Tiêu Diêu Du
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 597: Gió thu cuốn hết lá vàng..
- Làm sao có thể! Ngươi… các ngươi…
Những người trước mặt này là quan binh, thẳng thắn mà nói còn chưa giao thủ, La Khắc Địch căn bản không biết chi quan binh này có thể lợi hại như chỉ hổ lang của Lý Ngư hay không. Chi nhân mã của Lý Ngư… cái đó đâu gọi là quân đội, mà là một bầy sói, tuyệt đối là một đám sói điên cuồng.
Nhưng, quan binh và phỉ, trời sinh có một loại khí thế áp chế, huống chi lúc này đang tan tác, đám sói kia còn đang truy đuổi ở phía sau, lập tức sẽ đuổi đến nơi.
- Vì sao chúng ta lại xuất hiện ở đây à. Ta nghĩ, ngươi hẳn đã tìm hiểu tình hình của Lý Ngư rồi, có điều, sự chú ý của ngươi đều đặt ở trên người của Lũng Tây Lý Phiệt, dù sao sau khi Lý Ngư tới Lũng Hữu, cũng chỉ có Lũng Tây Lý Phiệt đối tốt với hắn.
Hột Can Thừa Cơ dương dương đắc ý nói:
- Ngươi căn bản không biết, Lý Ngư mới đến, ở Lũng Hữu có không ít tri giao bạn tốt đúng không? Ví dụ như ta!
- Đại ca, hắn ở đây kéo dài thời gian đấy!
La Khắc Địch đang muốn quát hỏi Hột Can Thừa Cơ và Lý Ngư có cái quan hệ chó chết gì đã bị một lời của thủ hạ làm bừng tỉnh lại, vung đao lên quát:
- Lao ra!
- Ha ha, mã phỉ không còn ngựa thì có thể có bao nhiêu kiêu ngạo đây?
Hột Can Thừa Cơ cười to, vung tay lên, quan binh ùa lên, khởi xướng công kích hung ác. Một đợi kẻ địch mệt, một tìm đường sống trong cái chết, song phương đều lấy ra toàn bộ bản lĩnh, điên cuồng lao vào nhau, tiếng đao thương va chạm, âm thanh binh khí va chạm, tiếng kêu rên thảm thiết, quỷ môn quan mở ra trong đêm, hội họp với âm thanh của quỷ thần càng đáng sợ.
La Khắc Địch cầm đao xông lên trước nhất, bên người là ba gã tội phạm hô ứng bảo vệ, bảo vệ y “thâu xuất”. Trong hỗn chiến như vậy đao là vũ khí tốt nhất, có độ sát thương cao. Thế nhưng mặt nạ quỷ dữ tợn của y cũng khiến cho y không thể che dấu thân phận, Hột Can Thừa Cơ lập tức tìm thấy y.
Hô ~~~
Chỉ phát ra một tiếng xé gió, La Khắc Địch xuất tứ đao liên tục, nhanh như tia chớp chém về phía đầu, cổ, bụng, hầu của Hột Can Thừa Cơ, ra tay tàn nhẫn vô cùng, độc ác xảo quyệt, hơn nữa trong màn đêm chỉ một chút vô ý có thể bị mất mạng. Hột Can Thừa Cơ và La Bá Đạo đã không ít lần giao thủ luận bàn võ nghệ, hai người công phu cao tương đương, Hột Can Thừa Cơ kém nửa bậc. La Bá Đạo từng nói với gã, đường đệ của mình tính cách tình âm chí, cũng huyện La gia đao pháp như mình, nhưng phong cách cá nhân một trời một vực.
Nếu lập tức tác chiến, mình tất thắng La Khắc Địch, nếu như chiến dây dưa thì thắng bại khó liệu. Hột Can Thừa Cơ nhìn ra được, cái La Bá Đạo gọi là “thắng bại khó liệu”, kỳ thật là nói không bằng La Khắc Địch. Giờ phút này vừa giao thủ quả nhiên La Khắc Địch không giống La Bá Đạo, phong cách xuất đao âm nhu xảo quyệt, tàn nhẫn mau lẹ, chỉ một khắc không cẩn thận sẽ bị bục nát trong tay y.
Thế nhưng đao pháp của Hột Can Thừa Cơ mạnh mẽ thoải mái hơn so với La Bá Đạo, cũng tinh tế hơn nhiều, hơn nữa La Khắc Địch đã trải qua một trận khổ chiến, sức lực tiêu hao, tất nhiên ảnh hưởng tới tốc độ của y, vì lẽ đó hai người miễn cưỡng đánh hòa nhau. Lúc này đám binh tù phạm như một đám sói đói bụng đã đánh tới, mỗi người đều đeo túi da bên hông trong đó đây những lỗ tai. Bọn họ càng có nhiều chiến công thì càng tới gần những người đứng hàng đầu trong top năm mươi người được thụ quan quân.
Còn lấy được một đại mỹ nhân như hoa như ngọc xứng làm vợ!
Trong mắt bọn họ, mã phỉ ở trước mặt căn bản không phải là mã phỉ mà chính là huân chương trước ngực bọn họ, y phục trên trên người bọn họ, tiểu mỹ nhân gối sườn, giết nhiều thêm càng thêm một phần hi vọng! Đại đạo độc hành hai chân lao nhanh vượt sóng, nhanh như tuấn mã, quát to một tiếng mở lối ra, vừa vọt vào đám mã phỉ, đã có âm thanh trảm đao xé gió, đẩy ra một trường thương chắn tới, thuận thể khẽ kéo, nghe phốc một tiếng, một đầu người rơi xuống đất, mới lướt sóng xông lên, tay trái nhấc lên, tay phải vung lên, tai đã tách ra khỏi đầu người, đao bên tay phải đẩy đao do mã phỉ đâm tới, tay trái quen thuộc nhét tai vào túi da.
Sau đó, hắn hú một tiếng, một tay cầm đao lại biến thành hai tay cầm đao, hưng trí mãnh liệt nhào tới vào người kia.
Phùng Ma Tử là một tên trộm, thân thủ rất linh hoạt, nhưng công phu cứng đối cứng không bằng một số động bạn của hắn. Thế nhưng sống sót trong hình thức huấn luyện địa ngục của Thiết Vô Hoàn, giảm một nửa số người còn sống sót trong huấn luyện, lại há là một người không có bản lĩnh?
Hắn cầm theo đao mổ bò, phát huy ưu điểm thân thủ linh hoạt của hắn, đánh lén trong đám người, hạ độc thủ, một phen đi khắp thu hoạch cũng khá dồi dào… Gã mã tặc bên này vừa mới đâm một binh tù phạm, còn chưa kịp thở Phùng Ma Tử quỷ mị tới bên cạnh, đâm một đao vào đoạn hầu trước, một đao nữa cắt tai, sau đó bóng người vung lên tiến vào đoàn người, thân ảnh của hắn biến mất.
Mã tặc kia yết hầu phun máu ngã xuống, Phổ Bố người Thổ Phiên càng thêm hung hãn, cánh tay trái mang một trường thương đâm tới, tay phải là một đao chém, lột một nửa đầu người kia. Vừa định tiến lên cắt tai lại có hai mã tặc công kích tới, Phổ Bố giận dữ nhanh chóng lật tay tra đao vào vỏ kẹp đầu thương ở dưới nách, quét ra ngoài như gậy gộc, quét vào đầu của mã tặc kia.
Tên mã tặc khác bị văng máu tươi và óc vào người, sợ tới mức toàn thân run lên, cũng chỉ sửng sốt một lúc Phổ Bố đã quay ngược đàu thương, giống như độc long vừa nuốt vừa phun, trước ngực mã tặc đã xuất hiện một lỗ máu như quả trứng ngỗng.
- Ta đấy! Ta đấy! Đây đều là của ta đấy!
Phổ Bố tay trái vung mâu tay phải vung đao, địch ta không phân biệt được quét ngang bức hai phe địch ta lui ra ngoài một trượng, lúc này mới vồ tới lấy chiến lợi khí của hắn. Bỏ tai của ba người vào túi, thuận thế lăn về phía trước, càng làm cho mã phỉ vừa bị hắn quét trúng đùi và cắt lỗ tai nằm trên mặt đất kêu rên, sau đó mới quét cổ của hắn ta.
Thời đại này, ý thức bộ tộc, ý thức quốc gia cũng không mãnh liệt như vậy. Ngươi có thể cho hắn điều kiện sinh tồn, hắn sẽ dễ dàng hòa nhập vào tập thể ngươi. Phổ Bố ở Thổ Phiên cũng chỉ là một nô binh, Lý Ngư đồng ý cho hắn một tương lai tốt đẹp, hắn cũng muốn liều mạng.
Thảm thiết! Đám mã phỉ trước sau dưới sự công kích của hai quân địch tuy đã hết sức ngăn trở nhưng cũng không ngăn được chiến thuật đục thủng hung ác của bọn họ! Trên thực tế, người ta cũng không phải cố ý đục thủng mà chỉ là muốn cắt tai thêm nhiều mà thôi.
Hột Can Thừa Cơ và La Khắc Địch cũng đã sớm tách ra, hai bên đều tự giết trong đám người, khuôn mặt đẹp dưới mặt nạ quỷ của La Khắc Địch sớm đã chảy mồ hôi ròng ròng.
- Hết rồi, toàn bộ đều hết rồi, vô số tâm huyết của ta…
La Khắc Địch càng đánh càng tuyệt vọng, tuy y không đem toàn bộ người tới đây nhưng tất cả tinh nhuệ đều ở chỗ này. Chỉ cần tinh nhuệ này chôn vùi ở dây, y ở lại sào huyệt già nua yếu ớt thì có ích lợi gì? Mặc khác hai đội mã phỉ khác cũng sẽ không bỏ qua cơ hội thâu tóm địa bàn của y, càng sẽ không bỏ qua cơ hội nhổ cỏ tận gốc.
Y không có tương lai, kết cục duy nhất của y chỉ có thể là theo đường huynh La Bá Đạo, đi xa tha hương. Đây chính là bi ai của mã phỉ, bọn họ không có căn cơ ổn định, cũng không có giai tầng thống trị vững chắc, một khi thế yếu cho dù không có kẻ thù bên ngoài tiêu diệt y cũng bị gì người nội bộ cạnh tranh giết chết. Cho nên, khi bọn họ hùng mạnh có thể có quyền lực lớn hơn Hoàng đế, có quyền sinh quyền sát trong tay, một khi thất bại thì tựa như bị toàn bộ tộc vứt bỏ, đây cũng là nguyên nhân vì sao La Bá Đạo thất bại đã không có cơ hội đông sơn tái khởi, bởi vì ngay cả người trung thành nhất với y cũng sẽ nhanh chóng thần phục tân vương.
Đây là đạo nghĩa cá lớn nuốt cá bé.
- Ta không cam lòng! Thật không cam lòng! Lý Ngư! Cho dù ta chết cũng muốn ngươi phải trả cái giá đắt! Ta muốn ngươi chết! Ta muốn ngươi sống không bằng chết! Ta sẽ dùng phương pháp độc ác nhất có thể để xử lý ngươi!
La Khắc Địch ác độc nguyền rủa, nhân dịp hỗn chiến và đêm tối, lặng lẽ tháo mặt nạ của y xuống, đeo trên mặt một mã phỉ đã chết, lại dùng máu đang chảy ở đao bôi lên mặt mình, dần dần đi vào chiến trường hỗn chiến.
Mà ngay cả phần lớn thủ hạ dưới tay y cũng có rất ít người có thể nhận được bộ mặt của y, La Khắc Địch dựa vào võ công, chỉ cần gặp người ngăn trở bất kể là địch hay ta đều giết chết, sau đó thừa nhịp người ta không để ý lập tức chạy vào đêm sắc mờ mịt…
Trời đã sáng!
Bành Phủ Cơ Huyện, tất cả chiếc xe lừa ngựa đều tập trung bên ngoài đường lớn trước phủ.
Long lão gia tử tự mình chỉ huy, đem toàn bộ trong phủ ra. Đúng vậy, chính là toàn bộ! Bao gồm tất cả thê thiếp. Ở Lũng Hữu và bên ngoài cùng có một quy tắc, nữ nhân cũng được coi là chiến lợi phẩm, có thể phân cách tài sản. Đỉnh Chiết Mai vừa xây thành trì mới, còn có nhiều người sống độc thân, còn có rất nhiều người chưa có vợ.
Mà những nữ nhân này đã mất đi gia viên và người che chở, chuyện này đối với họ cũng chưa chắc không phải là một lối thoát. Tất cả tài bảo bị đem đi hết sạch, gia cụ cũng đều xếp lên xe ngựa, toàn bộ Bành Phủ bao gồm cả hầm và những thứ khác đều bị Long lão gia tử thả một cây đuốc, trong Bành Phu đều lụi tàn theo lửa. Cơ Huyện chỉ nên có một tòa hùng thành, nó không nên ở đây.
Gạch đá phòng xá, phủ tường, Long lão gia tử đều không để ý đến, căn bản không cần để ý tới, sau trận đại hỏa, dân chúng Cơ huyện sẽ giống như con kiến nhào đấu về phía trước, đem những gì có thể hủy đều hủy, lấy về tu bổ nhà của bọn họ, Bành Phủ sẽ bị triệt để xóa bỏ.
Đoàn xe thắng lợi trở về trùng điệp mà đi, trong đó quan trọng nhất chính là một rương do Long lão gia tử tự mình trông giữ, dây là toàn bộ khế đất, là Bành Phong nhiều năm qua đã lừa gạt mà có được, mỗi một phần khế đất chuyển nhượng đều có chỉ tay đỏ, đều dính máu và nước mắt.
Con rể đã nói với lão, vật này là quan trọng nhất, nhất định phải tìm được mang về. Hắn muốn đánh cường hào phân đất ruộng, đây là nguyên nhân hắn nhanh chóng lấy được dân tâm Cơ Huyện, để cho cả nhà căm rễ vững vàng ở Cơ Huyện từ đây.
Bên hồ Trấn Tân Hải, ánh mặt trời đã sáng rõ, song phương… đã ngưng chiến.
Người còn có thể đứng đã không còn nhiều nữa, người còn có thể đứng mà trên người không có vết thương thì không còn một ai.
Bọn họ vốn không muốn dừng tay, chỉ có điều không còn người nào có thể động đao được nữa.
Một cơn gió qua, cỏ lau bị đốt sạch bay lên toàn tro bụi đầy trời. Vương Siêu ôm bụng từ từ nhìn xung quanh, cái mũi đau xót, thiếu chút nữa là khóc lên. Người còn đứng thật sự không còn nhiều nữa, Vương Đông, Vương Tiểu Lỗi cũng không còn thấy nữa, hẳn là ở đâu đó trong đám thi thể, Trần Bân còn đứng cách y không xa, vẻ mặt còn ngây dại hơn y.
Mà Lưu Vĩ lúc này đang quỳ rạp trên mặt dất, gã còn có hơi thở nhưng chân đã bị chặt đứt, trên cổ cũng bị trúng một đao, chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi. Thổ Phiên tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan chống đao, ngơ ngác nhìn đối diện, người đứng bên cạnh cũng lác đác. Một người nằm ở gần bãi cỏ, cả người đều là bùn, từ từ đứng lên, nhìn khắp nơi, lảo đảo vọt tới bên cạnh Vĩnh Đan, gã là Từ Hải Sinh, trong lúc song phương đại chiến, gã thông minh nằm giả chết mới tránh được một kiếp.
- Tiểu chỉnh sự chuyện này, chúng ta bị lừa, bị lừa…
Từ Hải Sinh vừa nước mắt vừa nước mũi nói:
- Tiểu chỉnh sự, chuyện này, lão gia nhà ta nhất định…
- YAAAA…!
Vĩnh Đan nửa ngày mới tích được một ít khí lực, dùng toàn bộ nâng một đao chém vào Từ Hải Sinh. Từ Hải Sinh giống như gà bị chặt đứt đầu, cái đầu lăn dưới đất, người ngã xuống giật giật vài cái, đôi mắt dần dần mất ánh sáng sinh mạng.
- Đều là ngươi! Đều là ngươi! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết Bành Phong! Ta muốn…
Vĩnh Đan giơ đao lên, từng đao từng đao chặt trên người Từ Hải Sinh, chỉ có điều y đã hết khí lực, căn bản chém không được, chỉ là cho hả giận mà thôi.
Vương Siêu giật giật, dùng sức lực cuối cùng tru lên:
- Các huynh đệ, bọn chúng, không còn nhiều người… xử lý bọn chúng, ta… nhóm ta sẽ thắng…
Lời nói của Vương Siêu lập tức giống như cấp thuốc trợ tim cho đinh tráng, đám người bắt đầu thong thả đứng lên.
- Không thể giết! Dừng tay!
Hơn mười người cưỡi khoái mã phá vỡ sương sớm, chạy như bay đến, kỵ sĩ nâng dây cung kình nỏ lên.
Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi thúc ngựa đi trước nhất, vẻ mặt hưng phấn. Cẩu Đầu Nhi hét lớn:
- Để lại Tiểu chỉnh sự một mạng, A Lang nhà ta có trọng dụng!
Vương Siêu chấn động, lập tức nước mắt tuôn trào:
- Các ngươi đã tới! Rốt cuộc các ngươi đã tới rồi, hu hu hu…. Người của ta, người của ta đều đã chết hết sạch rồi, hu hu hu … Tước gia đâu, ta muốn gặp Tước gia hu hu hu …
Người này khóc rất thảm thiết.
Cẩu Đầu Nhi không tiện đáp lời, quay đầu nhìn Trần Phi Dương.
Trần Phi Dương ho khan một tiếng, nói:
- A Lang nhà ta đang ở…. đang ở Chiết Hoa Sơn quét dọn chiến trường. Mã Phỉ La Khắc Địch ban đêm tập kích đỉnh Chiết Mai, đã bị A Lang nhà ta toàn diệt rồi!
Tước gia ở Chiết Hoa Sơn đánh giặc? Mã phỉ La KHắc Địch đến? Cái đó không giống với tin tức thông báo ngày hôm qua nha.
Vương Siêu đang sững sờ, Cẩu Đầu Nhi nhíu lông mày nói:
- Lão tặc Bành Phong mưu đồ gây rối, cũng đã bị A Lang nhà ta tận diệt, ha ha ha! Mừng quá! Mừng quá…
Vương Siêu nghe đến đó, lập tức hiểu toàn bộ.
- Phụt!
Vì tức giận quá mức Vương Siêu không bưng được nên ruột từ lỗ thủng trong bụng trào ra ngoài, ở miệng vết thương máu đỏ thẫm, Vương Siêu chỉ Cẩu Đầu Nhi, ngửa mặt ngã xuống.
Cẩu Đầu Nhi hoảng sợ vội xích lại gần ngựa của Trần Phi Dương, không yên nói:
- Này… Người này còn để ta nói đến chết cơ à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận