Tiêu Diêu Du

Chương 609: Khách từ phương xa tới.




Chương 620: Kế hoạch của hắn.
Giờ này khắc này, đội quân của Lý Ngư đã không còn cố kỵ, đuốc đốt lên, đầy khắp núi đồi. Bên trong, binh mã của Đại phu nhân cũng đúng lúc hưởng ứng, lập tức đốt đuốc, mở thành giáp công, chuẩn bị tiếp ứng trượng phu của nàng trở về. Chủ lực của Diệp Tang bị hãm vào hai lựa chọn, hoặc là tập trung binh lực, lựa chọn đột phá giết ra ngoài, nhưng một khi kêu gọi quân coi giữ hội hợp với viên quân, chỉ sợ Diệp Tang lão gia đại thế sẽ mất. Bằng không... đã thừa dịp Đại phu nhân xuất binh chẳng những không trốn, ngược lại chủ động cắn nàng, giết vào thành rồi.
Muốn làm như vậy, phải tập trung toàn lực công thành, bỏ qua đội quân bên ngoài, để mặc viên quân của kẻ địch cắn giết, nhưng một khi vào thành có thể bắt Đại phu nhân, lập tức xoay chuyển được tình thế từ bị động thành chủ động. Rốt cuộc là phá vây hay là công vào thành, ba vị tướng quân thuộc bộ Diệp Tang đang mâu thuẫn, rốt cuộc bởi vì vô số cây đuốc, trong sắc đêm căn bản không xác định được đâu mới là chỗ không có đối phương, ba vị tướng lĩnh thống nhất ý kiến phản công giết vào thành.
Vì thế, ba vị tướng lĩnh Diệp Tang bộ lập tức tập kết chủ lực, nhanh chóng cắt đứt hậu lộ của đội quân chủ lực do Đại phu nhân phái ra thành, ý đồ cắn giết, sau đó đoạt thành. Nói là thành, thực ra chỉ là một dãy đất dài bốn phía, chỉ cần diệt trừ đội quân chủ lực này thì trong thành căn bản không giữ được.
Đứng trên chỗ cao xa xa, Lý Ngư yên lặng hồi lâu quan sát. Hắn ở chỗ này không nhìn rõ quá trình kịch liệt của chiến sự phía trước, chỉ thông qua vô số cây đuốc di chuyển để phán đoán sự tiến triển của chiến sự, nhưng hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được cảnh chém giết tên bay tứ tung ở đó, cảnh giết người tàn khốc như cắt cỏ.
Hắn thậm chí có một cảm giác, tựa như máu tươi vẩy ngay trước mặt mình, mùi máu tươi nồng nặc.
Tiếng reo hò, gầm thét, giết chóc không ngớt.
Tiếng ngựa hí, chó sủa, tiếng bò rống, lạc đà rống, bầy cừu be be be be, phụ nữ và trẻ em kêu to, trẻ con nức nở, tựa như tận thế...
Chủ tớ Vĩnh Đan và Vượng Đôi đứng trên đồi cao nhìn náo động phía xa, không kìm nổi chạy tới trước ngựa của Lý Ngư.
Vĩnh Đan đầy lo lắng nói:
- Tước gia, làm gì giết nhiều người như vậy, chỉ cần để cho ta tiến lên, lấy đầu Diệp Tang, rồi tuyên bố ân xá cho họ, họ nhất định sẽ bỏ khí giới đầu hàng.
Lý Ngư nhìn phương xa, cũng không thèm nhìn gã, nói:
- Ta cũng không bỏ được, chủ lực của họ quá nhiều, không gọt mỏng một chút thì rất khó làm.
Vĩnh Đan không hiểu:
- Cái gì, cái gì mà không bỏ được? Cái gì mà không dễ làm?
Vị nhân huynh này bị Lý Ngư giam quá lâu nên đầu óc bắt đầu chậm rồi, nhưng đại quản gia của gã Vượng Đôi hiển nhiên tâm tư so với gã còn linh hoạt hơn. Vượng Đôi cẩn thận suy nghĩ lời nói của Lý Ngư, lại nghiêng đầu nhìn, thấy Thiết Vô Hoàn cưỡi con tuấn mã hùng tuấn, tay cầm đại khảm đao, trong sắc đêm tựa như thần ma, đôi mắt sáng quắc, đột nhiên giật mình đầu gối mềm nhũn xuống, quỳ vội xuống.
Vĩnh Đan ngạc nhiên nhìn Vượng Đôi, hỏi:
- Vượng Đôi, ngươi quỳ gì thế, sao thế?
Vượng Đôi càng run rẩy tợn, như chiếc lá héo trong gió, không dám nói một câu nào, nhưng đầu cúi gằm xuống hơn.
Lý Ngư khá bất ngờ liếc nhìn y, gật gật đầu:
- Rất được, đủ thông minh. Có thể làm đại quản gia của Vĩnh Đan gia, bản lĩnh cũng không kém, tốt lắm!
Nói xong, hắn thúc ngựa, đi lên phía trước.
Vó ngựa di chuyển qua bên người Vĩnh Đan và Vượng Đôi. Vượng Đôi tiêu hóa câu nói của Lý Ngư, eo chợt nóng lên, cảm giác như muốn tiểu, nghe giọng điệu này của Tước gia, mình…mình…mình…?
Vượng Đôi bị hạnh phúc lớn lao bao lấy thể xác và tinh thần, y hận không thể lập tức nhào đến trước mặt Lý Ngư để hôn chân Lý Ngư. Nhưng người ta ngồi trên lưng ngựa, muốn hôn chân thì phải đứng lên, vậy thì quá bất kính rồi.
Vĩnh Đan nhìn Vượng Đôi, lại nhìn Lý Ngư chậm rãi đi về phía trước đột nhiên hiểu rõ ra. Gã vừa sợ vừa giận, chỉ tay vào Lý Ngư, phẫn nộ quát:
- Ngươi gạt ta! Không ngờ ngươi lại gạt ta…
Vĩnh Đan chạy về hướng Lý Ngư, nhưng mới lao được hai bước đã có bốn thanh đao đặt lên cổ gã. Đây là đao mà gã tặng cho Lý Ngư, là Thổ Phiên đao cực kỳ sắc bén, được rèn bằng thép tinh, rồi lại dùng thép, ô kim, tinh đồng tôi đúc thành đao, sắc bén dẻo dai và cứng rắn, chém đứt một sợi tóc bay, trảm kim cắt ngọc. Gã chỉ cần tiếp tục xông về phía trước, người ta không cần cử động là có thể cắt đầu gã xuống ngon ơ.
Đại phu nhân gã trước sau tặng cho Lý Ngư không dưới một trăm bảo đao, gần như đem của cải của Vĩnh Đan tặng cho hết, toàn bộ được Lý Ngư cho hết thị vệ của hắn.
Vĩnh Đan không dám cử động, chỉ phẫn hận nhìn theo bóng lưng của Lý Ngư, nếu ánh mắt có thể giết người, thì ánh mắt gã đã đâm thủng vô số trên người Lý Ngư rồi.
- Ngươi yên tâm, cả nhà các ngươi đều đã bình yên vô sự. Tước gia nhà ta không thích dùng thủ đoạn nhổ cỏ nhổ tận gốc, chỉ đối phó với kẻ thù thôi.
Một người đi lên vỗ vào vai Vĩnh Đan, dáng vẻ rất tự hào đắc chí, nào giống người phụ trách tổ chức điệp báo thần bí hung tàn bí mật. Trần Phi Dương phất phất tay, bốn gã thị vệ thu đao, cười nhìn Vĩnh Đan:
- Mà ngay cả của cải của ngươi Tước gia chúng ta cũng sẽ không tịch thu. Vĩnh Đan gia các ngươi sẽ trở thành đại thương nhân trên chợ mậu dịch trong thành Chiết Mai chúng ta đấy. Nếu các ngươi sở trường kinh doanh thêm, có lẽ hai mươi năm sau, ngươi chính là nhà giàu nhất Cơ huyện, có mở lòng hay không hả?
Vĩnh Đan sao không vui chứ? Nhưng vừa nghe nói gã sẽ không chết, người nhà của gã cũng sẽ không chết, hơn nữa cả nhà bọn họ đều không trở thành nông nô, còn có được cuộc sống nhiều ưu đãi, tất cả dũng khí, tất cả sát khí của gã biến mất hoàn toàn.
- Mau mau mau! Lập tức đi giết qua, vào thành trước tiên. Chỉnh sự Đại Tương Đổng Thoát suất binh giết tới, những bộ lạc không lớn không nhỏ kia y cũng lời dừng lại vơ vét bắt cướp, chạy thẳng tới chủ thành của Vĩnh Đan gia.
Đại quân vừa mới tới, cũng không nghỉ ngơi mà lập tức công kích.
Lúc này, sắc trời đã sáng, thấy người của Lý Ngư còn chưa vào thành, Đổng Thoát rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thủ hạ các tướng lãnh rất muốn đề nghị nghỉ ngơi một chút, nếu không đường dài bôn ba đến tập kích, đội ngũ mệt mỏi, giao thủ thì... Tuy nói đối phương tất cả đều là bì binh, có thể cũng mất ưu thế, chết khó tránh khỏi quá nặng. Nhưng thấy Chỉnh sự Đại Tương gấp gáp, còn ai dám góp lời nữa.
Bên Đổng Thoát đội ngũ vừa tham chiến, Lý Ngư đã phát hiện ra.
Tiếng minh kim lập tức vang lên, bên Lý Ngư chiến sĩ đều dùng binh pháp tàn khốc nhất được luyện dù mỗi người đều giết đến mù quáng, nhưng lập tức giết ra khỏi chiến trường, trong đó nhiều người túi bên hông đựng đầy tai trái của người, đây chính là quân công, chính là tiền!
- Hắn... hắn... Lão tử lại bị lừa rồi.
Thấy Lý Ngư lui binh, Đổng Thoát khóc không ra nước mắt.
Thật ra Đổng Thoát cũng không ngu xuẩn như thế, không đến nỗi bị Lý Ngư nắm mũi dẫn đi như vậy. Vấn đề là hai người nhìn mức độ sự việc khác biệt, sự hiểu biết về nhau cũng khác biệt. Y không biết Lý Ngư muốn cái gì, cũng không biết Lý Ngư rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, càng không biết Vĩnh Đan còn sống, Lý Ngư đối ngoại thả ra phong thanh, chính là Vĩnh Đan đã bị hắn giết tế thiên rồi.
Mà Lý Ngư rất rõ ràng bản thân muốn cái gì, lại thông qua Vĩnh Đan, hiểu rõ Đổng Thoát. Đổng Thoát dĩ nhiên phán đoán sai lầm lần nữa, biến thành con trâu ngu xuẩn bị Lý Ngư dắt.
Lý Ngư vẫn đứng ở nơi xa, ngồi trên cái ghế xếp nhìn động tĩnh bên kia.
Bỗng nhiên, một bát cháo thịt nóng hổi đưa đến, Lý Ngư tiện tay cầm lấy, đang định hớp một hớp, phát hiện đưa cháo không phải là thị vệ, mà là Độc Cô Tiểu Nguyệt. Hắn hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu với nàng tỏ vẻ cảm ơn.
Độc Cô Tiểu Nguyệt quấn lấy ống tay áo dài, ngồi trước mặt Lý Ngư, hai tay đặt lên đầu gối, chống cằm, cười híp mắt nhìn hắn.
Đây là hành động theo bản năng của nàng, rất tự nhiên. Nhưng hành động này, thật ra thì là đại biểu sự thân thiết và phục tùng với một người, bình thường nàng là phái nữ lại là vãn bối, ở trước mặt trưởng bối, mới có hành động như này.
- Tước gia, thật ra chúng ta có thêm lực, là có thể tấn công thành Vĩnh Đan, tường thành kia không trở ngại nữa, sao giờ lại thu binh ạ?
Lý Ngư húp miếng cháo ngon, liếc nhìn nàng nói:
- Ngươi nói đi?
Độc Cô Tiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái:
- Tôi có nghĩ được một chút, nhưng không dám nói ạ. Tôi cảm thấy, Tước gia nghĩ sâu xa rất nhiều, tôi nhất định sẽ đoán sai.
Lý Ngư không nhịn được cười:
- Hà hà, cô thông minh đấy.
Nói xong, hắn bỗng phát giác giọng mình nói chuyện quá thân mật, vội nghiêm sắc mặt, quay người nhìn ra bên ngoài: - Ta không lựa chọn nâng đỡ Vĩnh Đăn, là bởi vì địa bàn hắn tiếp giáp với ta, lợi hại du quan, đây là một con chó sói không quen nuôi, sớm muộn vẫn phải binh qua.
Độc Cô Tiểu Nguyệt phát hiện cử động của hắn, trong lòng buồn bã, nhưng vẫn gật đầu, ngọt ngào nói:
- Người này đã đoán được, cho nên Tước gia lựa chọn chia cắt địa bàn với Đổng Thoát.
Lý Ngư:
- Đúng thế. Ta độc chiếm, không làm được. Nhưng, có Vĩnh Đan trong tay, còn lầm tưởng ta muốn nâng đỡ hắn, ta có thể làm được. Nhưng đánh hạ toàn bộ Vĩnh Đan, Thổ Phiên sẽ từ bỏ ý đồ không? Vậy ta cũng chưa tới trình độ đó, vốn là chỗ tốt tới tay vẫn phải nôn ra.
Độc Cô Tiểu Nguyệt kinh ngạc:
- Vốn là đánh để nhường ra hai phần ba địa bàn ạ? Nhưng... nếu như vậy, Tước gia vì sao không sảng khoái đồng ý với Đổng Thoát, còn phải tranh với hắn làm gì?
Lý Ngư liếc nàng một cái, mỉm cười nói:
- Ngươi nghe từ đâu?
Độc Cô Tiểu Nguyệt đỏ mặt:
- Người ta... người ta ấy không phải có lòng.
Lý Ngư cười một tiếng, không hỏi tới, chỉ nói:
- Ta muốn cho hắn cảm thấy ta là không cam lòng cho, hắn đánh hạ mới quý trọng. Ta chỉ cần một phần trong đó, nhưng ta cần, vùng đồi núi duy nhất trong địa cảnh Vĩnh Đan, ta ở đó mới có thể thành lập phòng ngự tốt nhất, tiến có thể công, lui có thể thủ.
Độc Cô Tiểu Nguyệt rốt cuộc đã hiểu rõ, hai mắt sáng lên nói:
- Như thế thì, Tước gia chiếm đất cũng không nhiều, lợi ích thiết thực có, tấu lên triều đình chiến công cũng có, dẫu sao, đều là mở rộng biên cương lãnh thổ. Mà phần nôn ra kia, Đổng Thoát muốn cầm ba phần thì giữ được hai phần, hắn ngược lại cần dưỡng khấu tự trọng... Á, Tước gia, tôi không ý nói ngài là khấu, ý tôi là...
Lý Ngư bật cười, nói:
- Có gì mà ngại, trong mắt Đổng Thoát, trong mắt Thổ Phiên, ta chẳng phải là khấu hay sao. Không sao cả.
Độc Cô Tiểu Nguyệt mỉm cười ngọt nào:
- Vậy thì, áp lực đến từ Thổ Phiên sẽ bị Đổng Thoát chống đỡ, hắn sẽ chọn diễn trò cùng Tước gia, ngươi vào ta lui, ngươi lui ta vào, lôi lôi kéo kéo, chỉ cần kéo dài mấy năm, các ngươi sẽ chiếm thành của riêng, cũng thành thư mà các ngươi thực tế có.
Lý Ngư thổi thổi cháo nóng, lại ăn một miếng, nuốt xuống, mới nói tiếp:
- Không chỉ như vậy, chỉ cần như thế, biên cảnh của ta cũng sẽ không ngừng, thường xuyên có chiến tranh, những binh đói kia của ta mới có đất dụng võ, mới có thể ăn đủ no. Mà triều đình, cũng tuyệt đối sẽ không điều ta đi. Ta ở Cơ huyện sẽ vững như núi Thái Sơn.
Độc Cô Tiểu Nguyệt miệng há to, ngơ ngác nhìn Lý Ngư, có một sự kích động muốn quỳ xuống.
Thật lợi hại! Người đàn ông này thật lợi hại! A... ta rất vui, rất thích.
Lý Ngư thấy nàng không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, thấy cô gái bé nhỏ ánh mắt đầy sùng bái không khỏi cảm giác có chút tệ hại, bà nội nó, vợ bạn không thể trêu đùa, cô bé là tình nhân bé nhỏ của Lý Hoàn nha, thiếu nữ dễ kích động, nếu cô nàng là Hồng Phất chạy trong đêm, ta phải làm thế nào đây.
Hắn vội tằng hắng một cái, nói:
- Tiểu Nguyệt cô nương, cô cũng mau ăn cháo đi.
- Vâng.
Độc Cô Tiểu Nguyệt đứng lên, nhìn Lý Ngư, lấy hết dũng khí, lý nhí nói:
- Tôi với Lý Hoàn... không phải như ngài tưởng tượng đâu.
Lý Ngư ngẩn ra:
- Hở?
Độc Cô Tiểu Nguyệt nói xong quay người đi. Gió thổi áo khoác nàng phồng lên, vóc người nhỏ bé vô cùng. Nàng bước đi nhẹ như mèo, eo nhỏ nhắn mềm mại như cành l iễu, dù chưa hết ngây thơ, nhưng lại có tư thái say lòng người. Nàng mặc trang phục nam nhân, nhưng chỉ có kẻ mù mới nói nàng không phải phụ nữ.
Nàng không thể không làm như thế. Khi nàng biết Lý Ngư bày ván cờ này, nàng cũng biết, đời này, nàng đã quyết định đi theo người đàn ông này rồi... đó là... nam nhân của nàng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận