Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 536: Chui đầu vào lưới.
Phía trước khách xá Tề Vương vẫn bị xây khốn nhưng bọn lính sĩ khí không cao.
Cái này cũng khó trách, khi Tề Vương tạo phản tự lập đế, không quan tâm tới thực lực của hắn như thế nào nhưng lúc ấy sĩ khí tăng vọt, đột nhiên gặp đại sự thì nhiệt huyết của con người luôn nóng, huống chi là người trẻ tuối huyết khí phương cương nên dễ dàng bị mê hoặc.
Thế nhưng vị Tề Vương này sau khi lên ngôi chỉ đóng chặt cửa thành, bắt đầu mới mộng Hoàng đế. Lâu dần, con người khó tránh khỏi tỉnh táo lại. Mà hiện tại lại gặp sự việc này, Vị Tề Vương tự lập đế này còn không ra thành đã bị người ta khốn trụ, thật sự khiến người ta ức chế.
- Là ai mang binh, các vị tướng quân ở đâu rồi?
Dương Thiên Diệp vừa đến, đã cao giọng quát.
Những binh lính kia còn chưa biết nàng mới được phong làm Thái Sư. Tuy nhiên trong đó có vài vị là Binh Tào, Lữ Soái đã từng gặp qua Hột Can Thừa Cơ, tuy nói lúc này gã được người khác đỡ, mắt nhắm nghiền nên nghĩ gã bị thương.
Thấy gã ở cùng đám nam nhân này, nghĩ người trẻ tuổi này cũng là người mình, một một thành viên tiến lên chắp tay nói:
- Người của triều đình mê hoặc Đỗ Binh Tào, hiện tại đang vây nhốt Hoàng đế. Chư vị tướng quân đã tới biệt viện thương lượng đối sách rồi.
Mặc Bạch Diệm cả giận nói:
- Thương lượng đối sách? Chuyện này có gì mà thương lượng, giết đi vào! Tề Vương thân là thân tử của hoàng đế Đại Đường, bọn họ không dám ngọc nát đá tan đâu!
Người kia như cười như không nói:
- Cái này phải tướng quân nhà ta hạ lệnh mới được. Các hạ là ai?
Mặc Bạch Diệm hừ lạnh một tiếng, mũi chân điểm một cái đã bay lên đầu tường, vừa nhìn vào trong đã thấy một mũi tên bay tới. Mặc Bạch Diệm nhảy lên tránh khỏi mũi tên, vội vàng xuống phía dưới, lúc này lại có hai mũi tên xuyên qua đầu lão.
Mặc Bạch Diệm đi tới trước mặt Dương Thiên Diệp, nhỏ giọng nói:
- Điện hạ, bên trong có rất nhiều cỏ khô củi khô, xem ra bọn họ thật sự có gan ngọc nát đá tan đấy.
- Tên xấu xa này có can đảm như thế ư?
Dương Thiên Diệp âm thầm kinh hãi, suy nghĩ một chút nói:
- Chuyện đột nhập cứu người, chúng ta có thể làm. Nhưng nếu bọn họ đồng thời châm lửa thì chúng ta cũng khó chiếu cố. Phải phối hợp cùng những binh lính này, chuẩn bị nạo xoa và đất cát, nguồn nước, chúng ta vừa động thu, bọn họ cũng lập tức đi vào theo. Một khi Lý Ngư phóng hóa, bọn họ cũng mau chóng mở đường để cứu Tề Vương.
Mặc Bạch Diệm nói:
- Đúng vậy! Chúng ta đi tới biệt viện, thuyết phục tướng lĩnh à?
Dương Thiên Diệp khẽ gật đầu nói:
- Ta và ngươi mới tới, tướng lĩnh trong quân còn chưa gặp qua chúng ta, chỉ sợ không dễ tiếp xúc, mau cứu tỉnh Hột Can Thừa Cơ đi.
Mặc Bạch Diệm đồng ý, nhìn khắp nơi thấy những binh sĩ kia vây quanh tường viện nhưng không nghĩ tới đi tìm vật cứu hỏa tới, ngay cả ngụm nước cũng không có. Tuy nhiên các phủ đệ lớn không chỉ có một giếng nước, ông ta đang muốn đi tìm chút nước giếng để lấy nước tạt tỉnh Hột Can Thừa Cơ, bên trong đã có người nói chuyện:
- Tề Vương mưu phản đã hơn một tháng, nhưng hắn đã làm được cái gì? Các ngươi hẳn là hiểu được, nếu như thiên hạ hiện nay thối nát thì cũng không tới phiên nhân vật như hắn ra mặt. Huống chi, đại quân triều đình đã gần trong gang tấc, thời khắc nguy cấp các ngươi lấy gì để ngăn cản thống soái mang binh bách chiến bách thắng Lý Tích đại tướng quân?
- Chớ có hoa ngôn xảo ngữ, mê hoặc chúng quân sĩ! Ngươi cũng biết, ngươi đã bị chúng ta bao vây, chỉ cần vạn tên cùng bắn, mặc ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, cũng khó tìm đường sống!
Dương Thiên Diệp vốn không muốn nói chuyện, nhưng Lý Ngư… giọng nói Lý Ngư vừa truyền vào tai thì khiến người khác tức giận không chịu nổi. Hơn nữa, sắc mặt chúng quân sĩ có chút thay đổi, Dương Thiên Diệp không kìm nổi phản bác.
- A?
Ký Ngư kêu lên kinh ngạc rồi yên lặng một lát mới nói:
- Hóa ra là cô! Ta vừa rồi còn nói người nọ thân thủ rất tốt, chính là Mặc tiên sinh bên cạnh cô đúng không? Cô là một nữ nhân ngu xuẩn, đến tốt cùng thì bao giờ mới chịu dừng tay! Nếu là ân toán cá nhân, ta mặc cô báo thù! Đây là quốc thù, cũng nên tìm được chủ nhân chân chính! Cô hiện tại tính là gì? Quả thật là cô điên rồi.
- Ta là kẻ điên! Ngươi nói ta là kẻ điên? Chuyện ta cần làm, sao lại là điên?
Dương Thiên Diệp bị chọc tức, không kìm được nổi giận.
- Cô còn không điên? Có một gia đình giàu có gặp đạo tặc, mấy nhóm sơn tặc, cô cũng tới cướp, hắn cũng tới đoạt, chung quy là làm chủ nhà rách nát, lúc này một nhà giàu khác xuất binh thảo tặc, giết sạch tặc nhân, nhưng nơi vô chủ này cũng rơi vào tay hắn, ngươi nên hận người phương nào?
- Rắm thối ấy! Một gia đình giàu có gặp tặc, ngươi cũng tới cướp, hắn cũng tới đoạt, làm cho chủ nhà rách nát, trong lúc này quản sự nhà họ vẫn núp trong bóng tối, tùy ý tặc nhân ức hiếp gia chủ. Đợi khi lưỡng bại câu thương mới dẫn người chạy tới, chuyện làm đầu tiên là chạy tới chủ nhà, giết tiểu chủ nhân và kế thừa gia sản gia nghiệp, chiếm gia sản của hắn. Sau khi giết sạch, chiếm hết gia sản của bọn họ và gia chủ, người nhà chủ nhà may mắn còn sống sót, không tìm hắn báo thù, chẳng lẽ còn phải bái tạ ân đức của hắn?
- Ặc…
Lý Ngư hơi chột dạ, nói cùng thì Dương Thiên Diệp có lý hơn. Lúc trước các nơi tạo phản, Lý Uyên làm trọng thần Đại Tùy, quả thực vẫn án binh bất động. Đợi cho thiên hạ thối nát không thể vãn hồi mới khởi binh, cũng không cần p hải cần vương tiêu diệt quan mà là trước tiên binh tiến Quan Trung. Khi đó Dương Quảng đã chết, Lạc Dương là lập cháu của Dương Quảng làm đế, Trường An cũng dựng lên một người làm đế. Lý Uyên lẻn vào Trường An, cuối cùng buộc tiểu hoàng đế này truyền ngôi, sau đó đương nhiên là giết chết hắn. Trong lúc này các lộ phản quân đều đã bị giết chết. Dương Thiên Diệp tìm Lý gia tính sổ cũng coi như là hoàn toàn chính đáng.
Nếu như nói so sánh thì đúng là Dương Thiên Diệp so sánh rất thỏa đáng.
Nhưng.. một khi ở mức độ quốc lập thì không còn là bản chất như vậy nữa. Nói phế và lập, không thể dựa theo tiêu chuẩn đạo đức và yêu cầu pháp chế thông thường nữa.
Nhưng đạo lý kia không thể nói ra mà hiểu được. Lý Ngư đành phải thay đổi lời nói:
- Vậy thì thế nào? Biết rõ không thể làm mà vẫn làm là không khôn ngoan. Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi ba hay là hai mươi bốn, hai mươi lăm? Đều là gái đã lỡ thì, sắp không gả được rồi. Chừng hai năm nữa thì hoa tàn ít bướm, còn quốc cái gì mà quốc, đến gả còn khó, ai nha thật sự….
- Ngươi thối lắm! Bản cô nương… Bản cô nương… Bản cô nương nếu muốn gả, khi nào lại không gả được!
- Ha ha, vậy cũng được. Chỉ có nam nhân không kiếm được vợ, nào có cô nương không gả ra được? Muốn gả đương nhiên gả được, cái gì mà con chó con mèo cũng là gả? Tuy nhiên, nếu vậy …. ha ha…
Hai tiếng ha ha của Lý Ngư dường như tràn đầy trào phúng, khiến cho Dương Thiên Diệp giận đến mức một phật xuất thế, hai phật thăng thiên. Đặc biệt là đứng trước nhiều ánh mắt của quân sĩ đang nhìn nàng với ánh mắt quái dị, Dương Thiên Diệp tức giận đến mức mất hết lý trí.
- Ta giết ngươi!
Nàng gầm lên giận dữ, rút kiếm tiến lên phía trước, khi tới gần cửa thì nhẩy lên, dựa theo võ công của nàng thì bình thường không nhảy cao được như vậy, lúc này không biết lấy sức lực ở đâu mà lại vọt lên, bước lên cửa nhà, nhún mũi chân đâm kiếm tấn công.
Mặc Bạch Diệm chưa kịp ngăn cản, Dương Thiên Diệp đã giận dữ nhảy vào viện.
- Động thủ!
Vừa thấy bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, Lý Ngư lập tức thét lớn một tiếng.
Lý Bá Hạo và Lý Trọng Hiên lập tức xé vạt áo, xoẹt hai tiếng, ngoại bào hạ xuống, thân thể bao quanh bởi ánh mặt trời, cùng lúc đó hai người chia ra trái phải hình thành tư thế vây kín.
Hóa ra, Lý Ngư vừa nghe thấy giọng nói của Dương Thiên Diệp ở bên ngoài, lập tức biết có động tĩnh mưu phản, nên quyết định lập tức hấp dẫn để vị cô nương chuyên tạo phản này tiến đến, quả nhiên là vừa tức vừa vội. Lúc này hắn căn bản không có đường lui, hai bên một khi chém giết thì kết quả khó có thể đoán trước. Hơn nữa với Dương Thiên Diệp ở trong đó tất nhiên sẽ nảy sinh tác dụng không hay, cho nên Lý Ngư lập tức đưa ra kế sách đối phó nàng, lặng lẽ ám chỉ cho Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên biết. Cho nên hắn mới nói chanh chua như vậy.
Dương Thiên Diệp quả nhiên trúng kế, khi nàng nhảy lên không trung liền tìm vị trí của Lý Ngư, Lý Ngư đang ở giữa hai huynh đệ Lý thị, nhưng trong lúc đó có vô số viên bảo thạch sáng ngời tạo ra vô số ánh sáng đầy trời, kỳ quái, Dương Thiên Diệp lập tức nhắm mắt lại, cái gì cũng không nhìn thấy.
- Ngươi giảo hoạt khốn kiếp!
Dương Thiên Diệp quyết định không để ý tới nguy hiểm, trong lúc nhìn xuống vẫn hung hăng đâm một kiếm ra ngoài.
Mặc dù kiếm này dù ngoan độc nhưng lại đâm vào không khí.
Nàng theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cắn răng, đâm về phía sau một kiếm, không hề để ý tới ánh sáng khiến cho người vừa nhìn thấy hoa cả mắt.
- Ba!
Cánh tay trái của Dương Thiên Diệp bị người ta giữ lại.
- Ba!
Cánh tay phải của Dương Thiên Diệp bị người ta bắt được, dùng lực ghìm chặt tay nàng, kiếm trên tay bị đoạt đi.
Hai huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên không ngờ tới khắc này nàng còn đâm tới nên thu kiếm, dùng cầm nã thuật bắt lấy nàng. Xem ra bình thường hai huynh đệ này dùng chiêu này không ít, rất chắc chắn, quần áo này dưới ánh mặt trời có thể làm người khác mù, cho nên mới có gan lớn như vậy.
- Vô sỉ!
Trước mắt Dương Thiên Diệp vẫn là từng đoàn ánh sáng lóe lên, tuy nhiên nàng không sợ, chân của nàng còn có uy lực lớn hơn tay nàng.
Dương Thiên Diệp cười lạnh, mũi chân, đầu gối sẽ…
Chết! Sao lại quên tên khốn kia am hiểu kỹ thuật “tẩm kỹ nhỏ?
Dương Thiên Diệp giơ chân lên, lại phát hiện chân như mọc rễ dưới đất, kẹp chặt ở nơi nào đấy không động được. Mắt cá chân của nàng bị Lý Ngư nắm chặt.
Lý Ngư được thế lấn tới, theo động tác giãy dụa của nàng, chỉ cảm thấy đôi chân thon dài rắn chắc, sung mãn mềm dẻo, có loại cảm giác tuyệt không thể tả.
Mặc Bạch Diệm nhảy lên bờ tường, thấy trường hợp như vậy, Thiên Diệp tiểu điện hạ của lão bị ba nam nhân gắt gao khóa lại, người nam nhân núp dưới người điện hạ kia, động tác rất đáng khinh.
Mặc Bạch Diệm trước mắt tối sầm, hay tay bám ở cửa, nhất thời không biết phải làm gì cho phải. Sau thời gian một chén trà qua đi, trong viện vang lên tiếng Lý Ngư:
- Tề Vương, Hoàng đế để ta chuyển lời cho ngươi, chỉ cần ngươi vứt bỏ khí giới đầu hàng… từ bỏ hết ảo tưởng và chống cự, ngươi xem, Thái Sư nhà ngươi đã bị ta bắt rồi… á.


Bạn cần đăng nhập để bình luận