Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 274: Phạt phạt phạt
Chợ Tây có một Lý Thanh thiên
Thiết diện vô tư phân biệt được rõ trung thần và gian thần
Giang hồ hào kiệt tới tương trợ
Thâm Thâm cùng Tĩnh Tĩnh đứng hai bên
Lý Bá Hạo người nhẹ như yến
Lý Bá Hiên là trang hảo hán
Lý Ngư đứng giữa đại sảnh, loại cảm giác thoả thuê mãn nguyện, hăng hái này không giống như hôm qua.
Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh, Cát Tường, Trần Phi Dương, Hoa Lâm, Lưu Vân Đào, Khang Ban chủ...
Có những người này, Lý Ngư đã không còn cô độc như trước nữa.
Cũng may, niên đại bất đồng, Lý Ngư vừa thượng vị đã chiêu mời được thân tín, trong mắt mọi người, đều là chuyện đương nhiên. Ở niên đại này, nói chính là một người đắc đạo, gà chó lên trời, cho nên hệ lực gia tộc gắn bó mới mạnh như vậy, người thượng vị bổ nhiệm sử dụng thân tín lại càng bình thường.
Có điều, vừa lên đảm nhiệm như Lý Ngư, ngay cả quá độ cùng quá trình vận tác cũng không có, vừa lên đã lập tức đem tất cả người của mình tới, cũng có chút mạo hiểm. Chí ít những đầu mục lớn nhỏ kia lúc này đều vẻ đề phòng nhìn những người này. Nếu như Lý Ngư muốn lấy cường thế thay đổi nhân viên, lập nên triều đình vua nào triều thần nấy, nhất định sẽ ra chiêu đối phó cực mạnh mẽ.
Lý Ngư trái lại rất bình tĩnh, hắn ngồi ở chính thượng, Thâm Thâm cùng Tĩnh Tĩnh mặc trang phục nam nhi đứng trang nghiêm sau lưng hắn, trắng ngần, mắt ngọc mày ngài, nhìn hết sức đáng yêu, nếu các công tử cậu ấm nhìn thấy chỉ sợ ai cũng phải nuốt nước bọt ừng ực.
Trần Phi Dương và Cát Tường thì ngồi ở vị trí trái phải hai bên, Cát Tường cũng mặc trang phục nam nhi, giống kiểu Hồ phục cổ lật nhỏ như Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh, đầu đội mũ quả dưa đẹp đẽ, tuấn tú. chút nữa là Lưu Vân Đào, Khang Ban chủ.
Chỉ là chỗ dựa lớn nhất của Lý Ngư lại là hai người Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên. Văn có Hoa Lâm, Trần Phi Dương, võ có Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên, còn quen thuộc phố phường nhất là Khang Ban chủ, Lưu Vân Đào, nội vụ có 3 tiểu mỹ nhân thiếp thân, loại phối hợp này thật sự là…hắc hắc hắc!
Lý Ngư cười thầm ba tiếng trong lòng, sau đó lập tức nghiêm trang lại:
- Các vị, hôm qua tuần sát mười ba khu phố, vấn đề rất hơn!
Hắn trịnh trọng:
- Hai chợ Trường An, thì chợ Tây ta quy mô lớn nhất. Nhưng chính bởi là một nơi thương mại mậu dịch khổng lồ nổi tiếng lâu đời như vậy mà cũng là một nơi dơ bẩn, hỗn loạn, hỗn tạp và mất trị an nhất. Thật sự khiến ta rất lo lắng…
Lý Ngư nhìn mọi người một cái:
- Không phải là lưu manh lăn lộn trong đó, không phải là đào phạm lẩn trốn trong đó, không phải là thương nhân lũng đoạn thị trường trong đó, mà là kiến trúc cùng hoàn cảnh bẩn thỉu, hỗn loạn…
Hắn đầy lo lắng:
- Nay đang là mùa hè, các ngươi xem đường phố trong chợ đi lại bẩn thỉu cực độ, mùi hôi thối cực kỳ. Đương nhiên…
Lý Ngư nhấn mạnh, ngăn đại trướng phòng đang định lên tiếng:
- Đây chỉ là một phần thôi, nhất là khu chợ cá cùng khu giết mổ và khu chim chóc, có một số ít khu tương đối sạch sẻ, thế nhưng, chính nhưng khu bẩn thỉu hỗn tạp này một khi tạo thành ôn dịch, mà khi ôn dịch lan rộng ra, chẳng phải sẽ gây ra tai họa lớn hay sao?
Hắn đứng lên, vung tay cao giọng:
- Bởi tình hình hỗn loạn như vậy, kiến trúc lại lung tung, các giao dịch mua bán đan xen, lại không phân khu đường, chỗ nào cũng có, người người đông đúc, xe đủ loại đi vào, nếu có hỏa hoạn thì gây nên hậu quả nghiêm trọng cỡ nào? Cho nên, bản quan quyết định...
Lý thị trưởng nghiêm sắc mặt, nói:
- Lấy mười ba khu phố mà ta phụ trách để làm thí điểm, tiến hành cải cách. Nếu như chứng minh sự cải cách của ta hữu hiệu, ta sẽ thỉnh cầu cấp trên mở rộng toàn bộ chợ Tây.
Bởi vì thượng cấp ngoài sáng của Lý thị trưởng là Thái Thường tự, trên thực tế thượng cấp là "Đông Ly hạ", cho nên ở đây Lý Ngư cũng chỉ nói chung chung, không chỉ ra cấp trên là bên nào.
Một Tứ trường nóng nảy, mở miệng hỏi:
- Không biết ý lão đại muốn tiến hành cải cách như nào ạ?
Lý Ngư nói:
- Với tình huống hoàn cảnh kinh doanh của mười ba khu phố, bao gồm cả dân chúng trong đó, ta quyết định, tiến hành cải cách mười ba khu phố. Đầu tiên, ở cửa vào của toàn bộ mười ba đường khu lập một hàng rào ngăn các loại xe cộ, các loại gia súc la ngựa lạc đà…tiến vào, ở mười ba đường khu sẽ có lối đi dành cho người đi bộ.
Các đầu mục nhìn nhau, vốn cho rằng Lý Ngư là phê bình họ quản lý bất lực muốn đá họ đi, thay thế người nhà mình lên, mọi người đang uất ức muốn hợp nhau đối phó lại Lý Ngư, nhưng Lý Ngư lại làm vậy dường như thật sự là nhằm vào sự quản lý chợ tây, chứ không phải nhằm vào bọn họ.
Đường dành riêng cho người đi bộ?
Cách nói này rất mới mẻ, đám đầu mục hiểu rõ nhất tình trạng của chợ tây so với bất kỳ ai, nếu như có thể ngăn cản các loại xe cộ, gia súc đi vào, đường phố cũng sẽ không chật ních, trâu ngựa cũng sẽ không đại tiện tiểu tiện khắp nơi, quả thật sẽ sạch sẽ lên rất nhiều.
Ai mà không hy vọng địa phương của mình sạch sẽ chứ? Chẳng qua là từ xưa tới nay, đường chợ chính là như thế, cho nên chỉ có mỗi một biện pháp rất đơn giản là đặt cọc cấm xe ngựa trâu la đi vào, với tư duy kiến thức của họ cũng không thể nghĩ ra gì khác được.
Hôm nay Lý Ngư thoáng cái đã đâm thủng lớp giấy này, thì ra, không chỉ trước cửa hoàng cung đại nội, vương hầu tướng tướng có rất nhiều quy tắc, đường chợ chúng ta quản lý cũng không chỉ riêng thu thuế phú, chúng ta cũng có quyền lập nên những quy củ này nha.
Các đầu mục suy nghĩ rồi cùng liên tục gật đầu, liên tục tán thành. Chỉ mỗi đại trướng phòng suy nghĩ một chút, lo lắng nói:
- Đại nhân, khách hàng không được đi xe vào, không được cưỡi la ngựa đi vào cũng không sao, nhưng trong có có rất nhiều thương hộ, nhất là khu bán giết mổ, họ không đi xe vào làm sao bốc xếp và vận chuyển hàng hóa được, không cho súc vật đi vào sao họ giết mổ được?
Lý Ngư đã tính trước kỹ càng, nói:
- Trong đường khu có thể cho phép thương hộ được dùng xe đẩy tay để vận chuyển đồ vật hàng hóa tới cửa khu phố, nhân khẩu vận tới cửa hàng. Nếu như trong điếm không sử dụng tiểu nhị được, các ngươi phụ trách từng đoạn đường, chẳng lẽ không thành lập được đội vận chuyển bốc vác cho thương hộ hay sao?
Đại trướng phòng nghe vậy hai hàng lông mày nhướng lên, hai hàng râu chuột từ từ vểnh cao.
Một câu nói của Lý Ngư ông ta lập tức nghĩ đến con đường phát tài mới.
Ai không có thân bằng bạn bè cần chiếu cố chứ, Lý Ngư đắc đạo, gà chó lên trời, họ cũng giống như vậy, nhưng nào có nhiều vị trí để an bài cho thân bằng bạn bè của mình được, chỉ có thể lựa chọn những người có quan hệ gần nhất để làm, những người khác có thương mà không giúp được gì.
Nay một câu nói này của Lý Ngư, không thể nghi ngờ đã tăng lên cho ông ta mấy chục vị trí làm việc. Phải biết rằng, mười ba đường khu này nói là đường khu, kỳ thực lại rất rộng lớn, quản lý hơn tám ngàn nhà thương hộ, cùng phân chia ở 9 nhánh đường, mà mỗi một nhánh đường gần nghìn hộ thương gia, dù có mấy chục xa phu lực phu chỉ sợ cũng vẫn thiếu đấy.
Đại trướng phòng cười toét miệng, luôn miệng nói:
- Lão đại anh minh, lão đại anh minh!
Lúc này, những người còn lại phản ứng chậm cũng kịp phản ứng, đều lên tiếng tán thành, ai nấy đều cười tươi rói, bầu không khí trở nên hòa hoãn rất nhiều.
Lý Ngư nói tiếp:
- Hiện tượng ép mua ép bán, lừa gạt sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến danh tiếng chợ Tây, sau này cần phải quản lý nghiêm ngặt hơn. Dựa theo chế độ thị lệnh, nếu xảy ra hiện tượng này nữa thì áp dụng hình phạt đại trượng. Ta nghĩ, quản lý nghiêm ngặt dĩ nhiên là đúng, nhưng nếu sử dụng đại trượng, khá thô bạo. Kẻ nào ép mua ép bán, lừa gạt, làm đổ già thì xử như nào? Lợi! Đã như vậy, lấy lợi chế lợi!
Các đầu mục nhìn nhau, một lát mới có một Cổ sư cẩn thận hỏi:
- Lão đại, lấy lợi chế lợi này là như nào ạ?
Lý Ngư mỉm cười, nói:
- Rất đơn giản! Các ngươi từng người phụ trách một khu vực, phàm phát hiện người nào ép mua ép bán, lừa đảo gian lận, trước tiên là lấy lại tổn thất cho người bị hại. Cũng dựa vào tổn thất của người bị hại mà xử phạt khoản tiền tương đương với kẻ hại người kia, khoản này thì 5 thành giao nộp cho ta, còn lại một nửa coi như tiền thưởng, phân phối cho nhân viên các khu đường do các ngươi phụ trách.
Các đầu mục hết sức vui mừng, vị lão đại này... thật là anh minh, vừa tới đã tìm đường phát tài cho mọi người rồi.
Trước đây làm quản lý chợ, thủ đoạn duy nhất mà họ làm chính là: Đánh!
Có vài người bị đánh nát thịt, chỉ cần kiếm được tiền thì đều nguyện bị đánh một trận, nếu như dùng chút lợi ích chút ơn huệ để mua chuộc đám nhân viên chấp pháp này, ngay cả đánh cũng giảm bớt được.
Hơn nữa không ai thấy lợi mà không lấy, rất nhiều người quản lý bèn mở một mắt nhắm một mắt mà bỏ qua, trừ phi là đặc biệt khiến họ thấy không vừa mắt. Dù sao đánh người họ cũng mệt. Cũng bởi thế, mỗi thương gia chỉ cần đưa ra chút lợi ích nhỏ thông thường đều được họ dung túng bỏ qua.
Nay phát hiện kẻ nào ép mua ép bán lừa gạt gian lận là có thể thu phạt được một khoản tiền, ai có thể bỏ qua cho những kẻ phi pháp kia? Chỉ cần họ trợn to hai mắt, mỗi ngày phát hiện mấy khách nhân thương nhân không tuân quy củ thôi là có được một khoản thu nhập xa xỉ rồi.
Tất cả đầu mục mặt mày rạng rỡ, Lý Ngư liếc nhìn họ, chỉ vào Cát Tường và Trần Phi Dương, nói:
- Nhưng, ta cũng sẽ có kiểm tra đánh giá với các ngươi. Ở chỗ ta có thành lập nhóm kiểm tra sổ sách, do Cát Tường cô nương cùng Dương huynh đệ phụ trách, nếu các ngươi muốn thu tiền vi phạm, thì phải cấp biên lai cho đối phương do hai người họ mở.
Nếu như các ngươi dung túng phạm tội, hoặc nhận hối lộ, không làm theo lẽ công bằng, một khi có tố cáo, thì đừng trách Lý mỗ không nể tình cảm, lập tức miễn mọi chức vụ, đuổi ra khỏi Chợ Tây!
Các đầu mục lập tức rùng mình, có người đang tính toán giả như mỗi một khoản tiền vi phạm mình muốn giao lên một nửa, có thể giảm bớt việc xử phạt, tỷ như chỉ phạt 7 thành, toàn bộ cất vào túi tiền mình. Thế nhưng hiện tại một khi bị phát hiện, sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi Chợ Tây, cái giá phải trả quá lớn.
Mọi người tức thì thu lại suy nghĩ bất chính trong lòng lại, lén nhìn Cát Tường và Trần Phi Dương, âm thầm suy đoán, lão đại nhắc đến Cát Tường cô nương trước, xem ra nhóm kiểm tra sổ sách là do cô ấy phụ trách rồi, vậy thì cố gắng nịnh bợ nhiều, để nhỡ đâu thủ hạ của mình ngốc nghếch bị người khác đặt bẫy, cũng có thể được nàng xử lý công bằng.
Lại thấy vị Cát Tường cô nương này hết sức thanh tú xinh đẹp, kết giao quan hệ tốt với cô ấy, không chỉ tốt cho mình, lúc làm việc chung cũng thoải mái, vậy chẳng phải càng tốt hơn sao?
Lý Ngư lại nói:
- Hãy nhớ, thiết lập đường dành riêng cho người đi bộ, sẽ do từng người các ngươi phụ trách các đường phân người quản lý giám sát. Những nhân tuần sát phố chợ, quản lý mua bán cũng phải thiết lập người chuyên trách, phụ trách mảng của mình, như vậy bộ phận ai quản lý xảy ra chuyện, các ngươi cũng có thể lập tức tìm được người có trách nhiệm tương quan, tránh cho việc quản lý ôm đồm, khi xảy ra vấn đề lại tranh cãi nhau.
Các đầu mục hai mắt sáng ngời. Họ không hiểu được loại quản lý tinh tế hóa này, cũng không nghĩ ra, nhưng Lý Ngư nói vậy, lại lập tức hiểu diệu dụng trong đó, tức thì liên tục gật đầu, bội phục vị lão đại anh minh này sát đất.
Đương nhiên, loại bội phục này nguyên nhân chủ yếu nhất chính là bởi việc cải cách này của Lý Ngư không động đến ích lợi của bọn họ chút nào, ngược lại, còn giúp kiếm tiền, họ dĩ nhiên giơ hai tay hai chân, toàn lực ủng hộ phối hợp.


Bạn cần đăng nhập để bình luận