Tiêu Diêu Du
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 421: Thiếu nữ IQ cao
Lý Ngư sau khi nịnh bợ lộ ra, Dương Thiên Diệp ở trong đám người cũng hoảng sợ.
Không ngờ hắn ở đây?
Còi báo động trong lòng Dương Thiên Diệp kêu mãnh liệt, nàng bị Lý Ngư lừa không chỉ một mà đến hai lần rồi, chỉ cần có Lý Ngư, không hiểu sao nàng luôn thất bại, còn là thất bại thảm hại.
Tuy rằng Lý Thế Dân thường nghe những lời góp ý, đối với những lời nịnh bợ ràng như thế này, cũng coi như nghe cho có. Tuy nhiên lúc này, hắn cũng không muốn tỏ vẻ gì với Lý ngư, Trải qua quãng thời gian thận trọng dài như vậy, khúc mắc giữa hắn và phụ thân cuối cùng cũng gỡ bỏ, nước mắt bây giờ của Lý Thế Dân chính là chân tâm.
Gánh nặng trên vai bao lâu cuối cùng cũng được tháo bỏ, việc giết Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát, Thái Thượng hoàng bị ép buộc phải nhường ngôi Hoàng đế cho hắn, rốt cuộc những ân oán trước kia đã được làm rõ.
Con ngươi Cao Dương Công chúa đảo qua, đứng lên nói:
- Hoàng gia gia, phụ hoàng biết rõ Hoàng gia gia thích ăn thịt hươu, uống huyết hươu, hôm nay đi săn cố gắng săn hươu cho Hoàng gia gia, vì đi săn mà còn suýt bị một con gấu đen làm thương đấy.
Lời này cũng chỉ có nàng dám nói, Lý Thế Dân đã phong lệnh, không được đề cập đến chuyện gặp nạn ngày hôm nay, chuyện này coi như đã thành cấm kị, nói không tốt chỉ sợ chưa vuốt được mông ngựa đã bị ngựa đá rồi, người khác hẳn là e dè nhiều, không dám nói, nhưng Cao Dương lại là thiếu nữ, không như hoàng thân quốc thích, văn võ đại thần có nhiều kiêng nhưỡng, dễ dàng nói ra chuyện này.
Lý Uyên nghe xong, oán trách nói với Lý Thế Dân:
- Thế Dân, hiện giờ ngươi đã là Hoàng đế rồi, một thân gánh cả thiên hạ, sao có thể mạo hiểm như thế!
Lý Thế Dân vội nói:
- Tuy phụ thân không dùng đến tinh phẩm bồi bổ, nhưng nhi tử muốn tự mình tìm kiếm, coi như đôi việc tỏ chữ hiếu!
Nói xong, Lý Thế Dân quay đầu trừng mắt nhìn Cao Dương một cái, nhưng không có ý trách cứ, ngược lại lại có ý khen ngợi.
Lý Uyên đặc biệt cao hứng, nói:
- Nếu đã săn hươu rồi, còn không mau trình huyết hươu lên?
Huyết của hươu sao và hươu sừng đỏ chính là phương thuốc Đông y quý hiếm, ở cung đình, quý tộc, quan lại cổ đại rất coi trọng loại trân phẩm này, đây được xưng là phương thuốc luyện đơn của thần tiên. Hôm nay đúng là Lý Thế Dân có săn được vài con hươu, trong đó có vài con còn sống, lập tức chỉ đạo bên dưới, chốc lát đã có người dâng lên bàn hai chén huyết hươu.
Lý Uyên và Lý Thế Dân đều lấy một chén, hai tay Lý Thế Dân nắm bát, đợi phụ thân dùng xong, lúc này mới đem huyết hươu đến bên môi.
Một chén huyết hươu vào trong bụng, lúc trước lại có rượu ngon trợ giúp, mặt phụ tử hai người ánh lên vẻ hồng hào.
Lý Uyên nổi hứng, cất cao giọng nói:
- Mang tì bà đến!
La Tỷ La Chủ Bộ lập tức lấy một cái tì bà, dâng bằng hai tay, Lý Uyên cầm lấy, dùng ngón tay gảy một cái, lập tức âm nhạc vui tươi nổi lên.
Lý Thế Dân đứng ở một bên, đã nhiều năm rồi không thấy phụ thân cười vui mừng như vậy, cười đến không dừng được.
Hoàng hậu Trưởng Tôn Thị nhìn thấy, không khỏi vừa bực mình, vừa buồn cười, vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng kéo góc áo phu quân, mấp máy miệng về phía ba chồng.
Lúc này Lý Thế Dân mới hiểu ý, vội có ý cổ vũ, vỗ tay hoan nghênh đạp ca, đứng lên múa theo âm nhạc của phụ thân.
EQ của Lý Thái cao hơn nhiều so với Hoàng Thái Tử Lý Thừa Càn, lập tức nhảy theo, Lý Thừa Càn cũng không cam lòng yếu thế, vội vàng gia nhập vào, hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan cũng không phải mấy tên ngốc, không hiểu đạo lý, đều vội vàng đứng dậy, gia nhập hàng ngũ múa hát.
Mọi người đều đứng lên múa hát như vậy, Tiểu Công chúa Cao Dương lại rất vui.
Xưa nay nàng ghét nhất tham gia yến hội cung đình, nghi thức quá mức nặng nề, nàng không thích, những lúc ca múa như vậy, đúng là rất vui.
Tiểu Công chúa Cao Dương khẩn trương lấy khăn lau tay, rồi cũng gia nhập đội ngũ nhảy múa.
Vài người có thân thể rất nhịp nhàng, không sợ dáng người béo núc ních, nhảy lên cũng ra dáng, cảm được vận luật. Có người thì tứ chi cứng ngắc, nhảy nhìn đặc biệt khó coi, nhìn như ma quỷ múa loạn, nhưng việc này cũng khiến cho nơi này thú vị hơn rồi.
Cao Dương Công chúa nhảy hai cái, chớp mắt nhìn thấy Lý Ngư đứng ngốc ở trong góc, lập tức cười khanh khách chạy tới chỗ hắn.
Lúc này nhạc sĩ hai bên theo sự chỉ huy của La Chủ Bộ, đang đàn nhạc đệm theo Lý Uyên.
Chỉ có điều, nhạc đệm cũng là nhạc đệm, không thể để giọng khách át giọng chủ, có chút nhạc cụ không cần dùng đến, một số nhạc sĩ cũng giống như Lý Ngư, đứng ở chỗ đó.
Cao Dương Công chúa chạy đến bên Lý Ngư, kéo hắn trở lại chỗ nhảy múa. Lý Ngư không dám phản kháng, bị nàng kéo xuống. Cao Dương nhướng mày, nháy mắt với hắn, ra hiệu hắn nhảy cùng. Cũng may Lý Ngư có chút kí ức ở kiếp này, còn biết một số điệu nhảy, cũng vội nhảy theo.
Lúc này nhiều người hơn, trong đại trướng hoan ca nhảy múa, hết sức náo nhiệt. Một bên Lý Ngư khiêu vũ, một bên tìm kiếm hành tung của Dương Thiên Diệp, thấy Dương Thiên Diệp lặng lẽ nhảy mà đến bên người Lý Thế Dân, hắn không khỏi hoảng sợ, lập tức bước tới, chắn trước mặt nàng.
Dương Thiên Diệp không nhảy, nàng bưng một đĩa trái cây, ra vẻ muốn đưa cho người chủ trì, lại nhân lúc mọi người nhảy múa, lén lút đi tới, kì thực là muốn đến bên Lý Thế Dân, ai ngờ đột nhiên Lý Ngư lao đến phía trước, vừa nhảy vừa trừng mắt nhìn nàng.
Trong lòng Dương Thiên Diệp khó chịu, tuy rằng nàng biết Lý Ngư là quan, nhưng khi nhìn thấy nàng cũng không có tiết lộ thân phận của nàng, hiển nhiên là có ý che giấu. Nhưng Lý Ngư lại cố tình phá chuyện của nàng, làm sao Dương Thiên Diệp nhịn được.
Dương Thiên Diệp tránh sang bên trái, Lý Ngư lập tức nhảy về phía bên trái, Dương Thiêng Diệp tránh sang bên phải, Lý Ngư lại nhảy vè phía bên phải, Dương Thiên Diệp bê đĩa trái cây, đột nhiên xoay người, muốn vượt qua Lý Ngư, dưới tình thế cấp bách Lý Ngư vươn tay ra, nắm được cổ tay trắng của nàng.
Dương Thiên Diệp trở tay không kịp, đĩa trái cây rơi xuống đất, bồ đào cùng chè xanh trên đĩa đều rơi xuống hết, tất cả đều bị nhóm quan lại quyền quý nhảy hăng hái dẫm nát.
Tuy rằng mọi người đều tự nhảy, nhưng rõ ràng Cao Dương lại coi Lý Ngư như là bạn nhảy của mình, ngươi tiến ta lui, ta tiến ngươi lui, xoay xoay eo, vai, cực thích thú. Đột nhiên Lý Ngư bước qua, chạy tới chỗ Dương Thiên Diệp, Cao Dương bị mất bạn nhảy, cũng đi tới chỗ đó.
Nhìn Lý Ngư kéo tay Dương Thiên Diệp, Cao Dương Công chúa cho là hắn muốn nhảy nhót, lập tức nhảy về phía trước, kéo tay còn lại của Lý Ngư. Sau đó lấy tay còn lại cầm tay Đại Tướng quân Lý Tĩnh lên.
Chỉ lát sau, từ nhảy riêng, mọi người chuyển sang nhảy cùng nhau, một đám người nắm tay, bước chân, vây Lý Uyên vẫn đang ôm đàn tì bà vào giữa vòng tròn, vòng quanh vòng tròn mà nhảy múa.
Dương Thiên Diệp muốn thoát ra, nhưng không biết làm sao thoát được cái tay đang nắm chặt của Lý Ngư, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, Dương Thiên Diệp dùng lực giằng ra, nhưng không thoát được, còn suýt nữa làm rối loạn điệu múa.
Đợi cho khúc ca chấm dứt, Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Hoàng hậu tiến lên, đỡ Lý Uyên về chỗ ngồi, cơ hội cho Dương Thiên Diệp tiến gần coi như biến mất.
Phía sau Hoàng đế toàn cao thủ đứng trực, tay không tấc sắt, Dương Thiên Diệp khó mà hành động. Mà còn hai ngày nữa Hoàng đế đi săn, trong hai ngày này, nàng phải chắc chắn không bị lộ thân phận, mà Dương Thiên Diệp đoán Lý Ngư cũng không tố cáo mình, suy nghĩ một chút, đúng là nên bỏ qua lần này.
Lý Uyên về chỗ ngồi, lập tức nâng chén, Hoàng đế cùng các quần thần lập tức làm theo, mọi người cùng uống một chén.
Thái tử Lý Thừa Càn nhìn thấy tiểu muội Cao Dương còn chưa nói với phụ hoàng theo lời căn dặn của hắn, nhân lúc nàng cười khanh khách nhìn về bên này, vội vàng nháy mắt ra hiệu. Đầu tiên Cao Dương ngẩn ra, tiếp theo thè lưỡi, khuôn mặt tươi cười tỏ ý xin lỗi.
Lý Thừa Càn nhìn thấy, quả thực không biết nên khóc hay nên cười.
Quên rồi! Nhìn vẻ mặt của nàng ấy, mình coi đấy là đại sự, lại bị nàng ấy bỏ quên rồi.
Cao Dương Công chúa cười xin lỗi Lý Thừa Càn, chợt nhẹ nhàng đứng lên, cất cao giọng nói:
- Phụ thân, hôm nay gặp phải gấu đen, may nhờ Cổ Xuy Lệnh Lý Ngư dùng cái chiêng làm con gấu kinh sợ, mới giúp phụ thân không bị thương. Vừa rồi rõ là Hữu Vệ Đại Tướng quân múa một khúc, Hoàng gia gia đã thưởng rồi, không phải phụ thân cũng nên ban thưởng cho Lý Ngư sao.
Hiện giờ tâm tình Lý Thế Dân vô cùng tốt, hơn nữa trong bụng lại có một chén huyết hươu, càng thêm hưng phấn, nghe thế cũng không giận, chỉ cười trêu, nói:
- Cao Dương, Cổ Xúy Lệnh là mệnh quan triều đình, cũng không cần con nói giúp hắn chứ?
Cao Dương Công chúa nói:
- Con và Lý Ngư cũng là người quen biết cũ, thay hắn bênh vực kẻ yếu thôi.
Lý Thế Dân cười to, nói:
- Được! Vi phụ noi theo Hoàng gia gia của con, ban cho hắn thoi vàng, tơ lụa.
Cao Dương nói:
- Chi bằng phụ thân đổi lại chức quan cho hắn.
Sắc mặt Lý Thế Dân hơi trầm xuống, thoáng nhấn mạnh:
- Cao Dương, chức quan triều đình, sao có thể tùy tiện, con lại là nữ nhi, chớ nói xằng nói bậy. Phụ thân, mời người chén rượu!
Lý Thế Dân nói xong thì mời rượu Lý Uyên, Cao Dương dậm chân nói:
- Phụ thân, là do lúc trước ban quan cẩu thả, nữ nhi mới thỉnh cầu phụ thân nha.
Lý Uyên đặt chén rượu của Lý Thế Dân xuống, cười híp mắt nhìn về phía Cao Dương:
- Hả? Sao lại có lời này?
Cao Dương khẩn trương nói:
- Hoàng gia gia, ông không biết đâu, Lý Ngư này vốn là một tiểu quan, bởi vì hành vi trượng nghĩa cho nên mới thăng quan. Nhưng sở trường của Lý Ngư không phải âm luật, lại bị làm quan ở Cổ Xuy Thự, Lý Ngư lo lắng không làm tốt, nên rất sợ hãi.
Lý Thế Dân ngẩn người, nói:
- Sở trường Lý Ngư không phải âm luật, lại bị phân vào Cổ Xuy Thự?
Cao Dương gật đầu nói:
- Vâng ạ, kỳ thật là Lý Ngư hắn hiểu kiến tạo, chi học kiến tạo vô cùng uyên thâm, còn âm luật, hắn chỉ biết một chút.
Lý Thế Dân trầm ngâm nói:
- Thật vậy sao?
Hắn liếc mắt nhìn Lý Ngư nói:
- Nói như vậy…
Cao Dương cướp lời nói:
- Phụ thân, linh đài Khâm Thiên Giám để xem thiên vọng được dùng từ triều Ngụy đến nay, đã sớm bị tan hoang rồi, chư bàn nghi khí trên linh đài đã bị hao mòn nghiêm trọng, không phải đang muốn xây dựng lại sao? Chi bằng bảo hắn đi trùng tu linh đài, có công thì thưởng.
Một câu này của Cao Dương Công chúa, Lý Ngư đang thầm mong có thể thoát khổ đột nhiên giật mình, tâm muốn khóc rồi. Ở Cổ Xuy Thự, tốt xấu gì hắn cũng có thể an nhàn một chút, còn trùng tu linh đài? Phương diện xây dựng thiết kế, hắn biết gì đây?
Chẳng nhẽ lúc này lại nhào ra, khóc lóc nỉ non nói mình không hiểu kiến tạo?
Lý Thế Dân vừa vuốt râu, vừa nghĩ, liếc mắt nhìn Lý Ngư, nói:
- Lý Ngư, thực sự ngươi hiểu kiến tạo?
Lý Ngư bất chấp, hạ thấp người nói:
- Thần… Thần có học qua kiến tạo, hiểu được chút.
Lý Thế Dân gật đầu, nói:
- Tốt! Ngày mai ngươi đi Khâm Thiên Giám, phụ trách kiến tạo linh đài.
Lý Ngư như ăn phải khổ qua, khom người lĩnh chỉ.
Lúc này Cao Dương Công chúa mới cười híp mắt, nhìn sang Thái tử Lý Thừ Càn, nói:
- Phụ thân chí hiếu, vì tổ phụ săn hươu! Nữ nhi cùng muốn tận hiếu đạo với phụ thân, không bằng cho nữ nhi đi đốc thúc tạo linh đài đi.
Lý Ngư vừa ăn khổ qua, muốn lui ra, nghe câu này, suýt nữa hộc máu.
Cô Công chúa trẻ tuổi này, can thiệp vào chuyện nhậm chức của ta đã cực kì không ổn rồi, cũng may hôm nay Hoàng đế cao hứng, thuận miệng đáp ứng cho. Ngươi đây lại chủ động xin dây trói giặc, muốn đi đốc thúc tạo linh đài, ngươi mà đi trông coi sao? Cha ngươi sẽ nghĩ gì đây, còn không phải lừa người à?
Quả nhiên Lý Thế Dân có chút thận trọng, ánh mắt quét qua Lý Ngư lạnh băng, có hàm ý uy hiếp.
Trong lòng Lý Ngư kêu khổ:
- Oan uổng quá, thần sao dám có ý gì với con gái người? Nàng ta chưa đủ lông đủ cánh đâu!
Lý Thế Dân giận tái mặt, quả quyết nói:
- Nữ nhi đảm nhận chuyện chính vụ, không được!
Cao Dương Công chúa làm nũng nói:
- Phụ thân, nữ nhi là muốn tận tâm hiếu đạo mà.
Lý Thế Dân dứt khoát nói:
- Không được! Đừng nhắc lại chuyện này nữa.
Cao Dương nói:
- Hoàng gia gia, người xem phụ thân con kìa.
Lý Thừa Càn không ngốc, sao không rõ Cao Dương đang tạo cơ hội cho mình được. Nhưng hắn không biết, Cao Dương làm như vậy, nguyên nhân chủ yếu không muốn trực tiếp mở miệng, chính là sợ đắc tội với Ngụy Vương Lý Thái.
Sửa một quyển sách, xây một tòa nhà, ở kiếp sau cũng chẳng to tát gì, nhưng ở thời đại này, ý nghĩa chính trị lại rất lớn. Ngụy Vương Lý Thái dùng trăm phương ngàn kế cầu Hoàng đế cho phép, để có thể biên soạn sách Kiến Văn học quán, đây chính là một vốn chính trị cực phong phú.
Nhưng nếu Lý Thừa Càn có thể thốc đúc xây dựng linh đài, đó là công lao rất lớn. Nhất là phụ trách xây dựng công trình trọng yếu như vậy, hiển nhiên Hoàng đế sẽ càng chắc chắn về ngôi vị Thái Tử của hắn, lại lần nữa xác nhận hắn là người hợp nhất.
Thử hỏi việc nhạy cảm như vậy, từ nhỏ đã lớn lên ở hoàng cung, am hiểu mọi chuyện, Cao Dương Công chúa lợi hại sao có thể công khai mở miệng giúp hắn. Tuy nhiên, ở giữa Lý Thái và Lý Thừa Càn, rõ ràng Cao Dương Công chúa vẫn nghiêng về phía Lý Thừa Càn hơn, giúp hắn có một cơ hội tốt.
Nếu Lý Thừa Càn không nắm được cơ hội này, coi như chức Thái Tử kia cũng khỏi làm. Hắn lập tức đứng dậy, cười nói:
- Cao Dương, chớ khiến Hoàng gia gia và phụ thân phiền não. Phụ thân, linh đài này, muốn thúc đốc xây dựng, là trưởng tử, tâm ý này của Cao Dương, cứ để nhi tử giúp là được.
Lý Thế Dân thuận nước đẩy thuyền, nói:
- Tốt! Vậy để Thái Tử làm thay đi, Cao Dương về chỗ đi.
Khóe miệng Cao Dương Công chúa cong nhẹ, làm bộ dạng không tình nguyện, tức giận ngồi xuống.
Lý Ngư đang suy xét mình có chút giao tình với hai vị Đại tiên Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong, chuyện xây dựng linh đài này coi như có thể chống chế qua, vừa nghe nói Thái Tử đốc tại, trong lòng nói:
- Xong rồi xong rồi, muốn làm qua loa cũng không được qua loa rồi.
Trong đám người, lòng Ngụy Vương Lý Thái cũng trầm xuống, vừa mới cảm nhận chút chuyện. Lý Thái âm thầm kêu lên:
- Không xong! Chuyện kiến tạo linh đài, sao lại bị hắn đoạt đi! Ta cho người lôi kéo người tài trong thiên hạ, vốn muốn nhận đại sự này, có thể giúp phụ hoàng nhận ra sự tài giỏi của ta, từ đó có thể ảnh hưởng.
Ánh mắt Lý Thái âm lạnh liếc nhìn Lý Thừa Càn, Cao Dương và Lý Ngư, trong lòng hồ nghi:
- Đây chỉ là Thái tử đúng lúc nắm bắt cơ hội, hay bọn họ lien thủ với nhau diễn kịch? Hay Cao Dương và Lý Ngư chính là người của Thái Tử?
Bạn cần đăng nhập để bình luận