Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 563: Tuệ nhãn..
Lý Ngư cũng phát hiện cô nương này không được tự nhiên đối với hắn, nhưng vẫn chưa nghĩ nhiều, hắn không ngờ cô nàng Dương Thiên Diệp mà mình nghĩ đến lại có bản lĩnh trà trộn vào trong cung.
Lý Ngư tìm hiểu xong, Dương Thiên Diệp như được đại xá, lập tức lấy cớ còn còn có việc cần làm mà vội vã chuồn đi.
Lý Ngư đem kết quả tìm hiểu lược qua trong đầu một chút, rồi trở về bố trí, vài tên thị vệ bị hắn và mấy thái giám bình thường lực lớn vũ dũng ngăn cản, đám thái giám chủ yếu cảnh báo, còn chân chính phụ trách đả đấu lại là vài tên thị vệ kia. Lý Ngư từng chứng kiến võ công của những người kia quả thật rất cao. Thẳng thắn mà nói, so với hắn thì còn cao hơn nhiều, nhưng thế thì sao, thành công của con người ngoài năng lực còn có kỳ ngộ, kỳ ngộ của Lý Ngư còn tốt hơn nhiều so với mấy người kia, cho nên hắn rất dễ dàng nổi bật.
Hơn nữa, không thể không dám nói, mấy vị đại cao thủ kia vừa động thủ là ép bức, ngoài võ công ra, năng lực đối nhân xử thế hơi kém, cũng không biết chữ, năng lực gặp thời quyền biến cũng kém xa, nếu tính tổng hợp năng lực, Lý Ngư đứng thứ nhất rồi.
Ban đêm, bận rộn một ngày Lý Thế Dân đi tới Hoa Mộc Uyển. Lý Ngư đã an bài thị vệ từ sớm, đám thái giám ngoài sáng dù không có vài người, đã ngầm bảo vệ chặt chẽ Hoa Mộc Uyển, xét thấy lần trước thích khách kia không biết từ chỗ nào lẻn vào, thị vệ bên ngoài không ngờ lại không hề phát hiện ra.
Lý Ngư lần này ở bên ngoài chỉ bố trí vài thái giám, lực lượng cảnh vệ hữu hạn đều co rút khép tại nội tuyến, chỉ bảo vệ tẩm cung Hoàng đế sủng hạnh phi tử, vậy là có thể không phải lo lắng rồi.
Dương Thiên Diệp trong cả quá trình đều gặp được người mà Lý Ngư tiến hành bố trí cảnh giới, thấy tình hình đã được giám sát nghiêm ngặt, nàng căn bản không có cơ hội xuống tay, đành phải từ bỏ ý định lại ra tay lần nữa.
Hoàng đế ngự giá tới rồi, đám người Lý Ngư đã thấy tẩm cung được cảnh giới nghiêm mật không chút kẽ hở, Phùng Lương thị và Quách Lương thị dẫn một đám nữ quan ở bên ngoài nghênh giá.
Trước mặt Thiên tử, trước mặt Phùng Lương thị, Dương Thiên Diệp dùng tên giả Quách Hân Điềm cũng không lý do tiếp tục che mặt, cũng may Lý Ngư ở bên trong không nhìn đến, cho nên vẫn thanh lịch vô cùng, khác biệt.
- Bái kiến thánh nhân...
Lý Thế Dân được các tùy tùng bảo vệ đi vào Hoa Mộc Uyển, mọi người tiến lên, cùng hạ bái.
- Miễn lễ, bình thân.
Tay phải của Lý Thế Dân hơi nhấc lên, vừa đảo mắt lập tức rơi trên mặt Dương Thiên Diệp.
Y khẽ mỉm cười:
- Quách Lương thị.
Dương Thiên Diệp chưa kịp phản ứng, Phùng Lương thị thì cho là nàng đột nhiên bị Hoàng đế gọi tên nên sợ quá mà ngây người, vội dùng khuỷu tay huých nhẹ vào nàng. Dương Thiên Diệp giờ mới phản ứng là vừa rồi Hoàng đế Quách Lương thị, nàng vẫn chưa ý thức được là đang gọi nàng.
- Có nô tỳ!
- Nước nóng để tắm đã xong chưa?
- Hở, rồi ạ.
- Ừ! Trẫm mệt rồi, muốn đi tắm đã.
Lý Thế Dân gật gật đầu, để bốn cung nga đi cùng dẫn vào dục cung.
Lạc công công liếc nhìn Dương Thiên Diệp đầy ý vị, lại đánh mắt sang Phùng Lương thị.
Đợi Hoàng đế tiến vào trong khu vực có thị vệ cảnh giới, Phùng Lương thị liền đi tới bên Lạc công công.
Lạc công công cười cười nói:
- Hoàng thượng thích Quách Lương thị.
Phùng Lương thị mặt mày tươi rói:
- Quách Lương thị hơi lớn tuổi chút ạ, năm nay đã hai mươi mốt rồi, tuy nhiên cách nói năng khí chất, dung mạo dáng người thì đúng là trong vạn chọn một. Lão thân cảm thấy cô ta quá xuất sắc, nếu như để mai một thì đúng là tiếc quá, nên mới tạo cơ hội, để cô ta và thánh nhân tiếp xúc nhiều.
Có thể lọt vào mắt xanh của thánh nhân thì lại là may mắn của cô ta rồi.
Lạc công công cười nói:
- Cũng nhờ Phùng Lương thị bồi dưỡng đó ạ. Ta thấy cô nương đó đôi mắt sáng trong, là một người lương thiện, ngày sau làm tần làm phi chắc lên rất nhanh, hẳn sẽ không quên lòng tốt của Phùng Lương thị ngươi.
Phùng Lương thị cười toe tóe:
- Còn mong được Lạc công công hỗ trợ nhiều hơn ạ.
Lạc công công tính toán:
- Ngày kia đi, có vị tài nhân vừa nhập cung, ngày kia thị tẩm nhưng lại đúng kỳ nguyệt sự nên cần sắp xếp lại, thôi để cho Quách Lương thị thay thế đi.
Phùng Lương thị vui mừng vội vàng nói:
- Ôi, nhanh như vậy ư. Cám ơn Lạc công công. Ta lập tức đi nói với Quách Lương thị, ân tình này của Lạc công công, Phùng Lương thị nhất định sẽ không quên đâu.
Hoàng đế đã vào trong, mọi người tuy bởi tối nay Hoàng đế ở đây nhưng không ngủ lại cần trực đêm, nhưng cũng không cần đứng ở chỗ này. Hai người đã trao đổi xong, Phùng Lương thị liền vui mừng gọi Dương Thiên Diệp đến phòng bên để nói chuyện.
Dương Thiên Diệp mang theo kinh ngạc đi theo Phùng Lương thị vào phòng khách nhỏ, hỏi:
- Tỷ tỷ có chuyện gì ạ?
Phùng Lương thị hớn hở:
- Sau này không dám xưng hô tỷ tỷ nữa, nếu Quách Lương thị nhớ ân tình của ta, sau này xin chiếu cố nhiều hơn là ta thấy đủ rồi.
Dương Thiên Diệp khẽ nhướng mày, nghi hoặc nói:
- Tỷ tỷ…nói thế là ý gì ạ?
Phùng Lương thị mỉm cười:
- Chúc mừng cô nương, chúc mừng cô nương. Thánh nhân nhìn trúng ngươi, Lạc công công cũng thức thời an bài ngươi đêm kia đi thị tẩm thánh nhân. Đây chính là phúc của cô nương đấy, lão thân quá vui mà nói lại cho cô nương biết.
Dương Thiên Diệp ngẩn ra, cái miệng nhỏ há to.
- Hoàng đế... nhìn trúng ta? Sao ta lại không biết nhỉ?
Phùng Lương thị mặt mày hớn hở:
- Nếu không thì sao, ngươi cho là người nào cũng dễ được thánh nhân gọi tên à? Đêm hôm đó Huyền Vũ môn có binh biến, tâm tư thánh nhân đều đặt ở đó, nhưng ngươi chỉ thuận miệng báo tên họ, thánh nhân đã nhớ rồi. Lúc nãy gọi ngươi, là trong lòng nhớ đến ngươi đấy.
Phùng Lương thị cười híp mắt nói tiếp:
- Có thể làm việc bên thánh nhân ai mà không muốn. Ta lúc ấy nghe được đã hiểu phúc của cô nương đã tới rồi. Lạc công công là đại thái giám hầu hạ thánh nhân nhiều năm, dĩ nhiên cũng rất hiểu rõ tâm ý của thánh nhân.
Nói xong, Phùng Lương thị thi lễ với Dương Thiên Diệp:
- Chúc mừng cô nương ngày kia hầu hạ thánh nhân rồi, sắp có danh phận rồi. Thánh nhân rất ít khi quan tâm tới nữ tử như thế, nói không chừng cô nương sẽ lên vị trí Tài nhân ngũ phẩm đấy.
Dương Thiên Diệp đầy kinh ngạc, vẫn chưa thể tiêu hóa được tin tức này.
Phùng Lương thị chỉ nghĩ là nàng quá bất ngờ, liền cười nói:
- Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi đi, lão thân đi ra ngoài trực.
Phùng Lương thị khéo hiểu lòng người đi ra ngoài.
Dương Thiên Diệp ngây ngốc đi lên trước vài bước, ngồi phịch xuống mép giường, tim đập mạnh rất lâu, trong mắt đột nhiên lóe sáng.
- Vị biểu ca đang tọa giang sơn của Dương gia ta kia thật sự nhìn trúng ta ư? Ta đang lo không có cơ hội ra tay với ngươi, không thể ngờ ngươi lại tự mình đến cửa.
Dương Thiên Diệp cười lạnh, nhưng trong mắt lại có ánh lệ.
Toàn bộ bị dung nhập từ nhỏ giờ phút này đã lần lượt sụp đổ.
Tuy rằng ngoài miệng nàng không nói, nhưng nàng cũng biết rõ, khôi phục Đại Tùy đã là một nhiệm vụ không thể thực hiện.
Nhưng, việc báo thù cho cha, nàng lại là con gái, chỉ có thể dùng toàn lực ứng phó.
Phụ thân trên trời có linh thiêng có vui không?
Ngày kia, có thể chém đầu nghịch tặc an ủi vong phụ trên trời rồi.
Nhưng...
Trong lòng Dương Thiên Diệp bỗng nhiên lại vô cùng đau khổ, tối nay Cửu tần chi ngư là do nàng an bài, nàng dĩ nhiên hiểu muốn tiếp cận hoàng đế không dễ dàng, trên người nàng không thể mang theo bất kỳ hung khí gì, mà đêm đó giao thủ, nàng đã biết rõ võ công của Hoàng đế, nếu chỉ động quyền cước, không đợi nàng thành công thì đám thị vệ đã xông tới rồi.
Trừ phi... đợi cho Hoàng đế mệt mỏi mà ngủ rồi mới ra tay được.
Nếu như thế, nàng phải trả cái giá rất đắt chính là bản thân mình.
Nghĩ đến đây, lòng của nàng thấy vô cùng đau khổ. Nếu trái tim chưa có nơi để thuộc về, lợi dụng bản thân để làm vũ khí ám sát, nàng cũng chỉ thấy nhục nhã nhưng không hề thấy đau khổ. Nhưng giờ nàng chỉ muốn khóc, nàng không sợ vì báo thù mà mất mạng, nhưng giờ, nàng đã có thứ quý giá hơn mọi thứ. Nàng chỉ muốn khóc…


Bạn cần đăng nhập để bình luận