượng phong, hai bên lập tức đổi chiêu.
Lý Ngư luyện tập, tuy chỉ là võ thuật tạp học dân gian, nhưng cũng là môn võ học cực kỳ thực dụng.trải qua đoạn đường vượt ngục, lăn lộn ở Lũng Tây, giữa lúc rèn luyện sự sống và cái chết càng hiểu thông đạo lý, hội nhập tạp học với nhiều phong cách khác lạ, làm cho phong cách võ thuật của hắn trở nên cực kỳ quỷ dị khó lường.
Kỳ thực cái gọi là quyền thuật vốn là tán thủ, bộ quyền thuật chính là tự mình luyện tập và thậm chí là luyện tập cùng với người khác mới có tác dụng, thật sự phải thực chiến, căn cứ vào động tác phòng thủ công kích của đối thủ mà sử dụng phân tán hoặc tích hợp lại, dùng phương thức tán thủ đối chiến, cho nên Lý Ngư chẳng khác gì là vượt qua chi tiết của chiêu trò này, trực tiếp từ vương bát quyền phố phường để cải tiến tán thủ.
Lúc này hai tên tay chân đổi chiêu, Lý Ngư cũng lập tức đổi chiêu, nhưng hắn lại không thoái mà tiến, hai cánh tay hóa cương sang nhu, giống như con rắn quấn hai cánh tay của hai tên tay chân, khéo léo tách cánh tay của bọn chúng, làm cho bọn chúng giang ra. Tuy rằng chỉ là một khoảng hở để giết, đối phương liền nhanh chóng thu chiêu ngăn cản tới, nhưng…vậy đã đủ rồi.
Hai tay Lý Ngư như con hạc uế, điểm ngay vào cuống họng của hai tên đó, đây là chỗ cực kỳ yếu ớt, người bình thường bị một kích này cũng khó mà chịu được, huống hồ Lý Ngư là người luyện võ, hai tên kia lập tức đau yết hầu, thở khó khăn, lảo đảo lùi lại mấy bước, mất đi năng lực chiến đấu, nước mắt nước mũi đều chảy xuống.
Ngay sau đó Lý Ngư lại tiến thêm một bước, một động tác lãm tước vĩ, đẩy đám hắc hổ môn khách của Thái tử ra, một chưởng cắt trên động mạch cổ, chém vào trước mặt khiến y tối sầm mặt mũi, ngay sau đó bị Lý Ngư thúc một gối vào dưới bụng, thân hình lăn quay bắn ra ngoài.
Lãm tước vĩ (Kéo đuôi chim) là một chiêu thức có tên trong Thái cực quyền, nhưng động tác kỹ xảo tương tự dù sao cũng không phải là lúc đó mới xuất hiện. Mà là động tác kỹ thuật tấn công phòng thủ chiến đấu trong thực chiến mới dần dẫn biến hóa thành, nó vốn xuất phát từ đao thuẫn binh.
Đao thuẫn Binh một tay nâng thuẫn, một tay vung đao, thuẫn vừa nghênh vừa dẫn, phá mở binh khí của đối phương, đao thì thuận thế bổ lên, chuyển thủ thành công, chính là một điểm tinh túy của chiêu này.
Lý Ngư vừa động thủ, Lưu Vân Đào lập tức rống lên một tiếng, nhào lên trên đài. Người phiêu bạt trong giang hồ, sao không biết đánh đấm, chẳng qua Lưu lão đại là người đi thuyền, cũng không tinh thông quyền thuật, chỉ đánh ra hai chưởng, lại bởi vì địch quá nhiều, trong lúc gấp gáp bèn, sửa dùng vương bát quyền để ứng đối.
Khang ban chủ và Hoa Lâm đứng lên, lại có chút thất thố. Bởi vì hai người này hoàn toàn không biết võ, cũng chưa giao thủ qua với người nào, có lòng tiến lên giúp đỡ, lại không biết nên giao thủ như thế nào. Cho nên chậm một chút.
Tô Hữu Đạo đứng lên, lông mày nhăn lại, vừa mới mở miệng ra muốn nói chuyện, bóng người bên cạnh vừa lóe lên, Tô Hữu Đạo liếc nhìn, chính là Thâm Thâm. Thâm Thâm vừa chạy, Tô Hữu Đạo đứng ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng nhất, nhất thời có chút quáng mắt.
- Tiểu lang quân, ta tới giúp ngươi đây!
Thâm Thâm rất nghĩa khí, hét lớn một tiếng, hai tay vừa giơ lên, mười đầu ngón tay sắc nhọn, dùng tư thế con chó nhỏ anh dũng nhào tới vế hướng một trong hai người đang giao thủ cùng với Lý Ngư.
Lý Ngư giao thủ sổ hợp, không dễ dáng gì có thể kéo xa khoảng cách với hai người, lập tức dùng chân trái làm trục, xuất ra một cái tiên chân sắc bén, chiêu này chính là học cùng với Long Tác Tác ở Lũng Hữu.
Lại không nghĩ cô nàng Thâm Thâm lúc này lại xông tới, Lý Ngư một cước quét trúng cánh tay của đối thủ thứ nhất, người đó lập tức xương cốt đau nhức, nghiến răng một tiếng bị quét bay ra ngoài. Cước này của Lý Ngư thế chưa hết, mắt thấy Thâm Thâm đang bổ nhào trước mặt, chỉ sợ cước này vẫn chưa quét đến kẻ địch, mà sẽ quét trên người nàng ta trước.
Lý Ngư và đối phương động thủ, đương nhiên giữ sức, không muốn đánh chết người hoặc gây ra trọng thương, với những phiền phức không cần thiết, nhưng đối phương cũng là người luyện võ, năng lực chống đánh lại mạnh, cho nên cước này vừa đưa ra, sức lực cũng không phải nhỏ, mà cô nàng Thâm Thâm này thân hình như cành liễu, chỉ sợ một khi quét trúng, sẽ bị cước này quét cho gập lại, lưng đều bị gãy.
Lý Ngư kinh hãi, cứng rắn giữ vững sức, trọng tâm hướng về phía trước, mũi chân nặng nề đá “phịch” một tiếng trên đài, phần hông, xương cụt bên phải bị một trận đau thấu tim. Hắn không bị thương trên tay đối phương, lại bị một chiêu gấp gáp này làm cho toàn thân bị thương, lúc này đau đến mức thở không ra hơi.
Đồng thời nghênh đón chân roi của Lý Ngư ngoài đối thủ thứ hai còn có Thâm Thâm, cái nào uy hiếp hắn lớn hơn, còn cần phán đoán ư? Cho nên gã lập tức nghiêng người, trở khuỷu tay, cố gắng đón đỡ tiên chân này. Lại không nghĩ Lý Ngư kịp thời thu chiêu, đập mạnh dưới sân khấu một chút, tư thế phòng ngự này của gã lập tức vô dụng.
Bên này Lý Ngư đánh trượt, bên Thâm Thâm lại trở nên không phòng bị. Thâm Thâm kêu lên liên tiếp, mười ngón tay thon dài xoạt xoạt xoạt một hồi, chờ khi người đó phản ứng lại, trên mặt đã đầm đìa máu, từng đường cào, cái mặt trở thành mặt hoa.
Tên tay chân đó ngơ ngác nhìn Thâm Thâm, ánh mắt dần trở nên hung dữ. Thâm Thâm ngẩn ra, kêu một tiếng nhảy dựng lên, liền nhảy sau người Lý Ngư, khẩn trương dùng ngón tay dí phía sau tay áo của hắn nói:
- Tiểu lang quân mau bảo vệ ta.
Lúc này, Lý Ngư vẫn ở đó không chút động đậy.
Chỉ là tư thế này của hắn, lù lù bất động, khí thế ngất trời, mắt nhìn thấy mấy người lúc trước bị hắn đánh bay, bọn môn khách Thái tử cũng không hiểu được hắn muốn xuất chiêu gì, nhất thời không có người nào dám đến gần.
Cho nên Lý Ngư tạo hình trọn vẹn đủ năm giây, kẻ địch chưa tấn công lên, hắn cũng chưa từng động đậy, cho đến khi nhảy thẳng đến sau lưng hắn, Lý Ngư mới thở ra một hơi.
Mắt nhìn thấy tiếng kêu này của Thâm Thâm, đám tay chân bốn phía kích động lên, Lý Ngư lập tực hít một hơi, trầm giọng nói:
- Hai vị hào kiệt, muốn ngồi ngắm Hồ cơ?
Câu chất vấn này của Lý Ngư ngữ khí đau buồn, thê lương cực kỳ, bởi vì lời hắn vừa nói ra, dư âm có một chút ý run sợ, hiển nhiên là bi phẫn đè nén đến cực độ.
Tuy rằng đây chỉ là bởi vì hắn vừa trì hoãn, khí lực không đủ, âm thanh nói không ra lời, âm thanh đó cũng là bởi vì phần lưng và phần eo bị tác động làm đau đớn mà tạo thành, nhưng La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ lại không biết, hai người lập tức sắc mặt xấu hổ, sinh ra cảm giác xấu hổ vô cùng.
Lý Ngư không chỉ lần đầu giải vây cho bọn họ, có câu chịu ơn của người khác chỉ bằng giọt nước, khi báo đáp thì bằng cả dòng suối, huống hồ là ân cứu mạng năm lần bảy lượt, lúc này bọn họ ổn như thái sơn ngồi ở chỗ kia, ngồi nhìn Lý Ngư bị người khác bao vây tấn công, hơn nữa lại là người của bọn họ, thật sự không đáng làm người rồi.
Tiếng chất vất này của Lý Ngư, hai người vẫn còn có thể nhìn, ngồi nhưng căn bản ngồi không vững.
La Nhất Đao đứng dậy đầu tiên, hét lớn một tiếng:
- Toàn bộ dừng tay!
Hột Can Thừa Cơ dường như đồng thời đứng dậy, bị La Nhất Đao vượt lên trước quát bọn môn khách ngừng lại, y bèn hướng về phía Lý Thừa Càn và Cao Dương công chúa chắp tay nói:
- Người đó cùng với La huynh và ta có quan hệ rất sâu xa, xin tiểu lang quân khoan thứ tội mạo phạm này.
Lý Thừa Càn ngẩn người, lúc này mới biết hai bên không những quen biết, mà còn có quan hệ sâu xa. Chỉ là y bình thường tuy rằng ôn nhuận như ngọc, nhưng giờ lý tính đã hoàn toàn biến mất, lúc này bị Lý Ngư làm mất mặt, nào chịu bỏ qua.
Nghe hai người nói, Lý Thừa Càn cười lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi quen biết ư? Nếu là như vậy, gọi hắn đến, khấu đầu thỉnh tội trước ta, ta sẽ tha cho!
Lý Thừa Càn là thái tử, đương kim thái tử, Thiên tử tương lai, gọi một tên tiểu dân quỳ trước y, đương nhiên cũng không cho là thiệt thòi. Chỉ là, y hiện tại là cải trang ra ngoài, không ai biết y là ai, thời đó lễ tiết quỳ lễ cũng không thường dùng, bá quan thượng triều đều không hành quỳ lễ, y yêu cầu như vậy, đã coi là làm nhục người ta rồi.
La Nhất Đao và Hột Can Thừa Cơ cảm thấy đau đầu, Hột Can Thừa Cơ sắc mặt cười khổ, hạ giọng nói:
- Điện hạ, người đó không biết thân phận của người, kêu hắn ta quỳ, không khỏi làm cho người khác khó chịu. Nếu lấy thân phận điện hạ để khoa trương ra, thì đối với điện hạ bất lợi…
Hột Can Thừa Cơ vẫn chưa nói xong, Cao Dương công chúa đã giương ngực lên, nói:
- Không được báo tên Thái tử ca ca, vậy thì gọi hắn đến quỳ trước ta, ta không sợ!
Tô Hữu Đạo nhìn thế cục như thế, bèn ho một tiếng, mạnh mẽ tiến lên phía trước, tính toán giảng hòa. Tiểu mỹ nhân giả trang người Ba Tư lúc này cũng biết cơ đã trốn phía sau người Lý Ngư, mắt lộ ra vẻ sợ hãi, động tác cũng tương tự Thâm Thâm, chỉ dùng đầu ngón tay, nhẹ nhàng kéo áo Lý Ngư, giống như đang chơi trò diều hâu bắt gà con vậy.
Liền ngay lúc này, trước cửa tiệm lại xuất hiện một đoàn người, một người dẫn đầu bước đến, ánh mắt quét nhanh nhìn tình hình, bèn dùng ngữ khí chế nhạo nói:
- Vốn muốn tìm ra một nơi thanh tĩnh, xem ra, lại là nơi rất náo nhiệt!
Mọi người theo tiếng ngoài cửa nhìn ra, những người khách khác đang ngồi ở đó vẫn chưa có phản ứng gì, trong hai nhóm người giương cung bạt kiếm này, đều có người có chút ngẩn ra.
Lý Ngư vẫn tư thế đó, vững như đá đứng ở trên đài, nhìn người ở trước cửa này, dưới sự kinh ngạc, lưng eo kêu răng rắc, chỗ bị thương ngay phần hông thiếu chút nữa đã nhanh chóng khỏi hẳn.
Người nọ ở cửa ra vào kia…
Kinh Vương?
Lý Nguyên Tắc!


Bạn cần đăng nhập để bình luận