Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 501: Rơi vào bẫy
Lý Ngư biết mình lại bị Dương Thiên Diệp chơi một vố đau nữa rồi.
Nếu Dương Thiên Diệp chỉ không muốn ám sát Hoàng đế ở chỗ này, không cần phải thiết kế một vũ nữ dẫn dân chạy nạn thỉnh mệnh hoàng đế, giờ lại thiết kế một tiên sinh chủ trì phát cháo miễn phí, cách ăn mặc lại y hệt Mặc Bạch Diệm Mặc Đại tổng quản, đây rõ ràng là cô nàng Dương Thiên Diệp nhằm vào hắn. Nhưng Lý Thế Dân cũng đã nổi giận, ấn tượng của y đối với Lý Ngư luôn luôn tốt, lại không ngờ rằng Lý Ngư mê làm quan như thế. Đương nhiên rồi, làm thần tử có ý chí tiến thủ là chuyện tốt, nhưng cũng không thể si mê đến mức như thế chứ. Cứ nghĩ trước đó từng lập được công cứu giá mà được lên chức, muốn lập lại chiêu cũ ư, không chỉ mê làm quan, còn ngu xuẩn nữa.
Lý Ngư ngượng ngùng bò lên, nói:
- Bệ hạ, vừa rồi thần vì bị mọi người che khuất nên nhìn không rõ, chỉ thấy bóng người di chuyển, tưởng lầm là có người gây bất lợi cho bệ hạ…
Lý Thế Dân lạnh lùng thốt:
- Trẫm thống trị thiên hạ mà không được dân tâm, đến nỗi người người đều muốn giết trẫm, khiến khanh thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc à?
Câu nói này rất nặng, trong lòng Lý Ngư căng thẳng, vội nói:
- Bệ hạ tài đức sáng suốt, là thiên cổ nhất đế, hiện giờ quốc thái dân an, vạn chúng ủng hộ, làm sao có thể không được dân tâm? Thực ra là thần ở tây bắc vùng đất lạnh giá, thường bị mã phỉ tập kích quấy rối, căn bệnh kinh hãi giật mình này vẫn chưa hết…
Lý Thế Dân hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu như ngươi vẫn tiếp tục có cử chỉ làm mất lễ nghĩa của quan lại như thế thì về nhà tĩnh dưỡng tâm tính đi.
Lý Ngư ngoan ngoãn:
- Dạ dạ dạ!
Dù sao, không phải người của Dương Thiên Diệp muốn ám sát, hắn mặc dù xấu hổ nhưng trong lòng rất cao hứng.
Lý Thế Dân căm ghét phất tay:
- Hộ bộ cần sắp xếp dân chúng nơi này cũng cần mấy ngày, thời tiết sắp trở lạnh rồi, ngươi đi nghĩ biện pháp, giải quyết cho họ lúc đêm được sưởi ấm đi.
Đây là y thấy chướng mắt nên đuổi Lý Ngư đi. Tốt xấu gì vẫn còn nhớ hắn cũng có ơn cứu giá đối với mình, không thô bạo đuổi đi mà cho hắn một lối thoát.
Lý Ngư vâng vâng dạ dạ, lui qua một bên, Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn thấy hết, trong lòng hết sức khoái trá.
Lý Thế Dân lại bước lên, hàn huyên với ông lão có cách ăn mặc hệt như Mặc Bạch Diệm kia. Lão già kia ban đầu sợ hãi, nhưng hàn huyên một hồi nghe giọng điệu thiên tử hiền lành, lá gan của ông ta cũng lớn lên:
- Hoàng thượng, năm nay mùa thu mưa không nhiều lắm, theo lý mà nói sông sẽ không lụt, toàn bộ là vì mấy năm này đường sông không được xử lý sạch, đê cũng không dài, nên mới chỉ qua một trận mưa lớn đã biến thành tai họa. Ôi, chỗ lưu vực sông còn đỡn, tuy nói chúng tôi gặp thiên tai, nhưng địa phương gặp hồng thủy còn không tính lớn, nếu là Hoàng Hà…
- Hoàng Hà? Chẳng lẽ Hoàng Hà cũng sẽ xảy ra vấn đề?
- Dạ…Thảo dân chỉ lo lắng nên tiện nói ra, tiện miệng thôi.
Đúng lúc một lão khất cái tầm sáu mươi đột nhiên xông lên hai bước, thở hồng hộc nói:
- Vị thiện nhân này không dám nói, tiểu lão nhân thì không sợ, vốn là đất chôn đến cổ người, lại không có hậu nhân, lo lắng cái gì. Hoàng thượng, ngài thánh minh nên biết mảnh địa phương rộng lớn này đều thuộc cai quản của Triệu Thái Thú, mà Triệu Thái Thú không hề xử lý đê sông, cũng không đắp đê đập...
Có người phản bác:
- Không thể nào, lúc đầu xuân Thái Thú còn điều động lao dịch đắp đê lớn Hoàng Hà đấy…
Lão khất cái tức giận nói:
- Đúng vậy, hắn điều động lao dịch đắp đê lớn, nhưng hắn không phải xử lý ứ đọng, cũng không đắp bờ, hắn chỉ trồng cây trên đê thôi.
Lý Thế Dân kinh ngạc:
- Trồng cây trên đê có gì không tốt, khi rễ sinh trưởng có thể bám đất đá chắc chắn mà.
Lão khất cái lạy dài nói:
- Hoàng thượng, lý đương nhiên là như vậy nhưng điều mà Triệu Thái Thú làm cũng không phải vì nguyên nhân này. Cây trên đê, đương nhiên là đúng. Nhưng xử lý ứ đọng và gia cố đê vững chắc, so với trồng cây còn quan trọng hơn nhiều. Hơn nữa, những cây đó mới trồng, phải bao nhiêu năm rễ của nó mới có tác dụng cắm rễ vững chắc cho đất. Huống chi cây trên đê cũng không phải liễu cũng không phải dương mà là một loại cây phía nam rất đắt tiền. Nghe nói một khi nẩy nở dọc theo bờ Hoàng Hà nhìn sẽ rất đẹp.
Nhưng loại cây này sinh trưởng rất chậm, vị Thái Thú này chỉ cầu vẻ bề ngoài…
- Đúng rồi! Lúc này Hoàng thượng ngài tới Bồ Châu, Thái Thú không cho chúng tôi vào thành, chắc hẳn lẽ như thế. Mọi người nói, Triệu Thái Thú không phải xuất thân đọc sách thánh hiền mà là bán hoa quả ra đấy.
Có người mở miệng trước, đã có người có dũng khí lập tức thêm một câu.
Lý Thế Dân tuy biết dân gian khó khăn, nhưng đối với việc dân sinh dù sao cũng không phải biết hoàn toàn. Phải biết rằng trước đó y chưa làm hoàng đế cũng là con của vương hầu gia cảnh bất đồng, từ nhỏ mười ngón không dính nước xuân, cho nên y tò mò hỏi:
- Vì sao gọi là bán hoa quả?
Người kia nói:
- Bán hoa quả là thích đem hoa quả đẹp để lên trên, thu hút người mua. Còn những quả sâu quả xấu thì giấu ở phía dưới.
Câu nói này khiến tất cả cười vang, lại có người nói:
- Đúng vậy Hoàng thượng, phần sông lần này lũ lụt không lớn, thật sự người sống không nổi nhiều gấp đôi so với chúng tôi chạy nạn đến Bồ Châu, nhưng một khi Hoàng Hà…
- Cũng không phải, ta thấy đê Hoàng Hà có nhiều chỗ đều bị nước sông vét hết rồi, nếu nước dâng lớn, khó nói đê sẽ không vỡ. Như thế, cả tòa thành Bồ Châu thậm chí vài chục tòa thành phụ hạ du đều biến thành đại dương mênh mông.
Lý Ngư rất không mặt mũi nấp sau đám quan viên nghe mọi người kể lể, còn luôn luôn nhấn mạnh Hoàng Hà lũ lụt, trong lòng chợt lóe lên một ý tưởng: Đúng thế. Dương Thiên Diệp không lý nào làm ra tất cả chỉ để trêu cợt ta, chẳng lẽ nơi cô nàng ấy thật sự ra tay là ngay trên đê Hoàng Hà. Hoàng Đế nghe xong, đê Hoàng Hà lại ở gần, lý nào không đến đó xem?
Nghĩ đến đây, tim hắn nhảy dựng lên, nhấc bào, chạy tới đê lớn Hoàng Hà. Lúc này, Triệu Nguyên Giai đang bận rộn ở Quán Tước lầu đã nghe tôi tớ báo lại vừa nghe nói nạn dân lặng lẽ vào thành, ngự tiền trần tình, khuôn mặt Triệu Nguyên Giai tức thì sợ tới mức trắng bệch. Lúc này lão cũng chẳng hơi đâu quan tâm là kẻ nào lơi lỏng chức vụ để nhiều dân chạy nạn vào thành, lập tức vội vàng xuống lầu, tới tây thành.
Bởi vì tinh thần hoảng hốt, vị Thái Thú này khi chạy đến bậc cuối cùng hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống đất, đầu gối đau đớn, lão cũng chẳng quan tâm vội vàng lên ngựa dẫn vài tùy tùng lao đến tây thành. Đê lớn Hoàng Hà hàng năm đắp thêm cao, cực kỳ rộng lớn cao lớn, có cảm giác rất nặng, dọc hai bên bờ sông có chắn an toàn vừa thấy có thể làm cho người ta một loại cảm giác an toàn. Trên đê còn trồng cây, không phải dương liễu thông thường, Lý Ngư cũng không biết loại cây kia, rất xanh, rất đẹp.
Chỉ có điều thân cây kia mới chỉ to bằng cổ tay, bộ rễ cắm chưa đủ sâu, không đủ rộng. Trên đê, giới hạn vượt quá cây trồng chính là mạn hướng bờ đê một bên sông, cẩn thận quan sát nơi này, sẽ phát hiện, từ một bên khác ở đê lớn hùng vĩ đã vỡ nát.
Dưới bờ đê chỗ gần nước đó quả thật đã bị nước sông cuồn cuộn rít gào móc ra rất nhiều hố. Thế nước chỗ đó khá chậm, rất nhiều tôm cua thích làm tổ ở chỗ như thế, mà bọn chúng thì lại tiếp tục móc nhiều lỗ thủng hơn nữa, một khi hồng thủy bộc phát, cực kỳ nguy hiểm. Tuy nhiên Lý Ngư đến không phải để quan sát những thứ này, bởi vì cây chưa thành tán, tầm mắt đưa ra xa cũng không có trở ngại, hắn đứng trên đê cũng không gặp bất cứ người nào. Thời tiết này người rất tít, tuy nói du khách cũng có nhưng đê lớn này cũng chẳng phải danh thắng cổ tích gì, ít có người tới.
Lý Ngư đảo qua, trên đê không có ai, sông lớn mênh mông cuồn cuộn, giữa sông có ba chiếc thuyền lớn, gần gần xa xa, như đang di chuyển từ thượng du xuống, tuy nhiên cách bờ biển rất xa, chúng ở lòng sông, nơi này dòng nước chảy xiết, bờ lại tương đối nông, đỗ không được.
Hắn nheo mắt, chăm chú nhìn chỗ thượng du hơn một dặm, nơi đó có kiến trúc, có tường viện màu đỏ, mái sừng cong cong, nêu xây dựng trên đê lớn Hoàng Hà, không hỏi cũng biết, hẳn là miếu Long Vương không thể nghi ngờ.
Chẳng lẽ lại...
Chương 501: Rơi vào bẫy (tiếp)
Lý Ngư hít sâu một hơi, bước đến chỗ miếu Long Vương kia.
Lý Thế Dân ở trong lều phát cháo, nghe nạn dân ngươi một lời ta một câu, đều nói lên tai hoạ ngầm Hoàng Hà tâm tình càng thêm nặng nề, có điều trước mặt dân chúng, y vẫn biểu hiện thong dong. Nếu lúc này y thể hiện hỉ nộ ra mặt, chỉ sợ sẽ làm dân chúng đó sợ hãi.
- Vô Kỵ, chúng ta đi đến đê lớn Hoàng Hà xem xem.
Lý Thế Dân không ngờ được rằng Triệu Nguyên Giai mà đích thân mình bổ nhiệm ở trong lòng mình là một cán lại cần mẫn có năng lực thực ra lại là kẻ thích tỏ vẻ bề ngoài, không quan tâm tới thống trị địa phương như thế.
Đê lớn Hoàng Hà có quan trọng hay không? Quan trọng! Nhưng vì sao lại có nhiều quan viên trong khu vực mình quản lý biết rõ một khi nó gặp chuyện, sẽ ảnh hưởng đến bản thân rất nặng, thậm chí còn mất cả tính mạng thân gia lại vẫn ngoảnh mặt làm ngơ?
Thật sự là bởi vì xử lý lũ lụt công sức bỏ ra rất nhiều, họ vừa muốn cầu lâu dài, lại theo đuổi ích lợi trước mắt cho nên ôm tâm lý may mắn, hòng trong nhiệm kỳ của mình không xảy ra sự cố. Tới sau khi mình bàn giao công việc của mình cho người khác tới phụ trách, ai quan tâm nó có bị lũ lụt hay không.
Mà giống như loại chuyện vỡ đê Hoàng Hà này, tuy rằng một khi xuất hiện khắp nơi sẽ là đại dương, hại triệu sinh linh, nhưng loại chuyện này quả thật ít khi xảy ra, điều này cũng đã tạo ra rất nhiều may mắn cho nhiều quan viên.
Triệu Nguyên Giai kỳ thật đã tính toán ở điểm này, Trung Châu Bồ Châu không phải địa phương nhỏ bé nhưng ông ta càng thích đến trung tâm hơn, đến gần thiên tử hơn. Bao năm quản lý, nhiệm kỳ của ông ta cũng sắp hết rồi, hơn nữa ông ta rất có cơ hội điều động đến Lại Bộ.
Lần này Thái Tử tuần du Bồ Châu, vốn là chuyện dát thiếp vàng lên mặt ông ta, khi ông ta hết nhiệm kỳ nơi đây có thể ghi lại chiến tích vẻ vang của mình, nhưng ai ngờ…
- Tiện dân thiên sát, nếu bản quan có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn này, tuyệt đối không tha cho bọn chúng!
Triệu Nguyên Giai một mặt vung roi giục ngựa, lao đi như gió, một mặt nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa.
Triệu Nguyên Giai tới “Trại nạn dân” cũng không giảm tốc độ, thấy nhóm dân chạy nạn và quan binh đều tụ tập một chỗ, thấy thiên tử cũng ở đây, vội vàng xông đến. Khi đến gần, bị đã bị quan binh chú ý, cầm kích ra hiệu ông ta giảm tốc độ xuống ngựa, lúc này mới vội vàng ghìm dây cương, phi thân nhảy xuống ngựa.
Nhưng thế lao của con ngựa chưa hết, Triệu Nguyên Giai hai chân rơi xuống đất, theo quán tính lại xông về trước vài bước mới đứng vững, vừa chạy vừa kêu:
- Thứ sử Bồ Châu Triệu Nguyên Giai kiến giá!
Ông ta là quan phụ mẫu bản địa, đã nhiều ngày tiếp giá, ông ta vẫn đi theo cùng, những binh lính kia đều nhận ra ông ta, không chặn nữa, cho ông ta qua. Triệu Nguyên Giai lòng như lửa đốt xông vào đoàn người, liếc nhìn Lý Thế Dân, hai đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống:
- Thần…Triệu Nguyên Giai…kiến giá.
Lý Thế Dân cùng với Trưởng Tôn Vô Kỵ đang định đi lên đê lớn Hoàng Hà xem xét, thấy Triệu Nguyên Giai vội vàng tới, sắc mặt Lý Thế Dân sầm xuống lạnh lùng.
Triệu Nguyên Giai phủ phục tại chỗ không dậy nổi, chỉ có điều ánh mắt hơi hơi ngước lên, nhìn ống tay áo bào của Hoàng đế đang thong thả di chuyển đến gần mình, mơ hồ lộ ra đôi giày nhọn.
- Ngày hôm trước trẫm đến Bồ Châu, thấy đường xá trải đất vàng bằng phẳng như gương, phụ lão Bồ Châu hoàng sa áo đơn, đón tiếp quá long trọng, khó tránh khỏi dân chúng e ngại. Có điều niệm tình ngươi chân thành nên không răn dạy. Hôm qua, trẫm nghe nói ngươi ở Bồ Châu đào đất làm ao, nuôi cá chép ngàn đuôi Hoàng Hà, còn vây phường làm đất, chăn nuôi dê rất nhiều cung cấp cho trẫm và văn võ đi theo thực dụng, thì đã muốn giáo huấn ngươi rồi.
Triệu Nguyên Giai nghe đến đó, vội vàng cúi thấp đầu xuống. Lý Thế Dân nói tiếp:
- Trẫm tuần du các vùng hà, lạc, phàm cần gì, đều lấy quan tiền quan vật chuẩn bị, cũng không phô trương xa hoa, quan viên địa phương chỉ cần cần cù đảm nhiệm sự, chính vụ thanh minh, trẫm cũng khen ngợi. Nhưng mà lần này đến Bồ Châu, Triệu khanh đã đem hết dân tài, nuôi dê nuôi cá, điêu sức viện vũ, chẳng lẽ trẫm khảo sát quan lại chuyên bằng như thế?
Triệu Nguyên Giai, đây là tệ tục vong Tùy, giờ không phục lại được, khanh có hiểu bổn phận làm thần tử không. Khanh là cựu thần triều Tùy, vẫn quen thói cũ, nên sửa lại.
Triệu Nguyên Giai xấu hổ vô cùng liên tục vâng dạ, trong đầu vẫn như treo thùng nước không dám ngẩng lên. Bởi vì Hoàng đế rõ ràng rất bất mãn nhưng lại không nói trừng phạt cảnh cáo ông ta, nên trừng phạt cảnh cáo như nào.
Hoàng đế muốn trừng phạt một quan to cấp phẩm cao, không thể tiện miệng mà nói, mà cần phải suy nghĩ cặn kẽ, liệt kê chính vụ được mất, mới long trọng hàng chỉ, hiểu dụ quần thần. Cho nên giày có bị rơi hay không còn chưa biết, Triệu Nguyên Giai khó tránh khỏi trong lòng lo sợ.
Mà Lý Thế Dân thật sự rất bất mãn đối với Triệu Nguyên Giai rồi, nhưng y còn muốn đi xem đê lớn Hoàng Hà, xem nó có thật sự không chịu nổi hay không. Nếu như dưới sự thống trị của Triệu Nguyên Giai đê lớn Hoàng Hà vẫn còn được vững chắc, với tên “bán hoa quả” này sau khi về kinh thành trừng phạt sau cũng không muộn.
Giáo huấn xong, Lý Thế Dân nói tiếp:
- Khanh đến rồi thì đi dẫn đường, trẫm muốn đi xem đê lớn Hoàng Hà.
Trên đê lớn Hoàng Hà, tòa miếu Long Vương này rất rộng lớn, bên trong là viện lạc ngũ tiến, rường cột chạm trổ, ngày bình thường hương khói rất vượng, có điều nay đang cuối thu, lại đúng thời điểm Hoàng đế giá lâm Bồ Châu, cho nên mới ít người tới.
Nhưng bởi đây lại nằm ở mép Hoàng Hà, lại gần thành lớn Bồ Châu, thân hào cự cổ địa phương vì cầu bình an, nên vẫn quyên góp xây dựng rầm rộ.
Chỉ có điều, trong miếu Long Vương này một Miếu chúc, bảy đồ đệ, còn có hai khách hành hương giờ này cũng không phải tụng kinh rút thăm bái thần mà là bị trói rất chặt, ném ở trong phòng củi hậu viện.
Trên chính điện, Dương Thiên Diệp mặc bạch y, vai đeo kiếm, tuệ kiếm đỏ tươi rũ xuống, tư thế hiên ngang, thanh lịch dị thường, nếu người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cho rằng nàng là long nữ hiển linh.
Hoàng đế giá lâm tây thành, cũng tự tay phát cháo miễn phí, an ủi dân chúng, chuyện này đã có người tới báo cho nàng biết. Chuyện Lý Ngư ở trong thành và tây thành liên tiếp hai lần bị trúng chiêu của mình, nàng cũng đã biết.
Dương Thiên Diệp nghe xong, tuy rằng hành đại sự, tâm tình căng thẳng nhưng vẫn mỉm cười.
Tên khốn khiếp kia liên tục phá hỏng chuyện lớn của nàng, để hắn chịu khổ là đáng kiếp hắn. Nhưng, bởi lần đầu tiên, Hoàng đế hôm nay gặp chuyện, người duy nhất có thể thoát khỏi liên can, cũng chỉ có thể là hắn thôi.
Dù sao, một khi thiên tử lúc này gặp chuyện bỏ mình, quan viên đi theo bất kể văn võ, tất cả đều bị liên lụy. Đương nhiên, chết cũng không đến mức giết bọn họ tuẫn táng, nhưng tiền đồ chính trị của họ tuyệt đối đã chấm hết, thậm chí còn chấm hết ngay từ phút này.
Dù sao vua nào triều thần nấy, tân quân đăng cơ, vốn cũng muốn xây dựng nhóm người của mình, đúng là một tay tiện cho cả hai, vừa có thể biểu đạt mình trung hiếu với tiên đế, lại có thể tẩy trừ triều thần, không xuất vị trí an bài người của mình, lưỡng toàn tề mỹ. Nhưng Lý Ngư liên tiếp hai lần cứu chủ, tuy rằng giống tên hề trông gà hoá cuốc nhưng không có chuyện phát sinh, thành trò cười cho mọi người, bị người coi là tên hề sủng thần, một khi Hoàng đế thật sự gặp chuyện, hành động thất thường lúc trước của hắn có thể giải thích vì tâm tư tinh tế, dự xem xét đầu mối. Tân quân đăng cơ
Đối với nhân vật như thế cho dù không cần, cũng phải bảo vệ, giữ lại.
Dương Thiên Diệp ở trong thành và ngoài thành tây sắp đặt hai lần, vừa là vì từng bước một dẫn Hoàng đế trong quá trình tiêu trừ cảnh giác bước vào cạm bẫy của nàng, cũng giúp Lý Ngư gột sạch mọi liên quan trước đó.
- Ngươi liên tiếp giúp ta, Thiên Diệp không thể báo ân này…vậy thì lần này…cũng coi như hồi báo ngươi rồi.
Nàng dừng lại một chút, thản nhiên cười:
- Hôm nay Lý Thế Dân vừa chết, bản cô nương sẽ khởi nghĩa vũ trang, chính thức bắt đầu khôi phục sự nghiệp to lớn Đại Tù. Nếu bại, thì chết, ta và ngươi cũng khó có thể gặp lại nau được. Nếu thắng, vậy ta chính là nữ hoàng đế độc nhất vô nhị từ xưa đến nay, khi đó…
Đôi mắt đang cười của Dương Thiên Diệp khẽ híp lại, trong lòng dâng lên một ý niệm rất thú vị.


Bạn cần đăng nhập để bình luận