Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 231: Kỳ tích thần kỳ
Những thị vệ bên ngoài đi vào, những thích khách kia lập tức muốn thoái lui.
Không thể không lui lại, người ta tiêu hao rất nhiều nhưng bên họ không thể tổn thất thêm. Những người này của bọn họ đều là tinh nhuệ được dùng bao nhiêu năm tâm huyết để bồi dưỡng được, chẳng những học võ nghệ, còn học binh pháp, mục đích là chuẩn bị cho ngày sau khởi binh phản Đường, chết một người là thiếu một người.
- Rút lui!
Người lực sĩ sử dụng đại chùy ném thiết chùy ra ngoài, lập tức hét lớn. Những thích khách che mặt dưới tay hắn không có người giang hồ, mà đều là những cô nhi từ nhỏ đã được huấn luyện theo quân pháp, chẳng những trung thành, dũng mãnh, hơn nữa còn tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh. Lực sĩ sử dụng đại chùy ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức lui ra ngoài.
Những thị vệ vừa xông tới hò hét phô trương thanh thế, nhưng cũng không có mấy người xông lên đuổi giết, lúc này bảo hộ bên cạnh chủ nhân mới là cái công lớn. Như con chó nóng vội nhảy lên, tỏ rõ nơi này đạt được công lao dễ như trở bản tay, ai còn đi liều mạng quyết chiến với những người kia.
Lý Ngư thấy địch nhân lui bước, cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng buông Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong, trở về vị trí của mình xem xét, mấy người Tô Hữu Đạo đều không bị thương, ba cô gái còn đang chen chúc trong không gian nho nhỏ ở đằng kia. Lý Ngư đưa tay về phía các nàng nói:
- Đi ra đi, đã an toàn rồi!
Ba cánh tay đồng thời đưa ra, Lý Ngư ngẩn người.
Cao Dương công chúa lên ra đằng trước, nắm chặt tay Lý Ngư, từ giữa bò ra ngoài, tức giận giơ chân lên, đạp vào mông Lý Ngư một cước, chỉ là chân nàng còn chưa đủ dài, chỉ đá đến đùi của Lý Ngư:
- To gan, ngươi dám…. Dám…
Cao Dương công chúa xoa cái mông, nhất thời thẹn thùng, lại nói không nên lời.
Lý Ngư chỉ cho là nàng gãi ngứa thay cho mình cũng không nói lý với nàng, kéo Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh lên, quay lại nhìn thoáng qua chỗ mấy người Tô Hữu Đạo, Lưu Vân Đào. Mấy người kia vẫn để nguyên tư thế tránh né, nhất là Khang ban chủ, khom người, vểnh cái mông, hai tay chống vào bình phong bằng gỗ.
Lý Ngư không nhịn được cười nói:
- Khang bá, sát thủ đã lui không cần kinh hoảng.
Khang ban chủ cũng không quay đầu lại, chỉ nói:
- Ai sợ chết cũng không tới phiên ta sợ chết, ngươi mau mau đứng dậy, râu mép ta bị đệm kẹp chặt rồi, đau quá…
Bọn người Tô Hữu Đạo, Lý Ngư nghe xong không khỏi bật cười, vội vàng rời chỗ, nhấc đệm lên, Khang ban chủ vất vả để duy trì một tư thế cuối cùng cũng có thể thở dài, nâng người lên.
Ở đây đại loạn, tiểu nhị trong tiệm lập tức gõ chuông cảnh báo, vốn là trong phường đã đưa tin có cháy, tiếng chuông truyền ra, mọi người trong phường vội vàng đi ra, nhấc theo một thùng nước, kêu gọi đám phường đinh trong cửa tiệm đi tới.
Trong tiệm, Lý THừa Càn giơ tay ra, trong tay vết máu loang lổ, giận giữ hét lên:
- Tốc báo huyện Trường An, tốc báo Kinh Triệu phủ, tốc báo Kim Ngô Vệ, bắt người cho bổn cung! Bắt người! Bổn cung muốn ngàn đao băm thây chúng, khiến cho bọn chúng chết mà không thể siêu sinh!
Hột Can Thừa Cơ bình tĩnh kéo một tấm vải trên vạt áo xuống, vừa quấn tay cho y vừa nói:
- Thái tử bớt giận, hung thủ đã tính toán kỹ lưỡng, thái tử chữa trị vết thương rồi tính sau.
Vũ Văn Trường An mới ló đầu ra từ khe hở nhỏ bên cạnh sân khấu, vừa nghe chỗ này có người tự xưng là bản cung, có người xưng là Thái tử, sợ tới mức vội vàng chui về chỗ cũ.
Cao Dương thấy mình đã đá một cước, mà Lý Ngư cũng không nói lý với nàng, sự không đếm xỉa này lại khiến nàng phẫn nộ, vốn định không buông tha cho Lý Ngư, chợt thấy ca ca bị thương, vội vàng bước tới quan tâm hỏi thăm, nhìn thấy Hột Can Thừa Cơ tay chân vụng về, bèn dành lấy băng vết thương cho Thái tử.
Lý Ngư thấy đoàn người của mình không bị thương, vội vàng tới cùng một chỗ với Tô Hữu Đạo, giúp những thực khách bị tai bay vạ gió băng bó vết thương, nhìn thấy có không ít người chết, không khỏi âm thầm than thở. Lúc này, Phường chính đã dẫn người chạy tới, vừa vào cửa đã kêu to:
- Ở đâu bị cháy?
Tất cả mọi người đều nhìn ra cửa, lại thấy Phường Chính xách theo một thùng nước, phía sau còn có những thanh niên trai tráng, cầm theo xẻng, cuốc, còn bưng theo cả chậu nước, từng người từng người ngơ ngác nhìn bọn hắn.
Viên Thiên Cương đưa mắt ra hiệu cho Lý Thuần Phong, Lý Thuần Phong hất mái tóc dài màu trắng, đi lên nói:
- Bản quan Ti Thiên Giám Lý Thuần Phong, vị trên đài này chính là Thái Tử, vị bên cạnh là Cao Dương công chúa, còn có…
Lý Thuần Phong nói ra một cái tên, sắc mặt Phường Chính lại biến sắc một phần, khi gã nói xong thân phận của Cao Dương công chúa, sắc mặt của Phường Chính đã sợ đến mức trắng bệch như tờ giấy. Lúc này Lý Thuần Phong bỗng đưa ngón tay lên không trung, ngây ra một lát đột nhiên kêu lên:
- Kinh vương gia? Kinh Vương? Kinh Vương?
Gã vội vã nhìn về phía chỗ ngồi đã bị nện cho đến mức nát bét, nơi đó sụp xuống một mảnh, ngói úp, bùn đất, cái bàn rách nát, trong đống rách nát còn có một dòng máu tươi chảy ra.
Mọi người hoảng hốt, lập tức chạy về phía đống rách nát đó, Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong, La Nhất Đao, Hột Can Thừa Cơ tìm nửa ngày, La Bá Đạo mới hô lên:
- Trong này!
La Bá Đạo lật một mảnh ngói lớn, nhìn thấy một người ngồi thẳng tắp ở chỗ đó, chỉ lộ ra cái đầu và nửa thân người tràn đầy bùi đất.
Chưa nói tới mấy người Viên Thiên Cương, mà ngay cả thái tử và Cao Dương công chúa đều mở to hai mắt ra nhìn nhìn người này.
Người này bỗng mở hai mắt ra, ánh mắt chậm chậm nhìn hai vòng, thân thể khẽ động, bùn đất màu xám trên mặt rào rào rơi xuống.
Người này khóe miệng bỗng nở nụ cười quỷ dị, bỗng nhảy dựng lên nói:
- Ta không sao! Ta không sao! Ha! Ta không có việc gì!
Y nhảy loạn cả lên, khiến cho bụi bặm tung bay, Thái Tử cùng Cao Dương công chúa vội bịt mũi lui về phía sau vài bước, chờ người kia nhảy một hồi, ngũ quan đường nét rõ ràng, thì ra chính là Kinh Vương Lý Nguyên Tắc.
Lý Nguyên Tắc vui mừng nói:
- Các ngươi xem, ta hào phát vô thương! Ta hào phát vô thương, kỳ tích, đúng là kỳ tích!
Y vừa nói, hai đầu gối gập lại, quỳ xuống mặt đất, hai tay tạo thành hình chữ thập, tự lẩm bẩm:
- Vô thượng Thái ất độ ách Thiên Tôn, Vô thượng Thái Ất cứu khổ Thiên Tôn phúc sinh vô lượng Thiên Tôn! Đệ tử Lý Nguyên Tắc, thành kính lễ kính…
Thái tử Lý Thừa Càn không kìm được, tiến lên phía trước nói:
- Thập nhị thúc, chúng ta…
Lý Nguyên Tắc vội vàng dừng lại, quay về phía Thái tử “suỵt” một tiếng sau đó tiếp tục niệm.
Lý Nguyên Tắc thật sự thành kính hướng đạo như vậy sao? Kỳ thực là trước ngày hôm nay cũng không như vậy. Y chỉ là cố ý làm ra một dạng thành kính hướng đạo, nếu không thì biết làm sao đây? Vốn không có nữ nhân thì không vui vẻ. Hàng đêm vẫn gần gũi nữ nhân đột nhiên lại không gần nữ sắc, chỉ sợ người ta lập tức đoán được là y có vấn đề.
Mọi người cũng muốn cho vương gia chút mặt mũi, bằng không y bị người bên ngoài chỉ trỏ, chỉ vào mặt y mà nói là báo ứng, những ngày tháng này làm sao mà sống nổi?
Bởi vậy, y làm ra bộ dạng thành kính hướng đạo, chỉ vì làm đệm cho chính mình ngày sau:
- Tính tình thay đổi lớn, không gần nữ sắc.
Nhưng về tình hình ngày hôm nay, thật sự khiến y sợ hãi.
Nhắc tới cũng thật sự là thốn, không chỉ những thứ rơi từ trên nóc nhà tới không làm tổn thương y, một chùy nện từ trên xuống cũng không làm tổn thương y, mà ngay cả một chùy mà lực sĩ quét ngang qua cũng chỉ sượt qua đầu của y, không hề mảy may thương tổn tới y, nếu như cái chùy kia xuống dưới một tấc, đinh sắt bên trên có thể sẽ xốc cả đầu của y đi.
Lý Nguyên Tắc sợ đến đờ người, ngồi ở đằng kia không nhúc nhích, lúc này rốt cuộc đã tỉnh hồn lại, giống như là kỳ tích, nếu nói là không phải là bởi vì những ngày gần đây y thường hay tụng kinh, lễ kính thiên tôn, thì ngay cả y cũng không tin đó là một sự ngẫu nhiên, giờ khắc này, Lý Nguyên Tắc thật sự thành kính hướng đạo rồi.
Phường Chính dẫn người đứng ở cửa ra vào, cũng không còn ao để ý tới bọn gã, lúc này bọn gã cũng hiểu rõ tình hình trong sảnh, liền cẩn thận tới gần, liếc trộm thái tử, cũng không dám ngẩng đầu, khom người, vẻ mặt khiêm tốn nói:
- Thái tử gia…, có gì phân phó, xin nói cho biết ạ!
Lý Thừa Càn tức giận liếc mắt nói:
- Hành tung của thích khách, muốn giết bản cung. Chuyện này, Bất lương nhân các ngươi làm được không?
Bất lương nhân xấu hổ không thôi, Cao Dương công chúa ở bên cạnh nhãn châu xoay động, lại chỉ ngón tay về phía Lý Ngư nói:
- Thái tử ca ca, người này vừa mới nói muốn cho vòm trời rạn nứt, tạo mưa như mũi tên, vừa mới nói xong kẻ xấu đã xông tới, hắn và kẻ xấu nhất định có quan hệ!
Lý Nguyên Tắc lập tức trừng mắt nhìn Lý Ngư, Phường Chính và Bất lương nhân cũng lập tức giơ xẻng cuốc vũ khí lên, bao vây Lý Ngư.


Bạn cần đăng nhập để bình luận