Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 363: Gặp nhau nơi ngõ hẹp
Bữa cơm này vô cùng có ý vị, vì để cho Lý Ngư đang mất tri giác có thể nuốt được, môi không những chạm môi mà lưỡi còn chạm lưỡi, sự xấu hổ ban đầu dần qua đi, dần dần đã thích nghi, càng về sau Lý Ngư đã dần khôi phục bản năng nuốt, nàng mới ít mất công hơn.
Mớm cơm xong, Đệ Ngũ Lăng Nhược lại hớp một ngụm nước ngậm trong miệng, rồi bón nước cho hắn, vừa giúp hắn giải khát, vừa giúp hắn vệ sinh khoang miệng.
Hết thảy xong xuôi, Đệ Ngũ Lăng Nhược súc miệng mặt đỏ rực ngồi xuống bên cạnh Lý Ngư.
Uống nước xong, ăn cơm xong, Lý Ngư dường như tốt lên rất nhiều, mặt sắc không khó coi nữa nhưng ngủ vẫn rất mê man.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nheo mắt, như con mèo nhỏ dựa vào hắn, gần sát gương mặt hắn, tay khẽ vươn ra mơn trớn lông mày, mũi, hai má của hắn... rồi sau đó rất nhanh hôn lên môi hắn.
Lý Ngư vẫn không có phản ứng, Đệ Ngũ Lăng Nhược mặt thoáng hồng, đôi mắt sóng sánh như sao sáng, lại nhẹ nhàng hôn lên môi hắn…
Mới vừa rồi mớm cho hắn ăn nên nàng đã có chút kinh nghiệm, Đệ Ngũ Lăng Nhược vươn đầu lưỡi ra, Lý Ngư vẫn không có phản ứng, nhưng nàng lại khẽ run rẩy, cảm giác như bị điện giật. Nàng rụt đầu về, rúc gương mặt nóng bỏng vào ngực Lý Ngư, dán sát vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, lòng tựa như được uống mật rất ngọt ngào.
Chợ Tây bởi binh hoảng mã loạn mà phải ngừng kinh doanh.
Đã là ngày thứ hai ngừng kinh doanh rồi, tình hình vẫn tương tự như ba ngày trước khi mà Lý Uyên dẫn binh phá Trường An, quân Tùy bại lui, chợ Tây ngừng kinh doanh ba ngày, tuy nhiên chỉ qua vài năm tình trạng nó đã khôi phục lại như ban đầu.
Chưởng quầy phần lớn có tiền, hoặc nương nhờ họ hàng hoặc bằng hữu, hoặc đi nông thôn tránh họa, tiểu nhị thì ít vướng bận hơn, đi đâu thì đi, đến nỗi chợ Tây tiêu điều vắng vẻ.
Kể từ đó, cửa hàng san sát nối tiếp nhau liền biến thành nơi ẩn nấp tự do.
Phong Tú Sĩ ẩn nấp trong một cửa hàng.
Cửa hàng này hẳn là khi đại loạn phát sinh thì vội vàng đóng cửa, trong điếm rất sạch sẽ, còn có tấm đệm của người gác đêm vẫn đặt ở đó, Phong Tú Sĩ thậm chí còn tìm được chút điểm tâm, pha ấm trà, vô cùng thoải mái.
Tuy nhiên, tình trạng này chỉ là khá hơn so với Lư Ngư một chút, trên thực tế, tình cảnh của y cũng không thoải mái.
Phong Tú Sĩ một chân bị thương, gân chân bị chặt đứt, băng bó rồi vẫn không đi lại bình thường được, mỗi lần đi lại đều rất khó khăn. Hơn nữa, y nóng lòng đem tin tức nói cho Thái Tử, để ngừa Lý Kiến Thành mắc mưu, nhưng trải qua này thứ nhất, y càng không có cơ hội đi gặp Lý Kiến Thành, thậm chí cũng không bắt liên lạc được với Tào Vi Đà, nên càng lo lắng.
Lúc này, Tào Vi Đà đang mang theo đám người Thường Kiếm Nam tuần tra trở về nhà trọ, nghe người trong điếm và người người của Thường Kiếm Nam kể lại toàn bộ những gì đã trải qua, Tào Vi Đà thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng đúng là không có người chịu đảm đương, nếu để Phong Tú Sĩ đáp cầu dắt mối, là có chút bất đắc dĩ, giờ phút này biết được Phong Tú Sĩ bị người ta đuổi giết, tung tích không rõ, Tào Vi Đà dĩ nhiên vui mừng.
Ông ta quay sang bảo Đại Trướng phòng:
- Sự kiện kia, không cần tiến hành nữa.
Đại Trướng phòng ngầm hiểu, mỉm cười chắp tay nói:
- Bẩm báo lão đại, thuộc hạ vốn đã kéo dài thời gian, ban đầu hẹn một người hôm nay gặp mặt đấy ạ. Tôi vẫn đi gặp hắn trước, kết nối chút tình cảm, về phần chuyện này, thuộc hạ không hề đề cập tới.
Tào Vi Đà mỉm cười gật đầu, Thường Kiếm Nam đứng bên căn bản không biết hai người đó đang nói gì, nhưng chuyện mình không nên biết, y sẽ không hỏi, thậm chí không lộ ra một tia tò mò kinh ngạc nào.
Tào Vi Đà quay lại nhìn thấy biểu hiện của y, không những không thưởng thức y biết chừng mực ngược lại trong lòng căng thẳng. Lúc ban đầu, ông ta thu nhận và giúp đỡ Thường Kiếm Nam, là bởi vì mình vừa đoạt vị, địa vị chưa ổn, thế lực bên ngoài của Thường Kiếm Nam này ở chợ Tây toàn bộ không có căn cơ, có thể dựa vào một chút.
Nhưng hiện tại Thường Kiếm Nam đã thành một thành viên của chợ Tây, đã không giống lúc trước rồi.
Dưới trướng Thường Kiếm Nam có ba trăm lão quân, thế lực không nhỏ. Hơn nữa, y không phải loại quân hán lỗ mãng thô lỗ như trong tưởng tượng của Tào Vi Đà mà là một người rất trầm ổn, rất tỉnh táo, điều này khiến Tào Vi Đà kiêng kị. Tào Vi Đà giống như nhân vật Bạch Y Tú Sĩ Vương Luân đệ nhất đại thủ lĩnh Thủy Bạc Lương Sơn, nguyện ý nạp tài, càng e sợ người mình nạp đến có tài trí trên mình.
Thường Kiếm Nam ban đầu đầu nhập, dù lập công cho Tào Vi Đà, nhưng không bộc lộ mấy cạnh sắc, có phần biết tiến thoái, lúc này lại tỏ ra không để ý việc của ông ta càng khiến Tào Vi Đà thêm kiêng kị.
Tào Vi Đà căn dặn xong, liền yên tâm rời đi. Tự thấy một khi Phong Đức Di hồi kinh, ông ta cũng có lý do qua loa tắc trách, ngay cả tâm tư tìm kiếm tung tích Phong Tú Sĩ đều không có.
Phong Tú Sĩ nghỉ một đêm trong cửa hàng kia, nóng lòng tìm cách đi gặp Thái Tử, càng nghĩ, hiện giờ mình bị thương, sẽ càng được Tào Vi Đà nể trọng, liền quyết định đến thẳng nhà thúc giục ông ta làm việc.
Y tìm một bộ quần áo tiểu nhị trong điểm để thay, cất nhuyễn kiếm bên hông, xong xuôi mở cửa tiệm, đi ra ngoài.
Lúc này, Tô Hữu Đạo cũng đang nằm trong một gian phòng hậu tiến của cửa hàng bán hương phật, bên cạnh có bốn người.
Bản thân Tô Hữu Đạo y thuật cao minh, hơn nữa bên mình cũng nào cũng mang theo thuộc trị thương tốt nhất, nên không cần đi tìm lang trung. Được y trị liệu, vết thương nhẹ của ba gã sát thủ lúc này đã gần như hoàn toàn khôi phục,, một gã khác bị thương nặng cũng không nguy hiểm tính mạng, mặc dù không hoạt động mạnh được nhưng đi đứng hay nằm không thành vấn đề.
Mà chính bản thân y bị một kiếm đâm xuyên qua phế phủ, nơi vai phải cũng bị mũi kiếm gọt một đoạn, không dùng lực được, nhưng tính mạng không vấn đề gì.
Dù là như thế, y vẫn chủ trì đại cục được.
Nghe một sát thủ giải thích rõ tình hình hôm nay Tào Vi Đà tuần tra trở về nhà trọ, Tô Hữu Đạo hơi hơi nheo mắt lại trầm ngâm, sau một lúc lâu mới nói:
- Từ lúc người kia rời khỏi Nhân Trí Cung dọc theo đường đi không tiếc hy sinh nhiều tử sĩ, lại nhất nhất hướng đến Trường An tất có mưu đồ lớn. Mà nay, tất cả mưu đồ, đều chỉ có thể quay chung quanh một người, chính là Thái Tử!
Bốn người kia đều lẳng lặng ngồi yên, lẳng lặng nghe.
Tô Hữu Đạo nói tiếp:
- Nhưng người nọ trải qua trăm cay nghìn đắng, hy sinh tất cả thủ hạ, rốt cục đến Trường An, nhưng không thấy Thái Tử, ngược lại chạy đến chợ Tây tránh ở trong một khách điếm, là vì sao?
Một sát thủ tiếp lời:
- Nếu người này thật sự đến vì Thái tử, cũng không đi gặp Thái Tử, rất hiển nhiên, hắn hy vọng có người đáp cầu dắt mối.
Tô Hữu Đạo gật đầu:
- Không sai. Những người bị chúng ta giết chết không hề có dấu hiệu nhận được an ủi, rõ ràng, người giật dây nhất định ẩn thân ở Thiên Sách phủ ta. Hắn không muốn bại lộ, thiên cơ số 1 này hẳn là nằm ở tâm phúc chân chính sau màn. Nếu hắn công khai lộ diện, là có khả năng bại lộ thân phận người sau màn, cho nên hắn không dám mạo hiểm đi tới phủ Thái tử. Như vậy, hắn hy vọng ai tới đáp cầu dắt mối?
Tô Hữu Đạo chậm rãi nhìn mọi người, mấy tên sát thủ ngơ ngác nhìn nhau, chút mơ hồ lại chút rõ ràng, nhưng vẫn không thể xác định.
Tô Hữu Đạo nói:
- Người này, nhất định là người Trường An, mà không phải là người khách nào đó vì trốn tránh chiến loạn trốn vào khách điếm Quy Lai. Người Trường An ra vào khách trọ Quy Lai, chỉ có chưởng quầy, tiểu nhị, và ông chủ. Trong những nhân vật này ai có khả năng nhất tạo nên quan hệ với Đông cung?
Một sát thủ bừng tỉnh ngộ, nói:
- Ông chủ của họ chính là Tào Vi Đà!
Một sát thủ khác nói:
- Chỉ có Tào Vi Đà, mới có thể bợ đỡ được Thái Tử!
Tô Hữu Đạo trầm giọng nói:
- Đinh Tứ bị trọng thương, ở lại giúp ta, ba người các ngươi đi giám thị Tào Vi Đà. Người nọ bị thương, mục tiêu sẽ càng thêm rõ ràng, khả năng đi gặp Thái Tử không lớn, hắn nhất định sẽ trở về đề nghị Tào Vi Đà trợ giúp. Các ngươi cẩn thận, Tào Vi Đà rất có thể đã tìm hắn, chớ để ông ta phát hiện, giờ chúng ta người đơn thế cô, không thể đánh bừa!
- Vâng!
Ba sát thủ đứng lên hướng về Tô Hữu Đạo ôm quyền, xoay người đi ra ngoài.
Cơ trí như Tô Hữu Đạo, cũng bởi đánh giá cao đảm đương và nhân phẩm của Tào Vi Đà nên đã đưa ra phán đoán sai lầm. Tuy nhiên bởi vì phán đoán sai này, nhắc nhở ba sát thủ cẩn thận làm việc, khiến cho ba sát thủ vô cùng cẩn trọng, chỉ dám từ nơi bí mật ở ngõ nhỏ bí ẩn để trinh sát, vừa vặn đụng phải Phong Tú Sĩ đang đến.
Song phương gặp nhau nơi ngõ hẹp, ngay tại ngoài tường chỗ Lý Ngư và Đệ Ngũ Lăng Nhược sống nương tựa lẫn nhau.


Bạn cần đăng nhập để bình luận