Tiêu Diêu Du
Chương 609: Khách từ phương xa tới.
Chương 617: Xe lộc cộc.
Từ sau khi thành Chiết Mai bắt đầu xây dựng cải tạo, quân doanh được chuyển tới phía sau núi. Trong cốc phía sau núi, toàn bộ đều là núi, dễ thủ khó công. Lúc này thành lập một tòa doanh trại, chỉ cần bảo vệ cửa cốc, vừa dễ dàng phòng ngự kẻ thù bên ngoài lại dễ dàng quản thúc tướng sĩ bên trong. Sát bên đỉnh Chiết Mai chính là khe núi, dựng đứng trăm trượng, khó có thể leo được. Mà nó cũng tạo thành một loa phóng thanh thiên nhiên, ở đây mà tuyên truyền giảng bài, không cần dùng nhiều tướng sĩ đứng ở dưới đồng thanh lan truyền, chỉ cần không có gió to, mấy ngàn người đứng ở chỗ này cũng có thể nghe rõ ràng.
Trước thung lũng đã được san thành đất bằng phẳng, vốn qua khe núi có một dòng suối nhỏ cũng bị tướng sĩ đổi đường đến tận chân núi, lúc này có năm nghìn tướng sĩ đứng đông nghìn nghịt ở đó.
Lúc này, binh trong tay Lý Ngư đã được Thiết Vô Hoàn nâng tới bảy ngàn người, năm ngàn người này là chọn ra từ bảy ngàn người, tiêu chuẩn lựa chọn tiên quyết nhất định phải hiểu được ngôn ngữ Thổ Phiên. Kỳ thực điều kiện này công bố trong quân doanh, các binh sĩ lập tức biết là đánh Thổ Phiên. Những năm gần dây, người Thổ Phiên thường xuyên vượt biên xâm lực, kỳ thực những binh sĩ này có rất nhiều người này là dân lưu lạc làm đạo phỉ chưa chắc không có quan hệ với nạn binh Thổ Phiên.
Trước kia, dù có đại quân tới, nhưng chỉ là đuổi tướng địch quân đi là xong chuyện, đại quân phản công đây là lần đầu tiên, các tướng sĩ sốt ruột lập công, cộng thêm hận cũ, hăng hái vô cùng. Có điều, ở trong một trận chiến, tướng sĩ lập không ít chiến công, được thụ quan trao thưởng cũng cực nhỏ. Cũng không phải những tướng sĩ đó sa vào yên vui, không chịu chiến, dục vọng của con người là vô tận, một khi làm quan, nếm trải tư vị quyền lực, kỳ thật
Bọn họ lại càng khát vọng hơn. Đặc biệt là một khi cưới vợ, bọn hắn chăm chỉ cày cấy, bây giờ lão bà đều tám chín phần mười có bầu. Bây giờ thành Chiết Mai trăm nghề đều hưng, sĩ nông công thương đều có, bọn họ muốn làm lính là muốn cho vợ và con cái một phần gia nghiệp là dựa vào cái gì? Dựa vào chính chiến công của mình!
Những người này há lại sợ chiến ư? Tuy nhiên, hiện tại Lý gia quân không sợ chiến, chỉ là hận chiến sự quá ít, những người đã lập công được thưởng, được rất nhiều chỗ tốt rồi cũng không muốn chỗ tốt bị người ta chiếm mất. Bọn họ phát hiện tự mình dù có mời chiến, chỉ sợ mình trở thành cái đích cho mọi người, vì lẽ đó không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn.
Hiện giờ năm nghìn quân đội thép đứng trên giáo trường, một đám hai mắt xám ngắt, trông chiến vô cùng rồi, xa xa vừa nhìn thấy Tước gia giục ngựa chạy tới, tam quân nhất thời tinh thần hưng phấn, nghiêm nghị mà đứng, năm nghìn quân sĩ, lặng ngắt như tờ.
Lý Ngư đi chậm lại, đợt một lát, lúc này Lý Hoàn, Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên bao gồm cả Độc Cô Tiểu Nguyệt cũng đều theo tới.
Độc Cô Tiểu Nguyệt vốn đang xử lý chính sự, vừa nghe nói Lý Ngư mời Lý Hoàn duyệt binh, lập tức ném bút, đi cùng tới đây. Có điều nàng là một thân nam trang, trang phục hồ phục, áo bào gấm tứ xuyên cổ tròn, tay áo ngắn, eo buộc da hươu, chân mang giày da hươu, đeo bên hông một thanh đoản kiếm, vô cùng nhanh nhẹn gọn gàng. Nữ tử Lững Thượng phần lớn đều tự ý cưỡi ngựa bắn cung, không giống như bề ngoài mảnh mai của các nàng.
Tuy nhiên, nữ tử mặc nam trang, vốn là có vẻ thanh tú trẻ trung, huống chi Độc Cô Tiểu Nguyệt dáng người xinh xắn lanh lợi, thanh tú ngọt ngào, là một em gái ngọt như mật, ăn mặc như vậy, xem ra lại như một thư đồng nhỏ, cũng không quá chói mắt.
Mấy người kia vừa đến giáo trường, trong lòng thất kinh. Thẳng thắn mà nói, những thế gia Quan Lũng tuy rằng thế lớn tài hùng, cộng thêm có sức ảnh hưởng cầm giữ trong quân rất lớn, nhưng những thế gia lại không có võ trang khổng lồ, vốn là cây to đón gió, thời thái bình, ngươi muốn nuôi dượng một tư quân tinh nhuệ, ngươi muốn làm gì?
Cho nên các đại gia tộc chỉ có thể lấy danh nghĩa gia thần gia tướng để nuôi binh tinh nhuệ hộ viện gia đình, không có nhà nào xây dựng chế độ quân đội thành công. Duy chỉ có ngoại lệ là Lũng Tây Lý Phiệt đứng đầu các chư phiệt, lại là chỗ Thiên Thủy, Lan Châu, gia tộc kinh doanh đến Đại Thực, Đại Tần, mới lấy danh nghĩa buôn bán đường dài nuôi Hổ Báo Kỵ, nhưng tổng số cũng chỉ một ngàn hai trăm người.
Làm trưởng nữ của Độc Cô Phiệt cùng với ba con cháu của Lý Phiệt, đều từng thấy uy phong của Hổ Báo Kỵ, hiện giờ vừa nhìn thấy, năm ngàn tướng sĩ đứng trang nghiêm, sát khí lạnh lùng, không chút nào thua kém Hổ Báo Kỵ của Lý Phiệt chút nào, hơn nữa bọn họ nhiều người, đứng ở đó đông nghịt, khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi.
Lý Hoàn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, quá khủng bố! Lúc này mới qua thời gian bao lâu mà Lý Ngư đã nắm giữ một quân đội khủng bố như vậy, phải biết, Chư phiệt phiệt chủ khi đánh giá hai người được đề cử thì nhược điểm lớn nhất của Lý Ngư chính là yếu về vũ lực, lúc này chỉ sợ đã vượt qua Liêu Đông Cát Hồng Phi rồi.
Độc Cô Tiểu Nguyệt tâm tư tinh tế, lập tức nghĩ nghĩ đến hắn bình thường hết sức khôn ngoan, lúc này trên giáo trường tuyệt đối không phải là toàn bộ quân bài chưa lật của hắn, mà cũng chỉ là một chi hùng binh, cũng đủ để tung hoành Lũng Thượng, nếu lấy ra toàn bộ quân bài chưa lật thì…
Lý Ngư mỉm cười đi lên đài điểm tướng, như đi dạo trong sân vắng.
Giờ khắc này, cũng chỉ có hắn mới có thể thong dong như vậy, mà ngay cả đám người Lý Bá Hạo, Lý Hoàn được hắn mời tới cũng không khỏi thả lỏng bản thân, đứng thẳng lưng.
- Chư vị, một trận này, chờ lâu rồi hả?
Lý Ngư đi lên đài điểm tướng, nhìn quanh các tướng sĩ dưới đài, rất lâu sau, đột ngột nói một câu.
Năm nghìn tướng sĩ dưới đài, dầu tiên là sững sờ, sau đó sôi nổi hẳn lên. Nói thẳng, không phí lời, đây không phải là phong cách của lão đại bọn họ hay sao?
Các tướng sĩ lập tức sôi nổi la lên:
- Chờ lâu rồi! Chờ lâu rồi! Tước gia, chúng tôi xin chiến!
Bởi vì không phải là câu trả lời thống nhất, cho nên mọi người nói năng lộn xộn, tuy sôi nổi nhưng cũng có thể nhìn ra được khí thế tăng vọt.
Lý Ngư nghe họ la lên một trận, mỉm cười giơ hai tay lên, nhẹ nhàng hạ xuống, giống như mọi người bị cắt đứt yết hầu, hô xong hay chưa hô xong, tất cả âm thanh cũng đột nhiên im lặng, giống như tiếng hồi âm của sơn cốc đều bị chặt đứt.
Độc Cô Tiểu Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng như thế, cảm thấy quả tim mình nóng lên, hai đùi run rẩy kịch liệt, đầu gối mềm yếu muốn quỳ rạp xuống chân Lý Ngư. Khuê nữ này, trong lúc vô tình đã coi Lý Ngư thành phu quân của nàng, sau khi nàng trợ giúp Lý Ngư xử lý Mạc phủ, hiểu rõ các bố cục của Lý Ngư, đã nhận định tông chủ Kế Tự Đường không phải là hắn thì còn là ai nữa, nói cách khác, hắn chắc chắn là nam nhân của mình rồi.
Nhận thức này đã xác định, năm rộng tháng dài, cái loại tưởng niệm này, lối suy nghĩ này, đã sớm xác định. Mỗi khi nhìn thấy Lý Ngư trong lòng nàng có một loại cảm giác hết sức kỳ diệu. Miệng khách khí gọi Tước gia nhưng lại nghĩ thầm trong lòng một ngày kia hắn và nàng sẽ chung giường chung gối, tiểu cô nương đã rơi vào lưới tình rồi.
Nàng từ nhỏ bị phụ thân khắt khe, vô cùng khe khắt, đương nhiên không phải điều kiện sinh hoạt khắt khe mà là trong lòng khắt khe. Cái này cho dù vật chất đầy đủ cũng khó bù đắp, vì vậy cô nương này tự ti, mẫn cảm, hết sức thiếu cảm giác an toàn, mỗi khi trước mặt phụ thân, bất kể hành động hay là nội tâm, đều kính sợ cả người co rút như chim cút.
Từ khi tới thành Chiết Mai, nàng tận mắt thấy hai vị cô nương Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh ấy ở trước mặt Lý Ngư ngây thơ phóng túng, tự do thong dong. Nếu như Cát Tường hoặc là Tác Tác thì cũng thôi, vì đó là vợ, nhưng thị thiếp cũng có thể tự tại như thế, đủ thấy hắn bình thường hòa ái, hòa khí như thế nào.
Chỉ một chút này cũng đủ để chinh phục nàng. Mà giờ khắc này, lại tận mắt chứng kiến nhân sự cường đại của hắn. Hắn tuy lớn mạnh, cũng là đối ngoại, lực lượng của hắn, quyền binh của hắn, cũng không thực hiện trên người thân nhân của hắn, mà dùng để bảo vệ họ, cho nên nhận thức này càng có sức tấn công nàng.
Lúc này nếu như không nắm chặt lòng bàn tay, duy trì bình tĩnh, Độc Cô Tiểu Nguyệt thật sự muốn toàn thân mềm yếu, nằm rạp dưới chân Lý Ngư, cam tâm tình nguyện thần phục hắn rồi.
- Tốt lắm! Như vậy, mọi người mau chóng chuẩn bị sẵn sàng! Năm ngày sau, giờ thìn, ta suất các ngươi… đi kiến công lập nghiệp!
- Tước gia uy vũ! Uy vũ! Uy vũ!
Tiếng hô âm ĩ hùng tráng thấm nhuần thiên địa!
Vị Tước gia này, chỉ nói ngắn gọn, cũng không thao thao bất tuyệt, mọi người lại thích.
Yết hầu Lý Hoàn khô khốc, y ho khan vài tiếng hắng giọng, lúc này mới mỉm cười gượng gạo nói:
- Tước gia nuôi dưỡng đội cường quân này, nhất định tiêu phí không nhỏ nhỉ?
Lý Ngư nói:
- Cũng tốt, lấy chiến dưỡng chiến, cũng không tiêu tốn nhiều lắm.
Lý Hoàn quét mắt nhìn khí thế hùng hồn của đại quân nói:
- Tước gia cảnh vệ Cơ Huyện, không dùng nhiều quân nhân như vậy chứ?
Quân đội là không thể mười mấy người một nhóm, phân tán đóng quân ở các nơi trong Cơ Huyện. Một khi nơi nào có chuyện, cũng điều binh qua. Ở địa phương cùng lắm là có đoàn luyện dân tráng, mà tập trung một chỗ, lấy một lực lượng của nam tước mộ thuyện, nuôi một đội năm ngàn người…Thậm chỉ khả năng không chỉ năm ngàn đại quân, vậy không khỏi có chút xa xỉ.
Lý Ngư cười cười, chậm rãi nói:
- Cần dùng đến, nhất định cần dùng đến.
Lý Hoàn nhíu mày, nếu không đánh giặc, sao lại dùng một chi quân đội như vậy? Y nhìn Lý Ngư một cái, trên mặt hắn, chỉ thấy có một ý cười thần bí khó hiểu, nhất thời cảm thấy thần bí khó hiểu.
…Cho dù Mặc Bạch Diệm là một thế hệ cao nhân, sóng to gió lớn gì cũng đều trải qua, nhưng duy chỉ có chiến thuật lưu manh của Lý Ngư là không có biện pháp. Lưu manh không đáng sợ, cái không chịu nổi là người ta có giấy phép lưu manh, trừ phi ngươi muốn tạo phản Đại Đường, nhưng… người ta vừa mới hoàn lương nha!
Cho nên, dưới sự giày vò của những đại binh kia, Mặc Bạch Diệm không có biện pháp, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhẫn nại. Cứ như thế qua ba ngày. Ngụy Hán Cường đột nhiên chạy tới, hưng phấn nói:
- Mặc sư! Mặc sư! Lưu manh quân đi rồi, đi rồi, ah aha.
Mặc Bạch Diệm mừng rỡ nói:
- Đi rồi thật sao?
Lão vội vàng chạy ra, đi lên tường thấy nhìn thì lập tức sững sờ, chỉ vào dưới chân núi nói:
- Ai nói đi rồi, tại sao lại đến đây?
Ngụy Hán Cường kinh ngạc nhìn lại, một đạo nhân mã uốn lượn như rồng, đi xuống núi, nhưng lại có một đạo nhân mã uốn lượn đi lên núi. Chuyện này… này…
Mặc Bạch Diệm nổi giận đùng đùng, hướng về phía bộ đội dưới núi quát to:
- Các ngươi là ý gì thế? Vì sao các ngươi xuống núi, còn có binh mã khác lên núi?
Binh lính xếp hàng xuống núi phất tay với lão, cười hì hì nói:
- Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục, chúng ta đang luân phiên huấn luyện!
Mặc Bạch Diệm trước mặt tối sầm, suýt chút nữa ngã từ trên tường thành xuống. Tuy những binh lúc trước đã đào hố chôn bếp, dựng phòng ốc nhưng những binh mã mới đến không tránh khỏi một phen dằn vặt, thường xuyến báo hiệu bất ổn, một ít quan binh còn chém cây cối lung tung, một ít quan binh còn hùng hùng hổ hổ đuổi theo dã thú chạy tán loạn khắp nơi, quả nhiên là chướng khí mù mít, rối tung rối mù.
Lão Mặc tức điên, đóng kín ngũ thức, giả câm giả điếc. Cứ như thế hai ba ngày, tân binh sau khi lên núi đột ngột bỏ đi, Mặc Bạch Diệm đứng ở trên tường thành hơn một canh giờ cũng không thấy quan binh lên núi, lúc này mới mừng rỡ, nhảy nhót chạy về chỗ Dương Thiên Diệp báo tin vui.
- Tên khốn khiếp đó rốt cuộc không vẫy vùng nổi, hành quân lặng lẽ di rồi.
Nhưng… nhưng không có đại binh ở ngoài thành quấy nhiễu, thiếu bài dân ca quấy rầy bên tai, dần dần, toàn bộ người của thành Chiết Mai đều cảm thấy trong lòng vắng vẻ, giống như thiếu cái gì đó. Nhất là Dương Thiên Diệp, trước đó mỗi ngày đều cảm thấy bị người người kia làm cho ăn không ngon ngủ không yên, hiện tại không có người quấy rầy, nàng ốm yếu liên miên, ăn cơm cũng không thơm, ngủ cũng không yên giấc. Mặc Bạch Diệm nhìn thấy tất cả, tựa hồ cũng cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Kỳ thật đương nhiên không phải là cuồng ngược đãi, thích bị tạp âm quấy rầy, lão chỉ là…
Lý Ngư không phái người đến, là buông bỏ à? Hắn buông bỏ công chúa điện hạ… đã buông tha cho rồi ả? Đây chính là công chúa điện hạ chúng ta trân như ngọc! Cái gì có thể nhẫn nhịn chứ cái này thì không thể, thực sự không thể nhẫn nhịn! Vì thế, Mặc đại tổng quản cũng không có việc gì mà bỏ chạy lên tường thành đi bộ, khóe mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn dưới chân núi, cũng không biết lão đang mong chờ cái gì. Những hố bếp ngổn ngang ngoài thành cũng không cho người lấp, túp lều trại cũng không cho người hủy đi, thế nhưng dưới chân núi vẫn yên tĩnh.
Trời đã lạnh dần, đám thợ thủ công cũng rời đi, phải tới đầu năm xuân mới mới thi công tiếp, toàn bộ chân núi đều là một mảnh hàn ý tĩnh mịch.
Ngày hôm nay, Mặc đại tổng quản lại chạy lên tường thành một vòng, vừa mới ngẩn ngơ đi xuống, Mặc Tiêu Tiêu cao hứng chạy từ cửa chạy vào nói:
- Nghĩa phụ, nghĩa phụ, bọn họ tới rồi!
Mặc Bạch Diệm mừng rỡ:
- Ở đâu? Ở đâu?
Dưới đỉnh Thái Cúc, năm nghìn quân binh trùng trùng điệp điệp, trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi. Ngựa của bọn họ, bộ yên ngựa, bì giáp, bọc hành lý, giày mũ, vũ khí không thống nhất quy chế, vừa thấy chính là một chi tạp quân, nhưng có khí thế làm cho người ta sợ hãi, quân dung nghiêm chỉnh, nhưng không cùng chính hiệu, tất cả đều là quân tinh nhuệ nhất, sợ là khó tránh khỏi hình thức huấn luyện địa ngục, nguyên bản lại là những tội phạm.
Đương nhiên rồi, trường hợp như ậy, làm sao có thể thiếu hai huynh đệ yêu thích trò vui Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên, ngay cả Lý Hoàn cùng Độc Cô Tiểu Nguyệt đều tới. Lý Hoàn muốn khảo sát năng lực quân sự của Lý Ngư, làm sao có thể không đến? Còn Độc Cô Tiểu Nguyệt cô nương, người ta nhìn xinh xắn lanh lợi, vui tươi giống như một em gái hàng xóm vô hại, kỳ thật người ta cũng là một danh sư chỉ điểm cao thủ không thể bỏ qua, một tay việt nữ kiếm gần như thất truyền, xuất thần nhập hóa, nàng cũng muốn tự mình khảo sát… tự mình… tự mình quan tâm năng lực của tông chủ, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này? Lý Ngư không lay chuyển được quý khách, lại tự nghĩ việc này không không mạo hiểm lớn, cho nên cũng đồng ý. Vì thế, Thiết Vô Hoàn và Vinh Đan Vượng Đôi, Lý Ngư và đoàn khảo sát một hàng bốn người, dẫn đầu năm nghìn đội quân thép, trùng trùng điệp điệp đi tới dưới đỉnh Thái Cúc, sau đó… đi qua…
Bạn cần đăng nhập để bình luận