Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 269.1: Nhất định là "Thủy nghịch "
Nếu như Lý Ngư cương trực như vậy, làm việc theo ý thích của mình, là người làm việc không có giới hạn thì gã đại trướng phòng sẽ đối với hắn sinh ra sợ hãi, chứ không hề sinh ra sự kính nể.
Nếu như Lý Ngư lấy đạo đức quân tử mà sống, không để ý tới Chợ Tây thậm chí toàn bộ tình huống thực tế Đại Đường đế quốc, hoàn toàn sống ở nơi hắn tự cho là đất nước đạo đức, đại trướng phòng đối hắn sẽ không sợ hãi, cũng sẽ không tôn kính, loại người ngu ngốc đó, ở trong mắt ông ta chính là tên hề mà thôi.
Nhưng một người có giới hạn, biết đúng sai nhưng phải biết tiến biết lui, có lịch sử vẻ vang giết ba người Nhiêu Cảnh, Mạch Thần, Vinh Húc, ông ta không khỏi không tồn sự kính sợ trong lòng.
Thật ra không chỉ có đại trướng phòng, ngay cả những Tư sư, Cổ sư, Ti kê, mặc dù chỉ là thủ lĩnh lưu manh có một ít lăn lộn nhưng cũng không thiếu trí khôn. Biểu hiện của Lý Ngư bọn họ đều thấy, lúc này đối Lý Ngư đều bắt đầu sinh ra kính sợ.
Lý Ngư không dùng mấy tháng thậm chí thời gian dài hơn để củng cố quyền lực của mình, cũng không có sự oanh oanh liệt liệt của vị quan mới nhậm chức ba đốm lửa, kéo mấy con gà tới để giết người dọa khỉ. Hắn khi trước ở hàng rèn đánh một cái thả một cái, với người ở chợ này thì không nói lời nào, hai cách lựa chọn hoàn toàn khác nhau thì đã tăng thêm trọng lượng nơi nhân tâm và trong mắt người dân rồi.
Những người này đi theo hắn xem xét mười ba khu phố, đây là nơi cho hắn sự hiểu biết trực quan nhất cũng như cho những thuộc hạ một lần có sự hiểu biết về hắn trực quan nhất.
Thử nghĩ lúc ở đại sảnh Lý Ngư tùy tiện nói một câu, bọn họ cũng có thể cố gắng tìm ra nhiều thâm ý, giờ phút này chính mắt nhìn thấy phẩm hạnh cùng hành vi của hắn, những người này há có thể không có tính toán?
Tất cả Tứ trường, Tư sư, Thuế lại hai mắt lặng lẽ nhìn nhau, lại hướng nhìn Lý Ngư với bộ dạng quái dị với một chân mang giày, một chân không lẳng lơ như vậy, đều là không giống người khác, bóng lưng của hắn tựa hồ cũng trở nên hung dữ lên.
Lý Ngư đối với cách nhìn mọi người lại hồn nhiên không biết gì, hắn vừa đi vừa trầm tư, mặc dù có một số việc hắn không can thiệp, có một số việc khi phát hiện cũng không có điểm ra nhưng cũng không đại biểu hắn không xem xét biện pháp đối phó. Một mặt, hắn thật sự muốn địa bàn của mình thiết lập ra một chút quy củ, mặt khác, hắn còn có một hai trăm người cần được sắp xếp.
Kiều Đại Lương cũng đã có nói qua là địa bàn của hắn chỉ cần không xảy ra chuyện rắc rối, cấp trên sẽ không quản, chỉ cần hắn nộp thuế đúng hạn, cái thuế này không cần hỏi, khẳng định bao gồm thuế nộp lên quan, cùng “Thuế” nộp lên cho “Lầu Thượng Lầu”.
Nói cách khác, hắn muốn tự dưng tăng thêm một hai trăm nhân công, phải phân bổ cho thủ hạ từ việc bớt thu nhập của những người này, việc này ắt sẽ đưa đến cho họ sự bất mãn mạnh mẽ. Coi như hắn một mực ở chỗ của người cấp trên áp chế mạnh mẽ, ngăn chặn tài lộ của người ta, cũng tuyệt đối không phải là kế lâu dài.
Huống chi hắn muốn nhanh chóng rời đi, khi đó những người này tất nhiên bắn ngược lại, đám người Câu Lan Viện kia còn chưa an toàn, phải nghĩ biện pháp tốt cho cả hai, mới có thể khiến cho đám người của Câu Lan Viện thực sự ở Chợ Tây tìm được một sinh kế. Lý Ngư đang suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy một quang ảnh bay tới.
Hắn vội vàng nhìn lên, đột nhiên giật mình:
- Ám khí gì thế? UFO (Vật thể ngoài hình tinh) à?
Giữa không trung, một ánh sáng hình tròn xoay tròn, bay lượn, bay một đường vòng cung, ánh mắt Lý Ngư lúc này mới nhìn trở lại, phát hiện cái bóng đen tròn tròn hình con bướm cũng không phải là xa tít trên trời mà là gần ngay trước mắt, nhưng đã... muộn rồi.
Đám Đại trướng phòng, Tứ trường, Tư sư đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt có chút kinh sợ nhìn sau lưng của vị tân Lão đại, nhìn thấy một cái nồi đen chụp trúng đầu hắn, lấy đỉnh đầu hắn làm điểm tựa, xoay tròn rất nhanh.
Mọi người thất kinh, trong khoảnh khắc, hổ trảo, song quyết, lượng thiên xích, uyên ương việt, phán quan bút, phân thủy thứ, đoản chủy, nhuyễn kiếm, cửu tiết tiên… lại lần nữa rút ra, được bọn họ cầm ở trong tay, reo hò xông lên, nhưng họ chỉ lao ra mấy động tác thì ngừng lại, ai ai cũng trợn mắt hốc mồm.
Phía trước là đại lộ cắt ngang, trên đường lúc này đã là một mớ hỗ loạn. Mấy người đồ tể mặc tạp dề da một tay cầm thớt xắc thịt, một tay cầm dao chặt xương, lấy tấm thớt làm lá chắn, lấy dao giết mổ làm vũ khí, miệng hét tay quơ dao, xông về phía trước.
Ở trước mặt họ, mấy chục gã đại đầu bếp mình đeo tạp dề, trên đầu quấn chiếc khăn màu xanh cùng với nào là thau muỗng lớn, dao cắt gọt, cây dùng để mài đao, hùng hùng hổ hổ vừa đánh vừa lui. Trong khoảnh khắc leng keng lách cách, vô cùng náo nhiệt.
Lý Ngư tức giận phát run, hôm nay làm sao xui xẻo như vậy, đầu tiên là thiếu chút nữa bị đao chặt đứt đầu ngón chân, bây giờ lại bay tới một cái nồi đen, nhất định là đang đứng ở "Thủy nghịch kỳ!"
Lý Ngư tức giận đem nồi sắt từ trên đầu lấy xuống, vừa muốn ném qua một bên, chợt thấy Bạch Án Sư Phó (Làm ở tiệm gạo) quăng ra bột trắng, thừa lúc này cứu Hồng Án Sư Phó (làm ở tiệm thịt).
Vị Hồng Án Sư Phó cũng không hàm hồ, từ dưới đất bò dậy, liền hét lớn:
- Lão tử sẽ chiến đấu với các ngươi!
Dứt lời, vị Hồng Án Sư Phó này liền từ trong khăn choàng của đầu bếp móc ra một chai bột tiêu, gắng sức di chuyển về phía trước. Chẳng qua là miệng của chiếc bình bột tiêu tương đối nhỏ, hướng lên phía trước, cánh tay tạo thành một hình cung, tránh hướng Lý Ngư, mới tung bột tiêu bên trong ra.
Lý Ngư đang muốn ném nồi sắt xuống đất, vừa thấy tình cảnh như vậy, vội vàng đưa tay quay cái nồi sắt kia trở lại, đỡ trước mặt. Một đám bột hồ tiêu bay khắp nơi, Lý Ngư lập tức ho sặc sụa:
- Cái này... Con bà nó chứ... ôi ôi ôi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Đám Tứ trường, Tư sư lúc này mới như tỉnh mộng, vội vã xông lên trước, một trận hỗn loạn bị họ nhanh chóng ngăn lại, đem bọn đồ tể cùng bọn đầu bếp triệu tập tới một chỗ, lúc này mới hỏi rõ chuyện gì đã xãy ra.
Hóa ra do lúc này nghề phục vụ ở Trường An đã tương đối phát đạt, khu phục vụ cuộc sống ở mười ba khu phố có một đám đầu bếp chuyên môn nhận tổ chức đám tiệc. Bọn họ bình thường là nhận thầu, tiệc rượu năm ba trăm người, cũng do bọn họ bao hết thảy nguyên liệu nấu ăn, tự mang học trò công nhân theo, đến nhà người ta sắp xếp tiệc rượu.
Hôm nay chính là một đám đầu bếp nhận một cuộc mua bán lớn, đến phục vụ cho một vị đại quý nhân tổ chức tiệc vui. Đám đầu bếp này vốn là đầu bếp của vị quan hoạn nào đó, chủ nhân phạm án, gia đạo suy vi, bọn họ liền triệu tập các học trò lại, chạy đến Chợ Tây kiếm sống.
Bởi vì bọn họ là người mới tới, với những hộ gia đình ở khu bán nhu yếu phẩm sinh hoạt không có quen biết giao tình gì, nên bị người ta lừa bịp, bán bọn họ heo thịt dê đều toàn là bơm nước, gạo bị trộn đất cát cũng nhiều. Đám học trò không xem kỹ, mang đồ về cho Đại sư phó xem, ông ta đương nhiên nhìn ra được.
Những người này mới vừa đổi nghề đến Chợ Tây, vô cùng để ý danh tiếng của mình, nếu như cầm nguyên liệu như vậy nấu ăn cho chủ nhà, há chẳng phải là không còn đường làm ăn nữa hay sao, cho nên mới tới tìm chỗ bán thịt kia tranh luận. Những người này dĩ nhiên không thừa nhận hàng hóa của mình là giả mạo, hai bên đều tính tình hung bạo, kết quả biến thành vũ lực.
Hơn nữa số người bán thịt tuy ít, nhưng sức chiến đấu lại vượt xa những người đầu bếp, cố nhiên sự tàn sát từ khu làm thịt truy đuổi đến nơi này.
Chương 269.2: Nhất định là "Thủy nghịch "
Lý Ngư sờ gò má, mắt rơi lệ, thỉnh thoảng còn phải ho mấy tiếng, nghe bọn họ nói rõ những việc trải qua, lại bị một đám đông đầu bếp đưa ra một miếng thịtt heo bị bơm nước giơ ở trước mặt hắn với nước mắt lã chã tố cáo một phen, sau đó liền thả tay xuống, lạnh lùng hỏi:
- Vụ này, là vị huynh đệ kia phụ trách à?
Lý Ngư oan uổng bất giác đưa tay lên lau mặt, thấy mặt mày đen thui. Chỉ là tình hình bây giờ không ai dám cười hắn. Mấy tên tai to mặt lớn như Tứ trường, Cổ sư ngượng ngùng đứng ra, thi lễ với hắn:
- Lão đại, việc này để mấy huynh đệ chúng tôi phụ trách.
Việc này mấy người bọn họ thấy xấu hổ, hơn nữa đối với Lý Ngư đã có lòng kính sợ, cũng không cần văn hoa bóng bẩy gọi hắn là Thị trưởng, mà chỉ gọi là lão đại luôn.
Lý Ngư cười lạnh lùng hỏi:
- Vậy các ngươi nói xem chuyện này nên xử lý như thế nào?
Một vị Tứ trường nhướng mày lên, giọng the thé quát:
- Buôn bán hàng giả, giả làm hàng tốt, theo như luật, phạt bảy mươi trượng! Người đâu, đánh cho ta!
Bảy tám chục trượng đánh xuống, người bị đánh chịu không nổi, còn người đánh cũng mệt luôn. Mới vừa ở hàng rèn thi hành hình nên mấy đại hán kia trên mặt đầy mồ hôi, xông lên cũng không đè người bị phạt xuống đất, trực tiếp giơ đại côn đánh liền. Tên đồ tể bị đánh vừa không dám chạy trốn, nhưng cũng không chịu được đau nên ở tại chỗ chạy vòng vòng trốn tránh. Những đại hán thi hành hình cũng nổi xung, cắn răng đuổi theo đánh.
Lý Ngư sầm mặt, nặng nề hừ một tiếng, phất tay áo đi về phía trước. Một đám tùy tùng đầu mục quay sang đám đại hán thi hành hình dặn dò:
- Đánh xong thì đi tiếp!
Liền nhanh chóng đi theo Lý Ngư.
Tình hình phục vụ khu này bình thường như thế nào, bởi vì một nhóm đầu bếp và một nhóm giết mổ đánh nhau, đã nhìn không ra nữa rồi. Kia là người bán thùng, người bán giày dép, người sửa quạt tay, người coi bói, người đào giếng, người bán bột gạo tất cả đều ra đường xem náo nhiệt.
Lý Ngư đi dọc khu phố, đi nhanh như bay, mắt thấy khu sinh hoạt phía trước, người còn chưa tới đầu phố, một mùi hôi thối đã đập vào mặt, trên mặt đất máu heo nước đái dê làm cho mặt đất như chuồng heo, thật là bẩn thỉu tới cực độ, ruồi muỗi bay loạn xạ.
Lý Ngư lập tức dừng chân, hơi trầm ngâm, Trần Phi Dương cũng đã theo kịp, cười nịnh nói:
- Tiểu lang quân? Có gì dặn dò không?
Lý Ngư tằng hắng một cái, có chút xấu hổ nói:
- À, ngươi mới vừa nói muốn cho ta mượn giày để mang. Ta suy nghĩ quả thực không nên từ chối ý tốt của ngươi! Ta... miễn cưỡng mượn một lúc vậy.
Trần Phi Dương:
- …..
Lý Ngư mang đôi giày cũ của Trần Phi Dương, bước trên bùn đất đi qua khu phố giết mổ, che mũi miệng mà mùi thúi vẫn chui vào kẽ ngón tay, trong người muốn ói.
Những thuộc hạ của hắn với vẻ mặt đau khổ đi phía sau, trường bào cũng kéo lên hông, mới đầu còn nhấc chân cao, nhẹ nhàng cất bước, đi thật cẩn thận, càng về sau thì giày đã bẩn nên cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Đối với Trần Phi Dương, vị nhân huynh này vẫn như cũ đi phía sau Lý Ngư, vẫn y như cũ ngẩng đầu ưỡn ngực, tựa như đi dạo sân vắng. Chiếc giày của Lý Ngư y ôm trước ngực, ống quần xắn lên thật cao, bùn ở trên đất y một chút xíu cũng không quan tâm.
Vị nhân huynh này những ngày khổ cực thế nào cũng đã trải qua, thời gian đi chân không so với thời gian y mang giày còn nhiều hơn bất cứ ai, người đã từng đạp cứt chó thì còn để ý hoàn cảnh nơi này bẩn thỉu sao chứ?
Chợ Tây ở Trường An, tam sản nghề phục vụ quả thật phát đạt, nhưng hoàn cảnh vệ sinh ở thời đại này lại không có chỗ cho lương tâm thống trị. Phần lớn rác sinh hoạt, bao gồm nước gạo, lông gà, lông vịt, đồ lòng cá… vân… vân…liền trực tiếp đổ thẳng xuống đường. Sửa chữa cửa hàng thì ngói vụn mảnh vụn cũng trực tiếp chất ở góc. Hàng rong di động nhiều, rác rưởi tiện tay ném, Lý Ngư thậm chí còn thấy mấy miếng giấy tiền vàng bạc bẩn thỉu, không biết là người nào lễ cúng ném xuống.
Thật không dễ dàng lội qua đoạn đường này, đến khu phố tiếp theo là chợ chim và cá, nhưng Lý Ngư chỉ đi vào chừng hai ba bước, liền đứng lại. Nơi này xây bất hợp pháp các loại nhà kho che mưa quá nhiều, dọc ngang loạn xạ, trên mặt đất lại là các loại lọ sành chậu đất, nếu muốn đi vào chỉ có thể chui, trong trường hợp có người âm thầm hành thích, ngay cả một người bên cạnh chiếu ứng cho cũng không có.
Lý Ngư vừa mới giết Nhiêu Cảnh và hai gã tâm phúc của Nhiêu Cảnh, ai biết bọn họ có còn thủ hạ trung thành hay không, không thể không đề phòng. Lý Ngư tằng hắng giọng, xoay người nói:
- Thôi, mười ba khu phố ta đã xem qua, chúng ta bây giờ trở về đi.
Hắn nói như vậy, những đầu mục lớn nhỏ cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mới vừa nở một nụ cười nhẹ nhõm thì mặt đất trước mặt Lý Ngư bỗng nhiên mở ra, từ trong lòng đất chui một người. Lý Ngư thất kinh, quả nhiên có thích khách mai phục!
Hôm nay Lý Ngư đã thành chim sợ ná, hắn hét lớn một tiếng:
- Tặc tử ngươi dám!
Tung một cước đá vào chính giữa mặt người nọ, người nọ vốn là mặt đang tươi cười, bị ăn một cước của con mắt nhất thời trợn trắng, lảo đảo hai lần liền ngã xuống đất.
Lý Ngư lúc này mới phát hiện, giở tấm ván trên mặt đất ra, bên dưới là một cửa hàng, bên trong còn có cái thang, nhìn quang cảnh, không giống có người mai phục, ngược lại giống như thường xuyên có người ra vào hơn.
- Đương gia, Đương gia, ngươi rồi sao, Đương gia?
Bên trong hầm vọng ra giọng kinh hoàng của một người đàn bà.
Lý Ngư vẫn còn sợ hãi, đầy kinh ngạc nói:
- Cái... Cái hầm này là sao?
Một Thuế lại cười khan đáp:
- Đại ca có chỗ không biết, do không mua nổi một cửa hàng nên ngay tại cửa tiệm đào một cái hầm làm chỗ sinh hoạt. Người này tôi biết, tên là Tĩnh Quan Nhi, chính là người của bán hoa ở đây.
Thuế lại này còn một câu chưa nói, có vài tội phạm bỏ trốn thật ra cũng thường mướn phòng ngầm dưới đất ở đây, xưng là "Vô ưu động". Nơi bẩn thỉu hỗn tạp này, không có gì để làm, đám đầu mục lớn nhỏ bọn họ nhận tiền của người ta, thường cũng mắt nhắm mắt mở, chẳng qua là việc này lại không thể nói rõ.
Lý Ngư vừa nghe, biết mình đá nhầm người dân lương thiện, trong lòng thật áy náy, vội vàng hướng vào trong hầm nói:
- A! Xin lỗi, thật là không phải!
Vừa nói, vừa từ trong ngực móc ra một túi tiền, luống cuống ném vào hầm:
- Chút tiền xin nhận cho...
Hắn còn chưa nói hết, lại không chú ý trong túi tiền vừa lấy còn có một thỏi vàng, ném vào trong hầm một cái, đập ngay đầu người phụ nữ, người phụ nữ kia khóc gào lên, hét lớn:
- Tên trời đánh nào lấy đá ném ta thế, thủng đầu rồi.
Lý Ngư đang hoảng loạn, hoàn toàn không nhớ thân phận mình hôm nay cũng không mấy ai dám trêu chọc, đơn giản mình “đụng trúng” người ta”, “di chứng của kiếp trước” phát tác, cơn hoảng sợ này thật không phải chuyện đùa, lập tức hắn co cẳng bỏ chạy. Cuộc hành trình tuần sát Chợ Tây của Lý thị trưởng cứ như vậy mà nhanh chóng kết thúc rồi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận