Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 373: Nhiệm vụ đặc biệt
Phong Đức Di bên này thất sủng, Tào Vi Đà không còn năng lực tự lập chợ Tây, đành phải tìm một chỗ dựa vững chắc khác.
Nhưng chỗ dựa vững chắc cũng không dễ tìm.
Địa vị quá thấp sẽ không có tác dụng che chở chợ Tây, chợ Tây cũng không phải là một nhà kinh doanh nhỏ.
Địa vị cao, đều là khai quốc công thần phủ kiến Đại Đường, mỗi người đều là người từng thấy Đại Thị, không có nhân mạch tốt, con đường tốt, không cửa để cầu.
Phải biết rằng, chợ Tây lúc này không so được với mười năm sau, thu nhập từ thuế mỗi ngày của chợ Tây chỉ bằng một phần mười so với mười năm sau, hơn nữa Tào Vi Đà mới vừa lên đài không lâu, người trước đó bởi vì lãng phí cuối cùng bị mất nhân tâm rồi bị lão cơ hội xử lý đấy, tiếp nhận mới bắt đầu, không còn lại bao nhiêu của cải.
Mà Tào Vi Đà vì kết giao mạng lưới quan hệ, vì lung lạc thủ hạ, tiêu phí lại quá nhiều, gia đại nghiệp đại của lão không giả, nhưng phải chi dùng cho nhiều việc cũng nhiều, khó tránh khỏi trứng chọi đá, sinh lòng phiền não.
Trở về chợ Tây, đại trướng phòng vừa hỏi tình huống, lão vân vê chòm râu, buồn rầu hồi lâu cũng chẳng biết làm gì, nghĩ không được thủ đoạn nào có thể sử dụng trong thời điểm tình huống nghiêm trọng này.
Tào Vi Đà càng nôn nóng, nhưng chỉ biết mượn rượu giải sầu, gọi người chiêu vài vũ cơ nhạc kỹ đến ca múa, cả lão và tâm phúc đại trướng phòng đều say khướt.
Lý Ngư lúc này đang bí mật đi vào Đông cung.
Có điều sắp xếp xong xuôi thì lại không được gặp Thái Tử.
Ngăn cách giữa cha con Thái Tử và Lý Uyên đã được hóa giải, trong lòng đều hiểu đã bị Tần vương lừa. Nhưng trước đó còn nghi kỵ lẫn nhau, tình cảm cha con bị tổn thương lớn, tuy tín nhiệm đã khôi phục, nhưng tình cảm muốn khôi phục cũng cần có thời gian.
Lý Uyên đối với trường tử thân thiết hơn nhiều. Lý Kiến Thành cũng cần tình cảm cha con từ hiếu, nhằm ổn định địa vị, ổn định thanh danh của y, đả kích Tần vương.
Tin tưởng Tần vương lúc này đã nhận được tin tức, chỉ có điều y đang trên chiến trường tiêu diệt phỉ, Dương Văn Can một ngày chưa chết, y không có biện pháp để trở về. Mà trong khoảng thời gian này, vừa lúc có lợi cho Lý Kiến Thành triển khai hành động, y sao có thể từ bỏ cơ hội này.
Theo Lý Kiến Thành, Lý Ngư là một tâm phúc dưới tay Phong Đức Di, mà tác dụng lớn nhất với y mà nói, chính là người đưa tin có đảm đương, khiến cho y không tiện công khai giao lưu với Phong Đức Di mà âm thầm liên kết với nhau. Bởi vậy, Lý Ngư cứ việc ở Đông cung dưỡng thương, còn có gặp y hay không, khi nào gặp y, quyết định bởi mức độ bận rộn của y.
Đến lúc này, Lý Ngư rất có cảm giác “tiến vào hào môn sâu tựa biển”, một ngày ba bữa rất tốt, nhưng chẳng gặp được ai cả, tin tức cũng đều không biết gì.
Tào Vi Đà say mèm, hai mắt lờ đờ, nhìn ca vũ kỹ xinh đẹp, đều mười sáu tuổi thanh xuân, dáng người lả lướt như cành liễu, dung mạo quyến rũ. Một người trong đó có gương mặt nhỏ nhắn như bàn tay, hết sức tinh xảo, có phần giống với tiểu cô nương Lăng Nhược trong y quán.
Tào Vi Đà thấy lửa bụng nóng rực, mượn cơn say nhào tới, ném cô gái kia lên giường, xé rách xiêm y, giữ chặt nàng ta. Đại trướng phòng thấy thế vội vã xua các vũ cơ khác ra ngoài, tôi tớ hầu hạ cũng lặng lẽ lui ra, đóng cửa lại.
Trên đại sảnh, trong đống chén bàn hỗn độn Tào Vi Đà đè lên thân thể trắng mịn, không ngừng thở hào hển.
Chạng vạng, xe tiệm thuốc đến trấn trên, lúc này thị lực của Đệ Ngũ Lăng Nhược cơ bản đã khôi phục, thật nàng dù mù cũng không ảnh hưởng, vừa đến trấn đã có người nhận ra, còn có thôn dân nhiệt tình đến nhà nàng báo tin, còn không đợi Đệ Ngũ Lăng Nhược về đến nhà, cha mẹ song thân đã ra đón.
Mấy ngày nay chiến loạn không ngớt, Đệ Ngũ Lăng Nhược tung tích không rõ, người một nhà rất lo lắng nhưng cũng không biết nên đi đâu tìm kiếm, giờ thấy nàng trở về, cha mẹ song thân lập tức yên lòng. Hàng xóm láng giềng cũng đều đến nhà thăm, hỏi tình huống mấy ngày nay của nàng.
Kỳ phụ nói:
- Con à, mấy ngày qua con và Trương Uy công tử đi đâu thế? Vi phụ thật sự rất lo lắng. Trương gia cũng thường xuyên đến nhà hỏi, hiện giờ sao chỉ có mỗi còn trở về, còn Trương công tử đâu?
Đệ Ngũ Lăng Nhược ngẩn ra, nàng đang muốn mách với phụ thân, nói Trương Uy lâm nguy thì bỏ chạy, bỏ mặc nàng, thái độ vô sỉ, nhưng không ngờ tên đó vẫn chưa về.
- Chẳng lẽ…Hắn giữa đường gặp được loạn binh hoặc cường lương mà bị giết chết rồi?
Tâm tư vừa chuyển, Đệ Ngũ Lăng Nhược không chỉ trích Trương Uy nữa. Con người chết rồi, đương nhiên là một mặt, về phương diện khác, bây giờ là chết không có đối chứng, nếu như nói hắn xấu xa mà hết, chọc giận Trương gia, hai nhà khó tránh khỏi tranh cãi đến quan ti.
Nghĩ đến đây, Đệ Ngũ Lăng Nhược bày ra vẻ ngạc nhiên:
- Trương gia ca ca còn chưa về ạ? Con cũng không biết tình hình của hắn. Con cùng với Trương công tử vừa mới vào thành thì gặp cảnh hỗn loạn, vô số dân chúng chen chúc ra khỏi thành, tách chúng con ra. Con lúc ấy không nhìn thấy gì cả, không tìm được hắn, may mắn được bị một vị ca ca Dương gia cứu mạng, dẫn con chạy đến y quán của Tôn thần y. Tôn thần y đúng là thần tiên sống, loạn Binh cũng không dám quấy rầy nên con mới qua được đại nạ. Được Tôn thần y chữa trị, cũng đưa con trở về. Trương gia ca ca từ lúc bị tách ra ở cửa chợ Tây, thì còn chưa từng gặp lại huynh ấy.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhanh chóng cân nhắc lợi và hại trong đó, trả lời hết sức cẩn thận kín kẽ.
Nàng lúc ấy tuy không nhìn thấy gì, hai mắt băng lại, bị loạn dân xông đến, một tiểu cô nương mười lăm tuổi tình huống nguy hiểm như nào có thể nghĩ. Trương gia công tử chủ động nịnh bợ, muốn đưa nàng vào thành kết quả chưa từng chăm sóc nàng, ngược lại làm cho nàng lâm vào hiểm địa.
Tình huống một thiếu nữ mắt không nhìn thấy gì, lại được một nam tử trẻ tuổi chủ động đưa đi, vì chiến loạn mà thất lạc đối phương, điều nay cũng không thể trách nàng. Nếu Trương Uy thật sự gặp bất trắc, Trương gia tìm tới tận cửa nhiều nhất cũng chỉ bồi thường trên đạo nghĩa mà thôi.
Cô bé này trời sinh thông minh, chỉ trong giây lát đã suy nghĩ tính toán tỉ mỉ cẩn thận.
Chỉ một lúc sau, Trương gia quả nhiên tìm tới tận cửa, Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫn dùng lý do này thoái thác, lại có phần đông hàng xóm đều phụ họa cứ như họ đã tận mắt nhìn thấy, Trương gia đành phải xám xịt quay về. Qua vài ngày, lời kể của Đệ Ngũ Lăng Nhược đã được lan truyền, dù Trương gia tìm được thi thể, hoặc xác nhận tin Trương Uy đã chết, cũng sẽ không truy cứu nàng.
Về phần nếu Trương Uy bình an trở về, Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng không muốn khiển trách gã, đã nhìn rõ bộ mặt thật người này, từ nay về sau không lui tới nữa là được.
Đệ Ngũ Lăng Nhược ứng phó với người nhà và hàng xóm xong xuôi, chỉ một lòng một dạ mong mỏi Lý Ngư đến nhà. Trong tâm tư của thiếu nữ đã ảo tưởng, Lý Ngư đã giành được sự tín nhiệm của Thái Tử, làm quan lớn, cưỡi tuấn mã, quan bào gấm vóc, anh tuấn dị thường...
Trụ luân kia trở thành “tín vật” đính ước của nàng và Lý Ngư, dù chỉ là tín vật từ một phía nàng.
Sờ trụ luân kia, nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi quen biết giữa nàng và Lý Ngư, từ đề phòng hắn, không tín nhiệm hắn, lại đến bị hắn thô bạo khiêng đi, thô lỗ bức nàng thay quần áo người chết, lại đến kho hàng trong chợ Tây, dưới cửa sổ trong y quán…
Hết thảy bất kể là thời khắc sinh tử máu tanh hay là bình yên, thì trong trái tim ngây thơ của nàng, đã phủ lên một lớp kính yêu, rất mộng ảo, để nàng hướng về.
Lý Ngư bên kia, vẫn còn đang nghển cổ mong mỏi Thái Tử đến.
Thái Tử buổi tối hôm qua căn bản không trở về mà ngủ lại trong cung rồi. Đây là an bài của thiên tử, không chỉ bù lại vết rách tình cảm của cha con, mà còn khiến cho thần biết cha con họ đã quên hết ân oán trước kia, cho nên động tác nhỏ này có ý nghĩa rất lớn lao.
Hôm nay là triều hội đầu tiên sau khi thiên tử trở về, quan viên từ ngũ phẩm trở lên bất kể văn võ hay là quốc thích có tước vị đều tham gia, như thế, đến xế chiều rồi, đến buổi tối, Hoàng đế lại mở cung yến, mở tiệc chiêu đãi cận thần, Thái Tử vẫn phải tiếp đãi, chờ y trở về đã là nửa đêm, Lý Ngư vẫn không gặp được.
Tào Vi Đà phóng túng một hồi thì lăn ra ngủ say như chết trong đại sảnh, cô nương kia cũng không dám bỏ chạy, chỉ đành phải cái gối thịt cho lão. Cho đến khi cơn say đã qua đi, Tào Vi Đà nhìn thấy thân thể mềm mại bị mình chà đạp xanh tím kia, hứng thú lập tức tắt ngấm.
Chỉ có không chiếm được mới là thứ tốt nhất.
Cô nương này mặc dù giống Đệ Ngũ Lăng Nhược nhưng chung quy không phải Đệ Ngũ Lăng Nhược, so sánh với tiểu cô nương linh khí kinh người trong ấn tượng của lão thì cô nương này sao có thể sánh nổi.
Tào Vi Đà tỉnh lại, lên quan tòa, quan phủ làm khó dễ, chèn ép nhiêu hơn, vẫn không có biện pháp giải quyết, kinh doanh chợ Tây vẫn hết sức tẻ nhạt.
Thủ hạ quản lý kinh doanh, quản lý tiền tài đều kêu khổ, thúc giục vị đại ca cầm lái là y khẩn trương nghĩ biện pháp. Mà một đám người quản mạng lưới quan hệ cũng mỗi ngày bị y gọi đến thoá mạ thậm tệ. Nhưng, người như Tào Vi Đà, tâm phúc để dùng có năng lực gì đều biết, những người đó đối với khốn cảnh lúc này cũng không có biện pháp giải quyết.
Tào Vi Đà vô kế khả thi, đành phải cắn răng chịu đựng.
Chịu đựng không nổi, lại mượn rượu giải sầu, uống rượu say rồi, lại ngập vào thanh sắc, thanh sắc tỉnh rồi, lại nghĩ đến Lăng Như cô nương.
Tào Vi Đà cũng biết giờ này khắc này, đi y quán gặp người ta bất ngờ sẽ khiến người ta không thích. Nhưng trong cơn say rượu say sắc, tình cảm với tiểu cô nương vừa gặp đã thương kia càng không dứt bỏ được, liền ra lệnh một thủ hạ lanh lợi nhất của mình dặn dò một hồi, mệnh gã đi tới y quán.
Kia người tới y quán hỏi mới biết Lý Ngư và Đệ Ngũ Lăng Nhược đã rời đi từ lâu. Tay thủ hạ này của Tào Vi Đà làm đại sự không được, nhưng trộm hương cắp ngọc, đào cửa trộm động thì lại làm rất tốt, chẳng cần hỏi Tôn thần y, gã đút lót chút tiền nhỏ, mua chuộc một dược đồng, đã hỏi được địa chỉ chính xác của Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Có được tin tức rồi, tên thủ hạ lanh lợi này quay về chợ Tây bẩm báo, Tào Vi Đà đang sứt đầu mẻ trán đã mất đi lạc thú theo đuổi nữ nhân từ từ, có được Đệ Ngũ Lăng Nhược, điều này với lão lúc này mà nói, xuất phát từ nguyên nhân yêu thích của mình đã giảm đi, cũng không phải thuần túy mục đích giải phóng áp lực, mà ngược lại có chút cảm giác huyền ảo.
Một hạng người vô năng, thì là tình huống như vậy. Đối mặt hiện thực, hắn hết đường xoay xở, sẽ gặp rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái giả tưởng, hy vọng trong tối tăm có loại lực lượng thần kỳ trợ giúp hắn giải quyết vấn đề. Giờ phút này Tào Vi Đà chính là như thế, tự cho mình là đang trong “thủy nghịch”, cần phải làm những việc đặc biệt khác mới có thể đổi vận.
Tiếp tục nạp nhất phòng đẹp thiếp, mượn việc vui xung hỉ, chính là chủ ý ảo tưởng của ông chủ Tào.
Phá đỏ đổi vận, vốn chính là một cách nói trong dân gian, giờ phút này Tào Vi Đà đang nhất kế vô thi càng bị cái này vô hình phóng đại lên. Vì thế, Tào Vi Đà đối mặt với nhiều loại khốn cảnh nhất kế vô thi đã trịnh trọng gọi đại trướng phòng đến giải thích cho ông ta một nhiệm vụ đặc biệt:
Đi tới Đệ Ngũ gia nạp sính mỹ thiếp, nhằm đổi vận cho mình!


Bạn cần đăng nhập để bình luận