Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 586: Sóng nước ao xuân gợn nổi..
Hành trình tiến vào giữa những ngọn đồi thuộc địa khu Lũng Tây, trên dưới một trăm dặm hiếm nhìn thấy khói bếp, nhưng dã thú lớn nhỏ thì lại bắt gặp liên tục. Chặng đường này, đội ngũ của Lý Ngư thưởng thức không ít món ăn thôn quê.
Khi sắp tiến vào Cơ huyện thì thỉnh thoảng thấy những ngôi nhà nông nằm rải rác ở cả khu, trước cửa phơi da thú, xem ra họ vừa nông canh, cũng vừa săn bắn. Trong mắt mấy người Phan Nương Tử cảm thấy nơi này quá hoang vắng, tình cảnh sống của dân chúng không tốt, nhưng trong mắt của Lý Ngư, người ở đây thường xuyên săn bắn, vậy là cơ bản đã có tố chất của sĩ binh, bắn cung, đao xoa đều được rèn luyện khi đấu với dã thú rồi.
Như thế hẳn không quá kém, khi tổ chức thành lập, chỉ cần gia tăng tính kỷ luật huấn luyện ắt có thể thành đội quân.
Về phương diện khác, gia cảnh của họ nghèo khó, nhân tài như vậy nguyện nhập ngũ, dùng chế độ quân công thưởng phạt đều là có lợi đối với họ. Dọc đường đi, Lý Ngư thường thường dừng lại thăm hỏi dân chúng, trò chuyện cùng họ, trước khi đi đều để lại chút lễ vật. Người của mình còn chưa tới Cơ huyện thì hoàng đế đã phái tới Cơ huyện một vị Nam tước, vị Nam Tước này rất ôn hòa, ra tay hào phóng, hình thức lại tuấn tú, tin tức này đã lan truyền rất rộng rồi.
Cơ huyện...
Khái niệm huyện ở đây khác với Quan Trung.
Dần dần, ngay cả Phan Nương Tử cũng không ra ngoài nữa, ngoài trượng phu, con trai và cháu trai, phụ nữ không quan tâm gì cả.
Huyện này quá rộng lớn đi.
Thế này mà gọi là huyện à, lớn đến mức không thấy biên giới đâu nữa. Phan Nương Tử cảm thấy hành trình mình từ Lợi Châu đến Trường An, tựa như chính là hành chính tiến vào địa vực Cơ huyện lại đến huyện thành Cơ huyện.
- Địa phương lớn, nhưng lại quá nghèo, có một vài thôn trấn chẳng ra dáng gì cả, người thì ít, lại rất hoang vắng.
Cát Tường kéo tay áo của Lý Ngư đánh giá chung quanh, dù không muốn nhưng vẫn nói ra cảm thụ chân thật của mình/
Cát Tường gần đây rất không vui, nếu là trước nàng không tin gì cả, nhưng giờ nàng gặp thần bái thần, giống thần cũng bái, hành vi như hơi điên khùng. Bởi vì trong khoảng thời gian này rõ ràng là Lý Ngư yêu nàng nhiều nhất, ban mưa sung túc, tưới cật lực nhưng trong người vẫn không có phản ứng gì, còn hai nha đầu Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh chỉ hưởng thụ vài lần không ngờ…không ngờ kẻ trước người sau đều đã có thai, khiến cho Phan Đại nương mừng vui vô cùng.
Lý gia sắp có thêm cháu, sắp được đất phong, đây đúng là đại may mắn, cho nên bà đã đặt tên mụ cho hai đứa bé chưa ra đời trước rồi.
Cát Cát và Triệu Triệu.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đều nghĩ cái tên Cát Cát Triệu Triệu này rất chi là…là Phan Nương tử. Cát Tường cũng không ngại học hỏi người ta, nghe nói Tĩnh Tĩnh biết về công phu kỳ dị có thể làm cho thân mình mềm như bún, trong đó đặc biệt là có một tư thế nằm rất kỳ lạ, rất dễ thụ thai, là Thâm Thâm học được từ đó cho nên hai tỷ muội mới có thai cùng lúc như thế.
Vì thế, hiện tại Cát Tường trở thành người ham mê “Thuật Yoga" một cách điên cuồng, không lúc nào là không luyện.
Về phần Tác Tác, Tác Tác lúc này đang ở trong xe luyện tập.
Tuy nàng đã có một đứa con, nhưng một đứa làm sao đủ cho được.
- Ừ, giờ mới được, dựa theo phương pháp trong lòng ta để cải tạo nơi này.
Lý Ngư cười vỗ vỗ tay nàng, có được trí nhớ của đời sau hắn không cần quan tâm nơi nghèo nàn hoang vắng này. Không ai biết rằng, những thành thị cải tạo, khu thành cũ dầu gì cũng không hoa lệ đồ sộ bằng thành mới xây dựng, người vốn ở trong thành cũ không chịu đi ra ngoài không mấy năm liền phát hiện người ta là đại thời đại, còn thành cũ của mình thì cũ nát, lạc hậu rồi.
Nhưng, điều này cần có tiền, cần rất rất nhiều tiền. Lý Ngư tuy có được quyền thu thuế phú, đó chính là tiền. Nhất là hoàng đế đại khái sau yên tĩnh cũng cảm thấy được mình rất không biết xấu hổ, cho nên lại ban thêm một đạo thánh chỉ, miễn hắn thuế phú ba năm, đồng thời lại có thêm khoản tài chính lớn trước đó đã được Đệ Ngũ Lăng Nhược cấp cho nữa.
Nhưng để kiến tạo một thế giới mới trên vùng đất hoang vu này thì khoản chi tiêu to lớn đến mức nào khó có tể đánh giá, chỉ sợ vẫn không đủ.
Hắn cần phải chuẩn bị cho sự phát triển lâu dài mới được.
Phải dần dần, phải đi xa hơn, phải có vài phần khí tượng của Quan Trung.
Xe ngựa bắt đầu nhiều lên, người ở đây bắt đầu đông đúc, còn có cửa hàng, có nhiều chợ, người đi đường lữ khách qua lại rất náo nhiệt, hàng hóa cũng muôn màu muôn vẻ, còn cả bán người nữa…
Người ở đây tựa như cỏ dại, sức sống vô cùng ngoan cường, đại loạn vừa qua thì đã có không khí thịnh vượng rồi.
Lý Ngư trước đó đã cho người đi thăm dò, nên biết, nơi này vẫn chưa phải Cơ huyện, nhưng đã rất gần Cơ huyện, đây là một trấn ở bên ngoài Cơ huyện, là trấn Tân Hải.
Bên trấn này có một cái hồ, rộng chừng bảy tám dặm, mép hồ nông, cỏ lau dày đặc. Cho nên có rất nhiều người định cư ở đây, dần dần phồn vinh, ở trong mắt họ hồ này là biển, cho nên trấn này mới có tên là trấn Tân Hải.
Cuối cùng đã được thấy thành trấn náo nhiệt, toàn bộ đội ngũ cũng khôi phục sức sống, Lý Ngư nhìn ra vẻ phấn khởi của mọi người liền tuyên bố dừng ở trấn Tân Hải nghỉ ngơi một ngày.
Hiệu lệnh truyền xuống, toàn đội hoan hô, rất nhiều người bố trí ổn thỏa xong bèn giải tán. Lý Ngư để cho họ được tự do, nhiều người ra ngoài có thể nghe được nhiều tin tức. Bao Kế Nghiệp hỏi thăm được trấn này có một nhà trọ, đoàn người liền đến nhà trọ, phòng hảo hạng có mấy gian, tuy không sang trọng như ở Quan Trung nhưng cả chặng đường ngủ lều trại và thùng xe nhiều, được ngủ trên giường là quá tốt rồi.
Đoàn người thu xếp xong, Lý Ngư dặn dò Trần Phi Dương:
- Đi ra cửa điếm, gặp quan binh đến thì dẫn đến gặp ta.
Nơi này đang có một đội du kỵ Đại Đường, chế độ xây dựng là năm trăm người, chủ quan là Quả Nghị Đô Úy. Lý Ngư cũng được trao chức quan là Quả Nghị Đô Úy, từ mặt này, hai người cùng cấp. Tuy nhiên Lý Ngư còn là Khai quốc Huyện Nam, cấp bậc này thì lại cao hơn rồi.
Gọi người ta đến bái kiến là điều đương nhiên. Hơn nữa viên tướng lĩnh này lại là bộ hạ của Chiết Xung đô úy Hột Can Thừa Cơ, trên danh nghĩa thì Lý Ngư cũng là bộ hạ của Hột Can Thừa Cơ, người ta là Chiết Xung Đô Úy, là quan chủ quản quân sự của Dân Châu phủ. Vốn Lý Ngư có cơ hội trở thành khai quốc quận công, Thái thú chủ quản một phương, so với Hột Can Thừa Cơ cao hơn một bậc, đáng tiếc...
Trần Phi Dương vâng một tiếng rồi ra ngoài. Cẩu Đầu Nhi vội vội vội vàng vàng đi theo sau. Hai người này luôn thân thiết với nhau, dính nhau như sam đấy.
Bao Kế Nghiệp kinh ngạc chớp mắt mấy cái:
- Tước gia, sẽ có quan binh đến à?
Lý Ngư cười cười, nói:
- Nơi đây có một đội du kỵ, là sau khi đuổi người Thổ Phiên đi thì giữ lại để giữ địa phương yên ổn. Nếu ta đã đến, hắn ắt sẽ gặp ta, mà cứ giao tiếp, về sau càng có lợi hơn.
Bao Kế Nghiệp dậm chân nói:
- Tước gia, hẳn là nên giao tiếp với huyện thành Cơ huyện mới đúng chứ ạ, đồng thời để trên dưới Cơ huyện đều biết đây là quan phụ mẫu chính thức của huyện, để mọi người quy củ hơn. Phải biết rằng, mọi người tự do quen rồi, đột nhiên có một người từ trên rơi xuống quản lý họ, chẳng ai là thích đâu đấy ạ, nhất là những gia đình giàu có quyền quý…
Lý Ngư vỗ vỗ vai gã, khen gã trung thành. Rất được, có suy nghĩ, khá hơn Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi, người này dùng được.
Tuy nhiên, hắn không nói ra, chỉ cười cười:
- Một mầm cây mới cần phải chăm bón, chứ chém trước thì nào có tác dụng gì.
Bao Kế Nghiệp sờ sờ gáy, không hiểu hắn nói gì.
Đúng lúc Phan Nương Tử hoan hỉ ôm cháu đi tới, Lý Ngư thấy chỉ có mỗi mẹ thì ngạc nhiên:
- Tác Tác, Cát Tường đâu mẹ?
Phan Nương Tử nói:
- Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đang dạy hai đứa luyện nhu cốt thuật gì đó. Con à, nhà chúng ta ở đâu thế, ở huyện thành Cơ huyện à?
Đang luyện nhu cốt thuật?
Lý Ngư tưởng tượng cảnh bốn tiểu mỹ nhân thân thể mềm như không xương người kiểu hồ điệp, người mông vểnh lên…. thì rất muốn đi xem một chút…
Lúc này, phía nam chân núi Chiết Hoa Sơn, đỉnh Thái Cúc Phong, có một tòa kiến trúc có quy mô như thành trì đơn sơ nhưng lại có khí thế ngất trời. Sau đại loạn, có nhiều du dân mất gia nghiệp, vì kế sinh nhai, họ phải trở thành loạn mã phỉ, như thế, trị an của Cơ huyện chỉ e vô cùng thối nát rối ren rồi. Nhưng Dương Thiên Diệp vừa đến, kỳ thực trên mặt khách quan đã giúp Lý Ngư giải quyết được vấn đề lớn này.
Dương Thiên Diệp có tiền, thật sự là có rất nhiều tiền.
Với thực lực đó, nàng có thể cải tạo một tòa thành trì thành dạng gì mà chẳng được.
Nhưng điều này cần có thời gian, cho nên Dương Thiên Diệp tuy không tiếc vốn gốc nhưng thành trì này xây xong đạt tới mục đích mong muốn của nàng chỉ sợ cũng mất mười năm hai mươi năm.
Tuy nhiên, đây là tất nhiên đấy, Dương Thiên Diệp cũng biết không thể ngay tức thời thành công được, nên chỉ đành tạm thời xây dựng thô, sau đó dần dần điêu mài, cuối cùng biến nơi này thành một toà kiến trúc đồ sọ dạng Thiên Cung.
Trên Chiết Hoa Sơn cỏ cây xanh um, hoa tươi nhiều loại nở rực rỡ, cho nên có tên Chiết Hoa Sơn.
Mà phía nam chân núi Chiết Hoa Sơn, có bốn ngọn núi, cũng rất đúng dịp trên núi có nhiều hoa mai, có nhiều hoa cúc, vì thế bốn ngọn núi này có cái tên rất văn hoa là: Mai Lan Trúc Cúc.
Đỉnh Thải Cúc là ngọn núi thứ hai sườn đông của bốn ngọn núi, đỉnh đầu tiên là Tu Trúc, đỉnh núi này dốc đứng nhất, trên núi không có nhiều trúc, nhưng bởi đỉnh dốc đứng như hình trúc, cho nên mới có cái tên này cho đủ.
Ngọn núi thứ hai là Thái Cúc Phong, rào đông hái cúc chiều nay, xa trông thấy núi Nam ngay trước nhà.
Viện lạc của Dương Thiên Diệp đã xây xong, phía sau đang thiết kế theo ý của nàng, suối dẫn nước, dựng một hồ nước để tắm rửa.
Dương Thiên Diệp đang đứng ở bên hồ, chỉ huy người làm đem mấy khối đá hình dạng đặc biệt đi lên. Sau khi từ bỏ mọi ân oán tiền triều, Dương Thiên Diệp không còn gánh nặng ngàn cân trong người nữa, chẳng như tinh thần khí sắc tốt hơn rất nhiều, hơn nữa thần thái trong đôi mắt cũng linh động hơn. Nàng không cần tiếp tục coi mình là người lãnh đạo mang trong mình nghiệp lớn phục quốc nữa, dần dần đã khôi phục lại vẻ hoạt bát và thần vận của nữ nhi rồi.
Những thay đổi đó đều rơi vào trong mắt Mặc Bạch Diệm, lão thấy rất vui mừng. Lão cảm thấy bản thân đã đưa ra quyết định chính xác, tiên đế nhìn thấy tiểu điện hạ Thiên Diệp cuối cùng được sống vui vẻ như thế hẳn là cũng rất mừng. Phùng Nhị lắc đầu, nói với Dương Thiên Diệp:
- Cô nương, ta thấy đáng nhẽ chúng ta nên chọn đỉnh Chiết Mai Phong để xây dựng thành trì tốt hơn đấy. Không thì đỉnh U Lan cũng tốt. Mà thực ra đỉnh Chiết Mai Phong là tốt nhất, trên có động Linh Thứu, tôi đi xem qua rồi, sâu vô cùng, thích hợp vừa thủ lại vừa công.
Dương Thiên Diệp cười cười:
- Ngươi vẫn chưa từ bỏ à. Ta cũng biết Chiết Mai Phong rất được, nhưng giữa đỉnh Chiết Mai và U Lan có một đạo lưng núi liên kết, chúng ta muốn ở đỉnh Chiết Mai thì cũng phải lấy xuống đỉnh U Lan. Chúng ta tới đây, lại không phải tranh đấu nữa, không cần thiết đâu.
Mặc Bạch Diệm mỉm cười nghe hai người nói chuyện, rất giống như đang nghe vãn bối than vãn việc nhà, trong lòng thấy thoải mái vô cùng.
Vừa lúc này chủ thầu chọn mua sơn chuyển đồ lên núi, mồ hôi đầm đìa chạy tới bên cạnh họ, nói:
- Đại tiểu thư, ta từ trấn Tân Hải về, lúc mua đồ, thấy một đội ngũ khổng lồ cũng tới.
Mặc Bạch Diệm cảnh giác hỏi:
- Là ai?
Chủ thầu đáp:
- Nghe nói, Hoàng đế phái một vị quan chủ quản tới Cơ huyện, không chỉ chủ quản, còn chưởng quân nữa ạ. Thế thì sau này sẽ là Thổ hoàng đế của Cơ huyện chúng ta rồi còn gì, là Khai quốc Nam huyện gì gì đó. Lúc tôi quay về trên trấn Tân Hải còn có vài vị đại thương cổ đang đến ra mắt đấy.
Phùng Nhị cười ung dung:
- Khai quốc Huyện nam có đất phong à? Xem ra người này cũng được Hoàng đế xem trọng đấy.
Quả tim của Dương Thiên Diệp đập thình thịch, đến rồi đến rồi, cuối cùng đã đến rồi…Ôi, sợ quá. May mắn hắn ở huyện thành Cơ huyện, mình lại đổi tên rồi, chỉ cần không phải gặp hắn thì tin rằng…tin rằng dù tới tám mươi tuổi hắn cũng không biết mình ở đây đâu. Ừ, chắc là thế rồi.
Chủ thầu kia tốt bụng nhắc nhở:
- Về sau người ta là Thổ Hoàng đế ở đây rồi, các ngươi sống yên ở đây, lại có tiền nhiều thế lớn, tuy nhiên…hẳn cũng nên phái người đến bái vọng người ta để tạo quan hệ tốt đấy.
Phùng Nhị cao ngạo khoát tay:
- Ai thèm để ý tới hắn, chỉ một Nam tước tép riu mà thôi.
Mặc Bạch Diệm cũng nói:
- Đúng thế, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, để ý đến hắn làm gì, ngươi đi làm việc đi.
Chủ thầu kia đáp lời vừa lau mồ hôi vừa đi, lòng thì thầm nghĩ: Hai kẻ khoác lác này không đóng thuế, không đóng thuế…nhưng người của các ngươi thì ở trên địa bàn của người ta, là phải đóng thuế đấy.
Trong lòng của Dương Thiên Diệp vừa hoảng sợ lại vừa áy náy. Nàng đến nơi này, không thể nào không biết chút gì, nàng đã biết Hột Can Thừa Cơ ở Dân châu đảm nhiệm Chiết Xung Đô Úy. Bình thường mà nói, Lý Ngư nên có chức quan cao hơn Hột Can Thừa Cơ, nhưng vì nàng mới…
Nơi thâm sơn cùng cốc này, ta có tiền, ta không cần lo lắng cái gì, nhưng hắn nghèo như vậy... những thân hào bản địa bướng bỉnh không chịu thuần phúc kia chắc đang đợi xem náo nhiệt đánh hắn rời khỏi rồi. Quan lại tước vị vừa nhỏ vừa thấp lại còn nghèo, quá thảm đi, hắn làm sao có thể đứng vững ở đây được chứ. Sao nàng cứ cảm thấy có lỗi với hắn, còn lo lắng cho hắn nữa.


Bạn cần đăng nhập để bình luận