Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 530: Uống đi!
- Dương mỗ ở Thái Hành, sớm nghe nói đến hiền danh của bệ hạ, biết được bệ hạ đăng cơ, vui sướng không thôi nên vội tới đây. Bệ hạ, Thần ở Thái Hành còn có mấy trăm huynh đệ, tuy ít nhưng đều cung mã thành thạo, tinh thông trận ngũ. Thần còn tích lũy gia sản bạc triệu, chỉ là một đường bôn ba tới đây không thể mang theo. Chỉ cần đại quân bệ hạ đông tiến, tới nơi của thần, thần nguyện đem toàn bộ quân tinh nhuệ dưới trướng và gia sản bạc triệu dâng hiến lên bệ hạ.
Đây là kế sách mà trên đường đi Dương Thiên Diệp và Mặc Bạch Diệm đã thương lượng, tập trung đám tử sĩ với danh nghĩa dũng sĩ Thái hành sung nhập vào quân Tề Vương, rất nhanh những người này có thể chiếm các vị trí quan trọng trong quân của Tề Vương, tới lúc này Tề Vương sẽ bị mất quyền lực, thành một con rối.
Đến lúc đó, tuy là cờ hiệu Tề Vương nhưng thực chất đại cục chính là nàng. Dương Thiên Diệp tin tưởng, tuy Tề Vương ngu xuẩn nhưng đợi khi nàng khống chế đại cục, hơn nữa có kho báu Tùy cung ủng hộ, lửa cháy sẽ lan ra đồng cỏ, nhất định sẽ thành công. Tề Vương và tứ đại vương hắn phong rất hưng phấn, vì sau đó Mặc Bạch Diệm lại nói một câu:
- Các nơi có nhiều nghĩa sĩ vẫn còn đang quan sát. Nếu bệ hạ đã xưng đế, hà tất chỉ ở một nơi nhỏ bé, một khi ra khỏi Tề Châu tất nhiên sẽ chấn động thiên hạ, nghĩa sĩ các nơi dồn về, tới lúc đó Bệ hạ lo gì không thể tụ triệu binh?
Chỉ có Hột Can Thừa Cơ vẫn lãnh đạm như trước, vừa uống rượu vừa nheo mắt nhìn Dương Thiên Diệp, trong mắt lộ ra một tia trào phúng.
Tề Vương vui vẻ đứng lên nói:
- Đúng là Trẫm không ra, ban đầu là muốn ở Tề Châu triệu tập đầy đủ binh mã, thu thập đủ lương thảo mới khởi binh Tây tiến, thế nhưng đã quên đi đạo lý dĩ chiến dưỡng chiến. Dương tráng sĩ.. Dương khanh nói vậy làm trẫm hiểu ra! Khụ! Dương Bách Diệp tiến lên nghe phong.
Dương Thiên Diệp ngẩn ra, nhưng lập tức kịp phản ứng. Lúc này vẫn phải diễn, vội vàng rời tiệc tiến lên, khoanh tay cung kính.
Tề Vương nói:
- Dương khanh trung thành và tận tâm, trong lòng trẫm được an ủi. Nay, sắc phong Dương Bách Diệp làm Thái sư Đại Tề quốc, đứng hàng thái phó, trên thái bảo, đứng đầu lục khanh.
Hột Can Thừa Cơ mắt trợn ngược, thầm nghĩ:
- Ta là quân sư, nàng ta là Thái sư, dẫn theo người tới đầu nhập vẫn là được coi trọng hơn là tới một mình.
Dương Thiên Diệp khom người lĩnh chỉ, nhanh chóng biến thành Dương Thái sư Đại Tề quốc. Tức thì quân thần hòa thuận vui vẻ.
Sau khi tan tiệc, Tề Vương cho nàng một tòa nhà, đây là một phủ đệ của một vị thân hào vì lén trộm quân tư, mà đã bị xử lý. Sau khi Dương Thiên Diệp đi rồi, Tề Vương hưng phấn lôi kéo Tứ đại Vương cùng quân sư đi nghiên cứu kế hoạch xuất binh Hà Đông Đạo.
Hột Can Thừa Cơ lấy cớ say rượu cáo từ, Tề Vương cũng không để ý. Ở trong lòng hắn, Hột Can Thừa Cơ là một người liên lạc do Thái Tử ca ca có dã tâm như hắn phái tới, phong cho chức quan quân sư không chính thức, chỉ là lung lạc quan hệ, ngay từ lúc đầu đã không có ý định tín nhiệm gã. Về điểm này gã xác thực không bằng Dương Thiên Diệp vừa mới tới, sở dĩ đêm nay không giữ Dương Thiên Diệp lại để bàn đại kế.. là bởi vì gần đây Tề Vương không có kế hoạch xuất binh, hắn vốn định tiếp tục ở tại chỗ. Thế nhưng trong tiệc rượu đã nói trước mặt Dương Thiên Diệp, giống như trước đó hắn đã sớm có kế hoạch, vì vậy không giữ Dương Thiên Diệp lại, tránh cho ngượng ngùng trước mặt nàng.
Hiện giờ Hột Can Thừa Cơ rời khỏi, chính là ý của hắn.
Thế nhưng sau khi Hột Can Thừa Cơ rời khỏi, chưa về tới chỗ của mình gã đã quay lại, thừa dịp người khác không đề phòng lén lút đến chỗ của Dương Thiên Diệp.
Lúc này, trong rừng phụ cận gần “Ba Cổ Thủy”, Lý Ngư và Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên đang ngồi ở tiểu viện uống rượu.
Rừng cây gần Bác Đột Tuyền tươi tốt, đầy dã thú. Nơi này cũng không nhiều gia đình sinh sống, trong rừng, thấp thoáng vài hộ dân, những hộ dân này phần đông đều là thân thích, nếu không phải lúc này trong thành đang không bình yên thì vùng này xác thực có thể được xưng là ban đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường.
Bởi vì tất cả đều là người của một gia tộc, trên cơ bản là tự hình thành một vòng tròn sinh sống nhỏ. Thức ăn rất đơn giản, như là rau dại, tương hấp, hai món ăn khác là gà nhà nuôi, cá phơi, khối hợp với rượu dân gian tự ủ, Lý ngư còn chưa phát hiện nhưng hai huynh đệ họ Lý cảm thấy vô cùng có ý cảnh, mỗi khi ăn một miếng, lại uống một hớp rượu, đều cảm thấy đặc biệt có ý thơ.
Chỉ là ý thơ cuồn cuộn trong lồng ngực nhưng lại hận không thể hóa thành ý thơ phun ra ngoài.
Hai người này ta một câu ngươi một lời, mới vừa nói rõ nguyên nhân tới Tề Châu du lịch. Kỳ thực nói một cách đơn giản là từ nhỏ cha của bọn họ đã không muốn hai con trai bảo bối đi tranh đấu, cũng không hi vọng bọn họ khoa cử đi làm quan. Lão gia tử hi vọng việc khác, hi vọng hai đứa con trai kế thừa gia nghiệp, hi vọng sẽ trở thành người lãnh đạo trung tâm trong gia tộc Lý thị Lũng Tây.
Còn tính tình của hai vị nhân huynh thì sao? Để bọn họ mỗi ngày ở trong nhà xử lý nhiều sự vụ của gia tộc như vậy, quản gia cả một gia tộc, bọn họ có thể chịu được hay sao?
Lão gia tử đương nhiên hiểu hai tiểu tử này sẽ không đồng ý, đây chỉ là lấy lui làm tiến, chờ bọn họ cự tuyệt, lập tức đưa ra yêu cầu bọn họ mau chóng thành hôn, sinh con cho Lý gia.
Lão gia tử năm nay mới bốn mươi bảy, còn chưa tới năm mươi, trẻ trung khỏe mạnh. Tính là nếu phế hai quý tử đi thì lại quyết tâm sinh vài đứa con khác để huấn luyện bồi dưỡng.
Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên lập tức đồng ý, sau đó thì bỏ chạy.
Lý Ngư nghe đến đó, vô cùng kinh ngạc nói:
- Nhắc đến thì hai người các ngươi cũng không còn nhỏ, hiện tại thành gia cũng đâu có gì, vì sao còn trốn nhà đi?
Lý Bá Hạo nói:
- Thành gia đâu được tự do chứ. Một khi sinh con rồi, càng không thể nào đi du lịch thiên hạ được nữa. Nếu như ta muốn nữ nhân thì bất cứ lúc nào cũng có được, đâu nhất định phải tìm một bà quản gia, phá hư cõi lòng tu hành của ta?
Lý Ngư trợn mắt há mồm nói:
- Ngươi tu hành cái gì, muốn thành tiên sao?
Lý Bá Hạo dương dương đắc ý nói:
- Tâm tu hành, tục nhân như ngươi đương nhiên không hiểu. Nhân gian khoái hoạt, đâu cần thành tiên?
Lý Bá Hiên cười lạnh:
- Rắm thối! Ta nghe cha nói, cưới cho đại ca con gái của Vương Thái Nguyên. Ta có đi nghe ngóng, vị cô nương kia nhan sắc bình thường, đại ca không thích.
Lý Ngư biết những con cháu nhà danh môn thường không được tự do lựa chọn vợ cho mình. Làm con cháu nhà hào môn, từ khi bọn họ vừa ra đời đã được hưởng vinh hoa phú quý mà người thường không dám mơ ước, nhưng cũng sẽ phải trả cái giá nhất định.
Cưới vợ nhất định phải phù hợp với lợi ích của gia tộc, đây là điều kiện cơ bản nhất. Tuy nhiên, bọn họ có thể nạp thiếp dễ dàng, cho nên mới có câu nói cưới vợ cưới đức, nạp thiếp nạp sắc. Đại bộ phận con cháu thế gia đều sẽ nhận loại điều kiện “thỏa hiệp” này.
Chỉ có điều Lý Bá Hạo ở dân gian du đãng quá lâu, trong lòng đã nghĩ thê tử nhất định phải có sắc có đức, trong ngoài đều đẹp. Không hợp với ý nghĩ của hắn nên hắn trốn tránh.
Lý Ngư cười nói:
- Nhìn bộ dáng hậm hực của ngươi, xem ra hận không thể ngay lập tức thay đại ca đón dâu. Hắn không đồng ý cưới thì không chừng cha ngươi sẽ bức ngươi thành thân đấy.
Lý Bá Hiên nhăn nhó nói:
- ôi, đã đang ép hôn rồi đấy. Tuy nhiên, ta không thích cô bé kia.
Lý Ngư cười nói:
- Sao thế, cũng tư sắc bình thường à?
Lý Bá Hiên nói:
- Không phải. Cô nương kia mới mười ba tuổi, thân mình còn chưa nảy nở, nào có mùi vị gì. Ta thích.. nữ tử ngực lớn, mông lớn, cảm giác rất quyến rũ.
Lý Ngư liếc mắt nhìn gã, tiểu tử này còn nhỏ tuổi không ngờ lại thích nữ nhân thành thục, hắn lắc đầu cười nói:
- Mười ba tuổi, còn là nụ hoa chưa nở, đương nhiên không phù hợp với điều kiện của ngươi rồi.
Lý Bá Hiên nói:
- Đúng vậy! Cha ta nói cái gì mà hai nhà làm thông gia sẽ là chuyện tốt, có thể thân càng thêm thân. Còn nói… Ồ, đúng rồi, nha đầu kia ngươi cũng biết, chính là con gái thứ của đô đốc Lợi Châu Võ Sĩ Ước, hiện giờ ông ta ở Kinh Châu đảm nhiệm Đô đốc, tiểu cô nương nhà ông ta tên là cái gì nhỉ, ồ đúng rồi, Hoa Cô!
- Hoa Cô?
Lý Ngư giật mình, mình đi vào thời đại này mấy năm rồi nhỉ? Đột nhiên nghe gã nhắc tới, cảnh tượng vui đùa cùng cô bé kia khi ở Lợi Châu như hiện rõ ngay trước mắt, tựa như mới ngày hôm qua. Hoa Cô… hiện tại cũng lớn chút hơn rồi nhỉ?


Bạn cần đăng nhập để bình luận