Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 271.1: Quần anh hội
Giáng Chân lầu nằm trên tuyến đường đi, toàn bộ dãy lầu tinh xảo trang nhã, ngay cả góc khe cửa cũng đặc biệt.
Đẩy cánh cửa ra, chính làm một đình viện tao nhã lịch sự.
Tường trắng, ngói miếng lớn, có đình nhỏ ở góc, có cầu quanh co, có bàn nhỏ vuông và có bốn mộc đôn chung quanh.
Ngước lên nhìn, đấu giác mái cong, vòm trời trong vắt, thỉnh thoảng có làn mây trắng nhẹ nhàng bay qua, khiến cho nơi này tựa như một mảnh thiên địa có khàn khôn riêng biệt.
Ngay dưới giữa mái vòm, có nhiều tiếng hát thiền, chẳng qua chỗ này thiết kế không ảnh hưởng ánh mặt trời, sáng rỡ, lại không đến nỗi bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào. Ở góc chếch có một cửa hông, gió tập trung thổi từ nơi đó, nhưng cũng không quá mạnh mà mát rượi, thật sự là động thiên phúc địa.
Dương Thiên Diệp đầu đội thoát mạo đính hồn, trường bào tay áo hẹp bó sát, càng toát lên vẻ thanh tú cao quý, ưu nhã. Bởi vì ngồi, áo bào trải xuống đất, lộ ra quần dài lăng trù màu trắng bên dưới, đôi chân thon dài, thẳng tắp.
Mặc Bạch Diễm cùng Phùng Nhị chắp tay đứng sau lưng Dương Thiên Diệp, nhìn trang phục, giống như một lão quản gia cùng một cận vệ chân dài.
- Khà khà, Dương cô nương, chờ lâu chờ lâu.
Nhiếp Hoan đi vào, cười vang, rất tiêu sái ngồi ở mộc đôn đối diện mà không chờ Dương Thiên Diệp đứng dậy chào hỏi.
Dương Thiên Diệp liếc nhìn Nhiếp Hoan không chút ý tứ, hai chân vắt lên đắc ý, thản nhiên nói:
- Hoan thiếu danh trấn Quan Trung, quả nhiên là không câu nệ tiểu tiết.
Nhiếp Hoan cười ha ha nói:
- Đã nghe danh của cô nương đã cảm giác thoát tục, hôm nay vừa gặp quả nhiên bất phàm. Nhiếp mỗ ở Trường An lâu, gặp quán thấy hoa, bất luận diêm dúa lòe loẹt hay quyến rũ kiều diễm, thanh tú ưu nhã, duy chỉ có cô nương là tươi đẹp cao quý, độc nhất vô nhị.
Nhiếp Hoan vừa nói ánh mắt vừa chăm chú đặt lên người Dương Thiên Diệp. Nàng tuy ăn mặc Hồ phục để thuận tiện đi lại bên ngoài, nhưng khí chất đặc biệt thì bất luận thế nào cũng không che giấu được. Vẻ đẹp phụ nữ có nhiều loại, khí chất cũng có nhiều loại, phàm là khí chất có thể thấm nhuần đến trong xương tủy, hoặc giả nói từ trong xương tủy thấm ra, mới là báu vật tuyệt thế.
Nữ nhân như thế, chính là tuyệt sắc trong muôn vàn, cũng là vạn dặm có một. Phật Đà nói, hồng phấn khô lâu, bì nhục sắc tương. Nhiếp Hoan từ sau khi gặp Tiểu Liên cô nương thì nhận định Phật Đà nói như vậy nhất định là chưa từng gặp mỹ nhân chân chính yêu mị diêm dúa tỏa ra từ trong xương tủy.
Hôm nay gã đã gặp được một người, hơn nữa khí chất của nàng ta không giống với Tiểu Liên. Nàng ta ngồi hết sự tự nhiên, lưng không gượng thẳng mà lại cao nhất như tùng bách, ưu nhã tựa như thiên nga, vẻ đẹp kỳ ảo toát ra từ trong xương cốt, đối với gã mà nói, đây là lần đầu tiên thấy.
Gã thậm chí đang suy nghĩ, nếu như đem vị Dương Thiên Diệp cô nương này đứng với Tiểu Liên cô nương trong mười hoa khôi nổi tiếng ở phường Bình Khang, tạo thành Thập Nhị Kim Sai, chắc chắn sẽ vượt trội hơn họ.
Nhiến Hoan suy nghĩ, bỗng có chút không cam lòng, bởi vì gã chợt cảm giác, nếu quả thật đem hai mỹ nhân này cùng đặt ở Thập Đại Danh Hoa phường Bình Khang, đám nam nhân quét tới, người đầu tiên được chú ý nhất định là Thích Tiểu Liên, nhưng hai ba giây sau, ánh mắt họ nhất định sẽ rơi vào vị Thiên Diệp cô nương này.
Tiểu Liên giống như một ngọn lửa, giống như một vầng thái dương, bất luận đứng trong bao nhiêu mỹ nhân thì nhất định vẫn là người hấp dẫn người khác nhất. Mà vị cô nương trước mặt này, lại tựa như thì điểm vầng trăng sáng băng ngọc huyền không hoặc là khinh lung bạc vụ lộ ra vẻ ưu nhã thần bí không diễn tả thành lời được. Ngươi đầu tiên có lẽ không chú ý tới nàng ta, nhưng cuối cùng muốn tường tận, muốn thưởng thức, thưởng thức vô tận, nhất định là nàng ta.
Nữ nhân mà mình yêu thương nhất lại bị người ta so sánh, Nhiếp Hoan có chút không cam lòng, nhất là bị so sánh không bằng người ta, mà sau khi cân nhắc nhiều lần, chính gã cho ra kết luận, thì đây chính là điều gã không cam lòng nhất.
Dương Thiên Diệp bị gã nhìn chăm chú, rõ ràng là ánh mắt dò xét nhưng không hề khó chịu mà vẫn bình tĩnh ngồi đó, mỉm cười, mà bị gã nhìn lâu như thế, lại không có chút cảm giác không được tự nhiên nào.
Ngược lại là Mặc Bạch Diễm cùng Phùng Nhị thì tức giận không vui: Người này quá càn rỡ, dám nhìn chằm chằm điện hạ lâu như vậy, coi điện hạ chúng ta cũng là cô nương trong Giáng Chân Lâu hay sao? Nhưng nghĩ điện hạ nhà mình giờ giả trang là thương nhân châu báu từ Đông Đô Lạc Dương đến, lại muốn cầu cạnh Nhiếp Hoan, hai người cũng chỉ đành phải nén cơn giận này lại.
Dương Thiên Diệp nhìn Nhiếp Hoan, thấy được vẻ thưởng thức trong ánh mắt gã, rồi sau đó là vẻ u uất, cảm thấy người này hỉ nộ vô thường, hoặc là nói vui giận lộ ra ngoài không quá mức lòng dạ, nên cảm thấy rất thú vị, chỉ một tíc tắc này, nàng bỗng nhiên nhớ lại một người đàn ông xấu xa mà nàng không bao giờ muốn nhớ đến, nhưng lúc nào cũng không kìm lòng được mà nhớ đến.
Người đó cũng có ánh mắt hơi giống Nhiếp Hoan này, đôi mắt giảo hoạt, lúc sợ hãi, lúc ngạc nhiên mừng rỡ, lúc xấu xa kia ít nhiều cũng tương tự, chẳng qua so với Nhiếp Hoan, người đó có nhiều bí ẩn hơn, hắn chỉ phơi bày một mặt của mình, bí mật của hắn nhất định rất sâu. Thiên Diệp không biết hắn muốn che giấu cái gì, hắn có gì để che giấu, chẳng lẽ thân thế của hắn còn bí ẩn hơn cả mình? Không thể nào, nhưng…. nàng cảm nhận được, hắn nhất định có điều bí ẩn muốn che giấu tất cả mọi người.
Dương Thiên Diệp ngồi yên, bình thản nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Hoan, làm Nhiếp Hoan âm thầm thán phục, thừa nhận khí chất bên trong vị cô nương này cao hơn Tiểu Liên rất nhiều, có điều nghĩ đến tính cách ôn hòa dịu dàng cùng với vẻ nhiệt tình điên cuồng của Tiểu Liên, Nhiếp Hoan thấy có lẽ gã vẫn thích Tiểu Liên khả ái hơn.
Đang lúc nghĩ ngợi, Nhiếp Hoan lại nghĩ tới một người phụ nữ, người phụ nữ chôn sâu ở Chung Nam Sơn.
Chung Nam, chung thủy với chàng, là Thường Kiếm Nam? Nữ nhân mà gã ngưỡng mộ, kính như thần linh, ở trong mắt gã vẫn luôn tồn tại như chiến thần, mà thời khắc nàng mất, cuối cùng vẫn là phụ nữ, lựa chọn quay về chốn tâm linh của nàng.
Nhiếp Hoan từ không cảm thấy Thường Kiếm Nam xứng với nữ thần duy nhất trong lòng mình, nhưng nữ thần lại xem trọng lão thất phu Thường Kiếm Nam kia, nhưng cũng không hề ảnh hưởng địa vị thần thánh của nàng ở trong lòng gã. Nghĩ đến nữ thần kia, tâm tình không cam của Nhiếp Hoan rốt cuộc cảm thấy vui vẻ trở lại.
Ở trong lòng gã, vị Dương cô nương trước mặt này dù có khí chất cao quý hơn Tiểu Liên, nhưng rốt cuộc vẫn không sánh được với nàng, Bình Dương Chiêu Công Chúa, vĩnh viễn, chỉ duy nhất Tam Nương Tử Lý Tú Ninh.
Chỉ tiếc, khi Nhiếp Hoan rốt cuộc nghĩ tới một nữ nhân có khí chất áp được Dương Thiên Diệp, ánh mắt của Dương Thiên Diệp đã không còn đón ánh mắt của gã nữa, vẫn sóng sánh như nước, lại lộ ra nụ cười dịu dàng trước nay chưa từng có, nhưng tuyệt đối không phải dành cho mình, gã cảm nhận được như thế.
Nhiếp Hoan không kìm nén được hỏi:
- Ngươi đang nhớ nam nhân của mình?
Dương Thiên Diệp, Mặc Bạch Diễm, Phùng Nhị đồng thời ngẩn ra, người này nói chuyện sao vô lễ vậy chứ.
Nhưng ba người còn chưa làm gì, Nhiếp Hoan đã vội vàng khoát tay nói:
- A! Cô nương thứ tội, Nhiếp mỗ cũng không có ý trêu trọc gì đâu. Ý ta là, nhìn vẻ mặt của cô nương, tựa như đang nhớ đến tình lang của mình. À à, cũng không biết vị công tử kia tên họ là gì, lại được Diệp cô nương xem trọng nên tại hạ có chút hiếu kỳ thôi.
Dương Thiên Diệp khẽ tằng hắng, cố gắng khống chế gò má đang nóng bỏng đỏ ửng lên, lạnh nhạt nói:
- Kinh đô đệ nhất hiệp thiếu, không ngờ cũng nhiều chuyện nhỉ.
Nhiếp Hoan đỏ mặt ngượng ngùng nói:
- Hà, là Là Nhiếp mỗ lỗ mãng. Ừm, tốt nhất là chúng ta nói xem lần này Thiên Diệp cô nương tìm Nhiếp mỗ có chuyện gì?
Dương Thiên Diệp nâng ly trà lên nhấp một ngụm, nói:
- Thiên Diệp ở Đông đô Lạc Dương, mở được ba cửa hàng châu báu, làm ăn rất có lời, nhưng với tình hình Đông Đô muốn khuếch trương phát triển tiếp thì rất khó. Ta cứ nghĩ mãi, nơi phát triển tốt nhất chỉ có Trường An, dẫu sao đó cũng là nơi mà vương hầu công khanh, thiên hạ cự cổ đều tập trung.
- Ồ?
Ánh mắt Nhiếp Hoan lóe sáng, nói:
- Nếu là vậy, cô nương nên đến hai chợ Đông Tây, tìm Trương Nhị hoặc Thường Kiếm Nam, chứ tới tìm Nhiếp mỗ thì là sai miếu, sai nơi thắp hương rồi.
Dương Thiên Diệp thản nhiên cười một tiếng, nói:
- Hai chợ Đông Tây, giống như một vương triều lâu năm, hết thảy đều có định quy, lại không có vị trí nào trống cả, nếu tiến vào vòng tròn đó, muốn mưu vị trí vương hầu khó như lên trời.
Thiên Diệp kinh doanh châu báu, vốn làm ăn không hề nhỏ, không thành công, sao có thể có lợi có mưu? Nhưng nếu như cứ làm từng bước, vậy đợi đến năm tháng nào mới thành công. Nếu cứ ép xuất đầu, chỉ sợ vừa mới xuất hiện sẽ bị người ta đè ép xuống, nên cần phải tìm một nơi lớn mạnh khác để dựa mới được.
Chương 271.2: Quần anh hội
Nhiếp Hoan híp mắt lại:
- Hai chợ Đông Tây không được kinh doanh. Đây là chế độ của triều đình, cũng là quy củ do Thường Kiếm Nam cùng Trương Nhị định ra, cô nương định để Nhiếp mỗ khai chiến với họ sao?
Dương Thiên Diệp mỉm cười nói:
- Dù Hoan thiếu chịu khai chiến, ta chỉ là một người làm ăn, còn e tránh không kịp ấy. Ta chỉ muốn một vị trí làm ăn ở chợ Đông hoặc chợ Tây, nhưng khổ nỗi lại không có biện pháp. Cho nên, muốn tặng Hoan thiếu một ít cổ phần, chỉ mong dựa vào chút mặt mũi của Hoan thiếu, bớt chút phiền toái tranh chấp cũng được.
Nhiếp Hoan cười ha ha nói:
- Nếu Nhiếp mỗ muốn dùng điều này để mưu lợi thì chẳng biết đã có bao nhiêu người tới cửa rồi. Cô nương không cần nói nữa, Nhiếp mỗ...
Nhiếp Hoan còn chưa nói hết, Dương Thiên Diệp đã nói:
- Hoan thiếu chớ vội cự tuyệt. Ta biết Hoan thiếu là người hào phóng, thiên kim thuấn tụ, ném một thiên kim, trong tay chưa từng dư tài, nhưng cũng không tư mưu lợi. Chẳng qua là thỉnh thoảng làm, cũng không hại đến đại thể mà.
Nàng hơi dướn người lên trước, nói:
- Danh nghĩa cổ phần này, ta có thể không lấy tên Hoan thiếu mà tặng cho Tiểu Liên cô nương. Hoan thiếu cũng không cần nhiều làm gì, chẳng qua là trong lúc rãnh rỗi, có thể tới trong tiệm ngồi một chút là đủ rồi.
- Ta….
Dương Thiên Diệp vừa nói như vậy, Nhiếp Hoan không khỏi do dự.
Câu nói của Dương Thiên Diệp chính là tâm bệnh của ông ta.
Trong hắc đạo Trường An, trong tam đại kiêu hùng chỉ có Nhiếp Hoan là không có sản nghiệp. Tiền gã có cũng không ít, nhưng gã tiêu nhiều hơn, có lúc thậm chí còn nợ nần người khác, cho nên gã có nhiều huynh đệ nhất, nhưng tài sản ít nhất.
Vốn cuộc sống gã tiêu dao tự tại, nhưng từ khi vướng tình với Tiểu Liên, gã bắt đầu có tâm bệnh.
Gã không có tiền, Tiểu Liên cũng không toan tính tiền của gã, nhưng gã không thể không cân nhắc, nếu Tiểu Liên đã đi theo mình, gã nên lo cho tương lai của nàng như nào. Không có lý nào gã có thể chiếu cố rất tốt cho các huynh đệ lại không có năng lực chiếu cố cho người phụ nữ của mình.
Huống chi, Tiểu Liên rất có danh tiếng, quan hoạn quyền quý, hào thân cự cổ đều mong gặp nàng, cùng nàng trò chuyện, nghe nàng khảy một khúc trường ca, và dù có say rượu hay như nào cũng không có người nào dám cưỡng ép nàng hầu hạ giường chiếu. Giáng Chân lầu cũng không muốn nàng hầu hạ khách, làm giảm giá trị con người nàng, nhưng Tiểu Liên lại tự nguyện tặng bản thân cho gã.
Chuyện này, có thể lừa gạt được chốc lát, nhưng không lừa được một đời, ít nhất, vị thương nhân châu bảo Lạc Dương này dám tới đưa ra điều kiện, nói rõ đã biết chuyện của gã. Một khi chuyện này bị người ngoài biết, trong mắt mọi người địa vị thần nữ không thể leo tới sẽ không còn nữa, Giáng Chân lầu sẽ không ép Tiểu Liên hầu hạ người khác ư?
Khi đó gã nên làm gì, lấy thế chèn ép, há là hành vi của anh hùng. Nhưng bảo người phụ nữ của mình ai cũng có thể dùng, có giết gã cũng không làm được, khi đó điều duy nhất gã có thể làm là chuộc thân cho Tiểu Liên, mà đây lại là khoản tiền không hề ít.
Kinh đô đệ nhất thiếu hiệp danh trấn Quan Trung lại không có tiền.
Dương Thiên Diệp nhìn Nhiếp Hoan, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nàng biết gã nhất định sẽ khuất phục.
Dương Thiên Diệp ở Lạc Dương quả thật có ba cửa hàng châu báu, Mặc Bạch Diễm nếu có chí phục quốc sẽ không ngồi không. Lão chẳng những đào tạo tử sĩ khắp nơi, hơn nữa còn kinh doanh các loại, một là để kiếm được nhiều tiền hơn, hai là nhằm thành lập mạng lưới tình báo của mình.
Cho nên, thế lực tiềm ẩn của Dương Thiên Diệp thật ra không hề ít.
Duy chỉ có ở Trường An, dưới chân thiên tử, Mặc Bạch Diễm chỉ nuôi dưỡng một đám tử sĩ ở bên sông Bá, mà không mở tiệm buôn bán. Nơi như này, dầu gì cũng rất nguy hiểm, lão không muốn mạo hiểm.
Nhưng, họ xây dựng thế lực bên ngoài, lại chuyển sang sách lược tập lấy Quan Trung. Nhưng theo việc Đại Đường dần dần mất thế ổn định, vốn là thời cơ tốt nhất được thiên hạ lúc ban đầu Lý Uyên đăng cơ, nhưng khi đó Thiên Diệp công chúa còn bé, không thể thống lĩnh đại cuộc, chờ nàng lớn lên trưởng thành rồi thì cơ hội tốt nhất đã mất đi.
Bây giờ nhìn lại, chỉ có để cho cho Đại Đường tự loạn, họ mới có cơ hội. Mà muốn cho Đại Đường tự loạn dựa vào thế lực địa phương như Lý Hiếu Thường Lợi Châu gây loạn để thành công thì không thể nào, cho nên tầm mắt của họ đặt vào Trường An.
Như vậy, nàng chỉ cần khoe khoang một chút, cũng không khiến người ta hoài nghi thân phận của mình, sau đó mới có thể tính toán kế hoạch tiếp. Mà đại thương cổ của hai chợ Đông Tây đã sớm thiết lập quan hệ mật thiết với Thường Kiếm Nam, Trương Nhị, một nữ nhân như nàng muốn chen một chân vào, chưa chắc đã có cơ hội, trừ phi nàng dùng sắc đẹp, trở thành phụ nữ của Thường Kiếm Nam hoặc Trương Nhị, nhưng nàng lại không muốn làm vậy.
Như thế, lựa chọn tốt nhất của nàng cũng chỉ có Nhiếp Hoan.
Nhiếp Hoan suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đến tình thâm của Tiểu Liên đối với mình, rốt cuộc anh hùng khí đoản, chậm rãi nhìn Dương Thiên Diệp:
- Nơi này chính là Trường An, từ Tây Vực tới, hiếm quý vô số. Ngươi chắc chắn, dù ta cho ngươi cơ hội, ngươi có thể đứng vững gót chân tại nơi này chứ?
Dương Thiên Diệp vui mừng khôn xiết, Nhiếp Hoan như vậy nói, chính là đồng ý rồi.
Nàng nói:
- Ta có mối trên biển, có châu báu hiếm quý không kém Tây Vực, thậm chí còn hơn nữa.
Nhiếp Hoan nhướng mày một cái, tựa hồ không tin.
Dương Thiên Diệp đưa tay, một bảo thạch hồng lam kim luy ti trâm Dương Chi Ngọc đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Nhìn chất địa chế tác của bảo thạch xác thực là thượng phẩm không thể nghi ngờ.
Nhiếp Hoan cầm lấy xem xét tỉ mỉ, chậm rãi nói:
- Đây tựa hồ là phong cách Trung Nguyên ta, cũng không phải là phẩm vị phiên di.
Dương Thiên Diệp thản nhiên nói:
- Hoan thiếu thật là tinh mắt, ta chẳng qua là từ trên biển đưa vào bảo vật hiếm quý, chỉ thiếu tượng sư, nhưng mời danh gia điêu khắc Trung Nguyên mài giũa đấy.
Nhiếp Hoan trầm ngâm chốc lát, khẽ gật đầu:
- Được ! Cô đi chợ Tây, chọn đất khai nghiệp đi. Ngày khai trương, ta sẽ đến.
Trên Giáng Chân Lâu, bởi vì hộ viện trong lầu can dự, song hùng Lý thị “thủ túc tương tàn” cuối cùng kết thúc, hai kẻ dở hơi sưng mặt sưng mũi tự đánh nhau đi ra lầu. Họ dù có tiền, nhưng Giáng Chân lầu không hoan nghênh khách như vậy.
- Đại ca, chúng ta đánh khổ cực như vậy cũng không đưa được Tiểu Liên cô nương ra. Huynh tính sai rồi.
Lý Bá Hiên chỉ vào đôi mắt bị đánh thâm tím, ủ rũ cúi đầu nói với Lý Bá Hạo.
Lý Bá Hạo bực tức nói:
- Đám rỗi rãnh kia nói với ta, Tiểu Liên cô nương thật ra không thích tao nhân mặc khách, chỉ thích giang hồ hào kiệt, ta mới nghĩ ra biện pháp như vậy để dẫn nàng đi ra, xem rốt cuộc nàng ta xinh đẹp điên đảo chúng sinh như nào. Giờ nghĩ lại, là ép người ta rồi.
Nói xong y xoa gò má bị sưng, nhìn mặt nhị đệ Lý Bá Hiên, bỗng nhiên phá lên cười:
- Ha ha, cũng không thua thiệt, cũng không thua thiệt, đầu ngươi bị dánh như thế, cũng không tổn thương hòa khí huynh đệ. Nhìn ngươi tựa như một con tỳ hưu, buồn cười quá.
Lý Bá Hiên rút ra bảo kiếm ra, soi mặt mình, giận giữ:
- Huynh giỏi lắm, thì ra huynh lấy việc công làm việc tư.
Dứt lời gã vung kiếm chém liền, Lý Bá Hạo đã sớm người, vững vàng rơi vào lưng bảo mã y buộc ở trước lầu, chém đứt dây, hai chân ép chặt, cười ha hả thúc ngựa đi.
- Tặc tử chớ đi.
Lý Bá Hiên nổi giận cũng tung người nhảy lên lưng ngựa, vung kiếm chém đứt dây, đuổi theo Lý Bá Hạo.
Hai người một đuổi một chạy, chạy đến phường Duyên Khang, chợt thấy phía trước nhốn nháo, gần ba bốn trăm người đứng ở đằng trước, hai huynh đệ vội ghìm ngựa lại.
Trên đường đuổi nhau đến chỗ này, Lý Bá Hiên đã quên mất nguyên nhân đuổi theo đại ca, lúc này nhìn người phía trước nhốn nháo, thì nghển cổ, kinh ngạc nói:
- Ối, sao nhiều người ở đầu đường thế, có gì náo nhiệt để xem nhỉ?
Lý Bá Hạo tự đoán:
- Hẳn là nhà người ta đang làm đám cưới.
Lý Bá Hiên cự lại:
- Sao không nói là làm tang sự đi.
Lý Bá Hạo giận nói:
- Làm tang sự tại sao không ai rải tiền vàng bạc, tại sao không ai thổi kèn tang?
Lý Bá Hiên nói:
- Huynh nói là chuyện vui, nhưng cũng không ai thổi kèn trống gì, không phải là huynh vô lý à?
Lý Bá Hạo nói:
- Vậy ngươi nói xem, nhiều người đứng ở trên đường như vậy không phải tang sự, cũng không phải hỉ sự, vậy là chuyện gì? Chẳng lẽ là rỗi rãnh mà đứng ở đó.
Lý Bá Hiên nói:
- Huynh tức giận thật vô lý, nói hỉ sự cũng là huynh nói, nói tang sự là đệ, vậy mà đệ nói huynh lại phản bác?
Lý Bá Hạo tức lên:
- Đồ tang đâu? Tiền vàng đâu?
Lý Bá Hiên cũng tức lên:
- Nếu là hỉ sự, thì cũng đã có tiếng kèn trống rồi, không phải hỉ sự vậy khẳng định là tang sự!
Lý Bá Hạo cười nhạt:
- Đồ tang đâu? Tiền vàng đâu?
Lý Bá Hiên nói:
- Đây đều là bằng hữu thân thích ở đó chờ lão thái gia nhà họ tắt thở, chỉ cần đoạn khí một cái là lập tức cử hành tang sự, có được hay không?
Gã vừa dứt lời, chỉ thấy một hai trăm người phía trước quỳ xuống, chỉ còn lại một hai trăm người đứng ở ven đường vây xem.
Lý Bá Hiên mừng rỡ, dùng roi ngựa chỉ về phía trước, nói:
- Huynh nhìn đi, nhìn đi, người đã chết, giờ mọi người sắp khóc rồi đấy.
Vừa nói xong, quả nhiên có tiếng kêu gào vang lên, Lý Bá Hiên càng đắc ý, nghếch mũi lên trời, nói:
- Thế nào, là huynh đúng hay đệ đúng?
Lý Bá Hạo không cam chịu:
- Ngươi nói đúng…đúng…đúng
Y nghiến răng nói ra hai chữ “rắm thối”, Lý Bá Hiên biết đại ca chịu thua, bèn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, chúi đầu về phía trước để nhìn, bỗng cũng lắp bắp:
- Hắn... Hắn... Hắn...
Chỉ thấy trong số những người phía trước đang quỳ kia, chỉ có một người đứng, không phải Lý Ngư thì là ai vào đây.


Bạn cần đăng nhập để bình luận