Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 432: Giải quyết xong
Những gì Dương Tư Tề nói Lý Ngư cái hiểu cái không.
Tuy nhiên, hắn tốt số vì có Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong, bởi vậy hắn cũng không giấu dốt, giới thiệu Dương Tư Tề với Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong.
Hai bên ngươi một lời ta một câu, thảo luận cực kỳ nhiệt tình, Lý Ngư thì ngồi phẩm trà, cắn hạt dưa, vô cùng nhàn hạ.
Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong khi chiếm dụng đồ cổ linh đài dùng để nướng đồ ăn, dáng vẻ chẳng đáng tin, nhưng khi nói đến công việc thì rất có tính chuyên nghiệp, lại rất chân thành. Hồn thiên hoàng đạo nghi là hai người cùng nghiên cứu, chủ yếu do Lý Thuần Phong động thủ thiết kế. Nói đến chỗ hứng khởi Lý Thuần Phong liền kéo Dương Tư Tề chạy tới xem bản vẽ nghiên cứu của mình.
Hai người một nhà thiên văn học, một kiến trúc sư, ở điểm này lại rất hợp ý, thảo luận rất sôi nổi.
Lý Ngư chỉ vào bụng Viên Thiên Cương nói:
- Viên tiên sinh, ngài có điểm tâm không ạ?
Viên Thiên Cương liếc hắn nói:
- Sao thế, đói à?
Lý Ngư nói:
- Uống trà nhiều quá nên bị say trà. Giờ cả người tôi vã cả mồ hôi rồi.
Viên Thiên Cương cười nhạt, nói:
- Ta uống trà cũng không ít hơn ngươi, sao ta không bị sao?
Lý Ngư bất đắc dĩ nói:
- Tiên sinh, ngài vừa mới ăn thịt, đúng không? Tôi thì chưa ăn gì đã đến, trong bụng trống rỗng.
Viên Thiên Cương lườm một cái, phủi mông đi tìm mâm điểm tâm đến. Lý Ngư cầm lên cắn một miếng, răng suýt nữa thì rụng ra.
Hắn ngậm lấy, trố mắt:
- Tiên sinh lấy điểm tâm từ chỗ nào thế, để bao lâu rồi?
Viên Thiên Cương tính toán, nói:
- Chắc năm ngày rồi. Ngày thọ đản Nguyên Thủy thiên tôn, tự tay ta bày hương án, sao thế, hỏng rồi à?
- Phì phì phì...
Lý Ngư vội vã nhổ ra, đã năm ngày rồi, lại đặt ở nơi cung phụng tu hành âm lạnh thông gió, vậy mà đồ ăn lại không bị hỏng, nhưng cũng không thể ăn được.
Hắn thật sự uống quá nhiều trà, nên say say, muốn rời khỏi ăn chút gì đó, liền nói với hai người đang trao đổi sổi nổi:
- Tiên sinh nhìn xem, vị Dương tiên sinh kia thế nào?
Viên Thiên Cương liếc Dương Tư Tề nói:
- Muốn đoán mệnh, phải đưa tiền.
Lý Ngư nói:
- Tôi không phải muốn coi bói cho ông ấy. Tôi cảm thấy, Dương tiên sinh rất tốt, muốn làm mối cho ông ấy, nhưng tôi là vãn bối, không tiện lắm…
Viên Thiên Cương nói:
- Muốn ta làm mai à, cũng phải mất tiền đấy.
Lý Ngư nổi giận:
- Tiên sinh tiên phong đạo cốt, luôn hướng thế ngoại cao nhân, sao cứ mở miệng là tiền ngậm miệng cũng là tiền, vô cùng tầm thường thế.
Viên Thiên Cương mặt mày nhăn nhó thở dài:
- Hết cách thôi, khuyển tử sang năm thành thân rồi, ta muốn mua một trạch viện cho nó gần Ti Thiên Đài, nhưng với bổng lộc của ta muốn mua đất ở Trường An phồn hoa này đúng là rất khó.
Lý Ngư nghe xong nói:
- Tấm lòng cha mẹ thiên hạ luôn rộng lớn, thần tiên sống cũng phải động lòng. Tiên sinh không cần lo lắng, vụ này nếu ngài thành công, ưu đãi không thiếu của ngài đâu. Hơn nữa, nếu như ngài muốn đổi trạch viện hay tu sửa gì đó, giao tình hôm nay, còn sợ ngày sau Dương tiên sinh không giúp đỡ ư?
Viên Thiên Cương nghe đến đây thì phấn khởi, nói:
- Rất có lý. Dương tiên sinh tuổi thế kia mà chưa từng cưới xin à? Hay là nương tử đã mất muốn tái giá? Mà không biết Dương tiên sinh nhìn trúng cô nương nhà ai?
Lý Ngư hơi xấu hổ, nói:
- Dương tiên sinh si mê kiến tạo, chung thân đại sự mới chậm trễ, cho nên vẫn chưa thành thân. Người ông ta thích…là gia mẫu ạ.
Viên Thiên Cương há hốc mồm, Lý Ngư ngượng ngùng nói tiếp:
- Thực ra hai người đó tình đầu ý hợp, sớm có ý với nhau rồi, chỉ là tầng giấy này vẫn chưa ai dám chọc thủng. Gia mẫu thủ tiết từ lâu, vất vả nuôi nấng tôi trưởng thành, hiện giờ gia mẫu tuổi tác cũng không quá cao, tôi không muốn nhìn thấy mẫu thân sống cô độc cả đời…
Viên Thiên Cương giương tay cái lên:
- Ngươi có thể nghĩ như vậy, Viên mỗ thật sự khâm phục vô cùng. Ngươi yên tâm, đây là công đức, cứ giao cho Viên mỗ trên người. Chỉ có điều...
Y liếc Lý Ngư, nói:
- Lúc trước ta ở Lợi Châu, trợ giúp mẫu thân ngươi và Cát Tường cô nương rời đi, ngươi đã đồng ý một điều kiện với ta đấy.
Lý Ngư do dự một chút, có lòng muốn trì hoãn, nhưng sau này còn qua lại nhiều, trì hoãn mùng một, không trì hoãn được mười lăm. Nhưng, nếu đồng ý rồi, vậy đi đâu tìm vị Tô tiên sinh Tô Hữu Đạo kia? Chẳng lẽ mời Tô bán dù trùng tên với Tô Hữu Đạo núi Chung Nam để giả mạo?
Mời đến rồi thì hắn sẽ nói gì với họ? Giới thiệu với Viên Thiên Cương về kỹ thuật chế tác dù à? Trước mặt cao nhân như Viên Thiên Cương chỉ sợ nói ba xạo vài lời sẽ lòi đuôi, khi đó quan hệ với Viên Thiên Cương sẽ bị hỏng mất.
Lý Ngư trầm ngâm một lúc lâu, mới chậm rãi nói:
- Nếu tôi nói, tôi không quen vị Tô Hữu Đạo Tô tiên sinh kia, lúc trước chỉ bởi vì nghe qua tên ông ta, mượn để phô trương thanh thế đấy, Viên tiên sinh có tức giận không?
Viên Thiên Cương hơi hơi hé mắt, nói:
- Chỉ mượn để phô trương thanh thế thôi à? Vậy thuật bói toán ngày đó của túc hạ dường như cao hơn Viên mỗ vài phần đấy, là người nào truyền thụ, hẳn không phải tự giác ngộ mà có chứ?
Lý Ngư theo bản năng sờ sờ trụ luân ở cổ tay, nhìn Viên Thiên Cương nói:
- Nếu tôi nói tôi nhờ ngoại vật hỗ trợ, tiên sinh tin không?
Ánh mắt Viên Thiên Cương lập tức sáng ngời, đón ánh mắt của Lý Ngư, đối diện thật lâu sau, chậm rãi nói:
- Năm Trinh Quán thứ sáu, đêm ngày mùng chín tháng chín, trên Chung Nam sơn có hỏa phượng giáng lâm, ta xem thiên tượng, có bảo khí nhân uân sinh ra, bèn quyết định Lợi Châu. Sau đó đi Lũng Hữu, rồi sau đó tới Trường An, rất giống hành trình của túc hạ.
Lý Ngư nắm chặt trụ luân, quyết định nói thật, cẩn thận nói:
- Ngoại vật mà tôi nói, với điều mà tiên sinh vừa nói, cùng là một vật đó.
Viên Thiên Cương thở hắt ra, lẩm bẩm:
- Thì ra là thế. Theo ta được biết, có vật ấy nơi tay, có thể dời Vương khí, túc hạ thấy thế nào?
Lý Ngư nghĩ bụng, ta có vật ấy, nếu trợ giúp Thiên Diệp, cho dù Lý Thế Dân có Vương khí, nói không chừng là có cơ hội. Đánh thua ta lại chắn, tiếp sau đã biết người biết ta, đánh tiếp một hồi, không khó để thắng. Cứ lặp lại như thế, một bên tăng một bên giảm, khẳng định càng ngày càng lớn mạnh.
Chẳng qua tác dụng phụ là, mình sẽ thiếu máu, sẽ gầy, một trận gió cũng đổ. Hoặc là cuộc đời cứ lặp đi lặp lại kia không thú vị, sẽ sinh chứng uất ức hoặc tâm thần phân liệt. Hơn nữa, mình đối với việc trở thành một Hoàng đế giết chóc vô số, căn bản không có hứng thú.
Chỉ dựa vào một thứ pháp bảo, chưa hẳn có tài kinh thiên vĩ địa, không hề có thuật ngự nhân cao minh, dù làm Hoàng đế, hoặc là ngự hạ vô thuật, bị người ta bịt mắt, thành một con rối, hoặc là trị quốc không được, biến thành người người oán trách. Dù có cầm giữ nhiều người tài ở bên, cũng không chắc không bị người ta tính kế.
Lý Ngư lắc lắc đầu, nói:
- Tác dụng của vật kia tiên sinh quá thổi phồng rồi. Hơn nữa, tôi đến thế giới này, chỉ muốn sống ở nơi này, không có dã tâm to lớn như thế, cũng không có sức để mưu tính việc như thế.
Viên Thiên Cương yên lặng nhìn hắn thật lâu, như muốn nhìn xuyên tâm tư của hắn, hồi lâu, mới khẽ mỉm cười, gật gật đầu, nói:
- Ta tin tưởng ngươi! Khó trách mùng chín tháng chín năm nay, nhân uân bảo khí kia đột nhiên biến mất, ta bói toán, nó chưa bị phá huỷ. Viên mỗ cảm thấy kỳ lạ, giờ xem ra, chắc là lòng ngươi đã quyết, bảo vật thông linh, có cảm ứng, cho nên tự hối.
Trong lòng Lý Ngư thất kinh: Tên giả thần giả thánh này thật đúng là siêu thần. Lão tổ tông của nghề bói toán chiêm tinh này cũng không biết là nguyên lý gì không ngờ lợi hại như thế. Tuy trong bói toán của y có rất nhiều thuyết thần quái và kiến thức hữu hạn sinh ra, nhưng biến hóa của trụ luân này, không ngờ y lại cảm ứng được. Hôm nay mùng chín tháng chín, không phải là ngày thứ hai mình phát hiện ra trụ luân đó sao?
Viên Thiên Cương thấy hắn giật mình, khẽ mỉm cười, nói:
- Ngươi không cần phải lo lắng, thiên hạ to lớn như vậy, có một số dị bảo hoặc một số người có năng lực kỳ dị cũng không ngạc nhiên. Lời của ngươi, ta tin! Thiên hạ, tới thời điểm nên thay đổi tự nó sẽ thay đổi. Nếu lợi dụng ngoại vật, cưỡng ép thay đổi, không phải phúc thiên hạ, người cầm giữ bảo vật cũng sẽ bị trời phạt!
Lúc nói câu này thần sắc Viên Thiên Cương được rất nghiêm túc, mà Lý Ngư cũng hiểu ngay. Dù sao có kiến thức của hơn một ngàn năm, vi phạm quy luật tự nhiên và quy luật xã hội phát triển, cưỡng ép đột tiến và xoay chuyển, có bao nhiêu hậu quả xấu hắn quá rõ ràng.
Không cần phải nói, sau hơn một nghìn năm lịch sử, đó là vị Vương Mãng bị vô số người nghi là kẻ xuyên việt, những gì đã làm vượt mức quy định này cũng đủ để chứng minh.
Ngư cũng trịnh trọng gật đầu, nói:
- Lời tiên sinh nói, tại hạ rất đồng tình. Tôi có thể đảm bảo với tiên sinh, nó có thể thay đổi tôi, nhưng sẽ không thể thay đổi thiên hạ này!
Viên Thiên Cương nghiêm túc nhìn hắn thật lâu, như muốn nhìn rõ thành ý của hắn. Một lúc sau, mới chậm rãi mỉm cười, lấy từ trong tay áo ra một tấu chương, đưa đến lò lửa, ngọn lửa cuốn lấy, Lý Ngư chỉ kịp nhìn được vài chữ “"Yêu nghiệt", "Lý Ngư".
Lý Ngư toát mồ hôi lạnh, ai là yêu nghiệt? Tên Viên Thiên Cương này mới thật sự là yêu nghiệt nha!


Bạn cần đăng nhập để bình luận