Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 598: Người thức thời...
Nữ nhân ra ngoài, nhưng trong phòng toàn là nam nhân, đại bộ phận đều vội vàng mà chạy tới, một thân đều là mùi mồ hôi, vốn là một căn phòng lớn, lúc này mùi vị kia cũng khiến người ta khó thở.
Vương Siêu run rẩy, nắm chặt tay Trần Bân, sau một lúc lâu mới nói:
- Để bọn họ… đều… đi ra ngoài đi!
Vì thế tất cả nam nhân cũng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Vương Siêu và Trần Bân.
Vương Siêu cố gắng thở dốc vài cái, đứt quãng nói:
- Trần huynh, ta… chúng ta … bị lừa rồi.
Nước mắt của Trần Bân lập tức tuôn ra, nghẹn ngào nói:
- Ta biết! Ta biết!
Vương Siêu cố gắng gượng cười với khuôn mặt trắng bệch:
- Vốn tưởng rằng, chúng ta có thể dẫn tới hai hổ tranh chấp, ở giữa đắc lợi, không ngờ….
Vương Siêu nhắm mắt lại, lại từ từ mở ra:
- Hắn… là ma quỷ, là ma quỷ ăn tươi nuốt sống!
Trần Bân nước mắt chảy ròng ròng. Vương Siêu chậm rãi nói:
- Tuy nhiên, Chúng ta… căn cơ còn ở đó. Bành Phong… xong rồi, chúng ta… tiếp tục muốn lớn mạnh cũng dễ dàng. Không còn người, ta chiêu mộ, chúng ta có…. Có địa bàn, có… lương thực, dễ như trở bàn tay! Sau…vài năm … nhằm vào điểm yếu của Lý Ngư, hắn… đặt chân trên Chiết Hoa Sơn…, phải kinh doanh vài năm, đến lúc đó ngũ gia chúng ta lại một lần nữa… Trần huynh…
- Ta hiểu rõ! Ngươi yên tâm! Tân Hải là địa bàn của chúng ta! Huyện thành Cơ Huyện dĩ nhiên vô chủ, ngũ gia chúng ta muốn thẩm thấu vào dễ như trở bàn tay. Lý Ngư đã sai khi chọn Chiết Hoa Sơn làm căn cơ, muốn kinh doanh nơi đó, được bao lâu? Hừ! Bất kể là hội tụ của cải hay là nhân mã, chúng ta đều chiếm địa lợi nhân hòa, hắn không được!
Vương Siêu mặt đỏ ửng, kích động nói:
- Đúng vậy! Hắn kinh doanh… Chiết Hoa Sơn của hắn, chúng ta… chiếm cứ Cơ Huyện và Trấn Tân Hải, ba năm chúng ta… có cùng địa vị ngang hàng với hắn, đến lúc đó…
Lực tay của Vương Siêu đột nhiên mạnh thêm vài phần, nắm chặt tay Trần Ban:
- Đến lúc đó…
Đáng tiếc câu tiếp theo còn kẹt lại trong cổ họng, cũng không còn lực để nói nên lời, y nhìn chằn chằm Trần Bân, yết hầu rung động, ánh mắt sung mãi xao động.
Trần Bân vỗ cánh tay của y dùng sức gật đầu nói:
- Đến lúc đó, ta sẽ đích thân lấy cái đầu trên cổ hắn!
Vương Siêu trong mắt lộ ra sự vui mừng, y nhìn chằm chằm Trần Bân, thần quang trong mắt dần dần biến mất.
Trần Bân thở dài, nhẹ nhàng vuốt ánh mắt của y, mí mắt của Vương Siêu khép lại.
Trong đại viện, ở gần đều là nam nhân ngũ gia, xa xa là tiếng khóc nỉ non của nữ quyến.
Bỗng nhiên, phía trước có tiếng nam nhân nghị luận, tiếng khóc nỉ non ở phía đằng xa của nữ nhân ngừng lại, tất cả mọi người nhìn cửa, nhìn thân ảnh cao lớn của Trần Bân đi ra, dưới ánh mặt trời là khuôn mặt trắng trẻo, có chút trống rỗng.
- Chư vị…
Giọng nói của Trần Bân có chút run:
- Vương Siêu huynh quy thiên rồi!
Trong việc tiếng khóc nổ lớn, Trần Bân đứng ở bậc thang cũng không kìm được rơi lệ, lấy ống tay áo lau nước mắt.
Sau một lúc lâu, hắn mới ổn định cảm xúc, nâng hai tay lên, tỏ thái độ:
- Chư vị, yên lặng một chút, đều yên lặng một chút.
Trong viện lại yên tĩnh, cả trai lẫn gái đều tới gần chút, ngửa đầu nhìn y trên bậc thang. Trần Bân bực tức nói:
- Tặc tử Bành Phong, cất kết với người Thổ Phiên, và Mã phỉ, ý đồ thôn tính một lưới bắt hết cả Lý tước gia và ngũ gia chúng ta, hòng độc bá Cơ Huyện! Đáng tiếc, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nơi ở của hắn đã bị Tước gia bắt gọn rồi, Thổ Phiên Vĩnh Đan, dưới sự ra sức ngăn chặn của Ngũ gia chúng ta gần như toàn diệt, bản thân Vĩnh Đan cùng với tàn dư đã bị người của Tước gia bắt đi. Có điều…
Trần Bân tiến lên hai bước nói:
- Sau lưng Vĩnh Đan còn có một thế lực khổng lồ, bọn họ sẽ ngồi nhìn Vĩnh Đan thê thảm sao? Bành Phong câu kết La Khắc Địch thủ lĩnh Tam Đại khấu. La Khắc Địch kia tàn nhẫn vô cùng, mã phỉ đi tới như gió, chưa từng có người nào có thể tổn thương căn cơ của hắn, nếu hắn ngóc đầu trở lại thì phải làm sao?
Dưới bậc thang lo sợ không yên, mọi người đều nghị luận. Trần Bân đau đớn nói:
- Vương Siêu huynh trước khi ra đi đã tâm niệm không thể buông được chính là các ngươi, chính là người nhà của hắn, cho nên hắn dặn đi dặn lại ta, huyện thành Cơ Huyện đã không còn an toàn, Trấn Tân Hải cũng không an toàn, may mắn nhờ vào thiên tử anh minh, phái Lý tước gia đứng đầu Cơ Huyện, cho nên lúc hắn lâm chung đã dặn dò….
Trần Bân lấy tay áo lau nước mắt nói:
- Dặn ta cần phải mau chóng dẫn dắt tộc nhân Ngũ gia di cư tới Thành Chiết Hoa, chỉ có được Tước gia che chở chúng ta mới có thể an toàn!
Dưới bậc thang, nhất thời lại có trận xì xào bàn tán. Trần Bân đợi một lúc, xắn tay áo hô to:
- Chư vị, thời gian không chờ đợi ta! Người Thổ Phiên chẳng biết lúc nào sẽ tới, La Khắc Địch chẳng biết lúc nào sẽ tới, lúc này đây chúng ta ngăn được, tiếp theo chúng ta lấy gì để ngăn? Chúng ta nhất định phải mau chóng tìm Chiết Hoa Sơn nương tựa, người nào không bỏ được nhà cũ cứ việc ở lại nơi này, họa phúc tự phụ!
Trần Bân dứt lời, bước đi ra ngoài, đám người nhà của Trần gia lập tức đi theo.
Mọi người bàn tán một trận, sau một lát, những ba gia tộc khác cũng đi giải tán đi, còn dư lại chính là người nhà của Vương Siêu, hạ nhân bao vây những người nhiều tuổi nhất.

- Ngươi được lắm!
Lý Ngư nhìn Trần Bân vừa qua giữa trưa đã tới Chiết Hoa Sơn, khẽ mỉm cười.
Trần Bân khiêm tốn quỳ trước mặt hắn nói:
- Cơ Huyện là nơi tứ chiến, chưa từng an bình, Tước gia đã đến, như mặt trời nhô cao. Cơ Huyện ta cực khổ, đều dựa vào ân huệ hào quang của Tước gia, Tước gia vui lòng thu nhận và giúp đỡ, Trần Bân vô cùng cảm kích.
Lý Ngư lui lại hai bước, nhẹ nhàng vỗ roi ngựa nói:
- Thế nhưng bổn tước không có quyền thụ quan, cũng không tiện mộ binh ngươi nhập ngũ, bằng không có thể cho ngươi một quân chức rồi. Ngươi đã đến đây lại không thể để ngươi bị oan ức, nên làm thế nào mới tốt đây. Không bằng ngươi chờ một thời gian, bổn tước sẽ xin triều đình xin cho ngươi ….
Trần Bân vừa nghe vậy vội đi bằng đầu gối hai bước khoát tay nói:
- Không không không, Trần Bân có tài cán gì mà dám yêu cầu Tước gia chức quan. Tước gia chịu thu nhận giúp đỡ bộ tộc Trần thị, che chở an bình, toàn tộc Trần thị đã rất cảm khái ân đức rồi. Trần Bân tự toàn tộc đầu nhập vào cửa Tước gia, là thần của Tước gia, xin Tước gia đồng ý.
Lý Ngư nhướn mày nói:
- Cái này không được đâu… Một khi lập gia thần, là đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn là gia thần, ngươi là đại hào của Tân Hải, bây giờ bổn tước lại chấp nhận ngươi nhập gia thần, không khỏi biến thành người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Bổn tước làm việc luôn rộng rãi, thanh danh như vậy…
- Tước gia!
Trần Bân nhào lên ôm lấy bắp đùi của Lý Ngư, than thở khóc lóc:
- Đây là Trần mỗ tự nguyện làm gia thần! Trần mỗ hoàn toàn không có gì kính dâng lại được Tước gia che chở, ai dám nói nửa câu, Trần Bân đi rút đầu lưỡi của hắn. Tước gia khai ân, xin thu nhận và giúp đỡ!
Trần Bân dứt lời, buông bắp đùi của Lý Ngư, khấu đầu rồi ngẩng đầu lên, phía sau Trần Bân là người nhà Trần gia vừa thấy cũng vội vàng dập đầu theo.
- Mau đứng lên mau đứng lên, ôi chà, ngươi làm như vậy, bổn tước trong lòng không an! Nếu như vậy, bốn tước… bốn tước cũng chỉ có thể cố gắng.
Lý Ngư vui mừng nâng Trần Bân dậy nói:
- Chỉ có điều, phòng xá ở Chiết Hoa Sơn ta vừa xây xong rất có hạn, nhất thời không dàn xếp được nhiều người như vậy, có lẽ là nên chờ bổn tước xây thành trì…
- Không! Không không không…
Trần Bân không dám chờ Lý Ngư xây dựng thành xong, có trời mới biết khi đó mình sẽ thế nào. Nhớ tới lúc trước có một hộ săn bắn, tài căn cung siêu thần, Trần Bân vừa thấy đã rất thích, muốn nạp dưới trướng. Hộ săn bắn kia lúc đầu không biết thế lực thân phận của y, trong lời nói có thất lễ, sau đó biết được thân phận thì thấp thỏm lo âu, tuy rằng đầu nhập dưới trướng y nhưng cả ngày chỉ sợ y xử lý.
Sau Trần Bân cũng thấy buồn cười, tìm một sai lầm nhỏ phạt người săn bắn kia ba mươi roi. Từ đó về sau hộ ăn bắn kia ăn cơm cũng thơm, ngủ cũng ổn, không còn cảm giác sợ hãi nữa, bởi vì hắn cảm thấy đại lão gia đã xả giận rồi sẽ không tìm hắn xử lý nữa.
Giờ khắc này, Trần Bân cũng là loại tâm tính này. Trân Bân lập tức hỏi:
- Người Thổ Phiên và Mã phỉ chẳng biết lúc nào sẽ tới, thuộc hạ nào dám ở lại Tân Hải chờ đợi. Hôm nay thuộc hạ xin Tước gia ân chuẩn, ngày mai sẽ chuẩn bị ít hành trang, đưa toàn bộ tới Thành Chiết Hoa, phòng ở, chúng tôi tự xây. Trước khi nhà ở xây xong, chúng tôi sẽ ở đây dựng chút lều, không có gì đáng ngại.
- Được! Ngươi thật sự không tệ!
Lý Ngư vỗ bờ vai của Trần Bân nói:
- Ngươi là người địa phương, bổn tước mới đến, rất nhiều chuyện còn không hiểu, cũng chưa quen thuộc, sau này thống trị Cơ Huyện, phương diện hành chính tư pháp còn cần ngươi phụ trợ, thay bổ tước phân ưu!
Một nơi cần có mấy phương diện quân sự, kinh tế, hành chính, tư pháp, văn hóa, tuy hắn không dính dáng tới binh cũng không dính dáng tới tiền, tuy nhiên cho y được nắm quyền về hành chính tư pháp là ổn! Lão Trần gia từ này về sau ở Cơ Huyện sẽ vững vàng.
Trần Bân hạnh phúc chảy nước mắt.
Cái gì? Lời trăn trối của Vương Siêu trước lúc lâm chung ư?
Đi tìm chết đi! Châm ngôn thường nói, người sắp chết lời nói cũng thiện, cóc tinh này sắp chết cũng không có lời hay ho gì, muốn lão tử học Câu Tiễn nằm gai nếm mật à? Ta sợ lần này nằm xuống sẽ không đứng dậy được ấy! Sau khi cổ động Ngũ đại gia tộc, Trần Bân Trần lão gia căn bản không chờ bốn đại gia tộc khác có hành động đã chạy tới Chiết Hoa Sơn đưa tiền bảo hộ rồi, y tràn đầy hạnh phúc nói:
- Tước gia cũng là thiên kim mua xương ngựa, lấy một tấm gương cho toàn bộ Cơ Huyện. Lão Trần ta tới bộ, thực sự là theo nhu cầu mỗi bên, quá đúng lúc.
- Tước gia, nên tới đỉnh Thái Cúc thăm hỏi Tang cô nương rồi ạ.
Bao Kế Nghiệp tới, nói nhỏ một câu.
- Hả?
Lý Ngư ngẩng lên nhìn sắc trời, nói với Trần Bân:
- Ngươi đi về trước đi, sáng mai bản tước thiết yên đón gió tẩy trần cho ngươi.
- Không dám nhận ạ, không dám nhận ạ. Từ nay về sau, Trần Bân chính là gia thần của Tước gia rồi, sao có thể không tôn ti được ạ. Thuộc hạ đi về, ngày mai sẽ chuyển nhà ạ.
Trần Bân xoay người như khiêu vũ, phấn khởi ra ngoài.
Thiết Vô Hoàn đã chuẩn bị xong một đội tinh kỵ xếp hàng chờ rồi. Lý Ngư dẫn theo Cẩu Đầu Nhi và Trần Phi Dương đi đến trước đội ngũ, lên ngựa, dẫn mọi người đến nhà hàng xóm của hắn, gặp Tang Nhu cô nương trên đỉnh Thái Cúc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận