Tiêu Diêu Du
Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 245: Biến đổi bất ngờ
Đến Đông Ly Hạ rồi.
Xa xa nhìn lên, nó chỉ là một toàn kiến trúc cao lớn nhất của chợ tây, đến gần, mới cảm nhận được sự hùng vĩ rộng lớn đến vô cùng của nó.
Tòa lầu tổng cộng có ba tầng, cộng thêm một tầng lầu ẩn, nhưng dưới mỗi ba tầng lầu mỗi một tầng độ cao đều tương đương với lầu các hai tầng bình thường, cho nên tòa Đông Ly Hạ cao như một tòa bảo tháp bảy tầng.
Nhưng mà, cao như tòa bảo tháp bảy tầng, diện tích của nó lại rộng gấp trăm lần một tòa bảo tháp. Kiến trúc chủ thể của tòa lầu này chừng một dặm phương viên, dĩ nhiên cũng đủ bao la, mà ở bên ngoài, ngoại trừ mặt tiền chính diện của cửa hàng lại không có kiến trúc phụ, bên ngoài ba mặt khác thì có một số ít kiến trúc, chạy dài ra ngoài, san sát nối tiếp nhau, cũng không hiểu được tổng cộng có bao nhiêu phòng xá kết nối nhau.
Bốn người Lý Ngư đến dưới tòa lầu, ngẩng đầu nhìn lên, ba chữ Đông Ly Hạ to lớn đặt trên đỉnh lầu, y như cái đấu lớn, hết sức bắt mắt.
Bốn người nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự dũng tâm quyết tuyệt.
Sáng sớm, chưa đến giờ tửu lâu mở quán, nhưng cửa chính quán ăn đã mở, bên trong có tiểu nhị đang sắp xếp lau bàn, chuẩn bị buôn bán.
Trong bọn họ có người nhìn thấy bốn người Lý Ngư đang đứng trước cửa, cũng nhìn thấy đao trong tay bọn hắn, nhưng rõ ràng không hề sợ hãi, mà tò mò nhiều hơn.
Bốn người Lý Ngư gật gật đầu với nhau, đang định xông vào "Đông Ly Hạ", bức Nhiêu Cảnh hổ chợ tây phải ra mặt. Đúng lúc này, chợt có tám gã công nhân từ bốn phương tám hướng chung quanh đồng thời xuất hiện, lộ ra bộ đao, lượng thiên xích và khảo gia, hùng hổ tới gần bọn hắn.
- Không được nhúc nhích! Dưới chân thiên tử, kẻ chống lại lệnh bắt ngay.
Lại có một công nhân xuất hiện, mặc trang phục bộ đầu, tiếng hô như lôi, mười phần trung khí.
Phía sau gã cách đó không xa trong số người xem náo nhiệt, Mạch Thần và Vinh Húc cười nhạt, nhìn đám người Lý Ngư như xem vở hài kịch.
Khang Ban chủ ngây người, tình thế này thật sự là ông chưa từng dự liệu tới. Công nhân đại diện cho quan phủ, mà uy nghiêm của quan phủ không một lương dân nào dám mạo phạm. Khang ban chủ có thể chết không từ, nhưng trên đời này có thứ ông vẫn lo lắng, đã có lo lắng, sao còn kháng pháp?
Dưới tình thế cấp bách, Khang Ban chủ không tự chủ được nhìn sang Lý Ngư. Không biết tại sao, thời khắc này, ông tin tưởng, chỉ có Lý Ngư mới có thể xử lý được.
Hoa Lâm cũng giống như Khang ban chủ, dù gã đã không để ý tới sinh tử bản thân, nhưng cũng không dám mạo phạm quốc pháp. Cam lòng cho một thân quả, dám đem hoàng đế kéo xuống ngựa? Điều kiện tiên quyết lúc ngươi dựng thẳng một cây, vượt qua một cái, ở nhân gian này không còn lo lắng. Mà Hoa Lâm, cũng có lo lắng.
Chỉ có Lưu Vân Đào, vợ con chết trong lửa, qua hai tháng nữa, ông ta cũng phải đền tội giết người, dĩ nhiên không còn gì sợ hãi, nhưng ông ta cũng vô thức đưa ánh mắt về Lý Ngư. Ông ta dù có lực mạnh, cũng có chút công phu, nhưng trước tiên phải động thủ với đám bộ khoái, chỉ sợ căn bản không có cơ hội xông vào "Đông Ly Hạ".
Ở hậu thế dưới ngòi bút của tiểu thuyết gia, huyện lệnh thất phẩm quan tép riu, hèn mọn đến không đáng nhắc tới. Kì thực như thế nào? Đó là phụ mẫu một phương, chí tôn trăm dặm, huyện lệnh phá gia, định sinh tử, vinh nhục người ta, là đại nhân vật bực nào chứ.
Dưới ngòi bút của tiểu thuyết gia ở hậu thế, cao thủ tập võ đều tung hoành thiên hạ, không lo ăn không lo mặc, không đếm xỉa quyền quý, là siêu nhân giỏi hơn người khác, kì thực như thế nào?
Lao tâm giả trì nhân, lao lực giả trì vu nhân (người lao động trí óc thống trị người khác, người lao động chân tay sẽ bị người khác thống trị), dù Đại Đường còn chưa có cách nói “tất cả đều là cấp bậc thấp kém, chỉ có người đọc sách là cao, kẻ có vũ lực cũng chẳng qua là người bị người khác ra roi mà thôi.
Cho nên hiệp khách chính là lãng tử vô nghề nghiệp, Không Không Nhi, Tinh Tinh Nhi, Hồng Tuyến Nữ trong truyền kỳ Đại Đường cũng chẳng qua là những sát thủ hiệu lực cho Tiết Độ Sứ một phương mà thôi.
Dưới ngòi bút của tiểu thuyết gia ở hậu thế, nha dịch bộ khoái, đều là cáo mượn oai hùm, là ma-cà- bông không có bản lĩnh gì, kì thực lại là như thế nào?
Quách Nộ Nhân Đồ chỉ là một đao phủ, trong một số tiểu thuyết, mãi mãi là một tiểu long trên pháp trường, phun ngụm rượu trên đao, đánh một đao xuống, tám chín mươi phần trăm còn có thể bị người ta cướp pháp trường.
Mà trên thực tế, đao pháp của ông ta rất nặng, không hề kém đao pháp danh gia, khiếm khuyết chỉ là tập luyện chiêu thức đao pháp.
Bọn bộ khoái cũng giống như vậy, những bộ khoái ma cà bông hổ giả hổ tứ không có bản lĩnh gì thật sự đó thực ra đại bộ phận đều là tô vẽ. Biên chế triều đình trong một huyện một phủ bộ khoái cực nhỏ, mà những bộ khoái chân chính phần lớn là người có bản lĩnh thật sự.
Công phu thực chiến đường thủ, nhu đạo này sơ khai nhất chính là bắt nguồn từ công phu truy bắt tội phạm của bộ khoái triều đình.
Có lẽ khi nghề nghiệp của những bộ khoái này biến thành chức nghiệp thừa kế, họ dần dần có danh tiếng, nhưng tại thời đại này chưa có bộ khoái thế tâp, nhất là một quốc gia mới thành lập, thực lực của Lục Phiến Môn không thể khinh thường.
Hơn nữa nơi này chính là kinh thành, bộ khoái ở đây đều là tinh anh, không người nào dám làm loạn đối với bộ khoái ở địa phương này. Nếu mấy người Lý Ngư dám phản kháng, những người này đang cẩn thận tới gần, thoạt nhìn cực kỳ bình thường nhưng họ sẽ lập tức biến thành mãnh hổ.
Bộ đao, Lượng thiên xích, khảo gia, thiết liên của họ hết thảy đều có thể biến thành vũ khí giết người. Một mình Lý Ngư phá vòng vây không thành vấn đề, nhưng còn phải bảo vệ ba người khác, được người này mất người kia, thật sự hữu tâm vô lực.
Thấy bốn người khựng lại đó, đám bộ khoái tiến gần từng bước, Mạch Thần và Vinh Húc càng vui sướng hơn:
- Bốn tên ngu này, trả thù ư? Giữa ban ngày ban mặt, cầm đao đi trả thù lão tử ư? Hừ, ngươi khi lão tử sẽ đơn đấu với ngươi? Đúng là một đám ngu ngốc, thích đi chết.
Thấy đám bộ khoái đang càng tới gần tạo thành vòng tròn, Lý Ngư cũng chợt cười tự giễu.
Hắn bị sự tàn nhẫn, ác độc của bọn chúng, sự vô pháp vô thiên của bọn chúng làm cho sợ hãi, đánh giá bọn chúng quá cao mà quên mất bản chất của chúng chính là một đám lưu manh du côn. Chúng không phải là đại đạo như Hột Can Thừa Cơ, cũng không phải là hãn phỉ như La Bá Đạo, loại người ngạo mạn kia, dựa vào gì mà giảng quy củ giang hồ với ngươi?
Lý Ngư buông tay, cương đao rơi xuống đất, đám bộ khoái lập tức dừng lại, khẩn trương nhìn nhìn hắn.
Lý Ngư tươi cười, nụ cười hết sức vô hại:
- Các vị quan sai chớ hiểu lầm, chớ hiểu lầm. Chúng ta đều là nghệ nhân Câu Lan Viện phường Đạo Đức, hiện tại cuộc sống không tốt lắm, chợ tây nhiều người, chúng ta tới để tỏ bản lĩnh, mời chào tìm việc thôi.
“Keng!”
Khang ban chủ già thành tinh, hạng láu cá, Lý Ngư vừa nói như thế, ông lập tức hiểu ngay, cũng ném đao xuống đất, chắp tay:
- Các vị quan sai xin nghe giải thích, tiểu lão nhân họ Khang, mở một Câu Lan ở phường Đạo Đức, nói tới thì cũng đã làm ăn được ba bốn mươi năm, chưa từng nghĩ trong một ngày sẽ bị thiêu thành tro tàn…
Ông đem tình trạng khó khăn của vài trăm người không có công ăn việc làm trong Viện nói ra hết sức thảm thương cảm động lòng người, khiến người nghe rơi lệ, giành được sự thương cảm của dân chúng đang vây xem. Khang ban chủ còn chưa nói xong, đã có vài chục đồng tiền được ném xuống dưới chân ông rồi.
Đám bộ khoái choáng váng. Thật sự chúng nhận tiền của Mạch Thần, nhưng chẳng qua là làm màu một chút, chứ phá án rất ít, hơn nữa còn sợ mọi việc phiền phức phải theo quy củ, cũng không thể trước mặt bao ngươi làm hại lương làm tặc được.
Bốn người này trong tay có đao, nhưng dân gian cũng không hề cấm không được mang đao. Người ta cầm đao đến chợ tây nơi dân cư đông đúc, làm chút biểu diễn, tuyên truyền Câu Lan Viện của mình, diễn trò vui cho dân chúng xem, có gì mà không thể?
Mạch Thần và Vinh Húc ngây ra, chúng không nghĩ đến bốn tên ngu ngốc này đã ôm lòng muốn chết xông vào chợ tây, ắt phải một câu khí phách mới đúng, sao trong lúc nguy cấp lại có thể tỉnh táo cân nhắc lợi hại nhanh chóng nghĩ ra biện pháp này được.
- Đáng chết, hẳn là chờ bọn hắn xông vào Đông Ly Hạ động thủ, mới để cho bộ khoái ra tay mới được.
Mạch Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
Vinh Húc hừ lạnh một tiếng:
- Bọn bộ khoái sẽ nghe theo lời chúng ta sao? Hơn nữa, để chúng giết vào Đông Ly Hạ, nếu quấy nhiễu Thường đại gia, chính là làm cho đại ca phải gánh trách nhiệm khó mà tránh tội, bao gồm cả ta và ngươi đấy.
Mạch Thần cắn răng:
- Ta đem tình huống nơi này thông báo đại ca một tiếng, ngươi phái người để ý bọn chúng. Dám đến gây sự với chúng ta, hừ, vậy thì cần phải tìm cơ hội…
Vinh Húc cười dữ tợn:
- Ta hiểu rồi, thần không biết quỷ không hay, ném bọn chúng dưới Khúc Trì.
Mạch Thần gật đầu, đôi mắt hung hãn liếc nhìn bốn người Lý Ngư rồi lặng lẽ lui bước.
Đám bộ khoái mắt choáng váng, nhìn Lý Ngư, Khang Ban chủ, lại nhìn nhìn Lưu Vân Đào, Hoa Lâm vẫn cầm đao, đờ người đứng sau lưng Lý Ngư, quay lại nhìn bộ đầu.
Bộ đầu tâm tư xoay chuyển, trên mặt vẫn lạnh lùng, hai tay khoanh lại, ưỡn ngực, trầm trầm nói:
- Người bên ngoài cửa tiệm chắn hết ở cửa ra vào đây là chỗ để các ngươi diễn nghệ à? Đi đi đi, chớ có gây loạn ở chỗ này nữa. Nếu không, gây gút mắc với chủ quán, các ngươi cũng khó mà nói lý được.
Bộ đầu này thấy tin báo không đúng, nhưng không đúng thì biết làm sao? Tiền đã nhận, việc đã làm, không gây sự việc hỗn loạn là tốt nhất. Gã khi thu đội cũng yên tâm. Chẳng qua, bộ đầu này cũng rất cẩn thận, vẫn cho người thủ ở trước cửa, lệnh cưỡng chế bốn người rời đi.
Lý Ngư cái gì đều tính đến, chính là không tính đến kẻ có đảm lượng, có quyết đoán phóng một mồi lửa thiêu chết vài chục người làm việc lại bỉ ổi như thế.
Thực ra Hột Can Thừa Cơ và La Bá Đạo lần trước chạy đến "Đông Ly Hạ" khiêu chiến Thường Kiếm Nam, cũng từng bị đối đãi thủ đoạn vô sỉ còn hơn như thế.
Vấn đề là chân tướng của sự việc song phương giao thủ, La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ sẽ không nói, Thường Kiếm Nam cũng sẽ không nói, Lý Ngư làm sao mà biết tác phong làm việc của đám người này là như thế nào.
Hôm nay đám bộ khoái nhìn chằm chằm đứng ở trước lầu, là không thể nào dựa theo kế hoạch trước đó đã định, một khi đi, còn muốn đề phòng người của Nhiêu Canh giở trò công khai hay ngấm ngầm rất khó, Lý Ngư tâm tư xoay chuyển, đang nghĩ xem nên giải quyết tình thế khó khăn này như nào.
Đúng lúc này, trong lầu Đông Ly Hạ bỗng đi ra hai người, người đi trước cao gầy, người đi sao gầy cao, đều là dáng người cao gầy, áo choàng mặc trên người họ như mắc vào cây gậy trúc, lắc lắc đung đưa.
- Xe đâu, chúng ta…
Dương Tư Tề bước ra Đông Ly Hạ, vừa nói vừa đứng ở trên bậc thang nhìn chung quanh, bỗng liếc thấy Hoa Lâm, không khỏi vui mừng:
- Ấy, Tiểu Lâm Tử, ngươi đến tìm ta à?
Dương Tư Tề không để ý gì cả mỉm cười đi đến, Lý Ngư thấy ông ta mắt không chớp đi qua mình, đầu không hạ xuống thì kinh ngạc: Dương tiên sinh cố ý giả bộ như không biết ta, lẽ nào có thâm ý gì?
Hoa Lâm thấy Dương Tư Tề thì cũng bất ngờ, bước lên phía trước một bước, thi lễ nói:
- Dương tiên sinh!
Dương Tư Tề mỉm cười:
- Ta đang muốn…cùng người kia đi thăm dò một chỗ, ngươi đi theo ta luôn đi.
Hoa Lâm do dự:
- Tôi…tôi…
Lúc này Dương Tư Tề mới để ý thấy đao trong tay Hoa Lâm, kỳ lạ hỏi:
- Hở, ngươi cầm đao tới làm gì?
Hoa Lâm xấu hổ gọi Lý Ngư, mong sao hắn giải vây cho mình:
- Tôi…à, Lý đại a, ngươi xem Dương tiên sinh…
Lý Ngư tiến lên, đao đưa ra sau khuỷu tay, ôm quyền nói:
- Dương tiên sinh!
Dương Tư Tề gật gật đầu với hắn:
- Chào ngươi, ta thấy ngươi quen quen. Chúng ta…từng gặp mặt rồi phải không?
Lý Ngư:...
Hoa Lâm nói:
- Dương tiên sinh, hắn là con trai của Phan nương tử làm việc trong nhà ông đấy, ông đã gặp vài lần rồi.
- Hả, thật sao. Đúng rồi.
Dương Tư Tề vỗ trán, vẻ mặt áy náy với Lý Ngư:
- Người như ta thường không để ý gì mấy. Chúng ta không gặp nhau mấy nên không nhớ kỹ, thật ngại quá, thật ngại quá. Ầy, sao ngươi cũng mang đao tới đây, muốn làm gì thế?
Hoa Lâm vội vàng ghé sát giải thích với Lý Ngư, hắn bị rõ vị Dương tiên sinh này là si nhân, cả ngày chỉ biết vẽ tranh, nếu không thì làm mộc, nghiên cứu thứ cổ quái gì đó, việc khác chẳng quan tâm đến, nhưng cũng không biết vị Dương tiên sinh này cũng là người của vương chợ tây, hơn nữa còn mang chức Tứ Lương, quyền cao chức trọng.
Vừa nghe Hoa Lâm nói, Dương Tư Tề nổi giận:
- Ngươi nói là thật sao?
Hoa Lâm chỉ vào Khang ban chủ và Lưu Vân Đào:
- Khổ chủ ở đây, ông nói xem có phải thật không?
Dương Tư Tề thốt lên:
- Thương thiên hại lí, tang tâm bệnh cuồng! Các ngươi đi theo ta.
Ông ta tức giận quay người đi vào Đông Ly Hạ. Hoa Lâm vô thức định đi theo lại bị một bộ khoái chặn lại, trợn mắt với gã. Dương Tư Tề nhìn lại, quát:
- Sao còn không đi.
Hoa Lâm chỉ vào bộ khoái, nói:
- Vị quan sai này không cho phép ạ.
Dương Tư Tề tức giận, trợn mắt với bộ khoái kia:
- Đông Ly Hạ là tửu quán, không phải là nha môn của các ngươi, vì sao cấm người ra vào?
Bộ khoái cũng ngây ra, thấy người kia từ Đông Ly Hạ đi ra, mà Đông Ly Hạ còn chưa mở cửa, hẳn người kia chính là người của Đông Ly hạ. Mời chúng tới đây bảo vệ Đông Ly hạ cũng là người của Đông Ly hạ, một cho vào, một không cho vào, lão tử phải làm sao?
Bộ khoái kia quay lại nhìn bộ đầu, người đàn ông đi theo Dương Tư Tề biết bộ đầu kia, trước đó không lâu Hà huyện lệnh sửa nhà, chính y đã xử lý, lúc ấy bộ đầu kia cũng đến nhà Huyện thái gia để giúp.
Người đàn ông gầy tong teo vung tay áo, hai chân phiết chữ bát, vững vàng đứng ở cửa, cười híp mắt nói:
- Thì ra là Trần bộ đầu, vị này là Dương Tiên sinh, có thể tự do ra vào “Lầu thượng lầu”.
Trần bộ đầu nghe vậy sắc mặt chợt biến đổi, người ngoài không hiểu hàm nghĩa của câu nói kia, nhưng bộ đầu quản lý địa phương này, gã đương nhiên có hiểu biết chi tiết về Đông Ly hạ. Có người muốn xông vào Đông Ly Hạ, người của Đông Ly Hạ mời họ ra mặt ngăn cản, lại có người của Đông Ly Hạ muốn đem người vào đó…
Trần bộ đầu lập tức thở dài.
Ý niệm trong đầu đã định, Trần bộ đầu vẫn không lộ biểu cảm trên mặt, chỉ gật đầu với người đàn ông cao gầy, xoay người, hai tay chắp ra sau, khoan thai cất bước đi ra, những bộ khoái kia dĩ nhiên quen thuộc phong thái của cấp trên, thấy điệu bộ này hiểu là thu đội, lập tức đi theo Trần bộ đầu.
Dương Tư Tề cũng mặc kệ đám bộ khoái, vẫy tay với đám người Lý Ngư, nói:
- Các ngươi đi theo ta.
Rồi nhanh chóng đi vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận