Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 367: Dẫn ngươi xem cá vàng
Người như Tào Vi Đà bên mình đương nhiên sẽ không thiếu nữ nhân, nhưng tiểu mỹ nữ thanh lịch thoát tục như thế với ông ta rất đặc biệt, không kìm nổi tiến lên hỏi:
- Cô nương, ngươi là người phương nào? Vì sao mặc trang phục như này?
Đệ Ngũ Lăng Nhược lúc này thị lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng đã nhìn khá hơn so với lúc đầu, có thể nhìn rõ hình dáng quần áo của người trước mặt, có điều ngũ quan hơi hơi mơ hồ.
Nàng cho rằng Tào Vi Đà là người trong Đông Cung vội đứng dậy đáp:
- Dạ, bên ngoài rất loạn, vì đi lại cho tiện nên nô nô mặc nam y.
Tào Vi Đà nghe xong càng thêm kỳ lạ, hỏi:
- Bên ngoài hỗn loạn, sao ngươi lại vào Đông cung được? Thị vệ canh cửa đâu?
Đệ Ngũ Lăng Nhược bật thốt lên đáp:
- Nô nô là cùng...
Nói nói tới đây, tim nàng nảy lên một cái, chuyện Lý Ngư xử lý cơ mật vô cùng, ngay cả thị vệ của Đông cung hắn cũng không chịu nói thẳng, thì mình sao có thể thành khẩn bẩm báo với một thuộc lại Đông Cung.
Đệ Ngũ Lăng Nhược tư duy cực nhanh, chỉ chuyển giọng điệu một chút, rất tự nhiên nói tiếp:
- Nô nô đi cùng ca ca. Gia huynh bị trọng thương, không có ai thân thích, từng có một vị bà con xa làm việc ở thiện phòng Đông cung, ta đưa gia huynh tới đây tìm người đó, cũng không biết người còn ở đó hay không.
Nói tới đây, Đệ Ngũ Lăng Nhược ra vẻ đau khổ thở dài.
Tào Vi Đà nghe xong, hoá ra chỉ tới tìm người thân là tạp dịch Đông cung, lập tức thấy hứng thú rất lớn.
Nếu cô gái này là quý nhân gì đó, ông ta cũng không dám sinh tạp niệm, nhưng chỉ là một dân nữ bình thường, thì tâm tư này khác rồi.
Kỳ thật Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng không phải không muốn nói một thân phận để không ai dám trêu chọc vào, nhưng bộ dạng nàng lúc này giả dạng tiểu thư nhà ai cũng rất khó thuyết phục.
Lý Ngư bị bốn vệ sĩ khiêng đến bên ngoài thư phòng Thái Tử, sau đó dìu hắn đứng lên, xướng danh vào trong. Lý Ngư đỡ bụng, dịch từng bước một đi vào thư phòng, khẽ khom người, nói:
- Thứ cho tại hạ có thương tích trong người, không tiện toàn lễ, Thái Tử thứ tội.
Nói xong, hắn ngước mắt lên, thấy người này tầm ba mươi, tư thế oai hùng, dung mạo trang nghiêm, trên mép có râu, càng toát lên khí chất cao quý, có dáng vẻ không giận mà uy.
Lý Kiến Thành nhìn dáng vẻ như sắp gục ngã của hắn, ánh mắt chợt lóe, nói:
- Ngươi là người phương nào, tại sao nói Bổn cung đã tới cửa sinh tử hả?
Lý Ngư đáp:
- Tình cảnh hiện giờ của Thái tử, chẳng phải là đang ở cửa sống chết trước mắt đó sao? Chẳng lẽ Thái Tử thực sự bám thủ Trường An, là có thể đối kháng được với thiên tử?
Lý Kiến Thành mày nhăn lại, trong lòng thấy phiền chán.
Y đương nhiên đã đến thời khắc sinh tử tồn vong nhưng điều này không cần Lý Ngư nói y cũng hiểu. Người này cố ý nói năng phô trương, chỉ sợ lại là kẻ cuồng sĩ muốn lấy lòng người hòng thượng vị.
Khó trách Lý Kiến Thành nghĩ như vậy, thời đại này, một người muốn trở nên nổi bật thì phải có mấy hướng đi nhỏ, hơn nữa hướng đi lấy tài như thế rất khó đi, cơ hội đụng phải một nhân vật lớn có quyền quyết sách rất ít, vậy phải làm thế nào để vị đại nhân vật đó chú ý?
Cho nên, tựa như đời sau người cầu chức đều vắt hết óc, đưa ra một sơ yếu lý lịch đặc biệt nhằm tạo ấn tượng sâu sắc cho giám khảo, mà đám người cầu chức thời cổ đại càng coi trọng ấn tượng “gặp mặt” đầu tiên hơn, cho nên hành vi thẳng thắn giống như Khương Tử Nha ở cổ đại lại cực kỳ bình thường.
Trong đó người thành công lại khiến hậu bối hứng thú với noi theo. Lý Kiến Thành thân là Thái Tử, những năm gần đây cũng không biết có bao nhiêu người vì mưu được chú ý của y mà muốn nổi bật, nên y cực kỳ căm ghét. Người trước mắt rõ ràng sắp tắt thở, vậy mà còn muốn có tiền đồ, càng làm y thêm khinh thường.
Lý Kiến Thành sầm mặt, nói:
- Hôm nay ngươi đến, nếu chỉ để nói mấy câu vô nghĩa với Bổn cung, vậy thì cút ra ngoài!
Lý Ngư không vì thế mà ngang ngược, chỉ nói:
- Có người chịu ơn Thái Tử tặng ngọc mã, không dám quên. Nên mới bảo ta liều mạng đến truyền tin, nhằm đền đáp lại. Nếu tại hạ cứ bỏ đi như thế, chỉ sợ không ổn thỏa.
- Đưa tặng ngọc mã? Bổn cung?
Lý Kiến Thành nhíu mày hỏi, nhanh chóng suy nghĩ, ngay sau đó giật nảy mình.
Y là Thái tử đương triều, dưới một người, trên vạn người, ngoại trừ đương kim Hoàng đế, đều là thần tử của y, có thể có tư cách được y tặng lễ vật cũng không nhiều, mà ngọc mã là loại ngọc cực kỳ trân quý, tặng cho ai, lại không thể nhớ ra được.
Lý Kiến Thành chợt nhớ tới Phong Đức Di, y từng tặng ngọc mã cho Phong Đức Di.
Người bình thường đọc sách sử, xem lý lịch của Phong Đức Di, chỉ để ý người này nhiều lần nhiều lần thay đổi địa vị mà ít chú ý đến nhiều lần đổi mới môn đình, lại trước sau vẫn luôn được trọng dụng, chứng tỏ người này rất có tài năng và năng lực giao tiếp.
Phong Đức Di là một người như vậy.
Y là phụ tá sớm nhất của Dương Tố, sau được Dương Quảng thưởng thức, trở thành quan viên triều đình. Tiếp đến Ngu Thế Cơ quyền trọng, y lại trở thành tâm phúc của Ngu Thế Cơ. Sau khi Giang Đô thay đổi, Vũ Văn Hóa Cập giết Ngu Thế Cơ, mà y là tâm phúc của Ngu Thế Cơ nhưng lại được Vũ Văn Hóa Cập thu dùng, lên chức.
Vũ Văn Hóa Cập bị Đậu Kiến Đức giết, y lại chạy đến Trường An đầu phục Lý Uyên, vẫn được trọng dụng hơn nữa còn được thăng quan. Càng về sau Tần vương dần dần thế lớn, vị Phong lão đại nhân này thăng quan tới chức Trung Thư Lệnh, tước tới Mật Quốc công, thân phận biến hóa nhanh chóng.
Một người như vậy, tuyệt đối mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cho dù cùng lúc đối địch hai đối thủ, y đều có thể chạy thoát được, thậm chí còn lấy thân phận môn hạ một phương trong đó, và duy trì quan hệ tốt với một bên khác, vừa không khiến đối phương đề phòng, cũng không khiến bên kia coi là phản nghịch.
Cho nên cho dù là Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân đã thế như nước lửa, nhưng đối với Phong Đức Di, Lý Kiến Thành vẫn tín nhiệm tuyệt đối.
Lý Kiến Thành khẩn trương nói:
- Ồ, hóa ra ngươi là người của Đức Di công môn. Đức Di công bảo ngươi tới có gì bẩm báo?
Lý Ngư không hiểu gì nhiều về Phong Đức Di, cũng không biết người này sau khi Lý Kiến Thành chết vẫn làm quan dưới trướng Lý Thế Dân. Đến lúc chết, còn được Lý Thế Dân truy tặng thụy hiệu, qua mười bảy mười tám năm, mới bị Lý Thế Dân trong lúc vô ý tra được căn cứ chính xác y năm đó tư thông với Lý Kiến Thành.
Lúc này nghe đến cái tên Đức Di Công, Lý Ngư cũng chỉ theo bản năng nhớ một chút, cũng không phủ nhận, nói:
- Thái Tử, Đức Di công bảo tôi cho ngài biết, cáo biến, vốn là một âm mưu nhằm vào ngài, mục đích là bức ngài kinh hoảng tạo phản, nhằm tọa thực tội danh của ngài. Ngài chớ để mình bị trúng kế.
Lý Kiến Thành đập tay vào nhau, căm hận nói:
- Ta biết ngay, quả nhiên là thế. Vậy…
Y vội tiến lên hai bước, thấp thỏm nói:
- Ta nên làm gì đây?
Lý Ngư nói:
- Đức Di công nói, Thái Tử không cần có bất cứ chống cự gì, mau chóng đến Nhân Trí Cung, đích thân kêu oan tạ tội với Hoàng đế.
Lý Kiến Thành giật mình kinh hãi, thất thanh:
- Phụ hoàng nghi ngờ ta rất sâu rồi, ta đi phụ hoàng nào chịu tin ta?
Lý Ngư nói:
- Vốn là không tin đấy, nhưng ngài đi, điều này chứng tỏ ngài không có lòng làm phản. Hoàng thượng cơ trí, còn có thể không tin hay sao? Còn nữa, trong đại thần, phi tần Nhân Trí Cung vẫn còn nhiều người trung thành với Thái Tử. Thái tử không ở đó, để mặc một mình Tần vương ngôn luận, mọi người cũng không thể mở miệng. Nếu Thái Tử tới, họ sẽ giúp Thái Tử góp lời biện bạch.
- Ồ…
Lý Kiến Thành do dự. Y biết thật sự muốn tạo phản là một việc rất khó khăn. Dù sao con phản cha, cha vẫn là thiên tử, song phương tự có lực lượng điều động và lập trường đạo nghĩa, căn bản không có quan hệ trực tiếp. Huống chi bên mình phụ thân còn có một Tần vương lòng dạ khó lường, thực lực lớn vô cùng.
Nhưng, nếu đi Nhân Trí Cung thỉnh tội, cho dù phụ thân không giết mình, một khi tin hắn mưu phản, chẳng phải sẽ phế Thái Tử vĩnh viễn giam cầm, không còn ngày xuất đầu hay sao?
Trái lại chết, không phản có khả năng sống không bằng chết, Lý Kiến Thành trăm mối lo, không biết nên quyết định như nào.
Lý Ngư coi sắc mặt y, thấy dáng vẻ rối rắm thì thở dài: “Có câu Thiên gia vô tình thân, cha con nghi kỵ như thế, huynh đệ thù hận sâu vô cùng, đầy âm mưu thủ đoạn, mà tất cả chỉ vì chiếc ghế dựa có khắc long phượng, đáng hay không?”
Lý Ngư cảm thấy thương hại cho vị Thái tử này, nói:
- Thái Tử là cốt nhục của Hoàng đế, đích thân tạ tội, kêu oan tự bạch, Hoàng đế sao có thể không tin? Cho dù không tin, thì sao có thể hạ độc thủ? Hùm dữ còn không ăn thịt con, hơn nữa, một khi Thái Tử tự biện trong sạch, thủ tín với thiên tử, nói không chừng, sẽ nhân họa được phúc!
- Nhân họa được phúc?
Lý Kiến Thành là người thông minh, chỉ hơi hơi nghĩ nghĩ là hiểu được hàm nghĩa lời nói này. Y cẩn thận suy nghĩ một lúc, thần sắc bàng hoàng dần dần tỉnh táo lại. Lý Ngư nhìn biết y đã có quyết định, có điều không biết y quyết định là đi hay không đi.
Tuy nhiên, trong trí nhớ của hắn, Lý Kiến Thành cũng không chết vào lúc này, hắn là quyết định đi Đồng Xuyên Nhân Trí Cung xin tội rồi, cũng chính là tự mạo hiểm, chủ động tự bạch, cho nên Tần vương Lý Thế Dân mới đem đá đập chân của mình, đẩy Đường Hoàng Lý Uyên đứng về phía Thái Tử, mới bị bức bách phát động chính biến Huyền Vũ môn.
Lý Ngư đang suy tư, Lý Kiến Thành ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:
- Ta biết nên làm như thế nào rồi, lập tức triệu tập chúng phụ tá an bài việc này, nếu tránh được một kiếp này, ân tình của Đức Di công Bổn cung suốt đời không quên. Ngươi bị trọng thương, cứ ngụ ở Đông cung đi, Bổn cung sẽ gọi thái y chữa trị cho ngươi.
- Đa tạ Thái Tử, tại hạ còn có người bạn ở bên ngoài, chuyện chữa trị, tại hạ tự có biện pháp, không dám làm phiền Thái Tử quan tâm. Truyền lời đã xong, tại hạ cáo từ.
Lý Ngư nào dám đồng ý, dựa vào phán đoán của hắn, loạn Trường An cũng chỉ mấy ngày. Hắn ở chỗ này, Thái Tử Lý Kiến Thành coi hắn là ân nhân, nhưng Tần vương Lý Thế Dân có thể tha cho hắn hay sao? Thiên Sách phủ người vô số, chỉ sợ hắn dù có trụ luân cũng khó trường mệnh.
Hôm nay đến, hắn chỉ vì một nghĩa sĩ khẳng khái chịu chết kia mà thôi. Cũng bởi hắn hiếm thấy một hành động không vì công danh lợi lộc, không vì bản thân, chỉ một một tín nghĩa mà nhận lời, hắn cũng không muốn khiến mình lúc sắp chết hối hận.
Lý Kiến Thành ngẩn ra, cười tự giễu. Cũng đúng, hiện tại người bên cạnh y rất nguy hiểm, Phong Đức Di đồng ý phái người tới báo tin đã quá mạo hiểm rồi, còn dám để người ở lại quý phủ của y ư. Một khi tin tức bị lộ ra, Phong Đức Di ở Thiên Sách Phủ chỉ sợ “không bệnh mà chết”.
Lý Kiến Thành gật gật đầu nói:
- Cũng được, vậy ngươi đi đi.
Lý Kiến Thành gọi thị vệ căn dặn nâng Lý Ngư đi ra ngoài, còn mình lập tức quay về chính điện, lại lần nữa triệu tập đám phụ tá. Kỳ thực lúc trước trong đám phụ tá đã có người đề nghị không ngại đến thẳng Nhân Trí Cung, giáp mặt biện bạch với Thiên tử, giờ đã đưa ra được quyết định, đương nhiên phải an bài chu đáo trước.
Bốn thị vệ nâng Lý Ngư lên chiếc xe con, đưa hắn đến trong đình ở tiền viện. Dưới một cây tùng lớn, là Tào Vi Đà béo phệ áo mũ chỉnh tề và Đệ Ngũ Lăng Nhược tóc dài xõa vai quyến rũ động lòng người.
Đệ Ngũ Lăng Nhược còn trẻ tuổi, hơn nữa mặc nam trang nên nhìn rất gầy nhỏ, Tào Vi Đà thật sự coi nàng là một tiểu nha đầu không rành thế sự, đang cười híp mắt dụ dỗ nàng:
- Ha hả, đó là đương nhiên …Tào mỗ kinh doanh một ngày đấu kim, giàu ngang một nước, nhà ở của ta, dù là hầu nam trẻ tuổi cũng đều mặng tơ lụa Lăng La, ngày nào cũng cơm thịt. Nếu cô nương nay đang không có chỗ để đi, có thể đến nhà của ta để tạm lánh.
- Cảm ơn Tào lão gia, nô nô muốn đi cùng ca ca.
Thanh âm trong trẻo khiến xương cốt của Tào Vi Đà như mềm nhũn ra:
- Vậy thì cả ca ca ngươi cùng đến, dù sao nhà của ta rất lớn. Ca ca ngươi không phải tên Đệ Ngũ Quan Ngư hay sao, nhà ta có một hồ nước rộng lớn, trong hồ có rất nhiều cá vàng. Tiểu muội muội, nếu như ngươi đi, lão gia ta có thể dẫn ngươi đi xem cá vàng!


Bạn cần đăng nhập để bình luận